LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

Ngoại Truyện




Note: khá dài!
Đọc chap này + tháp rơi tự do = cực phẩm!!!






____




Đêm buông xuống yên ả, chỉ còn tiếng máy điều hòa khe khẽ chạy cùng ánh đèn ngủ dịu dàng phản chiếu lên tấm ga trải giường trắng mịn.

Orm và Lingling nằm sát vào nhau, không một mảnh vải che thân, cơ thể kề cận như muốn bù đắp cho những ngày tháng đã qua.

Orm xoay người, vòng tay ôm lấy chị, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng đường nét quen thuộc trên gương mặt người con gái cô yêu.

Cô khẽ đưa tay vuốt ve má chị, thì thầm bằng giọng nói trầm thấp, mang theo sự lưỡng lự của những kẻ sắp chia xa:

“ Lingling… chị thật sự không muốn trở về cùng em sao?”

Lingling không trả lời ngay, đôi mi chị run nhẹ, ánh mắt khựng lại giữa khoảng không mờ nhòe của bóng tối

“ Không phải là chị không muốn…" giọng chị nhỏ lại 

“ Chỉ là… ba mẹ chị chia tay rồi. Giờ chỉ còn lại ba mẹ con nương tựa nhau mà sống. Jackson còn phải lo việc học… chị không muốn để mẹ một mình trong thời gian này. Chị muốn dành thêm thời gian bên mẹ, Orm à…”

Orm không ý kiến gì, cô tôn trọng mọi quyết định của chị. Orm rướn người, hôn khẽ lên trán chị một cái.

“ Em hiểu mà. Khi nào chị đã sẵn sàng, hãy nói em biết… Em sẽ đến đón chị về.”

Lingling mỉm cười, đáp khẽ:

“ Được…”

Đêm đó, Orm ngủ rất say. Như thể sau bao ngày căng thẳng, cuối cùng cô cũng có thể bình yên khi được ôm chị trong vòng tay. Nhưng Lingling thì không.

Chị nằm đó, nhìn gương mặt Orm lúc ngủ. Từng nét quen thuộc, từng nhịp thở, từng cái chau mày mơ màng của cô – mọi thứ khiến chị nghẹn ngào. Chị rất muốn đi cùng cô, nhưng những gánh nặng trong lòng khiến chị không thể ích kỷ.

Lingling khẽ rời giường, khoác áo choàng, bước vào bếp. Ly nước vừa đưa lên môi thì giọng của mẹ vang lên sau lưng:

“ Ngày mai Orm về lại Thái Lan rồi, đúng không con?”

Lingling quay lại, giật mình.

“ Dạ… mẹ…”

Bà bước đến gần, nhìn thấy nỗi buồn không thể che giấu trên gương mặt con gái, bà hỏi:

“ Con không trở về cùng con bé sao?”

Lingling mím môi cười, nụ cười chứa đựng quá nhiều suy nghĩ:

“ Con muốn ở lại với mẹ…”

“ Mẹ đâu phải con nít… đừng lo cho mẹ, cứ đi với con bé đi.”

“ Không mẹ, con đã quyết rồi. Con sẽ ở lại với mẹ…”

Bà nhìn chị, lặng đi giây lát rồi nói:

“ Nhưng mà… hai đứa yêu nhau mà…”

Chị cúi đầu cười khẽ:

“ Mẹ à, con ở lại đây đâu có nghĩa là bọn con xa nhau mãi mãi. Chỉ là… con cần chút thời gian để sắp xếp lại cuộc sống mình. Con không muốn bản thân ảnh hưởng đến em ấy…”

Một cái ôm choàng tới bất ngờ, giọng bà nghèn nghẹn cất lên;

“ Lingling… mẹ chỉ muốn con biết… con luôn là đứa con gái mà mẹ tự hào nhất. Mẹ không hề hối hận vì đã sinh ra con.”

Lingling cứng đờ trong giây lát. Rồi chị bật khóc. Những giọt nước mắt tưởng đã cạn từ lâu nay lại lặng lẽ rơi xuống bờ vai mẹ:

“ Mẹ… con cảm ơn mẹ… cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con..."
































Sân bay đông đúc người qua lại, nhưng với Orm, mọi âm thanh đều như bị bóp nghẹt. Cô đứng đó, tay nắm chặt quai vali, bên cạnh là Freen và Becky – nhưng ánh mắt cô chỉ dõi theo một người duy nhất.

Mẹ của Lingling ôm lấy cô thật chặt:

“ Cảm ơn con vì tất cả… trong thời gian qua, mẹ, Jackson và Lingling nợ con rất nhiều…”

Jackson cũng đến gần, cười gượng nhưng chân thành:

“ Cảm ơn cậu đã cứu mạng mẹ tớ… và cả chị Lingling nữa…”

Junji giơ tay vẫy, miệng cười toe:

“ Orm nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Nếu chị có dịp qua Thái, nhớ là phải mời chị đi ăn đấy!”

Orm đang định cười đáp lại thì Lingling bước đến. Không ai nói gì trong giây lát. Ánh mắt cả hai chạm nhau, đầy bịn rịn.

Orm định kéo chị vào cái ôm siết chặt, nhưng chị không đợi Orm kịp nói lời nào. Giữa bao ánh mắt, chị nghiêng đầu, hôn cô, một nụ hôn không giấu giếm, không sợ hãi, không do dự.

Rồi chị nhướng mày, nửa đùa nửa thật:

“ Chị bên đây mà nghe ai gọi về bán vốn, thì em biết tay chị.”

Orm bật cười, đôi mắt hoe đỏ:

“ Chị tuyệt vời như vậy… còn cần ai nữa chứ?”

Tiếng loa vang lên, báo hiệu chuyến bay sắp cất cánh.

Hai bàn tay đang siết chặt đành phải buông ra, đầy tiếc nuối. Nhưng đây không phải khoảnh khắc để nói lời tạm biệt mãi mãi.

Orm ngoái đầu lại nhìn chị lần cuối, rồi cùng Freen và Becky hòa vào dòng người tấp nập.

Còn Lingling… đứng lặng giữa biển người, gió lùa qua tóc, ánh mắt chị dõi theo bóng dáng người kia cho đến khi hoàn toàn khuất đi.



































Ánh sáng buổi sớm rọi qua khe rèm cửa, len lỏi vào căn phòng quen thuộc. Orm từ từ mở mắt. Trần nhà, bức tường, mùi hương vải mềm… mọi thứ in hằn vào trong ký ức, không thể quên đi.

Cô đưa tay sang bên cạnh. Chiếc giường trống rỗng, cũng không còn hơi ấm quen thuộc, không còn nhịp thở đều đặn vang lên mỗi đêm. Chiếc gối bên cạnh vẫn còn lõm xuống, như thể dư âm của một ai đó từng nằm đó vẫn còn vương lại.

Orm nằm im, mắt mở to, mặc cho ánh nắng trải dài trên sống mũi. Trong khoảnh khắc ấy, cô không rõ bản thân đang nhớ nhung hay đang dần học cách chấp nhận.

Nhưng trái tim thì không trống rỗng.

Nó vẫn nặng, vẫn đầy ắp những xúc cảm dành cho một người ở cách cô hàng nghìn cây số. Một người từng lấp đầy khoảng trống nơi lồng ngực, từng khiến cô cười, khóc, và cuối cùng là dành cho nhau những tiếng yêu tha thiết nhất.

Orm bước xuống giường. Chân chạm sàn lạnh. Cảm giác lạc lõng len vào từng ngón chân. Nhưng rồi, tiếng gọi của cuộc sống kéo cô quay lại thực tại.

Bữa sáng trong căn bếp nhỏ là sự ồn ào thân thuộc. Freen đang trút ngũ cốc vào tô, miệng cằn nhằn gì đó với Becky – người thì cười toe, người thì giả vờ dỗi.

Orm ngồi xuống bàn, lặng lẽ nhai từng muỗng cơm nóng. Cô không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng cười, tiếng thìa chạm vào bát, tiếng thở dài của Freen sau mỗi câu trêu chọc của Becky.

Không khí như kéo cô ra khỏi miền ký ức.

Nhẹ nhàng, và không cưỡng ép.

Orm mỉm cười, một nụ cười mơ hồ khi Becky đẩy sang một miếng bánh mì được cắt hình trái tim vụng về.

Ở đây, mọi thứ vẫn vậy.

Không ai thay đổi cả.

































Trường học hiện ra trong tầm mắt, náo nhiệt và đầy sôi động.

Bàn học cũ.

Hành lang xưa.

Những tiếng gọi í ới ngoài sân, tiếng bước chân vội vã trên cầu thang.

Orm bước vào lớp, vui vẻ đáp lại những lời chào hỏi từ bạn bè, những câu chuyện dang dỡ vẫn tiếp diễn.

Cứ như thể cuộc sống của cô chưa từng bị khuấy động bởi ánh mắt sâu lắng, nụ cười dịu dàng, và đôi bàn tay từng ôm lấy cô thật chặt giữa đêm mưa.

Cứ như thể… Lingling chưa từng xuất hiện.

Mọi thứ đều quay về quỹ đạo cũ.

Nhưng rồi… một tiếng "ting" khẽ vang lên.

Orm liếc nhìn màn hình.

Một tin nhắn vừa đến.

Không quá dài, không cần câu từ hoa mỹ.

Nhưng chỉ cần thấy cái tên hiện lên đầu tiên, đôi mắt cô đã dần dãn ra, ánh nhìn dịu lại, bờ môi cũng khẽ cong lên thành một nụ cười.

Trái tim cô rung động.

Và rồi...

Những năm tháng yêu xa bắt đầu từ đó.

Là những đêm nằm nghiêng về một phía, điện thoại kề sát bên tai, nghe giọng nói quen thuộc vọng ra từ bên kia màn hình.

Hoặc là những buổi trưa tranh thủ cùng dùng bữa qua camera, thi thoảng lại đưa muỗng "giả vờ" đút cho nhau... dẫu cho hai múi giờ chưa bao giờ trùng khớp.

Hay là những cái chạm tay ảo, những cái gối đầu vào điện thoại, và những nụ hôn không thể chạm vào nhau.

Khoảng cách không thay đổi, nhưng tình yêu của cả hai thì cứ thế mà lớn dần hơn.

Orm nhìn thấy Lingling qua màn hình, gương mặt chị đôi khi mỏi mệt, đôi khi rạng rỡ. Nhưng ánh mắt thì không đổi – ánh mắt luôn dõi theo cô, luôn dịu dàng, luôn thầm lặng nói rằng:

Chị ở đây.

Dù bên cạnh Lingling là công việc, là gia đình, là gánh nặng trút lên vai… chị vẫn dành cho Orm một góc riêng trong tim, nơi mà mỗi lần nhớ đến, tim chị lại lặng lẽ mỉm cười.

Dù hai người ở hai nơi khác nhau, nhưng trái tim họ hòa làm một.

Yêu một người mà bạn không thể gặp mỗi ngày là minh chứng cho việc tình yêu không ở trước mặt, mà là ở trong tim.

















































Cửa kính nhà sách mở ra, một làn không khí dịu mát lướt qua, mang theo hương giấy mới thoảng nhẹ trong gió. Orm bước vào, đôi mắt lặng lẽ lướt qua từng dãy kệ, từng hàng sách được sắp xếp cẩn thận, im lìm nhưng đầy lời thì thầm.

Ngón tay cô lướt nhẹ trên bìa sách cũ, mắt dừng lại nơi những gáy sách ngả màu theo thời gian.

Cô nhớ rõ, chính nơi này vào hai năm trước, một buổi sáng bình yên như bao ngày, cô gặp được định mệnh của đời mình. Một cô gái với ánh mắt mang chiều sâu của cả vũ trụ, gương mặt tuyệt hảo thắt chặt vào lòng cô mãi mãi.

Mọi thứ có thể đã đổi thay. Cây cảnh cạnh cửa sổ nay không còn là chậu lavender nữa mà là một gốc hương thảo. Giá sách nơi góc tường được dời đi, nhưng với Orm, tất cả vẫn y như ngày đầu tiên.

Mỗi góc cạnh nơi đây đều ghi dấu từng nhịp tim bối rối, từng ánh mắt ngập tràn bối rối khi trông thấy nhau, hay là từng cái chạm tay nhẹ như mộng.

Cô dừng lại trước một quyển sách văn học cổ điển, lật mở vài trang, ánh mắt lặng lẽ trôi theo từng câu chữ. Không gian yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng lật sách, tiếng nhịp tim mình, và… cả tiếng bước chân.

Orm không để tâm, tiếng bước chân vẫn cất lên rồi tan vào thinh lặng.

Nhưng rồi...

Một thanh âm quen thuộc cất lên, không cần rõ ràng, không cần lời nói dài dòng chỉ một nhịp thở, một tông giọng run nhẹ… cũng đủ để mọi tế bào trong cô rung lên.

Orm quay lại.

Và thời gian như ngưng đọng.

Giữa căn phòng ngập trong ánh sáng chiều rót qua khung kính, Lingling đứng đó, không khác gì ký ức của ngày hôm đó, không khác gì giấc mơ đêm qua cô vừa mơ.

Vẫn là mái tóc dài buông nhẹ, ánh mắt dịu dàng như nắng sớm, và nụ cười ấy sau 13 tháng, 2 tuần, 8 ngày, cuối cùng cũng quay về, vẹn nguyên và chỉ dành trọn cho cô.

Không ai nói gì. Chỉ có ánh mắt chạm nhau – sâu thẳm và rối bời, tha thiết và ngập tràn yêu thương chưa từng lắng xuống.

Orm không tin vào định mệnh, cho đến khi lần đầu gặp chị. Và giờ đây, cô tin tình yêu thật sự sẽ luôn tìm được đường quay lại, dù phải đi qua bao mùa chia ly.

Lingling bước đến gần hơn, từng bước một, không vội, không chậm như thể sợ làm vỡ tan khoảnh khắc đang lấp lánh trước mắt.

Orm cũng không nhúc nhích. Trái tim cô đập mạnh đến mức cô tưởng như nó sắp vỡ ra.

Cô khẽ nhắm mắt một giây, rồi mở ra, như thể xác nhận đây không phải là giấc mơ.

Lingling mỉm cười. Không cần lời nói. Không cần giải thích. Chỉ cần nhìn nhau, là đủ để biết: chúng ta rồi sẽ lại trở về bên nhau.

Trong nhà sách lặng lẽ, giữa những tầng sách xếp cao như ký ức, hai người đứng đối diện nhau, không nói, nhưng cả thế giới trong họ đang gọi nhau bằng tất cả thương nhớ đã chất chồng.

Đó không còn là cuộc hội ngộ.

Mà là một khúc trầm đẹp đẽ trong bản giao hưởng mang tên

Chúng ta chưa từng rời xa.











































Ký túc xá chiều cuối mùa, gió nhẹ và nắng vàng ươm vắt trên những tán cây đang thay lá. Tiếng cười nói vang lên rộn ràng trong buổi họp mặt nhỏ của nhóm bạn đã lâu không tụ họp đầy đủ.

Bàn tay nhỏ bé của Orm đan chặt lấy tay chị, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay nhưng chẳng ai chịu buông. Cả hai ngồi đó, ánh mắt đảo quanh như muốn tìm lời để mở đầu, rồi Orm ngước lên nhìn Lingling, như lấy thêm dũng khí.

Cô hít sâu, rồi ngập ngừng lên tiếng, giọng mềm như gió thoảng:

“ Em và chị Lingling đang hẹn hò..."

Không gian yên lặng một nhịp, rồi đột nhiên có người lấy tay che miệng phì cười.

Fay cười nhẹ, như thể đã chờ giây phút này từ lâu:

“ Giấu kỹ quá, bọn này biết lâu rồi.”

Orm tròn mắt, ngạc nhiên như bị bắt trúng tại trận.

“ Sao… sao cậu lại biết? Becky nói sao?”

Sonya khoanh tay, dựa nhẹ vào cạnh tủ cạnh đó, cắt ngang không chút do dự:

“ Cần gì Becky. Bọn này đâu có mù, nhìn là biết mà. Hai người che giấu dở tệ luôn.”

Ngay sau câu nói đó, cả nhóm đồng loạt phá lên cười. Chỉ có Orm và Lingling là mặt đỏ bừng, không biết nên giấu đầu xuống đâu.

Và rồi, như thể hôm nay là ngày dành riêng cho những bất ngờ, Freen khoác vai Becky đang ngồi bên cạnh, hất cằm đầy kiêu hãnh:

“ Tiện công khai luôn, tụi này cũng mới đăng ký kết hôn hôm qua.”

Tiếng hét ngạc nhiên vang lên từ mọi hướng. Orm như bị sét đánh ngang tai, miệng há hốc nhìn chị họ.

Chưa kịp tiêu hóa xong tin đó, FayMay ngồi đối diện, đan tay nhau rồi giơ tay lên, khoe chiếc nhẫn bạc lấp lánh ở ngón áp út.

“ Bọn này cũng kết hôn rồi nhé.”

Orm lảo đảo, như thể không ngồi vững được nữa, quay sang Lingling, thì bắt gặp gương mặt ngẩn ngơ của chị, cả hai tròn mắt ngơ ngác như trẻ nhỏ lạc giữa hội chợ.

" Vậy trong đây chỉ còn chị Sonya là chưa có đối tượng thôi nhỉ...?" Orm nuốt xuống, không hiểu sao cô lại có cảm giác rằng người này sẽ phật lòng mình.

Sonya nhếch môi, cười một cái đầy ẩn ý, rồi thản nhiên giơ tay lên. Trên ngón áp út, chiếc nhẫn xinh xắn lấp lánh dưới nắng chiều.

“ Xin lỗi nhé, Lookmhee cũng vừa cầu hôn chị đêm qua..."

Lần này Orm quay hẳn sang nhìn người mình yêu, ánh mắt tuyệt vọng rành rành như đang nói:

“ Ai ai cũng kết hôn hết rồi đó. Chị còn định để thua bọn họ sao?”

Lingling giật mình với ánh nhìn bất mãn của cô, lắp bắp đến đáng yêu:

“ Ánh mắt đó là sao hả? Đừng trách chị, trách em vẫn chưa chịu đưa chị… đi gặp cha mẹ chồng thôi..."

"!?? Được, ngày mai chúng ta liền đi!!"


































Tháng mười ở Bangkok vẫn chưa chịu buông tha cái nắng chói chang. Ánh mặt trời đổ xuống từng vạt sáng rực rỡ trên con đường dẫn vào khu nhà của Orm, nơi cây xanh cũng như gồng mình chống chọi với cái oi nồng.

Lingling ngồi đó, ngay ngắn trên chiếc ghế sofa phủ vải hoa nhạt màu trong phòng khách nhà Orm.

Tay Orm đặt nhẹ lên đùi chị, thỉnh thoảng ngón tay khe khẽ chạm vào tay Lingling như một cách truyền sức mạnh. Nhưng không gì có thể khiến chị thôi căng thẳng lúc này.

Đối diện với cả hai là cha mẹ của Orm.

Cha cô, một người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt hiền hậu, dù đã chạm qua ngưỡng trung niên nhưng lại trông rất trẻ trung. Ông ngồi uống trà một cách thư thái, khuôn mặt gợi lên vẻ dễ gần như một người đã sống đủ lâu để hiểu rằng mọi điều trên đời nên nhìn bằng trái tim.

Nhưng rồi ánh nhìn ấy trôi nhẹ sang người ngồi kế bên…

Bà Naruemon - mẹ của Orm.

Orm từng kể, mẹ cô là người phụ nữ rất hiền, biết nhìn người và rất thương con gái. Thậm chí Orm nhiều lần còn thủ thỉ: " Chị xinh đẹp như vậy, nhất định mẹ sẽ thương chị từ cái nhìn đầu tiên, chị đừng lo..."

Nhưng giờ phút này, khi đối diện trực tiếp, Lingling không thể không run rẩy.

Vì ánh mắt của một người mẹ đang dò xét người phụ nữ dám nắm tay con gái mình. Khuôn mặt bà nghiêm nghị, ánh nhìn sâu và xoáy, như thể có thể nhìn xuyên qua tất cả những lời chưa nói ra.

Không gian trở nên ngột ngạt một cách kỳ lạ.

Tiếng máy lạnh chạy ồ ồ trong góc phòng bỗng vang lên rõ ràng hơn mọi khi.

Không ai nói gì.

Orm nhận ra chị không thoải mái liền ngồi sát hơn một chút, như một hàng rào chắn vô hình giữa Lingling và sự im lặng đầy áp lực ấy.

Lingling cố gắng mỉm cười nhè nhẹ, nhưng nụ cười của cô trông như đông cứng trong nắng tháng mười.

Orm thấy không thể để tình trạng này kéo dài hơn nữa. Nếu cứ im lặng như vậy, có khi chị sẽ căng thẳng mà chết mất thôi. Cô thở dài một hơi, rồi ngả người một chút về phía mẹ.

" Mẹ, sao cứ nhìn chị Lingling chằm chằm vậy? Mẹ định dọa chết chị ấy à…”

Bà Koy không trả lời liền. Bà nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, âm thanh chạm gốm vang lên khẽ khàng, bà nhìn Lingling một lúc nữa, rồi chậm rãi hỏi:

“ Con tên là Lingling Kwong, đúng không?”

Lingling khẽ nuốt xuống, ngồi thẳng dậy, ánh mắt thành khẩn và đôi môi mím chặt lại trước khi nhẹ nhàng gật đầu.

" Dạ, bác..."

Mẹ Orm nhìn chăm chú, rồi... bất chợt thở dài:

" Lingling à, con xinh đẹp như vậy… Sao không tìm ai tốt để yêu mà lại dính vào con gái của cô vậy? Con bé có gì tốt đâu… suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, chẳng có tài cáng gì, việc nhà thì lười, tính tình lại còn ngang bướng…”

Lời bà nghe như trách mắng, nhưng chất giọng thì đầy yêu thương, như thể đang vừa nói vừa cười trong lòng.

Orm mở to mắt, bật dậy phản đối ngay lập tức, má ửng đỏ:

" Mẹ! Mẹ phản bội con! Mẹ nói vậy lỡ chị Lingling thất vọng, rồi bỏ con đi thì sao!?”

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, và rồi chị chậm rãi cất tiếng, từng từ, từng nhịp thấm đẫm tình cảm:

“ Cháu biết Orm không phải là cô gái hoàn hảo… Nhưng Orm lại là người đầu tiên khiến cháu muốn trở nên tốt đẹp hơn từng chút một. Là người khiến cháu không còn thấy thế giới này quá lạnh lẽo..."

"... là ánh sáng trong những ngày cháu tưởng rằng sẽ không bao giờ còn có ánh sáng nữa. Orm em ấy ngốc nghếch, lại còn cứng đầu, nhưng cũng là người dịu dàng nhất, kiên định nhất mà cháu từng gặp. Cả đời này… điều may mắn nhất của cháu chính là đã gặp được Orm..."

Những lời chân thành ấy khiến cả căn phòng như lặng đi. Orm quay sang nhìn chị, đôi mắt rưng rưng, nghẹn ngào.

"  Và người cháu yêu nhất, cũng chỉ có mình em ấy…”

Tay cô tìm lấy tay chị, siết thật chặt. Trong ánh nắng vàng mơ mộng len qua rèm cửa, hai ánh mắt giao nhau, nồng nàn và sâu đến vô tận.

Cha Orm khẽ ho một tiếng, khẽ quay mặt đi, đưa tách trà lên môi. Bà Koy thì lại ngồi yên lặng một lúc, rồi… thở ra một hơi thật nhẹ.

" Orm, con như vậy… mà lại tìm được một người hoàn hảo như Lingling. Không ổn rồi. Phải cưới về ngay thôi. Không thì người ta cướp con dâu của mẹ mất…”

Orm tròn mắt nhìn bà, lắp bắp:

"…Mẹ… mẹ vừa nói gì cơ?”

Bà giả bộ nghiêm mặt, nhưng khoé miệng lại cong lên đầy ý cười:

" Con còn giả điếc nữa hả?”

Rồi bà quay sang Lingling, gương mặt dịu hẳn, nụ cười ấm áp đến mức khiến mọi lo lắng trong lòng chị tan biến như mây khói:

" Lingling… chào mừng con đến với gia đình của chúng ta.”





















































Bầu trời trong vắt như được gột rửa bằng ánh nắng ngọt ngào của một ngày đầu xuân. Gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa dìu dịu lẫn những cánh cúc nhỏ trắng muốt bay lượn giữa không trung như những lời chúc mừng vô hình từ thiên nhiên.

Lễ đường được dựng ngoài trời, giữa khu vườn ngập tràn sắc hoa và tiếng nhạc du dương khẽ vang lên như vỗ về từng nhịp tim.

Orm đứng giữa lễ đường, trong bộ váy trắng tinh khôi, vẻ mặt vừa hồi hộp vừa rạng rỡ. Mọi thứ xung quanh đều như mờ nhạt, bởi ánh nhìn của cô chỉ dừng lại duy nhất ở người con gái đang từ từ tiến đến.

Lingling khoác tay ông Kwong, bước đi chậm rãi trên lối đi rải đầy cánh hoa. Ánh nắng xuyên qua vòm hoa phía trên, đổ xuống tà váy trắng của chị như dát ánh vàng, khiến chị đẹp đến lặng người.

Ông Kwong chẳng còn là người đàn ông nghiêm khắc, lạnh lùng như thuở trước, vẻ cứng rắn trong ánh mắt ông tan chảy dần theo từng bước chân dẫn con gái mình đi vào một chương mới của cuộc đời.

Khi đến trước lễ đường, ông dừng lại, đặt tay Lingling vào tay Orm. Hốc mắt ông đỏ hoe, giọng trầm run khẽ:

“ Cha giao con gái Lingling của cha cho con…”

Orm siết nhẹ lấy tay chị, nhìn ông bằng ánh mắt rưng rưng, nghẹn ngào đáp:

" Dạ, cha… con nhất định sẽ yêu thương chị ấy cả đời..."

Ông khẽ mỉm cười, rồi quay sang Lingling, ánh nhìn chan chứa yêu thương. Ông nhẹ nâng tay, chạm vào gò má ướt đẫm nước mắt của con gái, dịu dàng như lần đầu tiên ông bế chị trong vòng tay năm xưa:

" Con gái của cha… Cha xin lỗi con vì tất cả. Cha không mong con tha thứ, cha chỉ mong con cả đời về sau chỉ toàn là hạnh phúc và niềm vui. Chúc mừng hôn lễ của con… Lingling yêu dấu của ta.”

Lingling không thể kìm lòng thêm nữa. Chị bật khóc nức nở, ôm chầm lấy ông, như thể muốn níu giữ khoảnh khắc thiêng liêng mà suốt bao năm qua chị từng nghĩ sẽ không bao giờ có được:

" Cha… cảm ơn cha. Con cảm ơn cha vì đã chấp nhận chúng con…”

Cánh hoa lại rơi, lặng lẽ xoay mình trong gió.

Khi ông Kwong lùi lại, Orm và Lingling đứng đối mặt nhau, tay nắm chặt tay, ánh mắt đong đầy xúc cảm như thể hai tâm hồn đang hoà làm một.

Người chủ hôn cất lời, nhưng dường như mọi âm thanh đều nhòa đi, chỉ còn lại nhịp tim vang vọng trong lồng ngực.

" Orm, con có đồng ý yêu Lingling, chăm sóc và cùng chị ấy đi hết cuộc đời, dẫu giàu sang hay nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn nguyện một lòng?”

" Con đồng ý.”

" Lingling, con có đồng ý yêu Orm, ở bên cô ấy mãi mãi, dẫu tháng năm trôi qua, dẫu trái tim có đổi thay, vẫn giữ vẹn nguyên lời thề hôm nay?”

" Con đồng ý.”

Rồi họ trao nhẫn, vòng tròn bé nhỏ nhưng lai đại diện cho sự vĩnh hằng.

Orm khẽ run khi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của chị, còn Lingling thì cầm lấy tay Orm, lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô bằng mu bàn tay dịu dàng nhất.

" Giờ thì hoàn chỉnh rồi…” Lingling thì thầm, ánh nhìn dịu dàng như ngàn vầng trăng.

Orm bật cười giữa làn nước mắt, giọng khàn đi nhưng chân thành đến tận cùng:

" Còn hơn cả hoàn chỉnh nữa…”

Và rồi, họ nghiêng người, tìm đến nhau. Nụ hôn đầu tiên trong lễ cưới không phải là sự bồng bột của cảm xúc, mà là kết tinh của một hành trình dài đẫm nước mắt, những tổn thương, và cả hy vọng không bao giờ nguôi.

Nụ hôn ấy dịu dàng như sương mai, ngọt ngào như hương hoa trong gió, và sâu sắc như lời thề nguyện không bao giờ phai mờ.










































Ánh nắng ban chiều len qua tấm rèm trắng, dịu dàng phủ lên bức tường màu kem một lớp ánh sáng vàng ấm áp.

Trong căn phòng nhỏ gọn gàng và thơm hương tinh dầu oải hương, Orm đang ngồi bên bàn làm việc.

Mái tóc buộc lơi, thân người hơi nghiêng về phía trước, tay cầm bút, đôi mắt chăm chú dõi theo từng nét mực đang dần hiện lên trên cuốn sổ đỏ đã hơi sờn mép.

Bỗng tiếng Lingling vang lên từ bên ngoài, nhẹ nhàng mà dịu ngọt như nắng xuyên qua tán lá:

" Vợ ơi, chị đói!!"

Orm bật cười khẽ, đặt bút xuống, vẫn còn nhìn đắm đuối vào trang giấy trước mặt:

“ Em ra liền đây vợ ơi!"

Orm luyến tiếc đôi giây để ngắm nhìn những dòng chữ vừa viết. Một nụ cười mãn nguyện hiện lên trên môi. Rồi cô khép lại cuốn sổ, mang theo trái tim tràn ngập yêu thương, bước ra ngoài, nơi có Lingling đang chờ cô như bao ngày qua và mãi mãi về sau.




























---

Hôn nhân của chúng ta đã bước sang năm thứ tư rồi chị nhỉ...?

Thời gian trôi nhanh thật. Bảy năm bên chị, bốn mùa tròn vẹn, từng buổi sáng thức dậy cạnh nhau, từng đêm nằm nghe tiếng thở đều của chị, với em đều là những điều đẹp đẽ nhất thế gian.

Em vẫn còn nhớ như in ngày mình gặp lại nhau chị đứng đó, giữa khuôn viên trường thơm ngát mùi hoa, ánh nắng vương trên mái tóc chị, còn ánh mắt thì như nắm giữ cả bầu trời của em. Nụ cười của chị khi ấy dịu dàng đến lạ, còn giọng nói của chị... luôn là một bản nhạc em chẳng bao giờ muốn ngừng nghe.

Giờ đây hay mai sau, dù cho năm tháng không ngừng qua đi, dù trên gương mặt chị có đôi chút mỏi mệt, có vài vết nhăn nơi khóe mắt, thì trong mắt em, chị vẫn luôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất.

Không ai có thể thay thế.

Không ai khác ngoài chị.

Lingling Kwong...

Người phụ nữ của em, cả đời này của em nhất định sẽ khiến chị thật hạnh phúc. Em hứa sẽ luôn nắm tay chị, dù là những ngày trời trong hay bão giông kéo đến, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến những miền đất mới, em sẽ cười cùng chị, em sẽ khóc cùng chị, chúng ta sẽ sống hết mình vì nhau.

Em sẽ không bao giờ rời đi.

Cả đời này, mãi mãi, không lìa xa.






À, tất nhiên rồi, làm sao mà Mama quên được chứ...
Chào mừng con đến với thế giới này, Namtan bé bỏng của chúng ta!

---

HOÀN VĂN HOÀN

















2:14
23052025



Chương trước Chương tiếp
Loading...