LingOrm | Believe Me (FULL)

BELIEVE ME - CHAP 6



- Orm ơi, xong chưa em? - Arn gọi với lên

- Em xuống ngay đây!

Một câu vừa dứt, thân ảnh cao gầy xuất hiện, Arn cười ngọt ngắm nhìn em gái cô xinh đẹp trong áo phông rộng, quần thể thao cùng với giày sneaker năng động, mái tóc màu nâu hạt dẻ cũng đã được cột cao gọn gàng phía sau, Orm Kornnaphat chỉ trang điểm nhẹ, lại đeo thêm một cái kính cận gọng mảnh, tư vị rất giống em gái nhà hàng xóm, cầu người che chở, Arn vui vẻ trong lòng, mỗi tháng chỉ có vài ngày này Orm Kornnaphat sẽ trở lại sự tươi vui của những năm trước, là những ngày cô cùng Orm Kornnaphat đi đến phụ giúp trại trẻ mồ côi mà tập đoàn Sethratanapong có đóng góp từ thiện.

Orm Kornnaphat tinh thần có chút tươi tỉnh, cô cười thật tươi, nhanh chóng chạy đến, nhìn đồ đạc đã được chất lên xe tải phía sau, cô gật đầu với Arn rồi lên xe để chị cô lái, Orm Kornnaphat khi không đi làm sẽ rất lười lái xe, nhưng cô không phiền ai cả, cần ra ngoài sẽ bấm bụng tự lái, nếu không thì cứ ở nhà thôi, Arn biết rõ nên chỉ cần có thời gian, cô sẽ tình nguyện làm tài xế cho Orm Kornnaphat.

- Lần này sẽ ở lâu hơn một ngày, chúng ta sẽ đi dạo biển nhé! - Arn nhìn em gái bên cạnh sắc mặt hồng nhuận đáng yêu

- Được! - Orm Kornnaphat gật đầu đáp ứng

Đến nơi cũng đã quá trưa, hàng hóa được chất xuống kiểm kê rồi bàn giao cho viện trưởng xong thì cả hai mới thở ra được một tí, tuy mệt nhưng hai chị em rất vui, Orm Kornnaphat là người khởi xướng cho việc này, ban đầu cô dùng toàn bộ tiền cá nhân để đóng góp, tự mình làm tất cả, cho đến khi Arn biết được, mang việc này nói với ba cô, thế là Sethratanapong trở thành một trong những mạnh thường quân của nơi này.

- Khun Arn, Khun Orm! - Viện trưởng bước đến lịch sự với hai cô - Chúng ta đến ăn trưa thôi, hôm nay tôi muốn với giới thiệu với hai cô vài người, họ cũng là mạnh thường quân lâu rồi, sẵn có dịp mọi người ghé cùng lúc tôi xin phép được mời hai cô cùng dùng cơm với chúng tôi được không?

- Vâng, chúng tôi đến ngay! - Arn gật đầu, Orm Kornnaphat cũng không từ chối, tâm trạng hôm nay của cô phá lệ rất vui vẻ.

Hai chị em rửa mặt, rửa tay sau đó theo chân viện trưởng đi đến phòng ăn nhỏ của khu trường học, bên trong là một vài thanh âm cười đùa vui vẻ, viện trưởng đẩy cửa đi vào trước, Orm Kornnaphat cùng Arn bước theo sau, khi hai người vừa vào, nhìn vài khuôn mặt trước mắt, cả đám người cứng đờ nhìn nhau.

Orm Kornnaphat tâm trạng đang cao từ từ tuột dốc, thế nhưng, cô lại không lo cho bản thân mình, mà lo cho người bên cạnh hơn, Orm Kornnaphat quay sang nhìn chị gái cô, thân hình người kia run nhẹ, sắc mặt trở nên tái nhợt, đôi mắt cũng hằn lên từng tia đau đớn, Orm Kornnaphat đưa tay nắm lấy bàn tay kia, mang lạnh lẽo của bản thân cố gắng sưởi ấm cho mảng lạnh lẽo không khác gì cô của Arn.

- Sa..sina... - Arn khẽ gọi một cái tên, một cái tên cô tâm tâm niệm niệm hơn 10 năm qua, người ấy vẫn như trước, dung nhan thanh khiết dịu dàng

Mà Sasina vừa thấy Arn, đôi mắt cũng dâng lên nỗi đau đớn không tên, cô mím môi tránh đi ánh mắt của Arn, Orm Kornnaphat thở dài, chị gái của cô cũng không khá hơn cô bao nhiêu, hơn 10 năm rồi, Arn vẫn không thể quên được chủ nhân trái tim mình, gặp lại Sasina, nơi đó vẫn âm ỉ lửa cháy.

Orm Kornnaphat nhìn sang bên cạnh Sasina, một vẻ đẹp hoàn mỹ vô thực, đôi mắt nóng cháy đang dán vào cô, Orm Kornnaphat cười khổ, trời trêu người hay sao mà dạo này đi đâu cô cũng gặp Lingling Kwong vậy, không phải là người kia cố ý bám theo cô chứ, Orm Kornnaphat nghĩ nghĩ sau đó lại tự nhủ chắc là không có khả năng đó đâu.

Nhưng thật sự là do Lingling Kwong cố ý, tuy ban đầu không biết cô và Orm Kornnaphat đã cùng tài trợ một nơi, nhưng sau khi biết tin, Lingling Kwong liền cười lớn, đây là trời cũng giúp cô truy thê rồi, Lingling Kwong vừa nhận được thông tin hôm nay Orm Kornnaphat sẽ có mặt, liền gấp rút đổi ngày để đến, việc mang Sasina theo bởi vì em gái cô cũng đồng hành với dự án này từ lâu.

Hơn nữa, Lingling Kwong đúng là có tâm tư riêng, cô muốn mượn Sasina để khiến Arn không thể ngăn cản cô tiếp cận Orm Kornnaphat, Lingling Kwong tự nhận mình vô sỉ, ngay cả em gái cô cũng trở thành mục tiêu cho cô tính kế, nhưng Lingling Kwong không hối hận, cô biết Sasina vẫn còn rất yêu chị của Orm Kornnaphat, cô cũng muốn xem Arn đối với Sasina đã cạn tình hay còn yêu, nếu mọi thứ có thể cứu vãn, vậy thì nên cho mỗi người một cơ hội, Lingling Kwong đã nghĩ như thế, và nhìn ánh mắt của Arn khi thấy Sasina, Lingling Kwong đã biết, cô đoán đúng rồi.

- Mời vào! - Viện trưởng nói một câu mới khiến không khí miễn cưỡng bình thường trở lại

Không biết là do tạo hóa trêu người hay sao mà Orm Kornnaphat lại được sắp xếp ngồi đối diện với Lingling Kwong và Arn lại đối diện với Sasina, cả bốn người nhìn nhau, đáy lòng tràn đầy sự phức tạp, nhưng Orm Kornnaphat rất nhanh thanh tỉnh, cô vốn đối với Lingling Kwong đã là một dấu chấm, chỉ lo cho Arn hoàn toàn không thể quên được Sasina, Orm Kornnaphat nhìn chị gái cô một cái rồi khẽ thở dài, Arn thật sự không thoát được tình cảm kia, chị gái cô ngồi lặng người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người trước mặt, còn Sasina thì cúi mặt ăn cơm tránh đi ánh mắt của Arn.

Khác với Sasina, Orm Kornnaphat nhận ra ánh mắt của Lingling Kwong, cô nhìn thẳng người kia, nhoẻn miệng cười rồi gật đầu nhẹ tỏ ý lịch sự, sau đó lại ăn cơm của mình

- Em ăn cái này đi! - Lingling Kwong dùng đũa mới gắp cho Orm Kornnaphat một ít thức ăn, đó là món ăn mà khi xưa Orm Kornnaphat rất thích

- Cảm ơn chị... - Orm Kornnaphat cười gật đầu - ... nhưng tôi không ăn được thứ này nữa!

Biểu cảm trên mặt Lingling Kwong cứng đờ, nhíu mày nhìn Orm Kornnaphat, người này giận cô đến mức không muốn ăn đồ cô gắp cho sao, trái tim đầy đau nhức

- Con bé từ sau ngày đó những thứ này ăn vào đều nôn ra! - Arn lấy lại tinh thần liếc nhìn Lingling Kwong, phun ra một câu, sau đó lấy đũa sạch gắp trả lại cho Lingling Kwong, đôi mắt lạnh lùng nhìn Lingling Kwong, ý nói đừng bày trò trước mặt cô, cô tuy để tâm Sasina, nhưng cũng không tới lượt Lingling Kwong có cửa tiến gần đến em gái cô đâu.

Lingling Kwong nhìn thứ vừa được đặt trả lại trên đĩa của cô, đáy lòng quặn lại, vậy ra, Orm Kornnaphat tổn thương tới mức, tất cả những món đã từng cùng cô ăn, từng thích ăn khi cô đút cho, đều không ăn được nữa, đều sẽ nôn ra sao...

Lingling Kwong có chút sợ hãi, cô nhận ra, càng cố gắng đến gần Orm Kornnaphat thì lại càng phát hiện người kia ngày càng xa, bởi vì, càng gần, Lingling Kwong lại càng hiểu được cô đã làm Orm Kornnaphat tổn thương nhiều đến mức nào, trái tim đau thắt, cô phải làm sao mới chữa lành được toàn bộ những vết xước chằng chịt trong tâm người trước mặt đây, Lingling Kwong ngẩng lên đôi mắt đầy tự trách, hối hận nhìn Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat hơi ngẩn ra khi Lingling Kwong nhìn cô như vậy, tự mình ngẫm nghĩ một lát, sau đó lại bỏ qua luôn ánh mắt đó của Lingling Kwong, cô hôm nay đã hết vốn liếng để nháo cùng Lingling Kwong rồi, vậy nên, Orm Kornnaphat không đoán ý Lingling Kwong nữa.

Sasina cũng nhìn qua Orm Kornnaphat, cô cảm nhận được bi thương của Orm Kornnaphat còn lớn hơn những gì cô đã từng nhận lấy, Arn đột ngột rời bỏ cô, nhưng không hề làm tổn hại bất kỳ điều gì xung quanh cô, nhưng Lingling Kwong thì khác, nhìn chị gái mình, Sasina biết, Lingling Kwong vì cô đã làm Orm Kornnaphat trải qua đau khổ nhiều như thế nào, bản thân Sasina cũng tự trách chính mình, cô cúi mặt cố gắng ăn cơm, từng thứ nuốt xuống uất nghẹn khó chịu vô cùng.

Một bữa cơm không mùi vị, thật khó nuốt...

***

Sau bữa cơm mọi người nhanh chóng tách ra, Sasina không chịu được đôi mắt đầy yêu thương, hối lỗi của Arn, cô quay lưng đi về phòng nghỉ của cô làm cho Lingling Kwong cũng phải rời đi theo dù rằng không muốn.

- Chị hai... - Orm Kornnaphat ngồi trên giường nhìn người ở giường đối diện

- Ừ... - Arn từ khi vào phòng vẫn cúi mặt không ngẩng lên

- Chị... còn yêu cô ấy không? - Orm Kornnaphat nhẹ giọng hỏi

- Còn.. rất nhiều... - Giọng Arn lạc đi, tiếng nức nở từ từ dâng lên

- Nói cho em biết đi, tại sao ngày xưa chị lại rời bỏ cô ấy? - Orm Kornnaphat biết Arn sẽ có điều khó nói, muốn có thể quay lại, khúc mắc phải được giải khai, mà để làm điều đó, phải tìm người buộc nút, trong chuyện của Arn và Sasina, thì chị cô chính là người thắt nút đó.

- Ngày cô ấy bị tai nạn, chị đưa Sasina vào bệnh viện, nhưng... không phải là người thân dù rằng bọn chị đã định một đời, chị không thể ký giấy cho cô ấy nên bác sĩ không chịu phẫu thuật... - Arn kể lại, giọng đầy đau khổ - ... Cuối cùng chị phải gọi cho ba mẹ của Sasina...

Nước mắt Arn rơi ra, Orm Kornnaphat bước đến ôm lấy Arn an ủi, nhìn người mình yêu trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh nhưng lại không có tư cách để cứu lấy người ấy, nỗi đau này thật sự rất sâu.

- Ba của Sasina nói rằng... - Arn nấc lên từng chữ, cảm giác xé lòng hơn 10 năm trước cô vẫn không sao nguôi ngoai - ... nếu chị không từ bỏ em ấy... thì họ sẽ không ký giấy, cứ để Sasina chết đi.. thay vì trở thành một kẻ bệnh hoạn khi yêu một người đồng giới...

Orm Kornnaphat siết chặt vòng tay ôm lấy Arn, vậy ra đột nhiên chị của cô rời nhà đi rồi lại quay lại chấp nhận tiếp quản công ty là vì lý do này, Orm Kornnaphat thở dài, đau đớn khi phải lựa chọn hoặc là tình yêu hoặc là sinh mạng của người mình yêu thật sự quá sức chịu đựng, Arn đã ôm nỗi đau này mà sống hơn 10 năm nay, mà Orm Kornnaphat biết, chị cô không dễ dàng gì, Arn đã không dưới một lần tìm tới cái chết nhưng bất thành, sau đó, ba mẹ cô vì thương con mà nói rằng, nếu Arn có mệnh hệ gì, họ sẽ kiếm Thanakorn tính sổ, Arn vì Sasina mà chịu đựng sự dày vò, cố gắng sống tiếp.

- Chị ... xin lỗi.. - Arn nói trong nước mắt - .. vì chuyện của chị.. mà đã khiến em phải tổn thương...

- Không phải lỗi của chị... - Orm Kornnaphat xoa xoa lưng Arn an ủi

Cô đã tự vấn rất nhiều lần, nếu Lingling Kwong không xuất hiện, không làm như vậy với cô, chắc hẳn cũng sẽ có một kẻ khác đến đối xử với cô như vậy, bởi vì, giữa thế giới lừa lọc thế này, cô mang cảm xúc để lăn lộn giữa đời, chỉ trở thành mồi ngon cho kẻ khác, vậy nên, Orm Kornnaphat không trách Lingling Kwong, chỉ trách chính mình ngu ngốc mà thôi.

- Chị hai... - Orm Kornnaphat suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp - ... hãy nói sự thật cho Sasina đi!

Arn ngẩng lên nhìn Orm Kornnaphat, khuôn mặt ướt đẫm lệ, trong mắt toàn là giãy dụa

- Tình cảm của hai người, nên để hai người quyết định, không thể để người ngoài quyết định được.. Hơn nữa, lúc chị quyết định còn chưa hỏi qua ý kiến của cô ấy mà.. - Orm Kornnaphat cười dịu dàng nói

Arn im lặng cúi đầu, trái tim đã đau này càng đau hơn, cô đau vì bản thân, vì chuyện của cô và Sasina một, thì đau vì em gái cô thêm một phần, Orm Kornnaphat cũng tổn thương, hơn nữa là một người vô tội vô tình vướng phải việc này, nhưng lúc này lại điềm tĩnh vô cùng, rốt cuộc, em gái cô đã đau đến mức nào để trở nên vô cảm như thế này, Arn ôm lấy Orm Kornnaphat khóc lớn, cô khóc vì chính mình, cũng là khóc thay cho Orm Kornnaphat, em gái của cô... hiểu chuyện đến đau lòng...

Orm Kornnaphat để tiếng nức nở của Arn tràn ngập trong căn phòng, cô không cản được, cũng không biết cản như thế nào, đôi khi, khóc được cũng là một loại hạnh phúc, bởi vì, bản thân cô đôi khi muốn khóc, cũng đã không còn nước mắt nữa rồi.

Arn khóc mệt liền thiếp đi, Orm Kornnaphat đắp chăn cho người kia rồi cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi, cô không biết tương lai bản thân như thế nào, nhưng chuyện của chị gái cô hoàn toàn có thể cứu vãn, bởi vì cô thấy được Sasina còn rất yêu Arn, nếu đã vậy, chỉ cần cho nhau thêm cơ hội, Orm Kornnaphat chắc chắn hai người họ sẽ lại hạnh phúc.

Nghĩ đến đây đột nhiên hình ảnh của Lingling Kwong xuất hiện trong tâm trí cô, Orm Kornnaphat thở dài, Arn là bất đắc dĩ mới phải rời xa Sasina, còn Lingling Kwong là cố ý lừa dối cô, khác biệt quá lớn, vậy nên, giữa cô và Lingling Kwong có lẽ không còn khả năng nào có thể hàn gắn nữa rồi.

Orm Kornnaphat cười buồn khi nghĩ đến đây, hóa ra, trái tim cô vẫn còn khắc ghi sâu đậm hình bóng đó, đến mức cô vẫn mong chờ một sự hàn gắn cho cả hai, thế nhưng, tổn thương kia cũng được khắc chằng chịt nơi đó, cô có thể quên được không..? Món ăn yêu thích của bản thân khi sống cùng Lingling Kwong mà cô còn không nuốt được, vậy nỗi đau này làm sao nguôi ngoai?

***

Tối đó Arn đã đến tìm Sasina, cô chỉ cầu xin một lần đối mặt, Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat đứng cạnh nhau trên bờ biển nhìn về phía xa xa nơi Arn đứng đối diện với Sasina mà giải thích, chỉ thấy Arn nói xong, Sasina liền bật khóc, lại thấy Arn ôm lấy Sasina, mà người kia cũng ôm trở lại, trước mắt Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong, Arn nâng cằm Sasina trao cho người kia một nụ hôn sau hơn 10 năm xa cách.

Orm Kornnaphat nhìn chị gái cô cuối cùng cũng đã hạnh phúc trở lại, môi vẽ lên đường cong hoàn mỹ, lâu lắm rồi, cô mới thấy hạnh phúc như vậy. Mà Lingling Kwong cũng đồng dạng, cô không biết Arn nói gì với Sasina, nhưng thấy cả hai gương vỡ lại lành, nụ cười cũng nở trên môi em gái cô, Lingling Kwong cũng cười vui vẻ.

Orm Kornnaphat thở nhẹ rồi quay lưng định rời đi

- Khoan đã! - Lingling Kwong nắm lấy tay Orm Kornnaphat giữ lại

- Có chuyện gì vậy, Kwong tổng? - Orm Kornnaphat ngạc nhiên, Lingling Kwong không phải nên đến hỏi chuyện Sasina sao, sao lại dính lấy cô làm gì

- Em đừng gọi Kwong tổng này Kwong tổng nọ được không, nghe thật chói tai! - Lingling Kwong nhăn mặt

- Àh vậy...

Lingling Kwong có chút mong chờ

- Khun Lingling Kwong, có chuyện gì vậy?

Lingling Kwong trực tiếp muốn phun máu, Orm Kornnaphat đang chỉnh cô sao

- Em có thể gọi chị là Lingling, hoặc P'Ling! - Lingling Kwong nhíu mày nói

- Chúng ta không thân thiết đến mức đó đâu! - Orm Kornnaphat cười khổ

Lingling Kwong mím môi quyết định không tiếp tục bám lấy việc đó nữa, Orm Kornnaphat chưa tha thứ cho cô, chuyện gọi xa lạ như vậy là bình thường, cái cô cần là truy được Orm Kornnaphat trở lại

- N'Orm, chị muốn xin em một cơ hội...

- Cơ hội gì vậy?

- Được theo đuổi em.. một lần nữa...

- Thật ra tôi đâu có cấm ai theo đuổi tôi đâu.. - Orm Kornnaphat phì cười - .. chỉ là bản thân tôi hiện tại không thích hợp để yêu đương, thay vì mất thời gian trên người tôi, chị nên dành thời gian cho người khác sẽ tốt hơn!

- Chị không có người khác, chị chỉ yêu em thôi! - Lingling Kwong nhíu mày

- Ví dụ như Khun Luek Natayapong chẳng hạn! - Orm Kornnaphat tốt bụng nhắc nhở cho Lingling Kwong một cái tên

- Em còn quan tâm chị đúng không? - Lingling Kwong không biết vì sao Orm Kornnaphat biết Luek nhưng nếu vậy nghĩa là Orm Kornnaphat còn quan tâm đến cô mới biết xung quanh cô có ong bướm như thế nào

- Cũng không phải... - Orm Kornnaphat bộ dáng lãnh đạm như nói chuyện với người dưng nhàn nhạt lên tiếng - ... tôi cũng muốn nói với chị nhưng chưa có dịp, chị có thể nói với các tiểu tình nhân của chị rằng tôi chỉ là một vị hôn thê đã bị hủy hôn, chứ không phải là tình địch gì của mấy cô gái đó, đừng có suốt ngày nhắn tin, rồi lại gặp tôi thì kiếm chuyện được không? Lâu ngày tôi sẽ thấy phiền đó!

Lingling Kwong ngẩng ra, cô chưa từng nghĩ những cô gái kia sẽ hướng Orm Kornnaphat thị uy, đáy lòng hoàn toàn không vui, đôi mắt dấy lên vài sự tính toán không rõ, nhưng lại nhanh chóng tập trung về người trước mặt, lúc này, Orm Kornnaphat quan trọng hơn tất cả.

- Nghe chị giải thích, chị không biết những việc đó, nhưng chị sẽ không để ai làm phiền em nữa, và chị với những người đó cũng không có gì cả.. tin chị đi... - Lingling Kwong nhanh chóng nói với Orm Kornnaphat

- Xin lỗi... tôi không còn dễ tin người nữa... - Orm Kornnaphat cười nhẹ nhàng

- Orm.. xin em.. xin em cho chị một cơ hội bù đắp cho em... được không?

- Tôi ổn mà! Chị thấy đó, sau ba năm tôi vẫn đứng đây, tôi chưa từng gào khóc, chưa từng hận một ai, cũng chưa từng trách ai, cơm vẫn ăn ngày ba bữa, tối vẫn lên giường nằm ngủ, khát vẫn uống nước, chán thì vẫn đi dạo phố, chưa từng nghĩ đến việc kết thúc sinh mạng, chưa từng làm chuyện dại dột, vậy... - Orm Kornnaphat nhìn thẳng Lingling Kwong bình thản nói - ... tại sao tôi phải cần chị bù đắp cho tôi?

- Chị... Orm.. chị thật sự không thể sống thiếu em được..

- Không phải vậy đâu... - Orm Kornnaphat quay ra nhìn về phía biển đen ngòm trước mặt - .. Ngày xưa, tôi cũng từng nghĩ như chị vậy đó, nhưng ba năm qua tôi vẫn sống đấy thôi!

Lingling Kwong lặng đi, một Orm Kornnaphat bình thản, như một hố sâu không thấy đáy, dù cô có ném bao nhiêu hòn đá xuống vẫn không kêu lên một tiếng động, Lingling Kwong thở ra đầy bi thương

- Orm.. cho chị một cơ hội.. chị sẵn sàng làm mọi thứ để được em tha thứ.. kể cả em có làm đau chị cũng được...

- Tôi không có tư cách làm chị đau... - Orm Kornnaphat lắc nhẹ đầu - ... người có thể khiến cho chị đau.. là người mà chị đã vì họ làm tôi đau...

Lingling Kwong chết lặng khi lắng nghe một câu của Orm Kornnaphat, nhìn đôi đồng tử màu hổ phách trong veo tĩnh lặng không gợn sóng, Lingling Kwong hoàn toàn bế tắc, ngực thắt lên từng cơn đau nhói

- Khun Lingling Kwong, người đã yêu chị, ở bên chị ba năm đó, Orm Kornnaphat ngày xưa đã chết rồi, linh hồn của cô ấy đã tan biến, trái tim cũng đã héo tàn vào ngày hôm đó... còn tôi lúc này chỉ là một thân xác trống rỗng sống thay cô ấy phần đời còn lại để không phiền ai phải lo lắng cho cô ấy nữa mà thôi... vậy nên... - Dung nhan tinh xảo xinh đẹp nhưng vô hồn quay mặt lại nhìn Lingling Kwong nở một nụ cười vô cảm - ... kết thúc ở đây thôi!

Lingling Kwong không thể nói được câu nào, cô cứng đờ người nhìn Orm Kornnaphat quay lưng bước đi, từng bước từng bước rời khỏi cô, nước mắt Lingling Kwong từ từ rơi xuống...

Ngày đó, Orm Kornnaphat bước đi, trên từng bước chân nhuốm đầy nước mắt bi thương của chính cô...

Hôm nay, cô cũng bước đi, nhưng trên từng bước chân của cô lại được lót bởi nước mắt hối hận của Lingling Kwong...

"Orm... đừng rời bỏ chị..."

-END CHAP 6-

Chương trước Chương tiếp
Loading...