LingOrm | Believe Me (FULL)
BELIEVE ME - CHAP 16
Kể từ sau hôm đó, cả Lingling Kwong và Orm Kornnaphat đều ăn ý không nhắc lại chuyện cũ, càng không nhắc gì đến chuyện tình cảm của hai người, Lingling Kwong vẫn đều đặn đưa Orm Kornnaphat đi làm, vẫn cùng người kia cùng ăn cơm, lắng nghe những buồn phiền của người kia, yên lặng ở bên cạnh Orm Kornnaphat, khi Orm Kornnaphat bệnh, Lingling Kwong sẽ chăm sóc, khi Orm Kornnaphat muốn đi biển, Lingling Kwong sẽ sắp xếp công việc đưa Orm Kornnaphat đi chơi.Cuộc sống cứ thế trải qua gần 1 năm, khi những người bạn hỏi họ chuyện tình cảm, cả hai sẽ ăn ý cười trừ không đáp, Lingling Kwong sau đó đã nói với mọi người rằng cô và Orm Kornnaphat hiện tại đang là bạn bè, chưa tính đến việc tiến tới thêm bước nữa, cả đám người ban đầu không hiểu, sau đó cũng hiểu ra, có những chuyện, chỉ người trong cuộc giải quyết được mà thôi.Hôm nay, Orm Kornnaphat có tiệc ở công ty, đã lâu cô không uống rượu, nhưng đột nhiên cao hứng nên uống có chút nhiều hơn, đến khi đã ngà ngà say, Orm Kornnaphat lại ngồi im lặng ngẫm nghĩ.Một năm rồi, cô bên cạnh người kia, trái tim khao khát hơi ấm của Lingling Kwong, nhưng vết cắt kia dường như vẫn khó lành, âm ỉ đau chỉ cần một ngọn gió nhè nhẹ cũng làm nó đau nhức, Orm Kornnaphat chưa thật sự bước ra khỏi sự nghi ngờ của chính mình, một năm qua, cô và Lingling Kwong thậm chí đã đi đến bước cả hai cùng đi trị liệu tâm lý, nhưng tất cả đều vô dụng, mỗi ngày tình yêu ngày càng đậm, yêu càng sâu, đau càng nhiều."Đến đón em.""Được!"Lingling Kwong cầm áo khoác đi đón Orm Kornnaphat, ngồi trên xe, chỉ khi còn một mình, bão giông trong lòng chỉ mình cô thấu, Lingling Kwong kéo cửa kính xuống để gió đêm thổi vào như lấy sự lạnh lẽo của gió vuốt ve cho trái tim héo tàn mỗi ngày, một năm nay, cô học cách yêu Orm Kornnaphat, đi đâu, làm gì Lingling Kwong cũng sẽ nói với Orm Kornnaphat, cô bắt đầu học cách chia sẻ cảm xúc của chính mình, sẽ nói cho Orm Kornnaphat những gì cô nghĩ, chỉ là, có những chuyện vẫn không thể nói ra."Thật sự muốn nói yêu em..."Lingling Kwong thở dài, đôi mắt đầy sự buồn bã, một năm nay cô chưa từng nói với Orm Kornnaphat rằng cô yêu người kia, vì cô không muốn Orm Kornnaphat phải cảm thấy gánh nặng với tình yêu của cô, mỗi lần nhìn thấy người kia, Lingling Kwong đều phải kiềm bản thân cô không được hành động quá khích, trái tim vừa đau khổ lại vừa vui vẻ khi bên cạnh Orm Kornnaphat.- Kwong tổng đến rồi! - Đám người công ty của Orm Kornnaphat đều biết chuyện của Lingling Kwong và Orm Kornnaphat, họ rất mong đợi đến ngày nhận được thiệp cưới của hai CEO- Chào mọi người! - Lingling Kwong cười - Korn tổng đâu?- Cô ấy nghỉ ở bên trong! - Một người nói- Cảm ơn! Lingling Kwong gật đầu rồi đi vào phòng nghỉ trong phòng làm việc của Orm Kornnaphat, người kia đã say đang nằm nghỉ ngơi, Lingling Kwong bước đến bên cạnh Orm Kornnaphat, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều khiến ngực phập phồng theo quy luật, khuôn mặt thiên thần say ngủ, trái tim Lingling Kwong run lên, linh hồn cũng không còn an ổn, cô thật sự muốn ôm lấy người này, chỉ là... cô không dám.- N'Orm... - Lingling Kwong khẽ gọi- Khap... - Orm Kornnaphat trả lời bằng giọng mũi làm cho trái tim Lingling Kwong như vỡ tung - Chúng ta về thôi! - Lingling Kwong cố gắng khắc chế tình cảm trong lòng- Chị đến rồi! - Orm Kornnaphat cười với Lingling Kwong, cô đưa tay ôm lấy cổ Lingling KwongLingling Kwong cứng đờ người, cô nuốt khan một ngụm chịu đựng tình cảm đang dâng trào, đặt tay lên lưng Orm Kornnaphat vuốt khẽ- Chị đỡ em! - Lingling Kwong dịu dàng nói- Được... - Orm Kornnaphat gật đầu, để Lingling Kwong lấy áo khoác khoác cho cô rồi đỡ Orm Kornnaphat bước điLingling Kwong chào mọi người rồi đỡ Orm Kornnaphat ra xe, Orm Kornnaphat ba phần tỉnh bảy phần say, cô ngồi trên xe nhìn ngắm sườn mặt của Lingling Kwong, thời gian qua, người này càng ngày càng xinh đẹp, vẻ đẹp của sự trưởng thành, của đau thương, của thời gian bồi đắp, trái tim Orm Kornnaphat run lên.- Lingling.. - Orm Kornnaphat khẽ gọi- Chị đây.. - Lingling Kwong cười nhẹ với Orm Kornnaphat- Hôm nay chị có nhớ em không?- Có... - Lingling Kwong có chút hít thở không thông khi Orm Kornnaphat đột nhiên hỏi như vậy- Đã bao lâu rồi chị không nói yêu em?- Đã 363 ngày.. - Chị đếm sao?- Ừ.. - Tại sao chị không nói?- Vì.. - Lingling Kwong mím môi, cô ngập ngừng một lát nhìn sang, Orm Kornnaphat đang chăm chú nhìn cô, Lingling Kwong thở dài, cô đã hứa sẽ không nói dối Orm Kornnaphat nữa - ... vì chị không dám nói...- Tại sao vậy? Sợ em giận sao?- Vì sợ em cảm thấy gánh nặng...- Xin lỗi chị... - Orm Kornnaphat buồn buồn nói với Lingling Kwong - Không phải lỗi của em.. - Lingling Kwong đưa tay xoa nhẹ đầu Orm Kornnaphat trấn an- Em không biết phải làm như thế nào cả... trong lòng vẫn còn có chút khó chịu... - Orm Kornnaphat nói buồn, giọng có chút run rẩy- Không sao, từ từ thôi.. nhé! - Lingling Kwong cười dịu dàng dù trái tim cô cũng đang âm ỉ đauLingling Kwong đỡ Orm Kornnaphat lên phòng, cô biết thói quen của Orm Kornnaphat là phải tắm trước khi ngủ, để người kia trên giường, Lingling Kwong vào pha nước cho Orm Kornnaphat, đợi nước đầy, cô nhớ lại đêm đầu tiên của cả hai, trái tim lại nóng bức khó chịu, Lingling Kwong cắn răng chịu đựng.- N'Orm... - Lingling Kwong lay người đang ngủ- Lingling... - Orm Kornnaphat đưa tay ôm lấy cổ Lingling Kwong kéo xuống, khiến người kia nằm đè lên cô- Orm.. - Lingling Kwong hốt hoảngMềm mại dưới thân khiến đầu óc cô mị đi, hương thơm ngọt ngào của Orm Kornnaphat len lỏi vào ngõ ngách linh hồn cô, Lingling Kwong mím môi, cố gắng giữ lại hơi thở đều đều.- Chị pha nước rồi, em tắm đi! - Lingling Kwong cố gắng tỉnh táo nóiOrm Kornnaphat say, không phải cô, người kia say có quyền làm bậy, nhưng kẻ tỉnh táo là cô thì không thể, hay chính xác hơn là cô không dám.- Đỡ em.. - Orm Kornnaphat cảm thấy cả người mềm nhũn, nói với Lingling Kwong- Cẩn thận.. - Lingling Kwong đỡ Orm Kornnaphat đứng dậy, từ từ bước vào phòng tắm - Em say quá rồi.. hay là để sáng tỉnh rồi tắm nhé..- Không... khó chịu lắm.. - Orm Kornnaphat lắc đầu liên tục, giọng nũng nịu- Được rồi, cẩn thận! - Lingling Kwong đỡ Orm Kornnaphat đi vàoOrm Kornnaphat chân nhũn ra bước loạng choạng đến bên bồn tắm, tay cố gắng cởi váy nhưng lại không được, cô quay ra sau nhìn Lingling Kwong chu chu môi làm nũng- Lingling ...- Sao vậy? - Lingling Kwong tính quay lưng đi ra ngoài lại bị Orm Kornnaphat gọi trở lại- Em không cởi váy được... - Orm Kornnaphat mắt long lanh đáng yêu nhìn Lingling KwongLingling Kwong cảm giác trái tim phình to ra, mạch máu trong người cũng sưng lên đau đớn, nhưng cô chỉ biết cười, nhịn lại dung nham đang tưới tắm linh hồn cô, bước đến, giúp Orm Kornnaphat cởi ra váy, lưng trần quyến rũ lộ ra trước mắt, đường siết lưng bao nhiêu năm vẫn vậy, chỉ có hoàn hảo hơn, tuyệt mỹ hơn, Lingling Kwong dường như cảm nhận được, cô vừa nín thở, tay có chút run rẩy.Váy trượt xuống, chỉ còn lại một bộ nội y ren màu đen quyến rũ, Lingling Kwong nuốt khan, cô cứng người nhìn thân hình người cô yêu trước mắt đang từ từ bước vào bồn tắm, Lingling Kwong ổn định nhịp thở- Chị đợi bên ngoài, có gì gọi chị nhé! - Lingling Kwong nói dịu dàng rồi quay lưng rời điOrm Kornnaphat quay mặt nhìn bóng lưng kia rời khỏi tầm mắt, cô biết Lingling Kwong đang cố gắng kiềm chế bản thân, Orm Kornnaphat tự hỏi chính mình, liệu rằng, để Lingling Kwong ôm cô một lần nữa thì cô có vượt qua được khúc mắc trong lòng này không? Orm Kornnaphat không biết, cô cũng không dám thử, bởi vì, giữa hai người, hoàn toàn không có ai có sự can đảm để bước qua ranh giới kia.Lingling Kwong nghe tiếng nước chảy một lúc lâu sau đó mới ngừng lại, cửa mở, Orm Kornnaphat quấn khăn tắm bước ra, Lingling Kwong đã nghĩ đại não cô nổ tung ngay giây phút đó, nhưng cô lại siết chặt nắm đấm chịu đựng dục vọng đang thiêu đốt từng tế bào của cô, Lingling Kwong bước đến đưa cho Orm Kornnaphat một cái váy ngủ để người kia mặc vào, cho đến khi Orm Kornnaphat lên giường nằm, Lingling Kwong cẩn thận đắp chăn cho Orm Kornnaphat, rồi mới quay lưng đi về phòng.- Lingling .. - Orm Kornnaphat khẽ gọi khi người kia đã bước đến cửa- Sao vậy? - Lingling Kwong cười nhìn Orm Kornnaphat- Đêm nay, ở đây với em đi! - Orm Kornnaphat lên tiếng- Được! - Lingling Kwong gật đầu đáp ứngCô quay lại lên giường, mở chăn chui vào, Lingling Kwong vừa vào Orm Kornnaphat đã nhích người tới, nằm lên tay Lingling Kwong, ôm lấy eo thon, từ từ nhắm mắt, Lingling Kwong có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại ý thức, cẩn thận ôm lấy Orm Kornnaphat, hương thơm của người trong lòng ngọt ngào khiến cô như say, Lingling Kwong nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở, cô không muốn Orm Kornnaphat nhận ra bản thân cô đang muốn làm điều xấu, Lingling Kwong ngoan ngoãn ôm Orm Kornnaphat, hơi thở cũng cố gắng giữ đều đều, nhưng trái tim đã bán đứng cô, Orm Kornnaphat nghe được, trái tim của Lingling Kwong rộn ràng, thậm chí, cô còn nghe được tiếng tim đập của người đang ôm lấy cô.Orm Kornnaphat từ từ nhắm mắt, không phải cô đang thử thách Lingling Kwong, chỉ là cô nhớ hơi ấm của người này, cô muốn được Lingling Kwong ôm lấy, nếu Lingling Kwong muốn thêm một bước, cô cũng sẽ chấp nhận, dù vết thương của cô hiện tại vẫn chưa ổn.Lingling Kwong chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cho Orm Kornnaphat, dỗ người kia đi vào giấc ngủ, không phải cô không muốn ôm lấy Orm Kornnaphat mà yêu thương, mà vì cô biết, Orm Kornnaphat chưa thật sự quên được, nếu cô và Orm Kornnaphat phát sinh điều gì đó lúc này, thì nghĩa là tình yêu của họ đang được đánh đổi bằng dục vọng cá nhân, mà Lingling Kwong muốn ôm Orm Kornnaphat khi mà người kia đã thật sự sẵn sàng đón nhận cô, Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng, nhịn lại nóng cháy trong tâm, cô chờ, chờ Orm Kornnaphat tiếp nhận cô một lần nữa, chờ bản thân đủ trưởng thành để yêu người con gái này.Một đêm một người say giấc, một người trằn trọc không yên...***Sau đêm đó, mọi chuyện lại trở về như trước, cả hai vẫn giữ khoảng cách, không thể bước thêm, Lingling Kwong luôn mặc cảm tội lỗi với Orm Kornnaphat, còn Orm Kornnaphat vẫn bị vây lấy bởi sự nghi ngờ, đôi khi cả hai sẽ lặng lẽ ngồi bên nhau thưởng thức một tách cà phê, hay chỉ đơn giản đọc một cuốn sách, hai người ngồi hai bên sofa để xem một bộ phim.Cứ thế lại một năm, rồi lại một năm...Hôm nay là sinh nhật Lingling Kwong, cô cùng bạn bè trải qua qua một đêm sinh nhật vui vẻ, Lingling Kwong không uống rượu dù là bao nhiêu người ép, đã lâu cô không uống, không phải vì không muốn, vì cô sợ, rượu vào, cô sẽ không còn khống chế được tình cảm của mình, hai năm qua, cô đã biết cách yêu Orm Kornnaphat hơn xưa.Lingling Kwong không còn nói xin lỗi với Orm Kornnaphat nữa, cô bắt đầu hình dung được, phân biệt được đâu là lỗi của cô, đâu không phải, cô mạnh dạn hơn, bắt đầu nói với Orm Kornnaphat những lỗi sai của người kia, kể cả trong kinh doanh lẫn cuộc sống, cô chấp nhận để Orm Kornnaphat giận cô, sau đó dỗ dành, chứ không như năm đầu tiên, mang lỗi lầm tất cả ôm về phía mình.Lingling Kwong biết rằng, yêu là để Orm Kornnaphat thấy an toàn, không phải làm cho Orm Kornnaphat tha thứ cho cô, khi cô về trễ sẽ nhắn cho Orm Kornnaphat, không giống ban đầu, cô làm như vậy để Orm Kornnaphat yên tâm, mà lúc này, Lingling Kwong xem nó là thói quen, là sự tình nguyện của cô, mọi chuyện không còn tự mình nói với Orm Kornnaphat, cô chỉ nói những thứ cần thiết, điều nào không cần, Lingling Kwong không nói, nhưng khi Orm Kornnaphat hỏi, cô luôn thành thật, bởi Lingling Kwong không muốn Orm Kornnaphat có cảm giác rằng người kia đang kiểm soát cô, từ từ, Lingling Kwong hoàn toàn đã thay đổi thành một con người mới.Duy nhất một việc cô chưa thể thay đổi, chính là, Lingling Kwong vẫn chưa dám nói câu yêu với Orm Kornnaphat, và vẫn không đủ can đảm nắm tay hay ôm lấy người kia.- Lingling uống một ly đi! - Arn nhăn mặt, người này 3 năm thanh tâm quả dục vậy, bia rượu đều không động đến, mỗi ngày lịch trình đều đặn không thay đổi, rảnh rỗi chỉ đi tập gym, Lingling Kwong trở thành một hình mẫu lý tưởng đến mức Sasina và Taew muốn Arn và Rin phải học hỏi- Tôi không uống đâu! - Lingling Kwong xua tay cười cười- Chị không uống thì.. - Sasina đầu nhảy số - .. thì N'Orm uống thay P'Ling nhé! - Được! - Orm Kornnaphat hào sảng gật đầu khiến Lingling Kwong không kịp cản lạiOrm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong cười cười, người này hai năm nay như một con người khác, cô cảm thấy ở bên cạnh Lingling Kwong lúc này còn thoải mái hơn ngày xưa, rất yên tâm, lại cũng không còn lo lắng gì nhiều, chỉ cần cô hỏi, Lingling Kwong sẽ lập tức nói với cô, khi cô không hỏi, Lingling Kwong cũng không làm cô cảm thấy bản thân quá phiền, mà bản thân cô, cũng cảm thấy an toàn khi bên Lingling Kwong.Hai năm rồi, Orm Kornnaphat không còn tự hỏi bản thân vết thương kia như thế nào nữa, cô biết bản thân đang có một vết cắt, nhưng cô không còn cảm thấy yếu đuối như xưa khi vết thương kia bị chạm phải nữa, cô bắt đầu hiểu được, trên đời có rất nhiều việc cần phải trải qua, không ai có thể yêu ai cả đời, cũng không có ai có thể hoàn toàn thành thật với ai cả đời, chỉ là những điều cần phải chân thành thì có chân thành hay không, có lỗi rồi thì thật sự hối lỗi rồi thay đổi hay không.Cô bắt đầu học cách chấp nhận lỗi của Lingling Kwong, đầu tiên chính là cả hai đã cùng nhau nói về ngày đó, Orm Kornnaphat đã nghe Lingling Kwong nói, và Lingling Kwong cũng đã nghe Orm Kornnaphat trách móc cô cho sự kiện kia, sau đó, cả hai bắt đầu học cách chấp nhận quá khứ, rằng điều đó thật sự đã tồn tại trong cuộc sống của họ, nhưng cả hai đều nói với nhau rằng, họ sẽ không nhắc lại điều đó nữa, lúc này, họ chấp nhận ôm theo quá khứ mà bước tiếp.Cả hai đều trưởng thành rất nhiều, mỗi lần giận dữ, Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat đều sẽ cân nhắc lời nói của bản thân để không khiến đối phương tổn thương, phần lớn là Orm Kornnaphat nổi giận, sau đó Lingling Kwong sẽ dỗ dành cô, rồi cả hai cùng ngồi xuống nói với nhau về sự việc đó, Orm Kornnaphat sẽ thành thật với Lingling Kwong những cảm xúc của chính cô, cứ như vậy, Lingling Kwong thay đổi, Orm Kornnaphat cũng thay đổi.Lúc này, vết thương ngày đó đã thành sẹo, không còn đau nữa dù rằng không biết mất nhưng Orm Kornnaphat không bận tâm, bởi vì hai năm qua, cô đã học cách đặt niềm tin mới, không phải níu kéo lại niềm tin cũ đã mất, đơn giản vì hiện tại đáng để thử lại, không phải vì quá khứ đã qua. Vậy nên, Orm Kornnaphat muốn một lần nữa nghe Lingling Kwong nói yêu cô...Lingling Kwong nhìn đám người cứ hướng Orm Kornnaphat mời rượu, lòng có chút sốt ruột, ngay khi Orm Kornnaphat cầm đến ly rượu thứ 3 Lingling Kwong đã cản lại- Đừng uống nữa... - Lingling Kwong lo lắng- Hôm nay em vui.. muốn uống! - Orm Kornnaphat chu chu môi làm nũng- Em uống nhiều rồi.. - Chưa nhiều mà! - Hai ly nữa thôi! - Lingling Kwong biết được tửu lượng của Orm Kornnaphat liền ra giá- Không muốn! - Ngoan nào! - Lingling Kwong dỗ dành- Em muốn uống mà... - Orm Kornnaphat tròn xoe mắt ngập nước nhìn Lingling Kwong- Em sẽ say mất... - Vậy chị uống thay em đi! - Chị.. sợ say... - Lingling Kwong thấp giọng nói nhỏ với Orm Kornnaphat- Tại sao lại sợ say? - Orm Kornnaphat quay mặt thì thầm với Lingling Kwong, không biết vô tình hay cố ý lại thổi khí vào tai Lingling Kwong khiến người kia rùng mình- Chị... - Lingling Kwong không thể nói với Orm Kornnaphat rằng cô sợ bản thân làm bậy được đành cắn răng cầm lấy ly rượu - Chị uống!Lingling Kwong ngửa cổ uống cạn ly rượu, thôi thì uống cho say hoàn toàn sẽ không sợ bản thân làm bậy nữa, chỉ là Lingling Kwong không hề để ý, đôi mắt hổ phách kia lóe lên một tia tâm cơ không rõ, Orm Kornnaphat nhoẻn miệng cười cười nhìn người bên cạnh đang uống xuống từng ngụm rượu.Lingling Kwong đã nghĩ cần phải say, nhưng cô càng uống lại càng tỉnh, mà Orm Kornnaphat bên cạnh như có như không khi trò chuyện cùng mọi người sẽ dựa vào cô, lâu lâu lại còn thì thầm với cô, không biết rằng vô tình hay cố ý lại còn chạm môi vào vành tai của cô, Lingling Kwong mỗi khi bị Orm Kornnaphat khiêu khích lại cầm ly rượu nhấp một ngụm, nuốt xuống ngọn lửa trong lòng đang dâng lên.Đám người ngồi thêm một lúc thì ra về, Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat đang dựa trên sofa, cả người mềm mại câu nhân, cô nuốt vội một ngụm, lý trí đang bị men rượu vây lấy muốn đánh gục nó, Lingling Kwong bước đến khẽ gọi Orm Kornnaphat- N'Orm.. lên phòng thôi! - Lingling Kwong đưa tay muốn đỡ lấy Orm KornnaphatOrm Kornnaphat nắm lấy tay Lingling Kwong để người kia kéo cô đứng dậy, rồi ôm lấy Lingling Kwong, dựa hẳn vào trong lòng người kia, Lingling Kwong có chút loạng choạng, cô không say, nhưng lúc này ôm lấy Orm Kornnaphat như một mồi lửa vậy, cảm nhận linh hồn bị thiêu cháy, lý trí san sẻ một chút nước lạnh dập tắt, rồi lại tập trung chiến đấu với men cay nồng kia.Lingling Kwong nhanh chóng đỡ Orm Kornnaphat lên phòng, cô cảm giác ý thức của cô ngày càng yếu ớt rồi, nếu không nhanh chóng tách khỏi Orm Kornnaphat, Lingling Kwong không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa, tình cảm giam cầm bấy lâu đang bẻ song sắt bước ra đầy dũng mãnh, lý trí vừa phải kiềm chế cảm xúc, vừa chịu đựng men rượu tấn công, mà Orm Kornnaphat lại còn cổ vũ cảm xúc của cô bằng những cái chạm vô tình vô ý.Lingling Kwong mở cửa phòng Orm Kornnaphat, chưa kịp bật đèn đã bị người kia áp vào tường- N'Orm? - Lingling Kwong lúc này không còn có thể thở được nữa, cô mím môi, trái tim đã vỡ tung rồi, chỉ còn lại một chút lý trí yếu ớt thôi, Lingling Kwong biết Orm Kornnaphat không say, vì người kia uống không nhiều, nhưng sao lại trêu chọc cô như thế này vậy.- Lingling... - Orm Kornnaphat đưa ngón tay lên vẽ theo viền môi của người trước mặt, cô cảm nhận được hơi thở Lingling Kwong đầy nóng bỏng- Orm... - Hơi thở ngày càng nặng nề, lý trí bị đánh không còn một manh giáp, chỉ còn một hơi tàn, cờ trắng cũng đã lấy ra- Muốn em không? - Orm Kornnaphat khẽ nói bên tai, ngọt ngào lan tỏaLingling Kwong đưa tay ôm lấy người phía trước siết vào lòng khiến Orm Kornnaphat phát đau nhưng không kêu lên, hơi thở Lingling Kwong đầy men tình nặng nề nóng bỏng- Nói em biết... chị.. có muốn em không? - Kiều mỵ thì thầm bên tai- Có.. - Thấp giọng nóng bỏng nói - .. rất muốn.. - Lingling.. - Mềm mại gọi tên, đôi mắt hổ phách long lanh sương tình nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đang phủ đầy tình ái - ... em yêu chị...Không đáp lời, lý trí phất cờ trắng, đôi môi đầy đặn nhanh chóng tiến tới, phủ lên đôi môi vừa nói lời yêu kia, vội vã, run rẩy, gấp gáp...Đến khi không khí đã không đủ, mới luyến tiếc rời khỏi...- Lingling... - Dịu dàng gọi tên- Chị yêu em.. N'Orm của chị.. - Trầm ấm bật lên tiếng yêu ba năm chưa từng nói ra đầy chân thànhVòng tay ôm siết lấy nhau, tiếng yêu cuối cùng cũng đã khe khẽ vang lên cả một đêm say đắm, nồng nàn..Cuối cùng, Lingling Kwong và Orm Kornnaphat cũng đã chữa lành chính mình, chữa lành đối phương trong một mối quan hệ từng thương tổn, họ không bỏ qua quá khứ, họ cùng nhau đi xuyên qua nó..Vết sẹo vẫn còn đó... chỉ là.. nó không còn đau nữa...- HOÀN CHÍNH VĂN -Au: Một chiếc au Always HE~ Mãn nguyện chưa ạ? Hẹn gặp lại nhé!