LingOrm | Believe Me (FULL)
BELIEVE ME - CHAP 11
"Ring~"- Chị nghe đây! - Lingling Kwong nhấc máy nghe cuộc gọi của Sasina- Cuối tuần đi cắm trại nha! - Sasina cất giọng- Chị..- Chị không có bận đâu, em gọi cho Pey trước rồi! - Sasina cười cười- Có ai tham gia vậy? - Vẫn là mấy người đó thôi!- Chị nghĩ em nên hỏi mọi người trước... - Lingling Kwong nhàn nhạt trả lời- Hỏi ai? - N'Orm.. - Tại sao?- Em ấy sẽ không muốn thấy chị đâu! - Lingling Kwong thở dài- Tôi nói không muốn thấy chị khi nào? Một giọng trong trẻo vang lên làm Lingling Kwong điếng người, tại sao Orm Kornnaphat lại...- Lingling Kwong? - Orm Kornnaphat không vui, nếu không phải Sasina nói chuyện điện thoại trước mặt cô, thì người này lại tự suy diễn rồi đúng không - Tôi nói như vậy khi nào? - Xin lỗi em... - Lingling Kwong không biết nói gì chỉ biết nói xin lỗi- Cuối tuần gặp! - Orm Kornnaphat chỉ nói một câu sau đó đưa điện thoại cho Sasina- Vậy cuối tuần gặp nhé P'Ling! - Sasina vui vẻ vì đạt được mục đích- Được... - Lingling Kwong thở dài rồi tắt máy- Cảm ơn em! - Sasina nhìn Orm Kornnaphat cười, hôm nay tranh thủ Arn đi làm, cô đã chạy đến văn phòng của Orm Kornnaphat rủ người kia đi cà phê.Sasina biết Arn muốn đẩy thuyền Orm Kornnaphat cùng Nim, nhưng cô vẫn muốn tìm cơ hội cho chị của cô, vậy nên, Sasina nói với Orm Kornnaphat rằng Lingling Kwong rất ít về nhà, cô muốn gặp rất khó, có thể cùng đi đâu đó để gặp nhau được không, Orm Kornnaphat cũng vui vẻ đồng ý.Sasina hơi áy náy vì đã lợi dụng Orm Kornnaphat, nhưng cô không còn cách nào cả, cô thiên vị Lingling Kwong, bản thân cô giống với Orm Kornnaphat, từng hận người mình yêu, nhưng cô cũng rất yêu Arn, khi người kia quay lại, giải thích với cô, Sasina liền tha thứ, tình yêu của cô dành cho Arn lớn hơn mọi thứ, Sasina hy vọng Orm Kornnaphat cũng như vậy, cô muốn Orm Kornnaphat được hạnh phúc, Sasina cảm giác được, Orm Kornnaphat còn yêu Lingling Kwong rất nhiều, cô tự mình chủ trương, tác hợp cho hai người một lần nữa, hy vọng lần này, Lingling Kwong sẽ không bỏ lỡ Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat làm sao không biết ý đồ của Sasina và Arn, chỉ là cô có suy nghĩ của riêng mình, dù ai cố gắng như thế nào nhưng nếu cô không muốn thì cũng không ép được cô, còn vì sao lại thay Sasina yêu cầu Lingling Kwong đi cùng là vì người kia dạo gần đây rất cô độc, Orm Kornnaphat không muốn Lingling Kwong cứ cô đơn như vậy, ba năm qua cô còn có Arn bên cạnh, thời gian gần đây hình như Lingling Kwong chỉ có một mình, cô biết, Lingling Kwong chưa thể buông xuống, cô có chút lo lắng Lingling Kwong sẽ làm gì đó tổn hại bản thân, nên mới muốn giúp Sasina kéo Lingling Kwong ra khỏi sự lẻ loi kia.Mà ý định của Sasina lại tiếp tục tạo thành cục diện xấu hổ, 7 người đi cắm trại, nướng thịt cùng nhau...Hôm nay họ cắm trại đồng thời hòa với thiên nhiên nên sẽ theo kiểu khám phá núi rừng một chút- Tôi với Nim sẽ dựng lều, mọi người chia ra kiếm ít cành khô và gần đây có con suối, có thể lấy một ít nước suối về đi, sáng nay đi vội nước ngọt tôi lấy có thể sẽ không đủ dùng! - Jaja quay sang nói với mọi người- Em chuẩn bị thịt để nướng! - Nene rất giỏi nấu ăn nên xung phong phần việc đó- Em với Arn sẽ đi lấy nước, P'Ling và N'Orm đi kiếm cành khô nhé! - Sasina nhìn Jaja và Nene đang ra hiệu với cô nhanh chóng nóiOrm Kornnaphat nhíu mày, ba người này đang tạo cơ hội cho Lingling Kwong sao, cô có chút không vui - Tôi sẽ dựng lều! - Lingling Kwong nhìn thấy Orm Kornnaphat nhíu mày liền cười với Orm Kornnaphat một cái sau đó quay lưng bước đến cạnh Jaja nhìn Nim - Khun Nim đi cùng N'Orm nhé! Nói rồi, Lingling Kwong đi qua lấy balo chứa dụng cụ dựng lều tự mình đến một bãi đất, bắt đầu công việc, mặc kệ sau lưng là những ánh mắt đủ loại cảm xúc nhìn cô, Sasina, Jaja và Nene có chút thất vọng khi Lingling Kwong không hiểu ý của bọn họ, Arn thì lại hài lòng vì Lingling Kwong biết thân biết phận, Nim cũng vui vẻ vì Lingling Kwong đã biết rằng nên tránh xa Orm Kornnaphat ra, còn Orm Kornnaphat chỉ nhìn Lingling Kwong một cái rồi quay lưng đi, Nim nhanh chóng đuổi theo Orm Kornnaphat.Nụ cười khi nãy Lingling Kwong dành cho cô khiến trái tim cô nhói lên, Lingling Kwong như muốn nói với cô rằng người kia sẽ không làm phiền cô nữa, Orm Kornnaphat mím môi, cô biết, Lingling Kwong hiểu lầm cái nhíu mày khi nãy của cô là dành cho Lingling Kwong, nhưng thật sự Orm Kornnaphat có chút không vui khi mọi người cứ gán ghép cô, trong khi cô chỉ muốn bình bình ổn ổn độc thân một đời.Trên đường đi Nim liên tục bắt chuyện với Orm Kornnaphat, cô nói chuyện có chút mệt liền nói với người kia đi trước cô ngồi nghỉ một lát rồi sẽ đuổi theo sau, Nim nhận ra Orm Kornnaphat không có hứng thú nói chuyện với cô, liền tiu nghỉu gật đầu mang củi về trước.Lingling Kwong cùng Jaja dựng lên năm cái lều 2 lớn của hai cặp đôi, 3 nhỏ của 3 người độc thân, rồi giúp Nene chuẩn bị, được một lúc thì Arn và Sasina mang nước về, sau đó thì Nim cũng mang củi về- N'Orm đâu? - Lingling Kwong nhìn Nim đi về một mình liền hỏi- Em ấy nói mệt ngồi nghỉ một lát rồi sau đó về sau! - Nim nhìn Lingling Kwong khó chịu nói- Cô có đưa GPSMAP cho em ấy không? - Lingling Kwong bước tới- Tôi.. - Nim giật mình thả củi xuống đưa tay ra phía sau thiết bị chuyên dụng để chỉ đường khi vào rừng vẫn còn kẹp túi sau của cô- Chết tiệt!Lingling Kwong quay lại lấy một cái áo khoác, mang balo bỏ vài chai nước suối, cùng với bộ dụng cụ sơ cứu, cầm theo hai máy GPSMAP, một cái bỏ vào balo một cái cầm trên tay, chạy thẳng vào rừng theo hướng của Orm Kornnaphat rời đi lúc này mà tìm.Lingling Kwong phản ứng quá nhanh khiến cả đám chưa kịp định thần, khi cô rời đi rồi thì Arn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra- Tại sao lại để em ấy một mình như vậy chứ? - Arn nhăn mặt nhìn Nim- Em... - Bây giờ không phải lúc trách nhau đâu, chia nhau ra phụ Lingling tìm đi! - Jaja gằn giọngCô không vui nhìn Arn, kẻ vô dụng như thế này mà cũng dám giao em gái mình cho, cô thấy Arn hận Lingling Kwong đến loạn trí rồi, Arn thấy ánh mắt của Jaja chột dạ quay đi cầm thiết bị đi tìm.- Orm!! Orm! Em ở đâu?Lingling Kwong lòng như lửa đốt chạy đi tìm Orm Kornnaphat, cô hy vọng người kia sẽ đứng yên, đừng di chuyển, vì trên bản đồ hiển thị một vị trí có một vách đá nhỏ, tuy không nguy hiểm, nhưng rơi xuống cũng sẽ rất phiền phức, càng vào sâu bên trong, bước chân Lingling Kwong nhanh hơn, cô gọi Orm Kornnaphat khản cả giọng.Bên này, Orm Kornnaphat thật sự như lời Lingling Kwong nói, sau khi Nim rời đi, cô mới phát hiện không mang theo GPSMAP, mà lúc nãy Nim cũng không để ý đưa cho cô, Orm Kornnaphat nhìn xung quanh, trời đã dần tối, Orm Kornnaphat đứng dậy, cô bước được vài bước liền mím môi quay trở lại ngồi xuống chờ đợi.Theo bản năng, Orm Kornnaphat rất muốn tự tìm đường về, nhưng lý trí đã nhắc lại cho cô một đoạn ký ức.Ngày xưa cô và Lingling Kwong cũng rất thích đi cắm trại như thế này, có lần Orm Kornnaphat bị lạc, Lingling Kwong đã tìm Orm Kornnaphat cả một buổi trời, sau đó Lingling Kwong đã nói với Orm Kornnaphat, nếu bị lạc hãy ở yên một chỗ, Lingling Kwong sẽ tìm thấy cô, đừng di chuyển vì không biết sẽ đi về phía vực sâu hay vách núi, cố gắng tìm khu đất bằng phẳng, khô ráo bên cạnh một gốc cây lớn có rễ che chắn tạo thành một cái hốc có thể ngồi vào thì càng tốt. Orm Kornnaphat nhớ lại, cô nhìn xung quanh, thấy một nơi phù hợp, cô từ từ bước đến, trời tối dần, dưới đất rất khó đi, Orm Kornnaphat lại bị cận, không cẩn thận vấp phải một rễ cây nhô lên ngã xuống, cơn đau nhói truyền đến, cô cắn răng nhịn lại, đứng lên bước tiếp về phía đã xác định trước đó, tới khi đến nơi, cô mới ngồi xuống, cổ chân nhói lên từng đợt, cô đoán bị trật khớp rồi, bàn tay cũng xước rướm máu, đầu gối may mà có quần dài bảo vệ nên không vấn đề.Sắc trời ngày càng tối để lại một màu đen dày đặc như nuốt chửng mọi phương hướng, Orm Kornnaphat ngồi co ro trong hốc cây, nước mắt từ từ dâng lên, một nỗi sợ hãi vô hình ập đến, cô cúi mặt, cố gắng nhịn lại sự sợ hãi, mỗi tiếng động nhỏ trong rừng từ từ trở nên khủng khiếp, tiếng lá khô kêu răng rắc, tiếng côn trùng rền rĩ kéo dài như tiếng thì thầm mơ hồ nào đó, Orm Kornnaphat run lên.Nước mắt Orm Kornnaphat rơi xuống, Nim đã về lại bao nhiêu lâu rồi, tại sao chưa có ai đi tìm cô, hay là họ nghĩ cô sẽ tự mình quay lại, Orm Kornnaphat đột nhiên nhớ tới Lingling Kwong, sau đó bản thân cô lại mím môi gạt đi, người kia sẽ không đi tìm cô đâu, Lingling Kwong nói rằng sẽ luôn ở cạnh cô, nhưng đã gạt cô, nói sẽ yêu cô, nhưng rồi lại lừa dối cô, lúc nãy, còn không muốn đi cùng cô, thì sẽ chẳng tìm cô đâu."Lingling Kwong.. đồ lừa gạt.."Orm Kornnaphat tủi thân, thanh âm nức nở vang lên, người kia nói rằng cô chỉ cần tìm nơi an toàn mà ẩn nấp, dù như thế nào Lingling Kwong cũng sẽ tìm thấy cô, nhưng mà bây giờ, có lẽ Lingling Kwong mặc kệ sống chết của cô rồi, Orm Kornnaphat đã lâu chưa khóc, lần này lại như giọt nước tràn ly, cô khóc có chút thương tâm.Orm Kornnaphat khóc một lúc lâu, mệt lả người, cũng nín khóc, đáy lòng từ từ rơi vào tuyệt vọng, đột nhiên phía trước mặt lóe lên từng tia sáng của ánh đèn pin, trong không gian tịch mịch của rừng rậm, vang lên giọng nói quen thuộc, thanh âm tràn đầy lo lắng- Orm!! Em ở đâu??? Nong Orm!!! - Lingling Kwong gào lênCô nhìn trên bản đồ định hình được ở đây có một bãi đất trống, đáy lòng thầm mong người kia sẽ nhớ lời cô khi xưa mà cố tìm đến những nơi như vậy, Lingling Kwong đã tìm ở các bãi đất khác phù hợp ở khu vực này, nếu đến đây không tìm thấy Orm Kornnaphat nữa, cô sẽ đến vách đá kia mà tìm.- Em ở đây.. Lingling! Em ở đây! - Orm Kornnaphat nghe được giọng khàn đặc của Lingling Kwong, cô rơi nước mắt, đoán được Lingling Kwong đã gào tên cô đến khản cả giọng rồi- Orm! Lingling Kwong nghe được Orm Kornnaphat đáp lời, cô lập tức rọi đèn lao tới, người kia đang ngồi trong một hốc cây được tạo bởi hai rễ nhô cao, trái tim treo trên cao của Lingling Kwong cũng hạ xuống, cô chạy nhanh đến chỗ của Orm Kornnaphat- Lingling ... - Orm Kornnaphat nức nở gọi- Chị đây! Không sao rồi! - Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng siết lấy, vuốt lưng trấn an Orm Kornnaphat- Lingling .. em sợ lắm... - Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong khóc nấc lên- Không sao, có chị đây! Không sao rồi! - Lingling Kwong ôm lấy người kia, cô cảm nhận được cả người Orm Kornnaphat lạnh lẽo - Em có bị thương không?- Có... - Orm Kornnaphat có chút mếu máo- Ngồi lên để chị xem! Lingling Kwong đỡ Orm Kornnaphat ngồi lên trên, lấy đèn pin rọi lên, tay xước đã khô máu, cô đặt balo xuống, lấy ra áo khoác, khoác lên người cho Orm Kornnaphat sau đó lấy ra đồ sơ cứu, lấy nước rửa tay cho Orm Kornnaphat rồi khử trùng, băng bó lại, động tác cực kỳ ôn nhu dịu dàng.Orm Kornnaphat ngồi im để Lingling Kwong chăm sóc vết thương cho cô, ngắm nhìn khuôn mặt người kia tràn đầy lo lắng, đôi mắt cũng hằn lên từng tia máu, chứng tỏ Lingling Kwong đã rất sợ hãi, mồ hôi nhỏ từng giọt trên khuôn mặt, hơi thở cũng không đều, Orm Kornnaphat biết, Lingling Kwong đã tìm cô rất lâu.- Em uống nước đi, còn đau chỗ nào nữa không? - Lingling Kwong kiểm tra một loạt sau đó nhẹ giọng hỏi- Chân em trật rồi... - Orm Kornnaphat gật nhẹ đầu nói với Lingling Kwong- Đợi chị một lát! Lingling Kwong đứng dậy tìm hai cành cây sau đó giúp Orm Kornnaphat cố định cổ chân, cô không xác định được Orm Kornnaphat là bong gân hay trật khớp, phải đưa Orm Kornnaphat về cho Jaja xem mới được.- Chị cõng em về! Lingling Kwong quay lưng lại để Orm Kornnaphat leo lên, cầm lấy thiết bị, soi đường cẩn thận bước đi.Orm Kornnaphat ở trên vai Lingling Kwong, người này thấp hơn cô, nhưng bờ vai lại rộng và vững chãi như thế, Orm Kornnaphat đưa tay ôm lấy cổ Lingling Kwong, cúi mặt hít lấy mùi thơm da thịt của người kia, dù đã chạy hàng giờ trong rừng, mồ hôi cũng ướt cả người, nhưng Lingling Kwong vẫn thơm đến lạ, mùi hương của Lingling Kwong vây lấy khiến trái tim run rẩy vì sợ hãi của Orm Kornnaphat cũng yên bình trở lại- Cảm ơn chị... - Orm Kornnaphat thì thầm bên tai Lingling Kwong- Về điều gì? - Lingling Kwong dịu dàng hỏi- Vì đã tìm em... - Orm Kornnaphat đáp lời, cô biết, Lingling Kwong hiểu ý của cô, không phải chỉ là đi tìm cô, mà chính là Lingling Kwong đã thực hiện lời hứa khi xưa của mìnhLingling Kwong chỉ khẽ gật đầu, cô muốn đáp lời Orm Kornnaphat rằng dù như thế nào cô cũng sẽ tìm thấy Orm Kornnaphat, nhưng lời lại nuốt vào trong, tìm thấy thì sao chứ, cô chỉ tìm thấy được Orm Kornnaphat, chứ không có tư cách ở lại bên cạnh Orm Kornnaphat.Lingling Kwong thả bước chân, vững vàng cõng cả thế giới trên lưng mà từ từ rời khỏi rừng sâu.Khi thấy được ánh đèn, và lều trại của đám người bọn họ, cả hai mới nhẹ nhàng thở phào, đám người Arn Sasina cũng nhẹ thở ra, trước khi mọi người chạy đến chỗ của bọn họ, Lingling Kwong đã dùng thanh âm ấm áp của bản thân nói với Orm Kornnaphat"Em chỉ cần đứng đợi, chị sẽ luôn tìm thấy em.. nếu em muốn..."Orm Kornnaphat chưa kịp đáp lời Lingling Kwong thì Arn và Jaja đã chạy đến đỡ cô xuống khỏi vai của Lingling Kwong, rồi nhanh chóng đưa lên xe rời khỏi nơi đó để đi đến bệnh viện, Orm Kornnaphat nhìn về phía của Lingling Kwong, chỉ thấy người kia đứng yên một chỗ nhìn cô, gật đầu cười dịu dàng, để Nim cùng Arn và Jaja lên xe cùng cô đến bệnh viện.Lingling Kwong nhìn chiếc xe rời đi, quay lưng lại thu gom mọi thứ rồi lên xe lái đi."Chị sẽ luôn tìm thấy em.. nhưng lại không đủ xứng đáng để ở cạnh em..."Nước mắt lăn dài...-END CHAP 11-