LingOrm | Believe Me (FULL)

BELIEVE ME - CHAP 15



[Đêm...]

- Khi nào chị về? - Orm Kornnaphat đang thoa kem dưỡng da hỏi người trước màn hình

- Tối mai chị có buổi họp với đối tác, sau khi họp xong sẽ về với em! - Lingling Kwong cười dịu dàng, cô đang đi công tác, mỗi ngày đều sẽ dành thời gian gọi cho Orm Kornnaphat

- Tiếc nhỉ...

- Sao vậy?

- Sáng mai là xuất chiếu cuối bộ phim của Earn Sathinada làm nữ chính... - Orm Kornnaphat tiếc nuối nói.

Earn và Ayla là hai idol của cô, một người là diễn viên, một người là ca sĩ, cả hai đều đã có một tình yêu đẹp và đã kết hôn với người phụ nữ họ yêu, Earn chỉ mới quay lại đóng phim gần đây, Orm Kornnaphat muốn đi xem bộ phim đánh dấu sự trở lại của Earn cùng với Lingling Kwong nên đã chờ người kia đi công tác về.

- Xin lỗi em... - Lingling Kwong áy náy nói

- Không sao, ngốc quá, xin lỗi gì chứ, chúng ta sẽ đợi dịp khác được mà! - Orm Kornnaphat cười cười nói

- Ừ... - Lingling Kwong gật đầu nhưng đáy lòng có chút tự trách bản thân

Họ trò chuyện một lúc lâu cho đến khi Orm Kornnaphat buồn ngủ, Lingling Kwong mới tắt điện thoại, ngày nào cũng như vậy.

Một bên Orm Kornnaphat đã say giấc nồng, một bên Lingling Kwong đang tìm chuyến bay về Thái, cô ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn lịch bay, trong đầu bắt đầu tính toán, nếu rời Hongkong bằng chuyến 3 giờ sáng, cô có thể kịp đến Thái vào 7 giờ, đưa Orm Kornnaphat đi ăn sáng sau đó xem suất 9 giờ sáng, rồi ăn trưa cùng nhau, rời khỏi vào 14 giờ chiều để trở về Hongkong lúc 18 giờ, kịp cuộc họp quan trọng với đối tác lúc 20 giờ.

Lingling Kwong tự nghĩ rằng cô đã từng không làm gì vì Orm Kornnaphat, đã từng lựa chọn điều khác thay vì tình cảm, nhưng hiện tại, nếu chỉ một ngày để chứng minh cô yêu Orm Kornnaphat đến nhường nào thì Lingling Kwong luôn sẵn sàng cho điều đó, nhìn đồng hồ lúc này là hơn 1 giờ sáng, Lingling Kwong nhanh chóng chuẩn bị theo kế hoạch.

[7:30 am - Thái Lan]

- Em dậy chưa? - giọng Lingling Kwong vang lên trong điện thoại

- Vừa thức dậy rồi! - Orm Kornnaphat ngủ một giấc ngon tinh thần cũng sảng khoái hơn

- Nửa tiếng nữa chị sẽ đón em, chuẩn bị đi nhé! - Lingling Kwong cười, cô vừa tắm xong, tranh thủ thay đồ gọi cho Orm Kornnaphat

- Sao? - Orm Kornnaphat giật mình ngẩng ra

- Thay đồ đi nhé! Chị đợi em! - Lingling Kwong nói một câu xong liền ngắt máy, cầm chìa khóa xe nhanh chóng đi đón người kia

Orm Kornnaphat ngơ ra một giây sau đó nhanh chóng xuống giường, đi tắm, thay đồ và trang điểm, bình thường mọi thứ cô sẽ làm hơn một tiếng, nhưng hôm nay chỉ vỏn vẹn 25 phút là hoàn thành, cả một quá trình nụ cười không tắt trên môi xinh.

- Em đi đâu vậy? - Arn vừa cầm ly cà phê đi ra thấy Orm Kornnaphat đang trong bộ dáng xinh đẹp, vui vẻ rời đi

- Hẹn hò! - Orm Kornnaphat cười

- Với ai? - Arn hốt hoảng, Lingling Kwong đi Hongkong rồi mà, Orm Kornnaphat lại có ai sao

- Lingling~ - Orm Kornnaphat cười cười

- Hả? - Arn đứng tại chỗ, cằm muốn rơi ra, không phải nói đang ở Hongkong sao, sao lại đi hẹn hò với Orm Kornnaphat rồi, sau khi bóng dáng người kia rời khỏi, Arn mới trở lại bình thường, cô gật gật đầu, cũng có tiền đồ lắm, biết dỗ dành em gái cô mà về sớm

Orm Kornnaphat bước ra ngoài đã thấy chiếc xe quen thuộc đợi sẵn, cô nhanh chóng mở cửa bước lên xe, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt có chút mệt mỏi của Lingling Kwong xuất hiện

- Chị cả đêm không ngủ sao? - Orm Kornnaphat đưa tay vuốt ve gò má người kia đau lòng nói

- Có ngủ mà!

Lingling Kwong hưởng thụ sự mát lạnh từ ngón tay của Orm Kornnaphat, bọn họ mấy tháng qua rất ít khi đụng chạm, Lingling Kwong sẽ không tự ý chạm vào Orm Kornnaphat, ngay cả nắm tay cũng không, chủ yếu là do Orm Kornnaphat chủ động hơn, bởi Lingling Kwong sợ sẽ làm Orm Kornnaphat không vui

- Sao lại ở đây? Không phải chị nói tối nay còn cuộc họp sao? - Orm Kornnaphat hỏi

- Đưa em đi xem phim rồi, chị sẽ về lại Hongkong để họp! - Lingling Kwong ngắn gọn nói với Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat cười dịu dàng, Lingling Kwong thật sự làm cô cảm động rồi, người này ngày xưa như khúc gỗ vậy, nhưng nói về lãng mạn, thật sự tiểu thuyết cũng không thể sánh bằng Lingling Kwong, Orm Kornnaphat không nói gì, chỉ chồm người tới, hôn lên má Lingling Kwong một cái, rồi lui lại nhìn Lingling Kwong nở một nụ cười khờ đáng yêu

- N'Orm.. - Lingling Kwong cười tít mắt gọi

- Sao hả? - Orm Kornnaphat nheo mắt nhìn Lingling Kwong

- Một bên này nữa để cân xứng được không? - Lingling Kwong trả giá

Orm Kornnaphat bật cười thành tiếng, sau đó cũng thuận theo, hôn lên má còn lại của Lingling Kwong, người kia dường như quên đi mệt mỏi, cả một con đường chỉ treo lên nụ cười tít mắt, Orm Kornnaphat nhìn đường cong hoàn hảo của đôi mắt cười, thật sự hơi lo lắng, Lingling Kwong có thấy đường lái xe không vậy...

Lingling Kwong đưa Orm Kornnaphat đi ăn sáng trước khi đến rạp chiếu phim.

- N'Orm... - Lingling Kwong khẽ gọi người đang chăm chú ăn trước mặt

- Khap? - Orm Kornnaphat ngừng lại ngẩng lên nhìn Lingling Kwong chờ đợi

- Em... có muốn đến ở cùng với chị không? - Lingling Kwong nhẹ giọng đề nghị

Orm Kornnaphat không trả lời mà lại nhìn Lingling Kwong cười cười đầy thâm ý

- Em đừng hiểu lầm... - Lingling Kwong vội vã giải thích - ... chị chỉ muốn ở cạnh em để dễ chăm sóc em hơn thôi!

- Thật không? - Orm Kornnaphat chu chu môi đầy ý cười

- Thật mà... - Lingling Kwong gật đầu lia lịa

- Được! - Orm Kornnaphat chấp thuận làm cho Lingling Kwong lần nữa cười không thấy mặt trời

Họ đã qua lại với nhau hơn 2 tháng nay, vẫn là Lingling Kwong đưa đón Orm Kornnaphat đi làm, nhưng đã công khai, không còn giấu diếm nữa, từng ngày đều trải qua rất bình dị, cùng nhau đi ăn, cùng nhau trải qua cuối tuần, đi từ thiện cùng nhau, mọi thứ bình yên vô cùng, Lingling Kwong muốn có thời gian ở cạnh Orm Kornnaphat hơn nữa mới đề nghị như vậy và sau khi Orm Kornnaphat đồng ý.

Rất đúng kế hoạch, đưa Orm Kornnaphat đi xem phim, sau đó lại trải qua bữa trưa cùng nhau, rồi đưa Orm Kornnaphat về lại Sethratanapong còn bản thân nhanh chóng về nhà, cất xe lấy đồ ra sân bay để kịp giờ họp với đối tác.

***

Sau chuyến công tác, Lingling Kwong đã đón Orm Kornnaphat về nhà cô, họ lại một lần nữa về chung một nhà, nhưng vẫn là ở hai phòng khác nhau, hiện tại, mối quan hệ giữa họ chưa được định nghĩa, vậy nên, cả hai tuy không nói ra nhưng rất ăn ý trong việc chia phòng ngủ như thế này.

Cảm giác cuộc sống trải qua như những ngày từng hạnh phúc, Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat đi làm về, sẽ cùng nhau vào bếp để nấu bữa tối, ăn xong sẽ cùng nhau xem một bộ phim yêu thích, cùng nói về ngày hôm nay của họ, sau đó sẽ chúc nhau ngủ ngon, về phòng của mỗi người, tắm rồi đi ngủ. Mỗi ngày đều là bình yên...

[K:S - Phòng làm việc của Orm Kornnaphat]

00K: "Hôm nay chị không đón em về được, chị đã nhờ Pey sang đưa em về, bữa tối nay chị cũng không thể ăn cùng em, em có thể tự sắp xếp được không?"

Orm: "Được! Chị bận việc cứ làm đi, nhưng nhớ ăn và rảnh thì nhắn cho em nhé!"

00K: "Chị nhớ rồi!"

Orm Kornnaphat đọc xong tin nhắn, đặt điện thoại sang một bên, gần 5 tháng rồi, cuộc sống của cô và Lingling Kwong dường như không có quá nhiều thay đổi, Orm Kornnaphat đưa tay lên trái tim, nơi này đã an ổn rất nhiều, người kia cũng rất kiên trì, chưa từng thúc ép hay đòi hỏi gì Orm Kornnaphat, có lẽ đã đến lúc cô lần nữa mạnh dạn tiếp nhận Lingling Kwong rồi phải không? Orm Kornnaphat nhoẻn miệng cười, nghĩ đến khuôn mặt sẽ cười ngốc hạnh phúc của Lingling Kwong khi nhận được một câu yêu của cô, Orm Kornnaphat đã nở một nụ cười tươi, trái tim đầy hạnh phúc khi nghĩ đến.

Orm: "Chiều nay muốn đi dạo phố!"

Sasina: "Ồ! Xem ai kìa, hôm nay rảnh sao? Không cùng P'Ling ăn cơm tình yêu à?"

Orm: "Chị ấy hôm nay bận việc rồi!"

Taew: "Bận rồi mới nhớ đến bọn này sao?"

Orm: "Đi nhé! Bữa tối nay em mời!"

Sasina & Taew: "Đồng ý!"

Orm Kornnaphat đã thân thiết với Sasina và Taew hơn, khi không có chuyện gì làm sẽ hẹn nhau đi shopping, ăn uống, cùng nhau tám chuyện.

Ba người dạo phố xong lại không thấy đói, họ lại quyết định đi uống cà phê, đang đưa đồ cho tài xế mang về, đột nhiên...

- Kia có phải P'Ling không? - Taew nheo nheo mắt chỉ về một hướng

- Phải rồi! - Sasina gật đầu

Orm Kornnaphat không nói gì chỉ nhìn về phía kia, một hình ảnh đập vào mắt của cô, đôi đồng tử hổ phách nheo nheo tràn ra sự lạnh lùng, cô lấy ra điện thoại gọi cho Lingling Kwong.

- Chị nghe đây! - Lingling Kwong ngọt ngào nhận điện thoại

- Chị đang ở đâu vậy? - Orm Kornnaphat cố gắng nói với giọng bình tĩnh nhất

- Chị đang.. đang đi cùng một người bạn.. - Lingling Kwong có chút chột dạ

- Ai vậy? Em có quen không? - Orm Kornnaphat nói rất bình tĩnh

- Có.. là.. là Taew! - Lingling Kwong bối rối liền bật ra một cái tên

- Vậy sao? - Orm Kornnaphat cười lạnh nhìn Taew bên cạnh, người này cư nhiên lần nữa nói dối cô - Vậy chúc chị ăn tối vui vẻ với cái cô tên Taew mà tôi không biết nhé!

Nói rồi cúp máy, quay lưng lên xe rời đi, hình ảnh Lingling Kwong cười tươi khi nhìn người kia, đã vậy người kia còn đưa cho Lingling Kwong một chiếc nhẫn, Lingling Kwong không những không từ chối, còn đeo lên tay, cười một cách vui vẻ, trái tim Orm Kornnaphat hung hăng đau đớn, cô không hiểu được tại sao Lingling Kwong lại hành động như vậy, chẳng phải nói yêu cô, chẳng phải nói muốn hàn gắn với cô sao, tại sao lúc này lại ở cạnh người khác, lại còn tiếp tục lừa dối cô, nước mắt Orm Kornnaphat lăn dài.

Lingling Kwong bị Orm Kornnaphat cúp máy, liền quay sang nhìn xung quanh, bất chợt bắt gặp bóng lưng Orm Kornnaphat rời đi, trái tim Lingling Kwong hẫng lên một nhịp đầy sợ hãi, cô lập tức đứng dậy đuổi theo, linh hồn cô run lên từng đợt, cả người phát lạnh, cô cố gắng bao nhiêu lâu nay, chẳng lẽ hôm nay sẽ thành muối bỏ biển sao, mọi thứ cô xây dựng sẽ trở thành lâu đài trên cát, bị một đợt sóng biển phá vỡ sao, Lingling Kwong hốt hoảng trong lòng, chạy đến chỗ của Orm Kornnaphat nhưng người kia đã lên xe đi khỏi, Lingling Kwong quay lại lấy xe nhanh chóng đuổi theo.

Orm Kornnaphat về thẳng nhà của hai người, cô lên phòng, lấy vali dọn đồ rời đi, nước mắt không thể ngừng lại, trái tim như đang bị xé thành từng mảnh, Lingling Kwong tại sao lại đối xử với cô như vậy, ngay thời điểm cô muốn tiếp nhận người kia một lần nữa, thì Lingling Kwong lại gạt cô thêm một lần, Orm Kornnaphat cả người như không còn sức lực, ngồi thụp xuống sàn, khóc rống lên thảm thiết.

Lingling Kwong vừa bước vào đã nghe tiếng Orm Kornnaphat khóc thương tâm, cả linh hồn đau nhức, chạy lên phòng Orm Kornnaphat, người kia ngồi dưới đất, nước mắt rơi đầy mặt, từng tiếng nấc đau đớn như búa tạ đập thẳng vào trái tim Lingling Kwong, cô bước nhanh tới, ngồi xuống ôm lấy Orm Kornnaphat

- Nghe chị giải thích đi Orm... - Lingling Kwong đau quá, Orm Kornnaphat khóc như thế này làm cô thống khổ hơn là chính mình chịu sự đau đớn

- Chị tránh ra đi! - Orm Kornnaphat uất ức cố đẩy Lingling Kwong ra nhưng người kia lại ôm quá chặt - Tránh ra!!

- Nghe chị nói đi..

- Tôi không nghe!

- N'Orm...

- Chị là đồ lừa gạt! Chị chỉ biết lừa dối tôi! - Orm Kornnaphat gào lên đầy đau đớn

- Nghe chị nói.. xin em đó! - Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat, ngực thắt lại

- Chính mắt tôi thấy.. chị còn muốn nói cái gì nữa? - Orm Kornnaphat gào lên tuyệt vọng

- Orm.. chị chỉ yêu em thôi.. làm ơn tin chị đi...

- Tránh ra!

"CHÁT!"

Một tiếng vang lên cả không gian ngưng đọng, tiếng gào khóc cũng nhỏ dần thay cho tiếng thở gấp vì phẫn nộ, Lingling Kwong cảm nhận sự bỏng rát trên khuôn mặt nhưng trong lòng lại càng đau khổ hơn, Orm Kornnaphat cảm giác bàn tay tê rần nhưng trái tim lại thống khổ đau đớn, cô đã dùng hết sức đẩy Lingling Kwong ra, rồi lại tặng cho người kia một cái tát.

Cả hai im lặng nhìn nhau, đôi mắt đầy sự giãy dụa cùng đau đớn

- N'Orm... - Lingling Kwong lên tiếng trước, cô không giận Orm Kornnaphat đã đánh cô, cô giận chính mình vì đã làm Orm Kornnaphat một lần nữa tổn thương - .. Em muốn đánh muốn mắng chị sao cũng được, nhưng hãy nghe chị nói...

Orm Kornnaphat cúi mặt để nước mắt rơi, cô chưa từng muốn làm Lingling Kwong đau, nhưng Lingling Kwong hết lần này đến lần khác lại làm đau cô, siết chặt bàn tay vừa đánh Lingling Kwong, Orm Kornnaphat dường như vô lực cho tình cảm này, cô vẫn không thể chấp nhận được việc Lingling Kwong nói dối cô.

- Chị chỉ muốn cho em một bất ngờ... - Lingling Kwong giọng buồn buồn, cô nhận ra, Orm Kornnaphat chưa hoàn toàn tin tưởng cô - ... người đó là một nhà thiết kế trang sức, tuy không quá nổi tiếng, nhưng cô ấy chuyên thiết kế nhẫn cho các cặp đôi dựa trên câu chuyện của họ...

Lúc này Orm Kornnaphat mới ngẩng lên nhìn Lingling Kwong, đôi mắt hổ phách đan xen những cảm xúc phức tạp

- Chị.. muốn làm ra một chiếc nhẫn để tặng em.. - Lingling Kwong vẻ mặt đau khổ - .. vì không chắc size nhẫn có đeo vừa tay em hay không nên cô ấy đã đưa nhẫn mẫu cho chị thử trước..

- Tại sao chị không nói thật với em... - Orm Kornnaphat run rẩy, đây là cô hiểu lầm Lingling Kwong, nhưng cô cũng hiểu việc này đã mang lại điều gì cho cô

- Chị chỉ muốn làm em bất ngờ... - Lingling Kwong nói trong sự buồn bã, cô thất vọng về chính mình, cũng tuyệt vọng với tình cảm của họ

Cả hai im lặng, Orm Kornnaphat lau đi nước mắt trên mặt, Lingling Kwong chịu đựng sự nóng rát của cái tát kia, thời gian tích tắc trôi, cuối cùng, cả hai đều ngẩng lên, nhìn nhau, nhưng không ai mở lời, chỉ đơn giản nhìn vào mắt đối phương, họ hiểu được rằng, có những vết thương... không bao giờ lành...

- Lingling... - Orm Kornnaphat quyết định lên tiếng

- Chị.. đây... - Lingling Kwong run rẩy đáp lại, giọng cô đã lạc đi, cô biết, Orm Kornnaphat chuẩn bị phán quyết cho chuyện của hai người

- Em nghĩ... em cần thêm thời gian.. - Orm Kornnaphat mím môi, cố gắng nói thành lời - ... Em đã nghĩ mình ổn... nhưng hôm nay.. việc này.. nhắc cho em nhớ.. em thật sự chưa quên được việc chị đã từng lừa dối em.. dù rằng hôm nay chỉ đơn giản là chị muốn tạo bất ngờ cho em.. nhưng thật sự.. em không thể ở cạnh chị khi luôn phải tự hỏi rằng chị có gạt em hay không...

- Chị .. hiểu! - Lingling Kwong gật đầu thừa nhận, cô thừa nhận đã vô tình kích phát lại vết thương lòng của Orm Kornnaphat

- Em biết chị đã thay đổi... nhưng em cũng không thể ép tim mình ngừng nhói khi trải qua điều đó... - Orm Kornnaphat lần nữa nói

- Chị xin lỗi... - Lingling Kwong chỉ biết nói một câu xin lỗi, cô cảm thấy bất lực với chính quá khứ của mình, không phải cô không cố gắng, mà là dấu tích cô để lại quá sâu

- Chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa! - Orm Kornnaphat muốn đứng dậy

- N'Orm... - Lingling Kwong đưa tay giữ lấy Orm Kornnaphat, cô biết nếu để Orm Kornnaphat rời đi lần này, cô sẽ vĩnh viễn mất đi người con gái cô yêu

Orm Kornnaphat không phản kháng, cô chấp nhận lắng nghe Lingling Kwong

- Em hãy cứ ở lại đây, để chị tiếp tục chăm sóc em, chỉ là.. chúng ta sẽ không nhắc gì đến tình yêu nữa.. có được không? - Lingling Kwong dịu dàng nói với Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat không đáp, cô nhìn Lingling Kwong đầy khó hiểu

- Chị nhận ra rằng, chúng ta không thể quay lại như trước được ... - Lingling Kwong cười buồn

- Phải.. không thể quay trở lại.. - Orm Kornnaphat gật đầu xác nhận, cô mang một vết thương quá sâu, Lingling Kwong cũng có ám ảnh của người kia, cả hai thật sự không thể trở lại

- Chị yêu em.. chị đã nghĩ chúng ta đã vượt qua rồi.. nhưng thật sự không phải.. - Lingling Kwong đau khổ thừa nhận, cuối cùng cô cũng minh bạch, màn chắn mỏng manh giữa cô và Orm Kornnaphat bấy lâu nay là gì - ...chị nhận ra bản thân không biết cách yêu em sao cho đúng, một lần lại một lần vô tình làm em tổn thương, vô tình xát muối vào vết thương chưa lành của em..

- Chúng ta cố gắng mà không biết mình đang cố vì điều gì... Em cũng đã nhận ra, hóa ra .. em chưa từng thật sự tha thứ, và chị... vẫn cứ là chị, vẫn khiến em tổn thương mà không cố ý... - Orm Kornnaphat cũng đau khổ nhận ra cảm giác âm ỉ cứa nhẹ trái tim cô mỗi khi bên cạnh Lingling Kwong là gì - ... Nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế này... liệu có phải đang làm nhau đau thêm?

- Vậy nên... chúng ta có thể đừng yêu nhau nữa, ít nhất là bây giờ.. mình chỉ ở bên nhau, như những người bạn... - Lingling Kwong dùng tất cả chân thành mà cô có nhìn Orm Kornnaphat - ... Mỗi ngày một chút, khi vết thương lành, nếu lúc đó... mình còn muốn yêu nhau, thì hãy yêu lại.. có được không?

Orm Kornnaphat im lặng không đáp.

Cả Lingling Kwong và Orm Kornnaphat đều hiểu được sự đau khổ của bản thân và của đối phương, tình yêu vẫn còn, họ không muốn buông bỏ, nhưng cũng không thể giữ lại, mỗi người đều có vấn đề của riêng mình, nếu không chữa lành, không trở thành một con người mới, thì tình yêu này sẽ vĩnh viễn tàn lụi.

- Orm ... - Lingling Kwong đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia khẽ gọi

- Em đây... - Orm Kornnaphat cũng không rút tay ra để mặc cho Lingling Kwong nắm lấy

- Không cần bắt đầu lại từ đầu... chúng ta chỉ cần đi tiếp, với tất cả những vết xước đã có... nhưng là cùng nhau.. được không em?

- Được... - Lần này đáp lại Lingling Kwong không phải sự im lặng mà là một cái gật nhẹ đồng thuận của Orm Kornnaphat.

Họ không thể yêu đối phương, cũng không thể yêu người khác, đoạn tình cảm này, họ không buông được, không quên được, cũng không thể quay lại được, vậy nên chỉ có thể chọn cách bước tiếp, chọn cách chấp nhận quá khứ, chấp nhận thương đau, chấp nhận vết sẹo chằng chịt trong trái tim, để mong chờ một ngày, bản thân thật sự đã thật sự được chữa lành, đã trưởng thành, và lần nữa yêu nhau, hoặc nếu không thể, họ sẽ ở cạnh nhau với tư cách là tri kỷ đến cuối cuộc đời...

Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat không cần một cái kết đẹp như tiểu thuyết, cả hai cần một hành trình thật, nơi tình yêu không đến từ cảm xúc nhất thời, mà đến từ sự quyết tâm không bốc đồng, không lời thề non hẹn biển, mà là từng hành động nhỏ, từng khoảnh khắc lựa chọn ở lại, ngay cả khi mọi thứ trở nên khó khăn.

Sẽ không có một khung cảnh cổ tích, không cần một kết thúc hoàn hảo, Lingling Kwong và Orm Kornnaphat chỉ cần mỗi sáng thức dậy, họ vẫn là lựa chọn của đối phương, vẫn chọn cùng nhau bước tiếp.

Một tình yêu không ồn ào, nhưng bền vững như rễ cây bám sâu trong lòng đất sau giông bão...

<Không để END cũng không để HOÀN>

Au: Tình yêu này rất giống đời thực, khi bị lừa dối, trở lại rồi tình yêu có còn nguyên vẹn như ban đầu?

Au cần tự nghiệm, tình yêu này có thể lần nữa trở lại cùng Lingling Kwong và Orm Kornnaphat trong fic này không!

Nếu không thấy Au update chap tiếp, hãy xem như là một cái kết mở!

Mỗi người sẽ có nhận định và cái kết của riêng mình nhé!

Cmt cho Au cái kết của các bạn nha!

Mãi yêu <3

Chương trước Chương tiếp
Loading...