LingOrm | Believe Me (FULL)
BELIEVE ME - CHAP 4
[3 năm sau]"Cốc! Cốc!"- Vào đi! - Giọng nữ trong trẻo vang lên - Nhị tiểu thư... - Sein gọi người con gái kia, trên tay là một hồ sơ tài liệu- Đưa tôi! - Orm Kornnaphat đưa tay ra hiệu cho Sein Cô xem tài liệu rồi đặt bút ký sau đó đưa lại cho Sein, cười nhẹ nhàng- Được rồi! Cô xử lý tiếp đi!- Cảm ơn cô... - Sein cầm hồ sơ đi, đáy mắt có chút xót xa nhưng rồi cũng rời khỏi làm nhiệm vụ của mình.Hồ sơ Orm Kornnaphat ký là hồ sơ của thương vụ M&A (Mua bán và Sáp nhập) các công ty con của Sethratanapong, từ sau sự kiện kia, Orm Kornnaphat không được quay lại các vị trí lãnh đạo cấp cao nữa, ngay cả vị trí trưởng phòng hay các vị trí có quyền ký quyết định cô đều bị gạt bỏ, lý do bởi vì ngày đó Orm Kornnaphat đã ký một bản chuyển nhượng làm rúng động thị trường một thời gian, tất cả đều cho rằng Orm Kornnaphat làm việc quá cảm xúc, không hợp với vị trí phải ra quyết định, ngay cả trong cuộc họp, lời Orm Kornnaphat nói ra đều bị phần lớn người có mặt bác bỏ, sau vài lần, cô chỉ tham gia cho đủ người, không còn góp ý gì thêm.Cổ phần mà cô nắm giữ của Sethratanapong cũng được cô tự nguyện chuyển giao hết cho Arn, chỉ giữ lại một số nhỏ để đảm bảo cổ tức sau này, Orm Kornnaphat tự nghĩ nghĩ, về già cô có thể dựa vào số cổ phần nhỏ đó mà không lo ăn lo mặc, từ một người tương lai đầy triển vọng, Orm Kornnaphat trở thành một kẻ có nội tâm già cỗi, cô độc, cô thậm chí đã viết sẵn di chúc cho bản thân.Sethratanapong có rất nhiều chi nhánh và công ty con hoạt động không hiệu quả, nhưng khi bổ nhiệm giám đốc cho các công ty đó để tiến hành giải thể hoặc M&A, mọi người đều e ngại mà kiếm cớ từ chối khiến Arn đau đầu, Orm Kornnaphat thấy vậy liền chủ động nhận trách nhiệm, dù gì danh tiếng của cô cũng đã xấu rồi, thêm một vài thứ không tốt cũng không gì cả, từ đó, Orm Kornnaphat lại có thêm một biệt danh "Giám đốc Sao Chổi", bởi vì cô làm giám đốc của công ty nào, thì công ty đó sau 1 tháng đều giải thể, phá sản hoặc tiến thành thương vụ M&A.Ba Orm Kornnaphat và Arn đều không muốn Orm Kornnaphat phải đội cái nồi này, liên tục can ngăn, thậm chí từ chối ký bổ nhiệm Orm Kornnaphat về các công ty đang thua lỗ, nhưng cô lại không ngại điều đó, lần nào, Orm Kornnaphat cũng cầm hồ sơ đi với một nụ cười bình thản trên khuôn mặt, Arn hiểu rằng, em gái cô đã nhận tổn thương quá sâu sắc.Orm Kornnaphat ngồi tựa lưng trên ghế, nhấp một ngụm cà phê, thở ra thoải mái, lại thêm một công ty bị sao chổi ghé thăm, Orm Kornnaphat tự nở nụ cười, công việc mỗi ngày với cô đều là nhàm chán như vậy, ở trụ sở chính thì ngồi ở những chức vụ không có việc gì phải làm, như bình hoa di động, sau đó, nhận những công ty thua lỗ, ban đầu, Orm Kornnaphat cố gắng vực dậy nó, nhưng nhận ra, chẳng một ai tin cô cả, mà Orm Kornnaphat cũng không còn tin tưởng chính mình, cô hoài nghi quyết định của bản thân, nghi ngờ trực giác của cô, sau đó, Orm Kornnaphat không còn cố gắng làm gì nữa, cô bình bình ổn ổn mà bước, dường như, cuộc sống không còn có màu sắc gì.Nhận ra không còn việc gì, Orm Kornnaphat cầm chìa khóa xe rời đi, công ty sắp tiến hành sáp nhập cũng chẳng còn ai, chỉ toàn là đám người của trụ sở chính đang bận rộn chẳng ai quan tâm đến một Giám đốc Sao chổi bù nhìn như cô cả, Orm Kornnaphat cứ thế rời khỏi công ty, lên xe, đạp ga chạy thẳng một mạch ra ngoại ô, hướng đến khu vực gần bờ biển mà đi.Tấp xe vào một chỗ quen thuộc, Orm Kornnaphat tắt máy, bước ra trước, ngồi lên mỏm đá vẫn thường hay ngồi, cảm nhận không khí mát lạnh, mùi của đại dương khiến cô thư thái hơn rất nhiều.Ba năm rồi, cô ít nói hơn hẳn, một người từ hướng ngoại tươi vui trở nên hướng nội trầm tĩnh, cô cũng không còn ngang bướng, không cao ngạo, không còn thích thể hiện như trước nữa, mỗi ngày chỉ cần còn thở, đếm thời gian trôi, Orm Kornnaphat đã thấy thoải mái rồi."Ring~"Orm Kornnaphat nhìn điện thoại, là Arn gọi cho cô- Em nghe đây P'Arn! - Orm Kornnaphat nhấc máy, giọng không có chút cảm xúc gì- Em đi đâu vậy? Chị ghé công ty không thấy em! - Arn sốt ruột, bao nhiêu năm qua cô luôn trông chừng Orm Kornnaphat, bởi cô sợ em gái cô sẽ làm điều gì đó dại dột- Em đi hóng gió thôi, em sẽ về ngay! - Orm Kornnaphat nhảy xuống mỏm đá, cô không muốn Arn phải lo lắng- Chị đến đón em! - Không cần, em lái xe về được! - Tối nay đi dự tiệc với chị nhé! - Có thể từ chối không? - Không! - Được, em biết rồi! Orm Kornnaphat nói rồi tắt máy, lấy xe quay về. Arn cũng thở dài, đạp ga về nhà, cô muốn lôi Orm Kornnaphat đi dự tiệc vì muốn em cô được kết bạn, nếu may mắn có thể có được một tình yêu mới, để xoa dịu tổn thương của Orm Kornnaphat, nhưng Arn biết, điều đó không dễ dàng gì, vì chính cô phải rời xa người cô yêu vì bất đắc dĩ đã làm cho cô không thể mở lòng với người thứ hai, huống chi là Orm Kornnaphat đã bị lừa dối, mang tổn thương chằng chịt như vậy, chỉ là cô không muốn thấy Orm Kornnaphat cứ tự nhốt mình trong phòng, không tiếp xúc với ai, vì thế, Arn đã nghĩ không cần phải có tình yêu, có bạn bè cũng là điều tốt cho Orm Kornnaphat.[Tiệc tối]Orm Kornnaphat đi cùng với Arn, cả hai đều chọn màu đen phù hợp với yêu cầu của chủ buổi tiệc, chủ tiệc tối nay là bạn của Arn, vậy nên cả hai cũng rất thoải mái.Orm Kornnaphat mặc một chiếc váy dài được thiết kế tinh tế, ôm sát cơ thể, màu đen huyền bí, vải satin mềm mại như nước, phản chiếu ánh sáng lấp lánh khi cô bước đi, bờ vai trần mượt mà được khoe khéo léo cùng chiếc cổ thon gọn, mái tóc nâu hạt dẻ được uốn kỹ càng xõa nhẹ sau lưng, màu đen của chiếc váy làm bật lên làn da trắng như trứng gà bóc, mịn màng của Orm Kornnaphat.Ba năm thời gian tưới tắm cho vẻ đẹp của Orm Kornnaphat, cô như một bình rượu quý được ủ lâu ngày, càng ngày càng thăng hoa và mặn mà hơn, sự ngây thơ đầy nhiệt huyết của ba năm trước đã được thay bởi sự tĩnh lặng, sâu sắc của một tâm hồn đã tổn thương khiến người khác không nhịn được muốn che chở, đôi đồng tử màu hổ phách chứa đựng cả nỗi buồn lẫn sự kiên cường, mạnh mẽ, cô đứng đó, khoác trên mình khí tức của bi ai và cô độc, nhưng lại quyến rũ khó cưỡng. Orm Kornnaphat sau ba năm đã trở thành một người phụ nữ khiến người khác gặp một lần, say một đời.- P'Arn, N'Orm! - Một cô gái mặc vest đen bước đến chào hai người, đôi mắt không rời khỏi Orm Kornnaphat, sự si mê không giấu được trong đôi mắt kia- Sawadee kha, P'Pu! - Orm Kornnaphat cười xã giao- N'Pu, em đứng đây với Orm giúp chị, chị đi sang kia nói chuyện với P'Kai một lát! - Arn thấy được ánh mắt nóng rực của Pu dành cho Orm Kornnaphat liền cố gắng tạo một cơ hội cho người kia- Được, chị cứ đi đi, em sẽ chăm sóc em ấy! - Pu nhanh chóng nhận lấy cơ hội mà Arn trao choOrm Kornnaphat không từ chối, cũng không né tránh, cô chỉ cười gật đầu xem như đáp ứng chị của cô, cô biết Arn đáy lòng tự trách, cho rằng tổn thương ba năm trước của cô là do Arn gây ra, vậy nên, trong ba năm nay, người kia cố gắng chăm sóc cho cô rất nhiều, Orm Kornnaphat không muốn phụ lòng của Arn, nên chỉ cần chị hai cô đề nghị, Orm Kornnaphat sẽ làm theo.- Em muốn uống gì không? - Pu dịu dàng, ngắm nhìn Orm Kornnaphat đầy say đắm, ngay lần đầu gặp cô đã yêu Orm Kornnaphat, biết được câu chuyện của Orm Kornnaphat và Lingling Kwong, cô càng muốn thay thế Lingling Kwong trở thành bạn đời của Orm Kornnaphat.- Nước lọc được rồi, em không uống rượu! - Orm Kornnaphat cười nhẹTừ sau khi chia tay với Lingling Kwong, cô không còn đụng vào một giọt rượu nào nữa, cô sợ bản thân khi say lại không kiềm chế được nỗi thống khổ trong tâm mà làm ra nhiều chuyện không hay, Orm Kornnaphat thừa nhận, 3 năm nay, cô sống hoàn toàn là lý trí.Pu lấy cho Orm Kornnaphat một ly nước lọc, rồi đứng trò chuyện cùng với cô, Orm Kornnaphat lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, hoặc gật, hoặc lắc, không có biểu hiện gì quá nhiều- N'Orm, cuối tuần này em có rảnh không? - Pu mạnh dạn hỏi- Có chuyện gì sao? - Chị có thể mời em đi ăn cơm không? - Sao lại trịnh trọng vậy? - Orm Kornnaphat bật cười- Chị.. muốn mời em đi ăn cơm, chỉ hai chúng ta thôi! - Pu có chút hồi hộp nên mặt cũng đỏ lên- Nếu đi ăn cơm, mà không liên quan gì đến phương diện tình cảm kia thì được thôi! - Orm Kornnaphat ngay lập tức chặn luôn cơ hội của Pu- Orm à... chị... - Pu mím môi sau đó quyết định nói ra - Chị yêu em.. em biết điều đó phải không?- Cảm ơn tình cảm của chị, nhưng em không có diễm phúc để nhận tình cảm của chị đâu, hãy dành nó cho một người xứng đáng hơn em! - Orm Kornnaphat cười, giọng cô nhẹ tựa lông hồng- Cho chị một cơ hội được không? - Pu kiên trì- Thật xin lỗi, hiện tại em chỉ muốn sống một mình thôi, em không muốn có quan hệ với ai cả! - Orm Kornnaphat nhẹ nhàng nói- Kể cả.. khi Khun Lingling Kwong quay lại.. em cũng sẽ từ chối sao? - Pu hỏi xong liền nhận ra bản thân khiếm nhã liền nói tiếp - Chị xin lỗi, chị đã nói những lời không nên rồi, em hãy quên nó đi nhé! - Được! - Orm Kornnaphat không giận, cô gật đầuPu đứng với Orm Kornnaphat thêm một lúc, nhận ra thái độ của Orm Kornnaphat gần mà như xa, không có chút thay đổi gì, không có tức giận hay buồn phiền vì lời cô nói ban nãy, cũng không có bài xích với tình cảm của cô, Pu thở dài nhận mệnh, cô thật sự không công phá được bức tường bao phủ trái tim của Orm Kornnaphat, chắc hẳn, cô nên dừng ở đây thôi. Nghĩ xong, Pu ra quyết định, nói với Orm Kornnaphat vài câu sau đó cũng xin phép rời đi, Orm Kornnaphat cũng không cản lại, cô biết, lại thêm một người nữa rút lui rồi.Orm Kornnaphat đứng một hồi cũng cảm thấy chán, cô ngó quanh một vòng rồi lại không thấy có ai để ý, Orm Kornnaphat trực tiếp trốn ra phía sau của tòa nhà, thả bước đi dạo, không biết từ khi nào cô lại thích một mình như vậy, thật sự rất thoải mái. Orm Kornnaphat thấy một cái ghế bên cạnh một đài phun nước, liền bước đến ngồi xuống, hôm nay sự kiện được tổ chức trong khu tổ hợp khách sạn sang trọng bậc nhất của Bangkok, cô khá thích cách bài trí không gian ở đây, Orm Kornnaphat ngồi lặng lẽ tận hưởng không gian cô độc của chính mình, được một lúc mới đứng dậy quyết định quay lại buổi tiệc vì cô không muốn Arn lo lắng.Cô đi được một đoạn, lướt qua một căn phòng đột nhiên cánh cửa mở ra, một bàn tay đưa ra kéo cô vào bên trong, Orm Kornnaphat hoảng hốt muốn la lên, lại bị một bàn tay bịt lấy miệng, đôi mắt hổ phách có chút hoảng loạn mở to nhìn người trước mặt, sau khi định hình được ai đã kéo cô vào bên trong căn phòng nhỏ với ánh sáng lập lòe, Orm Kornnaphat mới bình tĩnh trở lại, cô gật nhẹ đầu để người kia buông cô ra- Khun Lingling Kwong, lần sau chị có thể dùng cách chào khác không? - Orm Kornnaphat nhẹ giọng nóiLingling Kwong nhìn người con gái đã xa cách với cô ba năm, vẻ đẹp ngày càng mặn mà, hôm nay cô có việc tại đây, dùng bữa xong cảm thấy chán liền đi dạo một lúc, lại bắt gặp Orm Kornnaphat một mình ngồi trên ghế, bi thương cùng cô độc vây lấy người con gái kia khiến trái tim Lingling Kwong đau đớn, cô muốn đến cạnh Orm Kornnaphat nhưng sợ người kia sẽ né tránh, mới đi vòng vào căn phòng này chờ Orm Kornnaphat đi ngang qua mà giữ lại.Cô đã nghĩ khi gặp lại, Orm Kornnaphat hoặc là sẽ đẩy cô ra, hoặc là sẽ ôm lấy cô, hoặc là mắng chửi, Lingling Kwong không hề nghĩ được, Orm Kornnaphat lại hoàn toàn lãnh đạm xa cách như thế này.- Orm... - Lingling Kwong gọi một tiếng rồi ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng - Chị nhớ em...Một câu nói ra, vòng tay siết lấy người trong lòng, Orm Kornnaphat ngơ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Lingling Kwong lại chỉ tận hưởng hương thơm ngọt ngào mà người con gái này độc hữu.Ba năm qua, cô không thể nào quên được người này, Lingling Kwong nghĩ rằng cô đến với Orm Kornnaphat hoàn toàn là để trả thù, người cô yêu là Sasina, nhưng hoàn toàn không phải, ba năm ngây ngốc, mỗi đêm cô nhớ Orm Kornnaphat đến phát điên, dần dần Lingling Kwong nhận ra, cô đối với Sasina không có dục vọng, không có điên cuồng, không có ghen tuông, không có chiếm hữu, nhưng đối với Orm Kornnaphat thì có.Sasina yêu Arn, ngày xưa Lingling Kwong đã không ghen rồi, mà còn chúc phúc của Sasina, cô đã nghĩ đó là vì cô yêu người kia sâu đậm, thậm chí khi Sasina ôm lấy cô, nắm tay cô, Lingling Kwong cũng không có sự rung động mãnh liệt như khi Orm Kornnaphat chạm vào tay cô, cuối cùng, Lingling Kwong hiểu rằng, cô yêu Orm Kornnaphat thật rồi. Lingling Kwong tìm cách tiếp cận Orm Kornnaphat nhưng không thành, cô không còn nắm được lịch trình của Orm Kornnaphat, thậm chí còn không thấy Orm Kornnaphat xuất hiện trên thương trường, những tin đồn về Orm Kornnaphat không phải cô không biết, Lingling Kwong biết tất cả, vậy nên cô càng muốn tìm đến người kia- Kwong tổng.. tôi có chút khó thở! - Orm Kornnaphat khẽ nóiLingling Kwong nghe vậy liền buông Orm Kornnaphat ra- Xin lỗi em.. em có sao không? Có đau không? - Lingling Kwong dịu dàng hỏi- Không, tôi không sao! - Orm Kornnaphat cười cười xã giao - Chị cần gặp tôi có chuyện gì sao? Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé, ở đây có vẻ không tiện. - Sao lại không tiện? - Lingling Kwong nhẹ giọng hỏi, cô không thích Orm Kornnaphat xa cách như thế này- Người ta sẽ lại đồn không hay! - Orm Kornnaphat cười nói - Em sợ người ta đồn gì? Đồn rằng em nối lại tình xưa với chị? - Lingling Kwong ý cười trong giọng nói- Kwong tổng không sợ sẽ ảnh hưởng thanh danh của chị sao? - Orm Kornnaphat thái độ bình thản hỏi- Thanh danh? - Lingling Kwong nheo nheo mắt- Chị đi cùng Giám đốc Sao chổi thì ngày mai hội đồng quản trị của AW cùng Thanakorn sẽ đứng ngồi không yên đó! - Orm Kornnaphat bật cười như đang nói đến một chuyện hài hước nào đó chứ không phải nói về bản thân cô- Orm... - Trái tim Lingling Kwong xót xa, tại sao Orm Kornnaphat lúc này lại trở nên thập phần trào phúng bản thân như vậy- Tôi rời đi cũng lâu rồi, chị hai tôi sẽ lo lắng, không biết Kwong tổng có cần trao đổi gì không? - Orm Kornnaphat thái độ bình thản đến xa lạ khiến Lingling Kwong cảm giác cô đang nói chuyện với một cái máy chứ không phải là con người- Orm.. chuyện ngày xưa.. chị xin lỗi.. - Lingling Kwong thái độ chân thành nói một câu xin lỗi với Orm Kornnaphat- Được rồi! Tôi chấp nhận lời xin lỗi của chị! - Orm Kornnaphat nở nụ cười rạng rỡ - Vậy là xong chuyện rồi phải không? Tôi xin phép rời đi nhé! - Khoan đã... - Lingling Kwong giữ lấy tay Orm Kornnaphat, tuy Orm Kornnaphat nói đã chấp nhận lời xin lỗi của cô, nhưng vì sao cô cảm giác được, người kia như một tảng băng lạnh lẽo vậy, cảm xúc trưng ra cũng chỉ một màu nhàn nhạt xa lạ, hờ hững- Có chuyện gì nữa không?- Em... có còn yêu chị không? - Lingling Kwong cẩn thận hỏi một câu- Kwong tổng à! - Orm Kornnaphat bật cười thành tiếng- Orm? - Lingling Kwong nhíu mày khó hiểu, câu hỏi của cô buồn cười lắm sao- Tôi hiện tại không còn có cái gì để cho chị nhắm vào nữa cả, vậy nên chị không cần nhọc lòng tìm cách lừa tôi nữa đâu! - Orm Kornnaphat cười khổ- Chị không có.. - Lingling Kwong mím môi, áy náy tràn đầy đôi mắt- Được rồi, sẵn đây tôi cũng nói luôn, tôi không có hận chị, cũng không có giận, lời xin lỗi tôi sẽ nhận, còn yêu thì xin phép, tôi hiện tại chỉ muốn độc thân! - Orm Kornnaphat rất lịch sự nhã nhặn nói với Lingling Kwong - Orm... - Lingling Kwong gần như bất lực, cô thà để Orm Kornnaphat mắng cô, chửi cô, cô còn có cách khiến Orm Kornnaphat quay lại với cô, còn nhìn một Orm Kornnaphat đối xử với cô có chừng mực như bao người khác khiến Lingling Kwong thúc thủ vô sách- Kwong tổng, nếu muốn nói chuyện tiếp chúng ta có thể dời ra ngoài được không? Vì chị tôi sẽ lo lắng cho tôi lắm! - Orm Kornnaphat chủ động đề nghịLingling Kwong nhăn mi nhìn một Orm Kornnaphat tầng tầng lớp lớp lãnh đạm, trái tim đầy đau đớn- Chị phải làm sao em mới tha thứ cho chị...? - Tại sao chị phải cần sự tha thứ của tôi? - Orm Kornnaphat tỏ vẻ khó hiểu hỏi- N'Orm.. chị yêu em! - Lingling Kwong nói ra một câu mà ba năm bên cạnh nhau cô chưa từng nói với Orm Kornnaphat một lần, ngày rời đi, Orm Kornnaphat hỏi cô, cô cũng chưa từng nói ra.- Ồ... - Orm Kornnaphat khẽ gật gật đầuCô lâm vào trầm tư, suy nghĩ một lúc rồi mới nhìn Lingling Kwong đang chờ đợi cô đáp lời, giọng nhàn nhạt vang lên - ... Thật sự thì xin lỗi Kwong tổng, tôi đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại, bản thân tôi không còn có gì để có thể cho chị cả, vậy nên, xin chị đừng mất thời gian tính kế tôi nữa, được không? - Orm Kornnaphat tỏ ra áy náy nói với Lingling Kwong, trong giọng nói còn có chút bất đắc dĩ Lingling Kwong muốn nói nhưng lời nghẹn lại ở cổ họng, cô không nghĩ được một Orm Kornnaphat lại thay đổi đến mức này- Nếu chị cảm thấy tôi còn có một giá trị gì đó cho chị, chị có thể nói thẳng, tôi sẽ cân nhắc, nếu có thể đáp ứng, tôi sẽ vui vẻ đáp ứng, còn nếu không, thì xin lỗi, chắc là chị phải thương lượng với chị hai tôi, hoặc với ba tôi rồi, vì hiện tại, tôi không có nhiều thứ có thể cho chị cho lắm! - Orm Kornnaphat lần nữa lên tiếng, nửa như giải thích, nửa như vì chính cô mà tìm kiếm một sự phòng vệ- Chị muốn em một lần nữa yêu chị, có được không? - Lingling Kwong nắm lấy tay Orm Kornnaphat, cảm nhận đó chỉ là một khối băng lạnh lẽo, trái tim cô quặn thắt- Chị thật sự thích đùa... - Orm Kornnaphat phì cười, hít một hơi sau đó đối diện với Lingling Kwong, giọng từ tốn vang lên - .. yêu chỉ tồn tại trong một trái tim đang còn sống, thứ tình cảm đó làm sao tồn tại trong một thứ đã chết được chứ! Orm Kornnaphat nói với Lingling Kwong, đôi mắt hổ phách hoàn toàn là một cảm xúc lạnh lẽo, vô hồn, ngay cả lời nói cũng như đang nói một câu chuyện cười, thấy Lingling Kwong không phản ứng, Orm Kornnaphat nhẹ rút tay khỏi bàn tay ấm áp mà cô từng tham luyến kia, lịch sự cúi chào Lingling Kwong một cái, rồi quay lưng nhẹ nhàng bước đi.Orm Kornnaphat bước chầm chậm, cô đặt tay lên ngực trái, thở nhẹ, những tưởng gặp lại nơi này sẽ phản ứng mãnh liệt lắm, hóa ra không phải, một khoảng bị đục khoét rỗng tuếch nơi trái tim khiến Orm Kornnaphat không còn cảm giác gì cả, ngay cả khi Lingling Kwong nói yêu cô, linh hồn đầy vết thương kia cũng không mảy may run rẩy đến một lần."Lingling Kwong... Một cái xác không hồn thì làm sao biết yêu được chứ..."-END CHAP 4-Au: Ê... toy viết mà toy còn đớn nữa... hic...