LingOrm | Believe Me (FULL)
BELIEVE ME - CHAP 2
- Lingling.. - Orm Kornnaphat nằm trong vòng tay Lingling Kwong ôm lấy eo thon người kia, tham luyến hít lấy hương thơm của người cô yêu khẽ gọi- Ừ? - Lingling Kwong nhắm mắt cảm nhận cảm giác thoải mái khi bàn tay vuốt ve lưng Orm Kornnaphat, cô rất thích lưng của người này, rất mềm, rất đàn hồi- Chúng ta kết hôn nhé! - Orm Kornnaphat giọng đầy ngọt ngào.Cô cùng Lingling Kwong đã trải qua 3 năm mặn nồng, yêu thương, bên nhau cùng xây nên những ký ức đẹp nhất, lúc này, chính là lúc cô muốn tình cảm này đơm hoa kết trái, Thái Lan đã thông qua luật hôn nhân đồng giới từ mấy năm trước, xã hội không còn xa lạ gì khi các cặp đôi nam nam, nữ nữ kết hôn nữa.- Được! - Lingling Kwong cười đồng ý.Orm Kornnaphat chống tay nằm sấp nhìn Lingling Kwong, cả hai cùng phì cười, chắc có lẽ rất ít cặp đôi quyết định hôn nhân trên giường như họ, Orm Kornnaphat nhìn đôi mắt kia sau đó lại nhìn đôi môi cong cong của Lingling Kwong, cúi xuống dâng lên ngọt ngào của bản thân, cả người từ từ dịch chuyển lên người của Lingling Kwong đè ép, tay dưới chăn cũng không rảnh rỗi, từ chỗ cơ bụng rắn chắc, một đường di chuyển lên xuống chạm lấy những nơi nhạy cảm của Lingling Kwong, môi hôn lên chiếc cổ thẳng tắp kia gặm cắn nhẹ nhàngLingling Kwong không phản kháng, cô ôm lấy Orm Kornnaphat, tự giác hé mở hai chân để Orm Kornnaphat tiện đường tiến vào, cô đã ăn Orm Kornnaphat rồi, lúc này phải để Orm Kornnaphat hưởng thụ, ba năm qua chính là vậy, cả hai cô đều lật qua lật lại, một màn hỗ công trải đủ hơn một ngàn ngày.***- Em và Lingling sẽ kết hôn! - Orm Kornnaphat cười nói với chị của cô- Có vội vàng quá không? Hai đứa chỉ mới quen được 3 năm! Chị cảm thấy quá khứ của Lingling có chút không ổn! - Arn nhăn mặt nhìn Orm Kornnaphat, cô có chút lo lắng cho em gái- Sao lại không ổn chứ? Chị có phải đã quá đa nghi không? - Orm Kornnaphat cười cười- Chị cảm giác hồ sơ của Lingling có chút giả, nhưng vẫn chưa điều tra được... - Arn thở dài- Chị suy nghĩ quá nhiều rồi đó! - Orm, em nên cân nhắc kỹ lưỡng trước đi! - Arn nhắc nhở- Đã cân nhắc kỹ lắm rồi! - Orm Kornnaphat bộ dáng đầy hạnh phúc đứng dậy nhìn Arn - Ba năm qua chị ấy đã chứng minh cho em biết rằng chị ấy yêu em nhiều như thế nào, và em cũng yêu chị ấy! Chị hai, đừng cản em nữa được không? - Được rồi! - Arn mím môi nhịn lại cảm giác lo lắng gật đầuOrm Kornnaphat ôm Arn một cái sau đó quay lưng rời đi, để lại cho Arn một bóng lưng ngập tràn niềm vui.Arn mở điện thoại, nhấn xem hồ sơ của Lingling Kwong, đáy lòng tràn ra một trận bất an, ba và mẹ đều là giám đốc cấp cao của Thanakorn, cô nhíu mày, nhìn hồ sơ của Lingling Kwong thì không khớp với hồ sơ của người kia, nhưng thật lòng cô không muốn dính dáng gì với Thanakorn cả, Arn thở dài thườn thượt.Cách đây hơn một năm, Orm Kornnaphat đã đưa Lingling Kwong về ra mắt gia đình, khi nói rằng ba mẹ của Lingling Kwong đều là giám đốc cấp cao của Thanakorn, Arn đã rất muốn phản đối mối quan hệ của em gái và người con gái đẹp đến vô thực kia, nhưng cô không có lý do gì để ngăn cản, sau đó Arn đã ra sức điều tra thì thấy được Lingling Kwong không có liên quan gì với Thanakorn.Hơn nữa, Lingling Kwong còn có một thương hiệu riêng là Always Wonder, đi làm thư ký chỉ đơn giản là muốn giết thời gian, bởi vì Lingling Kwong tự mình thừa nhận là CEO của AW ngay sau đêm đầu tiên với Orm Kornnaphat, khiến Orm Kornnaphat hoàn toàn tin tưởng rằng Lingling Kwong đến K:S làm việc hoàn toàn không liên quan đến bí mật kinh doanh.Arn ngẩng đầu nhìn ra cửa, nơi bóng lưng kia vừa rời khỏi, mím môi, cô hy vọng Orm Kornnaphat sẽ không phải trải qua những đau thương mà cô từng phải trải qua, đôi mắt ánh lên từng sự đau khổ, nước mắt dâng lên, đã 8 năm rồi, cô vẫn chưa quên được...***"Tối nay chị về sớm nhé! Em có quà cho chị!""Được!"Lingling Kwong đang ngồi trong văn phòng của cô tại Always Wonder nhận được tin nhắn của Orm Kornnaphat, nhắn lại một tin, đứng dậy lấy áo rời đi.Orm Kornnaphat ở nhà của hai người đã nấu sẵn một bàn thức ăn, từ khi yêu Lingling Kwong, cô bắt đầu thành thạo nữ công gia chánh, tuy rằng cả hai đều lật qua lật lại, không công thụ rõ ràng, nhưng cô vẫn thích chăm sóc Lingling Kwong, mà Lingling Kwong cũng sẽ nhận những việc sửa đồ đạc trong nhà, ba năm qua, Orm Kornnaphat thật sự rất hạnh phúc. Lingling Kwong bước vào nhà đã nghe một mùi thơm, môi chỉ mỉm cười rồi đi vào trong- Về rồi sao? Có đói không? - Orm Kornnaphat bước tới ôm lấy cổ Lingling Kwong hôn lên má người kia một cái, rất ngoan ngoãn lấy túi xách của Lingling Kwong cất đi- Có đói! - Lingling Kwong đưa tay ôm lấy Orm Kornnaphat - Nhưng là đói em! - Không đứng đắn gì cả! - Orm Kornnaphat chu chu môi đánh yêu Lingling Kwong một cái - Ăn cơm đã! Em đã nấu những món chị thích rồi! - Được! - Lingling Kwong gật đầuCô đi tắm thì bên ngoài Orm Kornnaphat bận rộn chạy tới chạy lui, thấy Lingling Kwong vừa tắm ra, Orm Kornnaphat cười ngọt bước đến cùng với Lingling Kwong ngồi xuống, ăn một bữa cơm vui vẻ, sau bữa cơm, Lingling Kwong bỏ chén vào máy rửa bát rồi đi ra sofa đã thấy Orm Kornnaphat chờ đợi cô.- Sao vậy? - Lingling Kwong bước đến ngồi xuống bên cạnh Orm Kornnaphat- Chúng ta sắp kết hôn rồi! - Orm Kornnaphat cầm tay Lingling Kwong, trên tay chính là hai chiếc nhẫn mà Lingling Kwong đã cầu hôn cô chính thức vào một tuần sau đó.- Phải! - Lingling Kwong cười tươi- Em có thứ muốn tặng cho chị! - Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy? Đừng nói với chị là một cái que với hai vạch nha! - Lingling Kwong trêu Orm Kornnaphat- Nói linh tinh gì vậy? - Orm Kornnaphat đỏ mặt- Được rồi, không trêu em nữa! - Lingling Kwong cười tươi- Tặng chị cái này! - Orm Kornnaphat đưa cho Lingling Kwong một bìa tài liệu- Cái gì đây? - Lingling Kwong cầm lên mở ra, xem qua liền nhíu mày - Sao lại là cổ phần của K:S?- Em dự tính kết hôn xong sẽ không đi làm nữa, nên mang hết chuyển cho chị, chuyển xong rồi sau này chị nuôi em có được không? - Orm Kornnaphat ôm lấy tay Lingling Kwong lắc lắc làm nũng- Em không sợ chị cầm cái này cao chạy xa bay sao? - Lingling Kwong cười cười - Hoặc nuốt trọn K:S sao?- Không! Cổ phần của em không có bao nhiêu cả, chủ yếu là của ba và chị hai, chị có lấy cũng không thể ảnh hưởng K:S hơn nữa, em tin chị, chúng ta đã bên cạnh nhau 3 năm, lúc này sẽ đi đến hôn nhân, em không tin chị thì tin ai chứ? - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong đầy chân thành- Cảm ơn em! - Lingling Kwong cười ôm lấy Orm KornnaphatOrm Kornnaphat chưa kịp trả lời, Lingling Kwong đã nuốt lấy lời nói kia, cô ôm lấy Orm Kornnaphat đặt lên sofa, tay nhanh chóng luồn dưới lớp vải mỏng, đốt lửa, ngọn lửa cháy lan từ phòng khách đến phòng ngủ.Lại một đêm đầy ướt át...*** Hơn một tháng nữa là lễ cưới của cô và Lingling Kwong diễn ra, Orm Kornnaphat ngồi trong văn phòng mặt không giấu được sự hạnh phúc- Nhị tiểu thư! - Sein mở cửa bước vào thậm chí còn không gõ cửa- Sein? - Orm Kornnaphat khó chịu nhìn Sein, người này hôm nay làm sao vậy- Không hay rồi! - Sein hốt hoảng- Chuyện gì vậy? - Orm Kornnaphat nhăn mặt- Bên phía phòng pháp chế vừa gọi đến báo rằng có một văn bản yêu cầu chúng ta trong vòng 1 tuần phải bàn giao lại toàn bộ chứng từ sổ sách của Keep Silent! - Cái gì? Bàn giao? Cho ai? Tại sao? - Cho... - Sein cúi mặt, cô không muốn nói ra, cắn răng đầy khó xử- Cho ai? - Orm Kornnaphat giận dữ đập bàn đứng dậy- Always.. wonder.. - Sein cắn răng nói- Lingling? - Orm Kornnaphat nhăn mặt - Tại sao? - Tôi không rõ, sau đó đã tra soát lại, khun Lingling Kwong không biết ở đâu lại có thêm 20% cổ phần của K:S, trước đó cô ấy đã mua lại cổ phiếu của chúng ta ở dưới rất nhiều cái tên, thậm chí một số cổ đông lớn cũng đã lén bán cổ phần cho cô ấy với giá cao, nhưng không đủ để sở hữu K:S.. - Sein nhanh chóng báo cáo tình hình, cô thấy được sắc mặt của Orm Kornnaphat ngày càng tái nhợt - ... cho đến cách đây 3 ngày, cô ấy lại lấy được một phần cổ phần lớn.. 20%...Orm Kornnaphat chết lặng, 20% đó chính là của cô, đó là món quà cưới cô dành cho Lingling Kwong, cả người Orm Kornnaphat phát lạnh, cô đưa mắt nhìn chiếc nhẫn ngay ngón áp út, tay run lên bần bật- Tôi đi tìm chị ấy! - Orm Kornnaphat nói một câu muốn bước đi- Cô tìm tôi làm gì? - Giọng trầm ấm vang lên, cửa mở ra, Lingling Kwong xuất hiện trong bộ vest màu xanh navy tương tự kiểu mẫu với bộ vest ngày đầu họ gặp mặt- Lingling? - Orm Kornnaphat nhìn người vừa bước vào, đang nhàn nhã bước đến chỗ cô, trái tim Orm Kornnaphat phát đau, đôi mắt kia không phải đôi mắt của người cô yêu, Lingling Kwong trước mặt cô là một Lingling Kwong hoàn toàn xa lạ- Cô tìm tôi để làm gì? Để đòi lại 20% kia sao? - Lingling Kwong cười nửa miệng, hai tay đút vào túi quần lướt qua chỗ của Orm Kornnaphat ngồi xuống ghế của cô, quay ra nhìn bên ngoài - Tầm nhìn của chiếc ghế này cũng rất tốt! - Lingling Kwong! - Sein nghiến răng gầm lên- Sein! - Orm Kornnaphat mím môi - Tiểu thư? - Sein khó hiểu, đến giờ phút này Orm Kornnaphat còn muốn bảo vệ cho Lingling Kwong sao- Ra ngoài đi! - Orm Kornnaphat nói với Sein nhưng mắt vẫn nhìn Lingling Kwong, cô muốn tìm kiếm một hình bóng quen thuộc từ người trước mắt nhưng không thể- Tiểu thư... - Sein nhíu mày- RA NGOÀI! - Orm Kornnaphat gằn giọngSein nhịn lại cúi đầu quay lưng rời đi, để lại căn phòng rộng lớn cho Orm Kornnaphat và Lingling Kwong.- Nói đi! - Orm Kornnaphat hít sâu một hơi, kiềm lại sự run rẩy của đau đớn trong lòng - Chuyện này là như thế nào? - Như cô thấy đó! - Lingling Kwong nhún nhún vai, xoay ghế nhìn Orm Kornnaphat cười nhạt - Từ ngày hôm nay, K:S là của tôi! Không còn thuộc về Sethratanapong các người nữa! - Còn đám cưới của chúng ta? - Orm Kornnaphat cảm nhận được từng ngõ ngách trong lòng cô phát đau, một câu nói ra cũng làm cổ họng cô đau rát, nước mắt đang từ từ dâng lên- Thì hủy thôi! Vì ngay từ đầu tôi đâu có ý định sẽ kết hôn với cô! - Lingling Kwong lạnh lùng nhìn Orm KornnaphatOrm Kornnaphat ngẩng đầu nhịn lại nước mắt đang chực trào, cô nuốt vội bi ai vào trong lòng, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn Lingling Kwong- Rốt cuộc em làm gì sai để chị đối xử với em như vậy? - Orm Kornnaphat muốn biết lý do- Mang họ Sethratanapong là cô sai rồi! Là em của Arn Sethratanapong cô càng sai hơn! - Lingling Kwong từ từ đứng dậy nhìn thẳng Orm Kornnaphat- 3 năm qua của chúng ta là gì vậy? - Là một giai đoạn rảnh rỗi của tôi! - Chị.. chẳng lẽ không có chút tình cảm gì với em sao? - Nếu hỏi có hận không? Thì câu trả lời là có! Còn hỏi tôi có yêu cô không? Chắc chắn là không! - Vậy những lời nói yêu kia... - Tôi nói yêu cô khi nào? - Lingling Kwong chồm người dán sát mặt vào Orm Kornnaphat, giọng đầy lạnh lẽoOrm Kornnaphat ngẩng ra không nói được tiếng nào, đại não bắt đầu tìm kiếm trong ba năm, Lingling Kwong có từng nói yêu cô không"Em yêu chị Lingling!""Ừ! Chị cũng vậy!"..."Chị có yêu em không?""Em nghĩ như thế nào?""Có, đúng không?""Ừ!"...Ngay cả ngày Lingling Kwong cầu hôn cô, người kia cũng chưa từng nói một chữ "yêu" với cô, Orm Kornnaphat bật cười, nụ cười đầy thê lương, nước mắt rốt cuộc không nhịn lại được.. rơi xuống, hóa ra định nghĩa "yêu" của cô và Lingling Kwong lại khác nhau như vậy.- Vậy ra... 3 năm qua.. chỉ đơn giản là chơi đùa.. đúng không? - Orm Kornnaphat cố gắng kìm lại tiếng nấc trong cổ họng mà nói trọn vẹn một câu- Cũng vui lắm! - Lingling Kwong cười cười gật đầu- Em đã thật sự tin tưởng chị... - Orm Kornnaphat mím môi để mặc cho nước mắt trượt dài trên gò má, từng tiếng nức nở không thể kìm lại mà vang khẽ- Nếu cô không tin tôi, thì làm sao tôi có thể lấy được cổ phần của K:S chứ? - Lingling Kwong nhàn nhạt nói, tiếng khóc của Orm Kornnaphat hoàn toàn không làm Lingling Kwong có chút thương cảm nào- Mục đích ban đầu của chị là K:S? - Không! - Lingling Kwong nhìn thẳng vào Orm Kornnaphat gằn từng chữ một - Mục đích của tôi chính là khiến cho cô phải trải qua địa ngục mà tôi từng trải qua!- Em thật sự không hiểu... - Orm Kornnaphat hoàn toàn không rõ nguyên nhân tại sao Lingling Kwong lại hận cô như vậy22 tuổi bước ra thương trường, chưa từng yêu đương, lại gặp ngay tiếng sét ái tình với Lingling Kwong, ngu muội lao đầu như thiêu thân vào ánh mặt trời, hóa ra chỉ là một ánh nến đốt thân xác cô đến tàn lụi.- Muốn trách thì trách cô có một người chị quá tốt đi! - Lingling Kwong cười phá lên - Thắc mắc gì cứ đi hỏi Arn Sethratanapong, cô ta sẽ cho cô biết tại sao cô lại có hôm nay! Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong đang cười một cách đầy thỏa mãn với nỗi đau của cô, cả người không còn sức lực, Orm Kornnaphat cố gắng giữ bình tĩnh, cô đưa tay tháo ra chiếc nhẫn trên ngón áp út, đặt xuống bàn, rồi nhìn Lingling Kwong, trước mắt không còn là người cô yêu, không còn là người luôn nhìn cô dịu dàng, thì ra, ánh mắt cũng có thể nói dối được, Lingling Kwong đã phủ lên tình cảm ba năm của họ màu của dối trá.- Em không trách ai cả... - Orm Kornnaphat nghẹn ngào cất tiếng - .. yêu chị là lựa chọn của em, bên chị cũng là lựa chọn của em, mà mang tâm huyết của chính mình trao cho chị cũng là lựa chọn của em... Lingling Kwong ngưng lại nụ cười, nhìn Orm Kornnaphat trước mặt, lúc này vẻ đẹp hoàn mỹ tinh xảo đầy năng lượng tươi vui thường ngày kia trở nên bi ai, nụ cười tự giễu nở trên môi của Orm Kornnaphat khiến nét đẹp của cô càng thêm nhàu nát bởi sự dày vò của lừa dối.- Cảm ơn chị 3 năm qua đã bên cạnh em... - Orm Kornnaphat bình thản đến lạ thường - .. cũng cảm ơn vì đã cho em biết... chị chưa từng yêu em! Orm Kornnaphat quay lưng lại, cô không nháo vì cô biết có làm như thế nào cũng không cứu vãn được tình hình, đây là do cô vội vàng yêu, vội vàng tin, vội vàng chìm đắm vào cái ôm ấm áp của Lingling Kwong, để rồi người kia trao cho cô những tình cảm như bong bóng xà phòng, chỉ đẹp đẽ lung linh trong chốc lát rồi tan biến vĩnh viễn trong không trung. - Thủ tục chuyển giao sẽ sớm xử lý! Orm Kornnaphat nói xong, không quay lại mà bước thẳng ra cửa, được vài bước liền đứng lại, quay lại nhìn Lingling Kwong, cô muốn xem người kia có luyến tiếc cô không, có muốn giữ cô lại không, thế nhưng, khi quay lại, chỉ là sự lạnh lẽo, nụ cười đắc thắng còn không tắt trên đôi môi kia, Orm Kornnaphat hít sâu cố gắng tìm kiếm những hơi thở ổn định của bản thân mà nói một lời cuối với Lingling Kwong.- Hy vọng chị đã hài lòng với ngày hôm nay... chúc chị hạnh phúc... Em yêu chị.. Lingling! Orm Kornnaphat nói một lời yêu cuối cùng với Lingling Kwong, nở một nụ cười với người kia, cô im lặng ngắm hình khuôn mặt người mà cô đã yêu sâu đậm kia, lần cuối cùng tìm kiếm một tia không nỡ, nhưng rất tiếc lại phải thất vọng quay lưng. Cả người run rẩy bước đi, nước mắt trải dài trên bước chân rời khỏi căn phòng đó, trái tim đập từng nhịp chậm dần rồi tắt ngấm chỉ còn lại một nụ cười đầy tuyệt vọng cùng cô tịch.Lingling Kwong nói với Orm Kornnaphat muốn trách hãy trách chị hai cô, trách Sethratanapong, nhưng Orm Kornnaphat không làm được, chị cô cả một đời luôn cưng chiều, lo lắng cho cô, ngay cả khi cô yêu Lingling Kwong cũng đã ra sức khuyên cô đừng vội vàng, đừng cố chấp, chỉ là bản thân cô mù quáng, chấp niệm với tình cảm mà cô dành cho Lingling Kwong, cũng ảo tưởng về tình yêu mà Lingling Kwong dành cho cô, vậy nên, cô không thể trách ai ngoài trách chính mình...3 năm trước, lần đầu biết yêu một người, Orm Kornnaphat đã rất hạnh phúc... Ngỡ đâu đó là chân ái một đời, hóa ra chỉ là đau thương trọn kiếp...-END CHAP 2-