LingOrm | Believe Me (FULL)
BELIEVE ME - CHAP 12
Orm Kornnaphat bị bong gân nên phải nghỉ ngơi một thời gian, đi lại có chút không tiện, vậy nên cô mang toàn bộ công việc về nhà xử lý.Hôm nay chân cũng đã đỡ hơn, Orm Kornnaphat ra vườn ngồi ngắm cá thả lỏng tâm trí sau khi làm việc, nhìn bàn chân băng bó cẩn thận, cô lâm vào trầm tư, từ sau hôm đó, Orm Kornnaphat lại nhớ đến Lingling Kwong, khi người kia tìm thấy cô, ôm cô vào lòng, giây phút đó tưởng chừng như họ đã trở lại thời gian mặn nồng ngày xưa, khoảnh khắc Lingling Kwong siết chặt lấy cô, ấm áp của người kia xua đi lạnh giá bủa vây, Orm Kornnaphat đã minh bạch, bản thân còn yêu Lingling Kwong nhiều như thế nào.Cô đặt tay lên trái tim mình, tự hỏi, liệu nếu cô và Lingling Kwong quay lại, liệu rằng họ có hạnh phúc không, có còn như xưa nữa hay không, liệu Lingling Kwong có còn lừa dối cô nữa hay không, hay chỉ là một sự thay đổi chóng vánh nhất thời, Orm Kornnaphat không biết, tuy tình yêu vẫn còn đó, nhưng tổn thương kia thật sự khó lành, ngẩng đầu nhìn mây trắng đang trôi nhẹ, có lẽ, nên như hiện tại thôi là tốt rồi.- N'Orm! - Giọng nữ vang lên cắt đứt suy nghĩ của Orm KornnaphatCô quay sang thấy Sasina đang đi tới, phía sau là một hình dáng cao cao, người cô vừa nghĩ đến lại xuất hiện trước mắt cô, trái tim có chút thổn thức- Chân em sao rồi? - Sasina bước đến hỏi Orm Kornnaphat- Đã ổn rồi, chắc khoảng vài ngày nữa là hoàn toàn lành lặn! - Orm Kornnaphat cười với Sasina, ánh mắt như có như không nhìn về phía Lingling Kwong- Chị đi tìm Arn, P'Ling ở đây nói chuyện với N'Orm nhé! - Sasina tranh thủ tạo cơ hội cho Lingling KwongCả hai chưa kịp phản ứng Sasina đã chạy đi để lại bầu không khí có chút kỳ quái, Lingling Kwong ngồi xuống bên cạnh Orm Kornnaphat- Có còn đau không? - Giọng ôn nhu dịu dàng lên tiếng- Đã hết đau rồi! - Orm Kornnaphat cười đáp lạiMột câu hai nghĩa, cả hai nhìn nhau đều hiểu được, rồi không nói gì thêm, lặng lẽ ngắm cảnh, Lingling Kwong lâu lâu lại lén nhìn Orm Kornnaphat, khi Orm Kornnaphat quay sang, cô nhanh chóng quay đi tránh ánh mắt của người kia.Orm Kornnaphat nheo nheo mắt, người này một lúc lại nhìn trộm cô, bị bắt gặp lại quay đi làm điệu bộ như không biết gì, Lingling Kwong từ khi nào lại có một mặt này vậy.Lingling Kwong yên lặng tận hưởng giây phút bên cạnh Orm Kornnaphat, tuy không nói gì, nhưng người kia không có biểu hiện khó chịu khi cô có mặt ở đây, nghĩa là đối với Orm Kornnaphat, sự tồn tại của Lingling Kwong đã không còn là khúc mắc trong lòng người kia nữa, trái tim Lingling Kwong có chút yên ổn.- N'Orm... - Lingling Kwong ngồi một lúc lâu lấy hết can đảm mở lời- Khap? - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lingling Kwong nhoẻn miệng cườiLingling Kwong vừa định mở lời thì một tiếng gọi lớn cắt ngang ý định của cô, cả cô và Orm Kornnaphat cũng nhìn về hướng người vừa cất tiếng- N'Orm! - Nim bước nhanh đến chỗ của Orm Kornnaphat, cô vừa bước vào thấy Lingling Kwong ngồi cùng Orm Kornnaphat khiến trái tim cô hốt hoảng, vụ việc lần trước cô đã mất điểm trong mắt Arn và Orm Kornnaphat rồi, cô không thể để Lingling Kwong có thêm lợi thế được- P'Nim? - Orm Kornnaphat nhìn người vừa đến, sao lại có vẻ vội vàng như thế- P'Ling cũng ở đây sao? - Nim quay sang nhìn Lingling Kwong cười xã giao, cô không muốn Orm Kornnaphat nghĩ rằng bản thân hẹp hòi mà gây sự với Lingling Kwong- Sawadee kha! - Lingling Kwong gật đầu chào Nim- N'Orm, chị mua được vé concert của Ayla rồi! - Nim hào hứng nói với Orm Kornnaphat- Thật sao? - Orm Kornnaphat mắt sáng rỡ, Ayla là idol của cô, lần nào người kia tổ chức concert cô cũng đi, chỉ có vừa rồi không kịp mua vé đành bỏ lỡ, cô vẫn đang tìm người bán lại vé- Chân em đã ổn chưa? - Nim nhìn chân Orm Kornnaphat hỏi - Vài ngày nữa là ổn rồi! - Orm Kornnaphat cười vui vẻ- Vậy hôm đó chị sang đón em nhé! - Nim cười tươi rói- Được! - Orm Kornnaphat gật đầu, sau đó nhớ lại hình như lúc nãy Lingling Kwong có gì muốn nói với cô liền quay sang người kia - Lúc nãy chị có gì muốn nói với tôi sao? - Ừ! - Lingling Kwong cười gật đầu - Chị tính nói là chị phải về vì còn công việc chưa giải quyết, em có thể nói với Arn, nhờ cô ấy giúp chị đưa Sasina về được không? - Được! - Orm Kornnaphat nhanh chóng đồng ý- Vậy chị về nhé, chúc em sớm khỏi! - Lingling Kwong đứng dậy nhìn Orm Kornnaphat gật đầu chào rồi cũng chào Nim sau đó quay lưng bước đi.Orm Kornnaphat nhìn bóng lưng của Lingling Kwong không hiểu tại sao trái tim lại thắt lên một nhịp, cô cảm giác sự bình thản của Lingling Kwong có chút gì đó không ổn, nhưng lại không hiểu được không ổn ở điểm nào.Nim nhanh chóng ngồi xuống chắn lại tầm mắt của Orm Kornnaphat đang nhìn về chỗ của Lingling Kwong, từ hôm nay, cô sẽ không để Lingling Kwong lọt vào ánh nhìn của Orm Kornnaphat lần nào nữa.Lingling Kwong lên xe đạp ga rời đi, ngồi trên xe, đôi mắt bình thản khi nãy lại từ từ dâng lên một nỗi buồn, đưa tay vào túi áo vest, Lingling Kwong lấy ra hai tấm vé, trên đó có hình của Ayla, nụ cười thê lương nở trên môi, ngay cả việc mời Orm Kornnaphat đi đến nơi mà người kia muốn, cô cũng không làm được, mọi thứ diễn ra như muốn nhắc nhở Lingling Kwong rằng bản thân cô không còn một cơ hội nào để có thể đứng cạnh Orm Kornnaphat nữa."Thật hài hước... là chị đến trước... nhưng bây giờ... lại mãi là kẻ đến sau..."Lingling Kwong thì thầm một câu, sau đó vò nát hai tấm vé trong tay, nước mắt lại lần nữa làm nhòe hình ảnh trước mặt, cả người nhói lên đau đớn...***Nim rất nỗ lực theo đuổi Orm Kornnaphat, còn Lingling Kwong lại chỉ án binh bất động, cô nhớ Orm Kornnaphat, nhưng không có tư cách cũng không có lý do đến đến làm phiền người kia, hơn nữa, cả nhà Sethratanapong đều không thích cô, lần trước đến thăm Orm Kornnaphat là do Sasina chủ động đề nghị vì biết Lingling Kwong lo lắng cho người kia, nếu không có Sasina, sợ rằng sân nhà Sethratanapong Lingling Kwong còn chưa thể đậu xe vào chứ đừng nói là bước vào trong gặp Orm Kornnaphat.- Cậu thật sự từ bỏ em ấy sao? - Jaja nhìn Lingling Kwong đang nhấp từng ngụm rượu hỏi, hôm nay cô rảnh liền kéo Lingling Kwong đi uống cho khuây khỏa, cô biết người kia trái tim lúc này chắc đã nát tươm đầy máu rồi- Chẳng lẽ có con đường khác sao? - Lingling Kwong cười buồn- Theo đuổi em ấy lần nữa đi! - Jaja cổ vũ- Tớ không xứng với em ấy! - Lingling Kwong lắc đầu nhẹ nói- Tình yêu không thể nói xứng hay không xứng, mà phải nói yêu hay không yêu! - Còn phải nói có lỗi hay không có lỗi nữa!Lingling Kwong nói một câu khiến Jaja cứng họng, người này vẫn âm ỉ tội lỗi của bản thân- Em ấy sẽ tha thứ cho cậu thôi...- Nhưng tớ không thể tha thứ cho chính mình... - Lingling Kwong mỉm cười bi ai, dù Orm Kornnaphat tha thứ cho cô thì sao, bản thân cô vẫn ám ảnh với sự xấu xa, với những tổn thương mà cô từng mang lại cho Orm Kornnaphat- Lingling.. cậu đã trả giá rồi.. vậy nên, đừng tự trách mình nữa, tha thứ cho chính mình đi, rồi sau đó hãy quay lại theo đuổi em ấy một lần nữa...- Để rồi sau này tớ lại làm em ấy tổn thương sao? - Lingling Kwong hỏi một câu lại làm Jaja á khẩu- Lingling...- Tớ biết mọi người muốn giúp tớ ở bên cạnh em ấy, nhưng tớ không còn đủ tự tin sẽ mang lại hạnh phúc cho em ấy nữa, một kẻ như tớ, không phân biệt được thị phi đúng sai, sẵn sàng hủy hoại người mình yêu, liệu rằng có thể lần nữa yêu em ấy một cách đúng đắn hay không? Jaja im lặng nghe Lingling Kwong nói ra nỗi lòng của cô- Tớ rất muốn ôm lấy em ấy, nhưng lại sợ ôm chặt quá em ấy sẽ đau, muốn giữ em ấy bên cạnh, nhưng lại sợ em ấy mất đi tự do... - Lingling Kwong nói càng lúc càng buồn - ... tớ... không biết cách yêu em ấy sao cho đúng cả.. không biết như thế nào mới là hạnh phúc mà em ấy cần.. Jaja không biết nói gì, chỉ có thể uống một ngụm rượu nuốt lại sự chua chát trong lòng, Lingling Kwong bây giờ hoàn toàn mất tự tin để yêu Orm Kornnaphat rồi.Lingling Kwong thấy Jaja không nói gì nữa, cô cũng không nói thêm, lặng lẽ thưởng thức sự cay nồng của rượu, để hơi men khỏa lấp đi nỗi tuyệt vọng đang ngập tràn.***- Xin chào, tôi muốn nhận phòng! - Lingling Kwong bước đến quầy lễ tân cười nói- Lingling? - Nene đang đứng nhận phòng ở quầy bên cạnh nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay sang- Nene? - Lingling Kwong ngẩng ra- Trùng hợp vậy? - Nene cười tươi- À.. - Lingling Kwong chưa kịp nói gì, vừa nhận thẻ phòng xong là bị Nene kéo tay đi vào bên trong phòng chờ cao cấp của khách sạn- Mọi người xem em túm được ai nè! - Nene vui vẻ kéo Lingling Kwong đi vào- Lingling/P'Ling? - Đám người Arn trố mắt nhìn- Sao chị bảo chị bận? - Sasina nhăn mặt đứng dậy, mấy hôm trước cô hỏi Lingling Kwong có muốn đi chơi cùng bọn họ không thì Lingling Kwong lại nói bận, hôm nay lại ở đây là sao chứ- Chị có hẹn với bạn ở đây, không nghĩ mọi người cũng đi biển! - Lingling Kwong cười cười nói - Thật không? - Sasina nghi ngờ- Thật mà! - Lingling Kwong gật đầuNgay khi Sasina định chất vấn Lingling Kwong thì từ bên trong một giọng nữ ngọt ngào vang lên, người kia nhanh chóng chạy đến chỗ của bọn họ- Lingling~~ Người vừa gọi ngay lập tức đi đến ôm lấy Lingling Kwong, khiến cô cứng đờ người, nhanh chóng liếc nhìn qua Orm Kornnaphat, chỉ thấy ánh mắt lạnh băng của người kia, Lingling Kwong nuốt khan một ngụm, không hiểu vì sao cô lại sợ hãi ánh mắt đó, ngay lập tức gỡ người kia ra- Taew à em đừng có thấy chị lại ôm như vậy nữa! - Lingling Kwong cười khổ- Đây là ai vậy P'Ling? - Sasina cũng thấy vẻ mặt Orm Kornnaphat không vui, liền cười cười hỏi Lingling Kwong- Sawadee kha, em là Taew bạn của Lingling! - Taew vui vẻ đầy ngọt ngào chào mọi người, sau đó quay sang chỗ Lingling Kwong - Chị nhận phòng chưa? - Rồi! Đang chờ lên phòng! - Lingling Kwong nói với Taew nhưng ánh mắt khẽ đánh giá Orm Kornnaphat.Người kia vẫn một bộ dáng im lặng không cảm xúc, Lingling Kwong nhẹ thở ra, Orm Kornnaphat không có giận, cũng không có ghen khi có người khác tiếp xúc với cô, ngày xưa nếu như thế này, đôi mắt hổ phách kia đã đầy lửa giận, trừng trừng nhìn Lingling Kwong rồi, hôm nay lại bình thản như thế, cô có chút nhẹ nhõm vì không làm Orm Kornnaphat khó chịu, nhưng lại có chút đau đớn, vì Orm Kornnaphat đã không ghen thì là không còn yêu nữa.- Em đặt bàn rồi, chị gửi hành lý đi, đi ăn rồi lên phòng sau! - Taew bộ dáng thanh thuần đáng yêu, là một kiểu người khiến người nhìn vào là thấy dễ mến ngay lần gặp đầu tiên- Chị... - Lingling Kwong cười khổ, Taew vẫn cứ nhiệt tình bao nhiêu năm qua khiến cô có chút không tiêu- Chần chừ cái gì chứ! Đi thôi! - Taew ôm lấy tay Lingling Kwong sau đó quay sang nhìn mấy người Sasina - Em xin phép nha, chào mọi người! Cả đám người đơ ra gật gật, nhìn Lingling Kwong để Taew ôm lấy tay kéo đi.- Em không biết cô ấy sao Sasina? - Jaja hỏi- Không... bạn bè của P'Ling em không rõ lắm... - Sasina lắc đầu, nhìn qua Orm Kornnaphat, khuôn mặt người kia tuy không cảm xúc nhưng sao cô cảm giác nhiệt độ xung quanh Orm Kornnaphat đang tuột không phanh vậy- N'Orm.. em biết cô ấy không? - Jaja không sợ chết quay sang hỏi- Bạn bè của Lingling Kwong liên quan gì tôi mà hỏi tôi! - Orm Kornnaphat đứng dậy, lạnh lùng phán một câu, đôi mắt đầy băng lãnh, cầm lấy vali kéo đi ra ngoàiCả đám nhìn Orm Kornnaphat, Sasina đưa mắt nhìn Jaja đầy thâm ý, bên ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng không giống vậy nha.Orm Kornnaphat lên phòng, đóng cửa, liền vứt luôn vali qua một bên bước vào phòng vệ sinh, xả nước rửa mặt vội, cô cảm thấy lửa nóng trong lòng đang bùng lên dữ dội, nóng đến mức muốn cháy cả da thịt của cô, vị chua chua lan tràn trong tâm can, Orm Kornnaphat mím môi nhìn khuôn mặt ướt đẫm của mình trong gương- Hay lắm! Hóa ra ba năm chị cũng không phải ở yên một chỗ! Orm Kornnaphat gằn từng tiếng sau đó bộ dáng cực kỳ bực bội tắt nước cầm khăn đi ra ngoài ngồi phịch xuống sofa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Taew ôm lấy tay Lingling Kwong kéo đi, Orm Kornnaphat cắn răng nhịn lại vị chua trong lòng"Lingling Kwong, đồ ong bướm!"Orm Kornnaphat thì thầm một câu trực tiếp vứt Lingling Kwong ra sau đầu, lấy đồ đi tắm.***Rất may là sau đó hai bên đều không va phải nhau nên tâm trạng của Orm Kornnaphat cũng dịu lại, hơn nữa có Nim bên cạnh liên tục pha trò, Orm Kornnaphat vui vẻ hơn, quên đi vị chua chát kia. Nhưng tránh được mùng một không tránh được ngày rằm, sáng hôm sau cả đám lại chạm mặt tại nhà hàng khi ăn sáng, lại còn trớ trêu tới mức nhà hàng đã kín bàn, chỉ còn lại một cái bàn lớn, cuối cùng, hai bên phải chấp nhận ngồi chung với nhau.Lingling Kwong ngồi trên bàn cứng đờ người không thể động, cô chẳng hiểu tại sao lại rơi vào tình cảnh này, hay do tội nghiệt cô quá nặng quá sâu nên ông trời mới mang cô đặt để vào những tình huống đầy trái ngang như vậy, Lingling Kwong liếc qua bên phải là Taew, hít sâu một hơi liếc qua bên trái lại là Orm Kornnaphat, Lingling Kwong trong lòng cười khổ, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà.- P'Ling, em muốn ăn súp, chị có thể đi lấy cho em không? - Taew giọng ngọt ngào nói- Được! - Lingling Kwong gật đầu, cô cũng muốn tạm thoát khỏi cái cảnh nghiệt ngã này một lúc- Tôi cũng muốn ăn! - Orm Kornnaphat lạnh giọng nói- À.. được! - Lingling Kwong giật mình theo bản năng gật đầu- Chị đi lấy cho em! - Nim nhanh chóng lên tiếngOrm Kornnaphat mím môi nhìn Nim một cái rồi miễn cưỡng gật đầu, trong lòng bực bội khó tả- Khun Lingling Kwong! - Nim nhìn Lingling Kwong bên cạnh lên tiếng- Có chuyện gì sao? - Lingling Kwong nhìn Nim thái độ cực kỳ hòa nhã- Chị đừng có bám lấy N'Orm nữa được không? Lingling Kwong im lặng không đáp, chờ đợi Nim nói- Chị lừa dối em ấy như vậy, làm em ấy tổn thương từng ấy năm, chị nghĩ rằng chỉ nửa năm nay của chị đã đền đủ cho em ấy sao?- Tôi không nghĩ vậy... - Lingling Kwong nhẹ giọng nói- Chị buông tha cho em ấy đi! - Nim nhăn mặt nhìn Lingling Kwong - Chị cứ lảng vảng bên cạnh em ấy như vậy, làm sao em ấy tìm được hạnh phúc chứ?- Tôi...- Lingling Kwong, đúng là sự việc vừa rồi tôi đã xử lý không tốt, nhưng tôi đang cố gắng hoàn thiện bản thân hơn, và tôi yêu Orm Kornnaphat hơn chính mình, hơn tất cả mọi thứ! - Nim ngửa bài - Không giống chị, chị còn Sasina để bận tâm để yêu thương, còn tôi sẽ dành tất cả cho em ấy, không chia sẻ tình cảm của tôi với ai cả! Lingling Kwong cụp mắt, Nim nói đúng, năm xưa là cô chia sẻ tình cảm dành cho Orm Kornnaphat với Sasina mới làm ra hành động ngu xuẩn như vậy- Khun Lingling Kwong, chị buông tay đi, ở cạnh chị, em ấy sẽ không có được hạnh phúc đâu! Nim chốt một câu, cô thấy được trong đôi mắt của Lingling Kwong là một sự buông bỏ không che giấu, thở ra một hơi khi biết ý định của mình đã đạt được, quay lưng bước đi.Lingling Kwong đứng yên một lúc, mới thở ra bước đi lấy súp cho Taew, khi quay lại, thấy Orm Kornnaphat ngồi cạnh Nim đang nói chuyện với người kia, không biết Nim ghé tai Orm Kornnaphat nói gì, chỉ thấy người con gái kia cười rộ lên vui vẻ, Lingling Kwong đứng nhìn, ngực quặn thắt, cô biết, cô không đủ tư cách yêu Orm Kornnaphat, cũng không thể mang lại hạnh phúc cho người kia, bây giờ, người có thể khiến Orm Kornnaphat cười tươi như vậy, không phải là cô nữa.Lingling Kwong mang súp quay lại, đưa cho Taew, sau đó im lặng ăn bữa sáng của chính mình, không còn quan tâm xung quanh như thế nào, cũng không còn để ý cảm xúc của Orm Kornnaphat lúc này ra sao nữa, thế giới của Lingling Kwong từ từ lâm vào tĩnh mịch.***Sau đó, Taew muốn đi dạo biển, Lingling Kwong đành đi cùng người kia, cô không mặc bikini, cô nhớ rằng cô chỉ mặc khi còn đang mặn nồng cùng Orm Kornnaphat, vì người kia tính chiếm hữu cao, không muốn ai thấy cô mặc như vậy, từ đó, trừ khi Orm Kornnaphat cho phép, nếu không, Lingling Kwong sẽ tự giác mặc áo sơ mi mỏng và quần đùi ngắn thay cho bikini gợi cảm.Lingling Kwong đi cùng Taew được một lúc lại gặp người mà cô không muốn gặp, Lingling Kwong cười khổ trong lòng, có phải trời hành cô không vậy, bãi biển của resort này rộng như vậy, cô chọn đại một đoạn cũng gặp được mấy người kia là sao chứ.Lingling Kwong từ từ bước tới, ngay khi vừa đủ tầm nhìn trái tim cô nhói lên một nhịp, cắn răng nhịn lại tiếng nấc trong cổ họng, khi trước mắt cô, Orm Kornnaphat trong bộ bikini khoe trọn những đường cong cơ thể đầy quyến rũ, đang được Nim nắm tay đỡ lấy người kia từ từ bước xuống biển, một đám người cười đùa cùng nhau dưới biển, để lại một thân ảnh trên bờ tâm tàn lụi.- P'Ling! - Sasina nhìn thấy Lingling Kwong liền hét lớn gọi, rồi chạy lại lên bờOrm Kornnaphat thấy người kia nhìn bên cạnh lại là Taew cũng đang khoe ra vóc dáng gợi cảm trong bộ bikini, môi cô mím lại, quay lưng không nhìn Lingling Kwong, đáy lòng toàn vị chua chua, cô chìm người xuống, tận hưởng sự mát lạnh của nước biển, muốn mượn dòng nước làm dịu sự nóng nảy trong lòng.- Trùng hợp vậy? - Sasina vui vẻ kéo tay Lingling Kwong - Xuống nước đi! Lâu lắm rồi không cùng chị tắm biển! - Không... - Lingling Kwong cười khổ rút tay lại - .. hôm nay chị không khỏe lắm..- Vậy chiều nay bọn em có tiệc nướng, hai người đến cùng nhé! - Sasina vui vẻ mở lời mời- Được! - Taew nhanh chóng nói, cô biết người kia muốn từ chối, Taew nheo nheo mắt nhìn Lingling Kwong cảnh cáo, cô đến đây để khuây khỏa, không phải để chui rúc trong nỗi buồn, mà Lingling Kwong cứ cố gắng sống cách xa xã hội thế này- Vậy hẹn tối gặp!Lingling Kwong thở dài nhìn hai cô gái nhỏ tự thỏa thuận với nhau, đem cô trở thành củ khoai lang mà sắp xếp, không thèm nghe cô nói, Lingling Kwong liếc nhìn xuống phía biển, nơi tấm lưng hoàn hảo xinh đẹp kia đang hướng về phía cô, ngẫm nghĩ một lúc, rồi cũng buồn buồn quay lưng đi, Orm Kornnaphat đang vui vẻ, cô không nên làm người kia mất hứng.Nhưng Lingling Kwong không biết, Orm Kornnaphat triệt để mất hứng rồi, cô không còn thấy vui vẻ khi ngâm nước biển nữa, Lingling Kwong vừa rời đi, Orm Kornnaphat cũng lên bờ sau đó lấy cớ mệt, quay lại khách sạn tắm xong trùm chăn tự gặm nhấm vị chua chát trong lòng.Vì đã nhận lời, Lingling Kwong cũng đành lê tấm thân mệt mỏi tột cùng từ trong tâm trí đến bên ngoài đến chỗ hẹn, nơi mọi người đã chuẩn bị gần xong rồi- Đến rồi sao? Nào! - Sasina vui vẻ bước ra kéo Taew và Lingling Kwong đi vào- Taew! - Một giọng nữ từ phía sau vang lênTaew quay lại nhìn liền khó chịu, bước ra sau lưng Lingling Kwong không muốn nhìn người kia, Orm Kornnaphat thấy Taew nấp sau lưng Lingling Kwong lại còn đặt tay lên eo người kia, mím môi, núi lửa trong lòng cô bộc phát rồi, không có chút kiêng dề trừng mắt nhìn Lingling Kwong.Lingling Kwong đang đứng thấy lạnh sống lưng quay sang thấy Orm Kornnaphat đang đầy giận dữ nhìn cô, nuốt khan một ngụm, cô từng thấy ánh mắt này rồi, đây là Orm Kornnaphat đang cực kỳ giận dữ, cô theo thói quen nhìn xuống dưới eo, nhanh chóng gỡ tay Taew ra, chưa kịp làm gì thì chủ nhân của giọng nói ban nãy cũng đã đến trước mặt- Taew! Đừng giận chị nữa...- Chị đi về đi! Tôi không muốn nhìn thấy chị! - Taew đứng phía sau Lingling Kwong nói lớn- Chị... - Người kia nhìn Lingling Kwong khổ sở - Lingling, nói giúp tôi đi! - Taew.. Rin đã biết lỗi rồi, tha cho cô ấy đi! - Lingling Kwong quay mặt nói với người phía sau- Chị nói với chị ấy đi mà kiếm mấy cô chân dài, ngực nở, mông to ấy! - Taew bĩu môi đầy giận dữ- Rin.. - Lingling Kwong cười khổ, sao lại thành ra thế này rồi- Mấy người kia nói thôi, chị chỉ ngồi nghe, không phải ý chị như vậy mà... - Rin mếu máo dỗ dànhĐám người Orm Kornnaphat mắt chữ A miệng chữ O nhìn hai người trước mặt mỗi người một câu, lại còn nắm tay giằng co, Lingling Kwong thì đứng ở giữa, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ không biết làm như thế nào.Orm Kornnaphat lập tức đứng dậy, cô nhìn hết nổi khi người kia cứ bị hết Taew rồi Rin đụng tay lại chạm eo rồi.- Hai người cãi nhau thì tự mang nhau ra chỗ khác mà cãi, tại sao lại phải lôi người khác vào giữa làm gì? - Orm Kornnaphat lạnh giọng khiến cả ba người ngơ ra, sau đó nhìn thẳng Lingling Kwong - Còn chị nữa, chuyện của người ta chị tự nhiên đứng giữa cản trở chi vậy?Nói xong đưa tay nắm lấy tay Lingling Kwong kéo đi, để Rin và Taew trực tiếp đối diện, hành động của Orm Kornnaphat làm cả đám á khẩu, không dám nói câu nào vì Orm Kornnaphat đang phừng phừng lửa giận, Lingling Kwong cũng chỉ ngoan ngoãn để người kia kéo đi, cô biết, bản thân chỉ mở miệng nói một chữ là sẽ ăn mắng ngay.Rin lấy lại tinh thần nhanh nhất, nắm lấy Taew ôm lấy dỗ dành, người kia giãy dụa một lúc xong cũng thôi hờn giận, chu chu môi đánh yêu Rin một cái rồi bị Rin hôn lên má liền đỏ mặt, thế là lại hòa nhau, Lingling Kwong ngồi nhìn cặp đôi dễ giận dễ hòa cũng mỉm cười.- Vậy ra hai người đó là một cặp sao? - Jaja chớp chớp mắt hỏi- Ừ! Đúng rồi! - Lingling Kwong gật đầu thành thật- Sao từ đầu chị không nói? - Sasina nhăn mặt hỏi- Đâu có ai hỏi chị đâu? - Lingling Kwong đáp lời, mặt có chút ngốSasina nhìn Jaja nhún vai, người này không dỗ được Orm Kornnaphat là do thực lực rồi, chứ không phải do không có cơ hội đâu.Orm Kornnaphat cũng không nói gì, im lặng uống ngụm nước, nhưng vị chua trong lòng đã biến mất từ lúc nào không rõ, còn Arn thì im lặng nhìn em gái cô, đáy lòng có chút suy tư, có lẽ cô nên theo lời Sasina nói, hãy để Orm Kornnaphat tự có quyết định của chính mình, Nim bên cạnh nhìn Orm Kornnaphat đôi mắt có chút mất mát lại dâng lên một tia tính toán.***Sau lần đi biển, Orm Kornnaphat bắt đầu tự vấn bản thân nhiều hơn, hôm nay cô được nghỉ, không biết vì sao vô thức lại mở ipad cũ của ngày xưa, đây là chiếc ipad đôi với Lingling Kwong, Orm Kornnaphat mở ra thư viện ảnh, từng hình ảnh đều là hạnh phúc, trong ảnh, cô hay Lingling Kwong đều cười rất vui vẻ, những kỷ niệm ùa về, hạnh phúc năm xưa tìm đến, trái tim Orm Kornnaphat thổn thức, linh hồn ngủ say tại một góc thế giới xám xịt kia cũng rục rịch tỉnh lại, Orm Kornnaphat ngắm nhìn nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cười khi bên cạnh cô dường như luôn tạo một đường cong hoàn hảo, Orm Kornnaphat cảm nhận được, Lingling Kwong thật sự rất vui vẻ. "Chúng ta.. có thể bắt đầu lại không...?"Orm Kornnaphat khẽ thì thầm, cô mở ra email, ngày xưa Lingling Kwong rất thích gửi email cho cô, người kia nói rằng, email sẽ lưu trữ dài hơn là bộ nhớ của tin nhắn, muốn lúc nào Orm Kornnaphat nhớ Lingling Kwong cũng có thể đọc lại những dòng bày tỏ tình cảm của Lingling Kwong.Orm Kornnaphat mở ra, ngày xưa cô đã đọc, lần này đọc lại tư vị lại khác, nước mắt cô dâng lên, từng câu từng chữ trong email, không một chữ yêu, nhưng tất cả đều là yêu, vậy ra, ba năm đó, Lingling Kwong đã từng nói yêu với cô, chỉ là định nghĩa khác nhau mà thôi.."Ting~"Orm Kornnaphat giật mình khi một email mới được gửi đến, đã từ lâu cả hai không còn sử dụng email này nữa, sao hôm nay lại có email mới, Orm Kornnaphat nhấn mở, email gửi tới không phải gửi vào email của họ, mà là gửi cho Lingling Kwong, lúc xưa, Lingling Kwong đã cài đặt email vào đây, Orm Kornnaphat chưa từng tháo nó ra, Orm Kornnaphat nhấp vào, một hình ảnh hiện lên, đồng tử cô lập tức co rút.Orm Kornnaphat thần sắc hốt hoảng, cô lấy điện thoại nhấn gọi cho Lingling Kwong, đầu dây bên kia chỉ đổ chuông, không nhấc máy, lần nữa nhấn gọi lại không được, Orm Kornnaphat nhắn cho Lingling Kwong một cái tin"Lingling, em muốn gặp chị!"Nhưng không có phản hồi, Orm Kornnaphat cảm nhận bất an tràn ra trong lòng, cô nhấn số gọi cho Sasina- Chị nghe N'Orm! - Sasina nghe máy- Chị có biết Lingling đang ở đâu không? - Orm Kornnaphat sốt ruột hỏi- Chị ấy chắc đang ở nhà, hôm nay là ngày nghỉ của chị ấy! - Sasina nghe ra giọng Orm Kornnaphat có chút không đúng liền hỏi tiếp - Có chuyện gì vậy?- Nhắn địa chỉ cho em! Nhanh lên! - Orm Kornnaphat nói xong tắt máy lấy áo khoác cầm chìa khóa xe nhanh chóng rời điCô ngồi trên xe, chân ga đạp hết mức, đáy lòng tràn ngập sự sợ hãi cùng bất an...Lingling Kwong ngồi trên ghế nhìn ra bên ngoài, ánh nắng thật sự rất đẹp, nhưng trong lòng cô lại từ từ mục nát, trái tim đau đến mức không còn cảm giác, cô biết bản thân không xứng với Orm Kornnaphat, cũng biết đã mang cho người kia bao nhiêu đau khổ, hiểu rằng không thể mang hạnh phúc đến cho người con gái cô yêu, Lingling Kwong thật lòng cầu chúc cho Orm Kornnaphat.Thế nhưng...Khi Orm Kornnaphat tìm được hạnh phúc rồi, trái tim cô lại như nát vụn, linh hồn vỡ ra thành từng mảnh nhỏ không thể chắp vá lại, nước mắt Lingling Kwong rơi ra, trên tay điện thoại trượt xuống, một hình ảnh trong email vừa mở ra nằm trên sàn"Tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho em ấy, còn cô, hãy buông tay đi! Đừng làm phiền em ấy nữa! Cô không xứng ở cạnh N'Orm!"Một dòng chữ, và kèm theo là một bức hình thân mật của Orm Kornnaphat và Nim, là khoảnh khắc đôi môi của Nim chạm vào đôi môi xinh đẹp của người cô yêu, nước mắt Lingling Kwong rơi không thể ngừng lại, cô là người đến trước, nhưng hết lần này đến lần khác đều chậm chân để bước đến cạnh Orm Kornnaphat, cơ hội cho cô không phải một lần, nhưng chưa khi nào cô thành công nắm lấy.Lingling Kwong kéo hộc tủ bên cạnh, lấy ra một con dao nhỏ xinh đẹp, cô đã chuẩn bị nó từ khi cô muốn bồi tội với Orm Kornnaphat, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ dùng đến nó, bởi vì cô rất muốn thấy Orm Kornnaphat hạnh phúc, cô nghĩ rằng, cả đời này, cô cần phải sống để nhìn Orm Kornnaphat hạnh phúc bên một người... không phải cô, nhưng khi ngày này đến, Lingling Kwong lại không thể chịu nổi thống khổ trong lòng.Nở một nụ cười thê lương, nhìn lưỡi dao từ từ cứa lên da thịt non mềm, từng giọt huyết sắc nổi lên trên cổ tay mảnh khảnh, lại thêm một đường thẳng mảnh mai gần cạnh đó, nỗi đau cắt da cắt thịt không thay thế được sự tan vỡ trong lòng, lại thêm một vết cắt hình thành, một đường lại một đường, cho đến khi chằng chịt 6 vết cắt, 6 năm thời gian bên nhau, 3 năm hạnh phúc 3 năm đau khổ...Ngày hôm nay, Orm Kornnaphat đã tìm được một người yêu Orm Kornnaphat, không chia sẻ tình cảm dành cho Orm Kornnaphat với ai, không lừa gạt Orm Kornnaphat như Lingling Kwong đã từng, mang cho Orm Kornnaphat hạnh phúc mà Lingling Kwong không thể, một người xứng đáng đứng cạnh Orm Kornnaphat hơn là cô, một kẻ dối trá tồi tệ...Lingling Kwong cúi người cầm lên điện thoại, soạn một email, mặc kệ từng giọt tinh huyết đang từ từ nhỏ giọt dưới sàn như đang rút linh hồn cô rời khỏi thân xác"N'Orm... Hôm nay, em đã không còn đau nữa phải không? Em cũng đã tìm được hạnh phúc rồi.. Mọi thứ với chị như vậy là đã mãn nguyện.. Chị cũng không còn cần phải ở lại nữa.. Xin lỗi vì đã từng làm em tổn thương... Hạnh phúc nhé... Cô gái từng là của chị..."Lingling Kwong nhấn gửi rồi buông thõng tay để điện thoại rơi xuống sàn, nhắm mắt chờ đợi một sự giải thoát cuối cùng cho tội lỗi của chính mình...Orm Kornnaphat đạp ga đầy căng thẳng, định vị của Sasina gửi cho cô cách nơi họ ở hơn một tiếng rưỡi lái xe, đây là Lingling Kwong cố ý sao, người này đã nghĩ gì vậy chứ, Orm Kornnaphat liên tục gọi cho Lingling Kwong nhưng không có người nghe máy, trái tim cô như có đá đè nặng.Cuối cùng Orm Kornnaphat cũng tấp vào được khu biệt thự Lingling Kwong đang ở, không một bóng người, Orm Kornnaphat phát lạnh trong lòng, cô bước tới cửa, gọi cho Sasina- Mật khẩu nhà chị ấy là gì? - Chị không biết ... - Sasina cũng đang trên đường chạy tớiOrm Kornnaphat trực tiếp ngắt máy, cô đứng trước cửa nhà Lingling Kwong, hít sâu một hơi nhập vào một dãy số theo thói quen ngày xưa "11052705" sau đó âm thầm cầu nguyện, rất nhanh ổ khóa nhận mã, một màu xanh lá xoay vòng, Orm Kornnaphat lập tức mở cửa bước vào- Lingling! Lingling Kwong! - Orm Kornnaphat gọi lớnCô chạy vào phòng khách không có người, sau đó chạy thẳng lên tầng, mở cửa phòng Lingling Kwong ra, đôi đồng tử hổ phách ngay lập tức dâng lên ngập nướcTrước mắt cô, người kia an tĩnh đến lạ thường, nhắm mắt như say ngủ, tay buông thõng, phía dưới một vũng nước sền sệt đỏ thẫm đã được tạo thành, nước mắt Orm Kornnaphat rơi ra, cô run rẩy chạy đến bên cạnh Lingling Kwong- Lingling ... Lingling .. mở mắt ra... nhìn em đi... em xin chị... đừng như vậy... xin chị mà... Lingling Kwong!!! Orm Kornnaphat đưa tay đặt lên khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo của người kia gào lên thảm thiết, nước mắt cô lăn dài ướt đẫm gò má, từng giọt nước mắt trong suốt hòa nhịp rơi cùng với từng giọt máu đỏ thẫm...Lingling Kwong ngồi đó.. trong tiếng nấc lên đau khổ của người con gái cô yêu... chờ đợi một giấc ngủ vĩnh hằng ...-END CHAP 12-