LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
Bản Tình Ca Không Lời (END)
____
Chiều hôm ấy, trời đổ mưa nhẹ. Những giọt nước li ti rơi lách tách trên mặt đường như tiếng gõ nhè nhẹ của số phận. Orm đứng trước cánh cổng biệt thự nhà họ Kwong, lòng bàn tay thấm mồ hôi, dù trời bao trùm bởi cái lạnh. Trái tim cô như bị ai đó nắm chặt, vừa thắt lại, vừa đau, vừa lo sợ." Orm, sẽ ổn thôi..." Becky nhận ra được nỗi lo lắng của cô, nàng tiến đến, đặt tay lên vai cô như một sự khích lệ. Tiếng chuông cửa vang lên giữa buổi chiều âm u. Tiếng khóa lách cách vang lên, cánh cổng từ từ mở ra và người hiện ra sau cánh cửa không ai khác, chính là bà Kwong. Vừa trông thấy bà, đôi mắt Orm bất giác cay xè.Cô đã sống ở đây suốt hơn ba tuần, một khoảng thời gian không dài, nhưng đủ để trái tim của cô sinh ra một mối gắn bó lạ kỳ. Nơi này ban đầu xa lạ, nhưng sự dịu dàng và chu đáo của bà đã khiến Orm thấy như đang ở nhà. Cô từng thầm nghĩ, nếu có thể chọn một người mẹ thứ hai trong đời thì chắc chắn, đó sẽ là bà.Bà Kwong vừa nhìn thấy Orm thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó ánh mắt tràn ngập niềm vui mừng, bà lập tức bước tới, hai tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Orm." Trời ơi, Orm... con đã đỡ chưa? Vết thương thế nào rồi? Sao con lại đến đây? Sao không báo trước với bác một tiếng!"Sự sốt sắng, lo lắng ấy... như một dòng suối mát chảy tràn qua trái tim Orm đang khô cạn. Cô cắn chặt môi dưới, cố kìm những giọt nước mắt đang trực trào." Con đỡ nhiều rồi ạ..." Cô cố gắng nở nụ cười, dù chẳng thể giấu đi đôi mắt đỏ hoe." Con đến tìm Lingling đúng không?" Bà nhẹ nhàng hỏi, tay vẫn chưa rời khỏi bàn tay cô.Orm lắc đầu, rồi mỉm cười buồn." Không ạ... con đến để lấy hành lý. Và... con cũng muốn nói chuyện với bác trai một chút."Bà khựng lại. Ánh mắt dịu dàng phút chốc ẩn hiện nét lo âu. Nhưng rồi bà chỉ siết tay Orm nhẹ hơn một chút, như tiếp thêm cho cô sức mạnh:" Vào đi con... để bác pha cho con ly trà nóng. Còn chuyện kia..." – bà nhìn cô đầy âu yếm " Bác sẽ nói lại với bác trai..." Orm khẽ gật đầu, rồi bước qua cánh cổng ấy, một lần nữa, nhưng trái tim đã khác so với lần đầu tiên.Orm ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách, hai tay siết chặt đặt lên đùi. Không khí trong căn phòng nặng nề lại, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Phía bên trái cô là Freen và Becky, cả hai đều lặng lẽ, ánh mắt nghiêm túc, sẵn sàng lên tiếng nếu cô cần. Còn bên phải, Junji ngồi đó, ánh mắt dõi theo Orm không rời, như ngầm nhắn rằng: Cô không đơn độc.Orm biết rõ, những người đang ngồi cạnh cô hôm nay đều vì cô mà tới, vì tình yêu, vì tình bạn. Và cô biết, nếu mình sợ hãi hay lùi bước... thì sẽ phụ lòng tất cả họ.Tiếng bước chân trầm trầm vang lên từ cầu thang phía xa. Mỗi bước như dội thẳng vào lồng ngực Orm, khiến trái tim cô co thắt từng nhịp.Ông Kwong đang bước xuống. Vẫn là bộ dạng quen thuộc, áo sơ mi thẳng thớm, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén và cái uy quyền khó cưỡng. Nhưng hôm nay, ông không giấu nổi nét không hài lòng khi trông thấy cô. Cái nhìn ấy... như đang khắc lên da Orm những lời cáo buộc không thành lời.Ông đi thẳng đến ghế đơn đối diện Orm, ngồi xuống một cách chậm rãi nhưng nặng nề. Ông không nhìn cô, không một ánh mắt xã giao, chỉ trầm giọng, lạnh lẽo như thép:" Tôi không cho người bảo cô đến đây?"Căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn lại hơi thở của Orm đang cố giữ bình tĩnh. Ánh mắt cô không né tránh, dù đối diện là người quyền lực và đáng sợ nhất trong cuộc đời người con gái cô yêu." Cháu đến để xin lỗi bác vì những hành vi lúc trước, đặc biệt là về mắt cá nhân bị bông gân của bác." Cô nói một tràng" Lời xin lỗi được chấp nhận, cô có thể đi rồi!" Ông Kwong dường như chẳng muốn tiếp chuyện thêm, nói xong liền đứng dậy. " Xin bác đợi chút..." Cô đứng lên theo.Ông quay lại và nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không mấy thiện cảm." Còn muốn gì nữa? Nếu là về Lingling thì hãy quên rồi biến khỏi đây đi. Tôi còn tiếp chuyện đoàng hoàng vì cô đã cứu mạng gia đình tôi thôi." " Không, cháu không đến gặp Lingling, cháu chỉ muốn nói chuyện với bác..." " Tôi chẳng có gì để nói với cô cả..." Ông Kwong lập tức cắt lời cô, tiếp tục bước đi cho đến khi câu nói tiếp theo của cô khiến ông khựng lại" Cháu muốn trả lại tiền viện phí..." " Nếu cô làm điều đó để lời hứa của Lingling trở nên vô hiệu thì quên ngay đi. Tiền tôi không thiếu, tôi sẽ xem như là tiền quyên góp từ thiện..." " Vâng, cảm ơn lòng tốt của bác, cháu xin phép được thu dọn hành lý và rời khỏi đây..." Nói rồi Orm đứng dậy, tiến về phía cầu thang " Đứng lại, ngồi xuống đi. Vợ tôi sẽ làm điều đó, cô không được đến gần con gái tôi nửa bước!" Orm có thể nhận ra sự ghê tởm trong lời nói của ông, cô liếc mắt nhìn bà Kwong, người từ đầu đến cuối chỉ đứng ngoài cuộc, ánh mắt không thể che lấp đi nỗi buồn sâu thẳm.Nhân lúc chờ đợi bà Kwong quay lại với hành lý của mình, Orm liền chộp lấy cơ hội này nói ra những điều sâu trong lòng mình." Những lời cháu nói sắp tới không có ý lên mặt dạy đời, nhưng Win Metawin, thật sự không phải là một người đàn ông phù hợp với con gái của bác, bác đã thấy dáng vẻ hèn nhát của anh ta như thế nào rồi đấy. Anh ta không có khả năng bảo vệ Lingling cũng như gia đình bác. Cháu van xin bác, cháu không đòi bác chấp nhận để cháu ở bên cạnh Lingling, chỉ cần đừng gả chị ấy cho một người đàn ông vô dụng như vậy." Orm bắt buộc phải nói ra những lời này vì hạnh phúc của chị, ngay cả khi người đó không phải là cô, cô cũng phải đấu tranh để giành lại hạnh phúc cho Lingling. Ông Kwong không nói gì, chắc hẳn ông cũng đã nhận ra rằng Win Metawin không xứng đáng với chị." Không cần cô phải nói, tôi tự biết những điều tốt nhất cho con gái của mình, giữ cho nó tránh xa cô ra chính là sự ưu tiên hàng đầu!" Lời nói của ông vừa dứt thì có người đến báo rằng có một vị khách không mời mà đến, bọn họ quay qua, và nhìn thấy Win Metawin đang bước vào. Anh ta dường như chẳng còn là chính mình của những ngày trước, ăn mặc lịch sự và gương mặt ngạo mạn, nhưng hiện tại anh ta chỉ có hai chữ: thảm hại. " Chết tiệt, anh còn mặt mũi để đến đây sao? Cút khỏi đây đi, kẻ thua cuộc!" Junji bước đến phía trước, thay những người không thể lên tiếng lúc này quát vào mặt anh ta.Win Metawin không quan tâm đến những người có mặt ở đây, anh ta chào ông Kwong, ông ngay lập tức nổi đóa." Cậu làm gì ở đây? Cậu không có quyền bước chân vào nhà của tôi!? Cút khỏi đây ngay!!" Win Metawin đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt ông Kwong, hai tay chắp lại. " Bác trai, cháu thật lòng xin lỗi. Cháu thật lòng yêu Lingling, xin bác hãy để cháu được cưới cô ấy!" Trông anh ta bây giờ chẳng khác gì một con chó đang cầu xin chủ nhân mình tha thứ, anh ta làm Orm phát tởm." Cháu xin lỗi, cháu đã biết được lỗi lầm của mình và cháu sẽ không để nó xảy ra lần nữa, xin bác hãy cho phép cháu được cưới Lingling!" " Sẽ không có lần hai vì cậu không được xuất hiện trước mặt con gái tôi nữa, bây giờ thì hai cô cậu mau biến khỏi nhà tôi ngay!" Ông Kwong chỉ tay vào Win Metawin đang quỳ rạp trên đất, và Orm đang đứng không xa." Miễn là Lingling được ở bên cạnh một người xứng đáng, cháu sẫn sàng rời đi!" “ Orm!”Tiếng gọi ấy vang lên trong căn phòng đang ngập tràn căng thẳng, như một tia sáng rạch ngang bầu không khí u ám. Orm giật mình quay đầu lại. Từ trên cầu thang, Lingling đang vội vàng bước xuống, mái tóc rối, gương mặt hốc hác, nhưng ánh mắt lại sáng lên một cách mãnh liệt khi nhìn thấy cô.“ Ling…” Orm thẫn thờ gọi tên chị, chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy chị lao đến.Chỉ trong tích tắc, hai người họ nhào vào nhau, ôm siết chặt đến mức tưởng chừng như chẳng thể thở. Hơi ấm hòa vào nhau, những ngón tay níu chặt lấy tấm lưng kia, như sợ một giây lơi lỏng sẽ tan biến mãi mãi.“ Orm… Orm…”“ Em ở đây… Em ở đây rồi…”Tiếng gọi, tiếng nức nở đan xen, hòa lẫn trong tiếng tim đập thình thịch, vang lên giữa căn phòng vốn lạnh lẽo như băng giá.Từng giọt lệ lăn dài trên má cả hai. Đó là nước mắt của nỗi nhớ, của sự chờ đợi, của những ngày dài tưởng như không thể gặp lại.Ông Kwong sững người. Gương mặt ông dần tái đi vì giận dữ. Ông quát lớn:“ Buông nhau ra! Tụi bây buông nhau ra ngay!!”Ông quay sang phía bà Kwong, gầm lên:“ Tại sao bà lại để nó ra khỏi phòng?! Bà điên rồi à?!”Nhưng trước khi bà kịp đáp, Lingling đã quay đầu lại, đôi mắt ngấn nước nhưng kiên định lạ thường. Chị nhìn thẳng vào cha mình, không né tránh nữa.“ Cho dù ba có nhốt con ở nơi tăm tối và tồi tệ nhất, con cũng sẽ không bao giờ ngừng yêu Orm. Cho dù con có bị ép kết hôn với hàng trăm người đàn ông khác… thì người con yêu… mãi mãi chỉ là em ấy.”Câu nói như quả bom nổ tung giữa căn nhà, làm ông Kwong lảo đảo như vừa bị đâm một nhát vào danh dự. Mặt ông biến sắc, cả người run lên vì giận dữ.“ Mày… mày nói cái gì?!” Ông gào lên, rồi lao đến túm lấy cổ áo con gái mình, ánh mắt vằn đỏ.“ Mày không được phép yêu con gái! Tao không cho phép!! Mày là con tao, con gái tao không thể là một đứa bệnh hoạn như vậy được!!”“ Bác ơi, xin đừng…” Orm hét lên rồi lao đến, cố kéo ông ra khỏi người Lingling. “ Xin bác đừng làm tổn thương chị ấy! Cháu sẽ đi, cháu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Lingling nữa. Chỉ xin bác đừng làm chị ấy đau…”Chát!Tiếng tát như xé rách không gian.Orm bị đánh bật ngã xuống nền nhà, má cô in hằn năm dấu tay, rát buốt và tê dại. Becky hét lên, Freen choàng người định lao tới nhưng đã quá muộn.Ông Kwong mất kiểm soát, lao đến, túm lấy cổ áo Orm, kéo cô dậy:“ Mày là ai mà dám xuất hiện ở đây, rồi dạy đời tao?! Ai cho phép mày đến gần con gái tao?!”Cảnh tượng hỗn loạn, đau lòng và đáng sợ, như một vết rạch sâu vào trái tim từng người có mặt. Tất cả đều chết lặng… Và trong ánh mắt hằn tơ của Orm là sự kiên định không chút do dự, dù cho trước mặt cô là cơn giận dữ khủng khiếp nhất đời.Chát!!Tiếng tát chát chúa vang lên, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.Bà Kwong người phụ nữ hiền dịu, ít khi to tiếng giờ đây lại là người ra tay. Bàn tay bà đỏ lên sau cú đánh trời giáng vào mặt chồng mình. “ Tôi chịu đủ rồi!” Bà gào lên, giọng run rẩy đầy phẫn nộ. “ Tôi đã luôn nghĩ, tất cả những gì ông làm là vì gia đình, vì tương lai tụi nhỏ… Nhưng không! Ông chỉ vì cái sĩ diện rẻ tiền và lòng tham của mình! Vì lợi ích cá nhân, ông coi thường, bán rẻ cả cái gia đình này! Buông Orm ra ngay!”Bàn tay ông Kwong thả lỏng. Orm ngã khuỵu, được Becky và Freen nhanh chóng đỡ lấy.Lingling lập tức lao tới, quỳ xuống bên cô, ôm lấy khuôn mặt cô, giọng đầy lo lắng:“ Em có sao không?”Orm lắc đầu khẽ, nhưng ánh mắt cô vẫn mờ đi vì nước mắt.Ông Kwong vẫn chưa hết cơn cuồng nộ, ông rống lên với vợ:“ Bà chấp nhận được đứa con gái bệnh hoạn như vậy sao? Nó đang làm nhục cả cái họ này!”Bà Kwong đứng chắn trước mặt ông, mắt long lanh nhưng ánh nhìn đầy lửa giận:“ Nó là con của tôi. Do chính tôi mang nặng đẻ đau! Nó không bệnh hoạn! Còn ông, một người cha không hiểu, không thương con, thì cũng chẳng có quyền phán xét nó!”Giọng bà nghẹn lại, nhưng từng lời rắn rỏi hơn bao giờ hết:“ Ông không xứng đáng làm cha của tụi nhỏ! Người bệnh hoạn là ông đó, không phải ai khác! Nếu ông muốn giữ lấy cái danh hão và số tiền dơ bẩn đó, thì cứ sống một mình đi. Chúng ta ly dị. Tôi sẽ rời khỏi đây cùng tụi nhỏ. Và từ hôm nay, chúng sẽ không còn mang họ ông nữa!”Ông Kwong chết đứng. Mọi âm thanh quanh ông dường như bị bóp nghẹt, chỉ còn lại lời bà văng vẳng như hàng ngàn mũi kim đâm vào lòng tự trọng của ông.Không ai lên tiếng.Rồi bà nắm tay Lingling, ánh mắt không thể kiên quyết hơn:“ Đi thôi con, lên lầu thu dọn hành lý! Chúng ta rời khỏi đây!" Căn nhà chìm trong sự hỗn loạn đầy yên lặng. Chỉ có tiếng bước chân rời đi vang lên đầy quyết đoán.Ông Kwong ngồi sụp xuống ghế, hai tay siết chặt lấy trán, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía Orm.“ Cô hài lòng chưa? Tất cả là do cô gây ra… Cô đã phá hủy gia đình này!!"Freen ngay lập tức đứng chắn trước Orm, ánh mắt cảnh giác, lo sợ ông sẽ lại ra tay.Junji đứng một bên lên tiếng, giọng lạnh tanh:“ Bác trai, bác đừng trách ai cả. Ngay từ đầu, tất cả mọi chuyện đều là do bác. Chính bác mới là người đẩy gia đình này đến bờ vực. Người như bác… cả đời đừng mong sống trong hạnh phúc.”Ông Kwong trừng mắt nhìn cô ấy.“ Mày… một lũ phản bội…”Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên. Bà Kwong đi xuống trước, theo sau là Lingling, tay kéo vali, và Jackson, tay ôm túi hành lý. Cả ba cùng tiến ra cửa.Ông Kwong đứng bật dậy, gào lên:“ Cút đi! Và đừng bao giờ quay lại đây nữa!”Bà Kwong dừng lại ở ngưỡng cửa. Bà quay đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng trầm buồn như nhát dao cắt ngang lòng người.Nói gì thì nói… bà và ông cũng đã gắn bó với nhau gần nửa đời người. Yêu nhau ở cái tuổi học trò đẹp đẽ nhất, chỉ tiếc lúc đó bà không nhận ra con người thật của ông đã rồi nhận kết đắng như ngày hôm nay.Bà tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, nắm chặt, rồi ném thẳng vào ngực ông:“ Tạm biệt.”Chiếc nhẫn rơi xuống sàn, lăn vài vòng… rồi nằm yên, lạnh lẽo như chính trái tim ông Kwong lúc này.
Bầu trời xám xịt suốt cả buổi chiều chậm rãi tan đi, nhường chỗ cho những vầng mây mỏng tan dần. Ánh sáng mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, rọi xuống con đường trải đầy kỷ niệm phía trước. Từng tia nắng rụt rè hé lộ, như món quà nhỏ bé mà thiên nhiên trao gửi sau cơn bão lòng.Orm bước ra đầu tiên, gương mặt cô hơi nhăn lại vì cơn đau nhói ở hông. Một tay cô khẽ ôm lấy bên sườn mình – vết thương cũ vẫn chưa lành hẳn, lại vừa bị xô ngã trong cuộc cãi vã với ông Kwong. Mồ hôi lạnh rịn trên trán, nhưng môi cô vẫn cố nở một nụ cười.Lingling ngay lập tức phát hiện ra điều đó. Chị bước nhanh tới, bàn tay dịu dàng chạm vào hông cô:“ Orm, em đau phải không? Vết thương sao rồi? Có cần đi bệnh viện không?”Orm quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt còn ngân ngấn nước kia, khẽ lắc đầu. Cô nắm lấy tay chị, siết nhẹ:“ Không sao đâu. Có chị ở bên rồi… thì vết thương này cũng chẳng nhằm nhò gì”Lingling phì cười, giọng chị lạc đi trong làn nước mắt, nhưng vẫn đầy ấm áp:“ Ngốc thật… chỉ mới vài ngày trước thôi, chị đã nghĩ... cả đời này, sẽ không bao giờ còn được gặp lại em nữa…”Không kìm lòng được nữa, chị ôm chầm lấy cô. Vòng tay chị siết chặt, như muốn bù đắp cho tất cả những ngày xa cách, những đêm cô đơn đẫm nước mắt và cả những lần muốn buông bỏ vì tuyệt vọng.Orm cũng vòng tay ôm lại chị, thì thầm vào tai chị, nụ hôn khẽ như gió đặt lên vầng trán ướt lệ:“ Em hứa, Lingling… kể từ bây giờ, sẽ không ai có thể chia rẽ chúng ta được nữa.”Ánh nắng lúc ấy rọi xuống hai người họ như một cái ôm của bầu trời, như chứng nhân cho lời thề thì thầm giữa bao biến cố. Phía sau, bà Kwong, Jackson, và tất cả mọi người đều lặng lẽ dõi theo cảnh tượng đẹp đẽ của cặp đôi trước mắt, mặc dù không nói lên lời nhưng ai cũng cảm nhận được một điềuKhoảnh khắc này, chính là sự khởi đầu cho một hành trình hoàn toàn mới.
HOÀN
Note: Tình yêu của mọi người dành cho fic chính là sự khích lệ to lớn đối với mình. Lần đầu tiên chắc chắn sẽ có những sai sót, mong mọi người bỏ qua, và mình hứa sẽ cố gắng nhiều hơn trong những dự án sắp tới. Cảm ơn sự chờ đợi và ủng hộ của mọi người trong suốt những tháng qua, và hẹn gặp lại!
( p/s: có nên viết ngoại truyện hong taa?? ai muốn thì vote nàoooo )
201024 - 170525