LingOrm | Believe Me (FULL)
BELIEVE ME - CHAP 3
Arn chạy đến nhà của Orm Kornnaphat cùng Lingling Kwong tìm kiếm, từ lúc nghe chuyện cô liên tục gọi cho Orm Kornnaphat nhưng không được, cả nhà huy động lực lượng đi tìm, cuối cùng, Arn đoán Orm Kornnaphat sẽ về đây liền chạy đếnVừa bước vào, đập vào tầm mắt là một thân ảnh đang ngồi bất động bên một ly cà phê khói vẫn còn mơ màng, Arn bước đến- Orm... - Khẽ gọiOrm Kornnaphat quay sang nhìn chị gái cô, cười nhạt nhòa, Arn nhìn thấy biểu cảm của Orm Kornnaphat, ngay lập tức bước đến ôm lấy em gái vào lòng, nước mắt dâng lên rơi xuống- Chị xin lỗi.. là lỗi của chị... xin lỗi em... - Arn nức nởEm gái cô, tiểu công chúa của Sethratanapong, 25 năm cuộc đời chỉ biết cười, chưa từng rơi một giọt nước mắt, lúc này, đôi mắt hổ phách toàn là bi ai cùng thống khổ, nước mắt dàn dụa trên mặt, nụ cười nhợt nhạt đầy thê lương tự giễu, cô thà để Orm Kornnaphat gào thét, thà là để em cô đập phá, nhưng không, Orm Kornnaphat an tĩnh đến dị thường, đến mức tâm cô phát đau vì đôi mắt vô hồn kia- Đâu phải lỗi của chị.. ngốc quá... - Orm Kornnaphat khẽ lên tiếng, thanh âm vẫn là của cô, nhưng Arn nghe ra nhưng giọng của một người đã không còn sự sống- Orm.. đừng như vậy... chị xin em... - Arn cắn răng nấc lên từng tiếng, em gái của cô, một người như ánh mặt trời đầy rực rỡ lúc này lại như một vì sao le lói trong màn đêm, cả người Orm Kornnaphat lạnh lẽo vô cùng- Chị ôm em có chút đau đó! - Orm Kornnaphat khẽ nhắc nhởArn lập tức buông Orm Kornnaphat ra, cô nửa ngồi nửa quỳ nhìn Orm Kornnaphat, nước mắt bản thân cũng tưới ướt khuôn mặt xinh đẹp, nhìn đôi đồng tử hổ phách thường ngày luôn long lanh, lúc này lại vô cảm hờ hững, Arn run rẩy đưa tay lau đi hai hàng lệ đang chảy dài trên gò má diễm lệ bi thương- Xin lỗi.. em ... - Arn khóc nấc- Không phải lỗi của chị... - Orm Kornnaphat đưa tay lau đi nước mắt của Arn - ... đây là lựa chọn của em mà...- Nhưng nếu không phải vì chị thì Lingling Kwong cũng sẽ không đến để trả thù như vậy... - Arn chỉ vừa tìm ra được thân thế thật sự của Lingling Kwong vào sáng nay, nhưng mọi chuyện đã quá muộn- Nhưng nếu không có chị, thì chị ấy cũng không đến và em sẽ không có những hồi ức tốt đẹp đó... - Orm Kornnaphat nở nụ cười buồnArn lặng im nhìn Orm Kornnaphat, đây là Orm Kornnaphat đang lựa chọn nhìn về những sự tốt đẹp để vơi đi thống khổ trong lòng, Arn cúi gầm mặt, nước mắt từng giọt rơi xuống- P'Arn.. - Orm Kornnaphat khẽ gọi - .. em yêu chị ấy.. em yêu Lingling Kwong rất nhiều.. em thật sự rất hạnh phúc khi có chị ấy trong đời... em chấp nhận chị ấy lừa dối em... nhưng mà... chị ấy không hề yêu em... - Orm.. - Arn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của em gái cô như muốn sưởi ấm cho trái tim đang từ từ đóng thành băng kia- Về thôi chị! - Orm Kornnaphat lau đi nước mắt, cô đứng dậy- Em muốn đi đâu? - Về Sethratanapong! - Còn nơi này! - Bán đi! Orm Kornnaphat để lại một câu sau đó bước thẳng, cô không mang theo một thứ gì, Orm Kornnaphat để lại toàn bộ những thứ thuộc về cô và Lingling Kwong trong 3 năm ở lại căn nhà đó, để lại ký ức của họ, để lại tình yêu của cô, chỉ mang theo tổn thương mà rời khỏi nơi cô từng hạnh phúc.***Mấy ngày sau đó Orm Kornnaphat về lại Sethratanapong, cô vẫn như trước đây, sinh hoạt theo thói quen khi chưa có Lingling Kwong bước vào cuộc sống của cô, chỉ có một điều khác chính là, Orm Kornnaphat thất nghiệp.K:S đã chuyển giao cho AW thì cô không còn việc gì để làm, muốn về lại trụ sở chính thì cần phải sắp xếp, hơn nữa, việc cô để mất cổ phần vào tay Lingling Kwong khiến công ty mẹ cũng gặp thiệt hại, các cổ đông yêu cầu Orm Kornnaphat không được can thiệp vào chuyện của công ty, yêu cầu ba và chị hai của cô phải gánh vác trách nhiệm, cuối cùng, Orm Kornnaphat ký một tờ đơn trong vòng 3 năm sẽ không giữ một chức vụ gì ở tập đoàn chính mới làm dịu lại sự giận dữ của hội đồng.- Orm ơi, chị có mua bánh em thích nè! - Arn vừa đi làm về đã chạy ra sau vườn tìm em gái, trên tay chính là bánh socola mà Orm Kornnaphat thích nhất- Cảm ơn chị! - Orm Kornnaphat cười gật đầu, nhưng đáy mắt không có gì là hào hứng khiến Arn đau lòng.Em gái cô từ khi về nhà, ăn cũng ít hơn trước, sáng ra luôn là đôi mắt sưng húp nhưng chưa từng nghe Orm Kornnaphat gào khóc, cô biết, em gái cô là đang cô độc gặm nhấm vết thương mỗi đêm, mỗi ngày không có chuyện gì làm, Orm Kornnaphat sẽ ngồi thừ ra nhìn cá bơi, nhìn trời, nhìn chim bay, vậy nên, Arn luôn tìm cách để Orm Kornnaphat khuây khỏa- Cuối tuần này chị được nghỉ, chúng ta đi biển được không? - Arn ngồi xuống bên cạnh Orm Kornnaphat- P'Arn! - Orm Kornnaphat nhăn mặt - Chị rảnh đến mức có ngày nghỉ sao? - Ừ! - Không tin đâu! - Orm Kornnaphat lắc đầu cười cười, không biết từ khi nào, cô đã bất giác không còn dễ tin vào người khác nữa, dù là một việc rất nhỏ, Orm Kornnaphat cũng hoài nghi- Chị..- Em ổn mà! - Orm Kornnaphat đánh gãy lời Arn muốn nói- Orm...- Em chỉ là thất tình thôi chứ có phải bị gì đâu mà chị phải lo lắng đến vậy? - Orm Kornnaphat cười nhạt nói như thể việc của cô như một chuyện thường tình vậy - Mấy ai khi yêu mà không bị đau khổ chứ? Chị đừng quá bận tâm về em! Arn im lặng, cô không biết phải nói gì, Orm Kornnaphat như bây giờ thật sự rất khó để tiếp cận, khó để xoa dịu trái tim của em gái côOrm Kornnaphat cầm bánh lên lấy một miếng đưa vào miệng, cảm nhận vị đắng chát của socola nguyên chất nhưng lại không làm đáy lòng cô thôi đi sự chua chát, Orm Kornnaphat đặt bánh xuống bàn quay sang nhìn chị gái.- P'Arn..- Ừ?- Sasina... là ai vậy? - Orm Koraphat hỏi, cô đoán Arn biết người nàyArn mím môi khi nghe thấy cái tên này, cô hít một hơi, cảm nhận cõi lòng đang âm ỉ đau nhức nhưng cố gắng chịu đựng, siết chặt nắm đấm lấy lại bình tĩnh vốn có, cô cần phải giải đáp cho Orm Kornnaphat, dù rằng, cái tên này, chính là vết thương khó lành trong lòng cô.- Sasina Thanakorn ... là người yêu của chị.. cũng là người chị yêu... - Chị ấy ... có quan hệ gì với Lingling Kwong? - Orm Kornnaphat biết Arn có thông tin về thân thế thật sự của Lingling Kwong- Lingling Kwong được ba mẹ Sasina nhận nuôi.. - Vậy là em gái nuôi sao?- Không.. họ nhận nuôi chăm sóc Lingling Kwong nhưng lại không làm giấy tờ là con nuôi, chỉ là người giám hộ... - Arn từ từ nói với Orm Kornnaphat những thứ cô điều tra được- Vậy tại sao chị ấy lại hận chúng ta như vậy? - Orm Kornnaphat bình thản hỏi như đang trò chuyện về một người xa lạ, không phải côArn nhìn ra xa xăm, trái tim đau nhức, 8 năm rồi, cô không thể vơi đi nỗi đau đó...Arn lớn hơn Sasina 2 tuổi, là học tỷ của người kia trong trường đại học, trong một buổi sinh hoạt chủ đề đã gặp nhau rồi nảy sinh tình cảm, họ đã ở cạnh nhau hơn 3 năm, rất hạnh phúc, thế nhưng biến cố đã đến, lúc hai người yêu nhau, xã hội vẫn còn định kiến về mối quan hệ giữa nữ nhân với nữ nhân, cuối cùng, họ bị buộc phải xa nhau, kể từ đó, Arn không còn mở lòng với ai nữa, cô muốn gặp lại Sasina nhưng tìm kiếm mãi đều không có tin tức, đó cũng là sự hối hận lớn nhất trong đời cô.- Ra vậy... - Orm Kornnaphat gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ- Orm.. - Vậy chắc là Lingling nghĩ chị làm tổn thương Sasina nên mới tìm em để trả thù cho người con gái chị ấy yêu...- Sao cơ? - Arn ngẩng ra với câu nói của Orm Kornnaphat - Lingling Kwong yêu Sasina?- Chị ấy có một chiếc đồng hồ, trên dây được khắc tên Sasina, lần đó em thấy nó đã cũ nên mới mang đi thay dây, chị ấy về không thấy đâu liền nổi trận lôi đình với em, đó là lần đầu tiên em thấy Lingling Kwong giận như vậy.. - Orm Kornnaphat nhớ lạiArn nhăn mặt nhìn Orm Kornnaphat, vậy nên em gái cô mới hỏi về danh tính của người cô yêu sao- Em hỏi chị ấy đó là ai, Lingling nói với em hãy tin tưởng chị ấy, chị ấy với người tên Sasina chưa từng phát sinh điều gì cả, bảo em cho chị ấy thời gian, rồi chị ấy sẽ nói cho em sự thật... - Orm Kornnaphat thở ra một hơi - ... Em đã lựa chọn tin tưởng, vì dù sao, đêm của ba năm trước, em cũng là người đầu tiên của chị ấy... - Chị xin lỗi.. - Arn vừa đau lòng vừa tự trách, là chuyện của cô mà khiến em gái cô phải bị vướng vào- Đừng xin lỗi.. - Orm Kornnaphat đứng dậy - Chuyện này không ai có lỗi cả, nếu có, chắc là do em non nớt, dễ tin người mà thôi!- Orm... - Arn siết chặt tay, nhìn Orm Kornnaphat chỉ tự trách bản thân, đáy lòng cô quặt từng cơn đau nhói- Cảm ơn chị, biết được sự thật vẫn tốt hơn là không biết gì! - Orm Kornnaphat cười cười rồi quay lưng đi để lại Arn một đôi mắt đầy bi thống, tại sao tình yêu lại đầy chông gai như vậy...Orm Kornnaphat bước về phòng, cô đứng trước gương lớn, ánh đèn vàng nhạt phủ lên làn da tái nhợt của cô một lớp ánh sáng mờ ảo, mái tóc vàng xoăn nhẹ rũ xuống bờ vai, đôi mắt hổ phách đầy trống rỗng, không còn sự rực rỡ từng khiến người khác say mê, tay cô nâng lên chậm rãi, những ngón tay run nhẹ, kéo ra một sợi dây, phía trên là một mặt dây chuyền tinh xảo, đây là món quà đầu tiên Lingling Kwong tặng cho cô."Khi nhớ chị hãy nhìn vào nó vì chị sẽ luôn ở đó..." - Giọng nói của Lingling như vẫn vang vọng trong tai Orm, rõ ràng đến nỗi khiến ngực cô thắt lại.Cô cắn nhẹ môi dưới, kiềm lại giọt nước mắt đang chực trào.."Luôn ở đó?" - Orm Kornnaphat bật cười, một tiếng cười khô khốc đầy đau khổ, như tự chế giễu chính mình"Không còn ở đó, không còn ai cả...." - Nước mắt rơi từng giọtTừng chút từng chút một, Orm Kornnaphat tháo chốt khóa phía sau cổ, chiếc vòng tuột ra, rơi vào lòng bàn tay cô... lạnh buốt, Orm Kornnaphat nắm chặt nó, như thể không muốn buông, nhưng rồi lại từ từ buông lỏng, đặt nhẹ lên mặt bàn gần đó, như đang đặt xuống một phần trái tim mình.Orm Kornnaphat lần nữa nhìn bản thân trong gương, người con gái ấy vẫn đẹp, vẫn mạnh mẽ, nhưng đôi mắt hổ phách kia đã không còn ánh sáng..."Tin vào một lời hứa đơn giản như vậy... thật sự chỉ có thể trách bản thân quá ngu ngốc mà thôi... "Orm Kornnaphat thì thầm, không giận dữ, không oán trách, chỉ tràn ngập một nỗi thất vọng sâu đến tận xương tủy với chính bản thân mình.Cô từ từ ngồi xuống, dựa vào tường, nước mắt lại rơi xuống.."Em đã từng nghĩ bản thân là người hạnh phúc nhất vì được chị yêu... nhưng hóa ra không phải... người hạnh phúc nhất là cô ấy.. bởi vì... chị yêu cô ấy đến mức sẵn sàng vứt cho em một đêm đầu tiên để đổi lấy niềm tin của em... để đòi lại những thứ đau thương mà cô ấy phải chịu..."Orm Kornnaphat tự nói với chính mình, giọng đầy tiếng nức nở, lại thêm phần trào phúng, đậm sự thê lương cùng bi ai..Orm Kornnaphat nằm gục xuống sàn, nước mắt rơi như mưa, cô nghe thấy tiếng trái tim đau đớn đang thoi thóp từng cơn chờ đợi tĩnh lặng vĩnh hằng tìm đến chôn vùi nó, linh hồn chằng chịt vết xước cũng đã bước vào một thế giới đầy hai màu trắng đen xám xịt mà lựa chọn một góc an nghỉ, chỉ còn thân xác cô, nơi đây, xinh đẹp nhưng vô hồn..."Lingling.. thật sự... rất đau..."-END CHAP 3-