LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
39
___
Ánh sáng trắng nhợt nhạt từ trần nhà bệnh viện rọi thẳng vào khiến Orm chớp mắt liên tục. Đầu óc choáng váng, cơ thể đau nhức như bị nghiền nát, đặc biệt là vùng bụng – mỗi lần cử động nhẹ cũng như có ai cắm kim thép vào da thịt.Cô rên nhẹ, cố xoay đầu nhìn quanh. Mùi thuốc sát trùng, tiếng máy đo nhịp tim, tiếng bước chân từ xa vọng lại... nhưng điều cô chờ đợi vẫn chưa xuất hiện.Tiếng ghế dịch chuyển kéo ý thức cô quay lại hiện tại. Một người khoanh tay đứng bên giường, dáng vẻ lạnh lùng, gương mặt nhăn lại như đang nén một cơn giận." Thất vọng vì chị không phải là Lingling sao?"Giọng Freen cộc lốc nhưng ánh mắt lại dịu đi khi thấy Orm tỉnh dậy.Orm khẽ thở ra, nửa vì đau, nửa vì bất lực." Sao chị ở đây được vậy?"Freen không trả lời ngay. Chị ấy bước lại, rót một ly nước đặt vào tay Orm, nâng cánh tay cô lên giúp cô uống từng ngụm." Lingling báo chị biết..."Chị ấy ngồi xuống, mặt nghiêm lại." Em có biết là bọn chị lo đến mức nào không hả?" Giọng chị run nhẹ" Lúc đó chị với Becky đang đi dạo phố, thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lingling nói rằng em bị đâm, đang cấp cứu..." Freen cắn môi, mắt hơi đỏ." Becky gần như ngất tại chỗ khi nghe tin đấy. Con bé đặt vé máy bay ngay trong đêm, nhất quyết kéo chị bay về cùng."Cánh cửa bật mở đột nhiên bật mở.Becky đứng đó, tóc rối, mắt đỏ hoe, nàng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Orm mỉm cười, vẫy tay với mình.Nàng bước nhanh đến bên giường mà không nói lời nào, chỉ giơ tay lên đấm mạnh vào vai Orm một cái " Ui da!" Orm nhăn nhó." Lâu ngày không gặp, cậu chào hỏi tớ bằng cách này đó hả?" Becky sụt sịt, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay." Cái đồ ngốc nhà cậu... đóng vai anh hùng cho ai xem vậy hả?" Giọng nàng nghẹn lại." Cậu có biết, trong lúc cậu liều mạng như vậy, đã có bao nhiêu người lo lắng cho cậu không?!"Orm cúi đầu, ánh mắt trĩu nặng. Cô lúc nào cũng như thế, tánh tình hấp tấp và bốc đồng, luôn để những người yêu thương mình ngập trong lo sợ." Em xin lỗi, Freen..."" Becky, tớ đã khiến cậu lo lắng, tớ xin lỗi..." Becky nghẹn lời, nhào đến ôm chầm lấy Orm. Freen cũng vươn tay kéo cả hai vào lòng mình. Ôm được một lúc, Orm khẽ nhăn mặt.“ Buông nhau ra được chưa...?"Cô lên tiếng, giọng khẩn thiết.“ Đụng vào vết thương em rồi…”Ngay lập tức, Becky và Freen buông vội, cả hai cùng hoảng hốt nhìn cô.“ Xin lỗi! Tớ quên mất!” – Becky luống cuống, còn Freen thì nhíu mày.“ Cũng do mày không chứ ai!” Chị ấy quát, nhưng nhẹ nhàng kéo chăn lại cho cô.Đúng lúc đó, cánh cửa lại mở ra. Một cô gái xinh xắn, mái tóc uốn nhẹ buông qua vai, tay ôm một giỏ trái cây sặc sỡ bước vào. Gương mặt cô ấy sáng rỡ như ánh mặt trời khi thấy Orm.“ Ơn trời, em tỉnh rồi!” Junji reo lên, bước nhanh tới đặt giỏ trái cây lên bàn, kéo ghế ngồi xuống cạnh Orm, nắm lấy tay cô.“ Chị lo lắm luôn á, may là em không sao…”Orm chớp mắt mấy lần, nhìn ba người họ trò chuyện thân mật với nhau mà trong lòng ngổn ngang." Khoan đã, ba người quen nhau từ trước à?”Bọn họ cùng lúc lắc đầu.“ Bọn chị mới gặp nhau ở đây thôi.”Becky tiếp lời“ Lúc bọn tớ vừa đến, người đầu tiên nhìn thấy trong phòng bệnh là chị Junji..." Lúc đó hai người họ có hơi sửng sốt vì sự xuất hiện của cô gái lạ mặt này, nhưng khi nhìn thấy Orm nằm trên giường bệnh, cả hai mới nhận ra là mình không đi nhằm phòng." Lúc đó thấy chị ấy ngồi cạnh giường cậu, vẻ mặt lo lắng dã man luôn. Bọn tớ còn tưởng... ờ thì, tưởng cậu với chị Lingling có chuyện gì, rồi cậu đi quen người mới..." Becky gãi đầu ngập ngừng thừa nhận. Orm nghe xong mà ngơ ngác.“ Cái gì cơ?”Freen nói tiếp với vẻ mặt nửa nghi ngờ nửa đùa cợt:“ Nghĩ mà xem, em với Lingling đi nghỉ dưỡng cùng nhau, rồi đùng cái chị nhận tin em bị đâm... Rồi khi đến bệnh viện, chẳng thấy Lingling đâu, chị còn tưởng hai đứa cãi nhau chia tay, xong em đi tìm người mới..." Và rồi Junji khi ấy lập tức xua tay, nói rằng cô ấy là bạn thân của Lingling, thay mặt chị ở đây chăm sóc cho cô. Lúc này Orm mới nhận ra căn phòng mình đang nằm, mọi thứ ở đây đều hiện đại, tiện nghi đến mức xa hoa. Cô nhanh chóng nhận ra đây không phải phòng bệnh bình thường mà là một phòng VIP. Từ giường, thiết bị y tế...tất cả đều toát lên dấu ấn quyền lực quen thuộc, hẳn ông Kwong là người cho cô điều này.Cô chớp mắt, dòng ký ức chạy quanh sóng não, khuôn mặt đẫm nước mắt của Lingling, bàn tay siết chặt tay cô giữa biển máu, tiếng chị nghẹn ngào gọi tên cô trong xe cứu thương.“ Chị Junji…” Giọng cô nhẹ tênh nhưng thấm nặng lo lắng.“ Lingling… vẫn ổn chứ?”Junji hơi khựng lại, nụ cười thoáng lạc đi.“ Cậu ấy vẫn ổn…” Cô ấy đáp, nhưng ánh mắt lảng đi.Orm không bỏ qua biểu cảm ấy, hỏi thêm lần nữa “ Chị Junji. Chị nói thật đi. Có chuyện gì xảy ra với chị ấy rồi phải không?”Junji mím môi, im lặng vài giây trước khi thở dài.“ Ông Kwong biết chuyện giữa hai người rồi..." Giọng cô ấy trầm xuống.“ Ông ấy nổi giận. Ép Lingling phải lựa chọn. Cậu ấy đương nhiên là chọn cứu em bằng mọi giá… và cái giá đổi lại chính là sự tự do của mình.”Orm bấu chặt lấy mép chăn, đôi mắt mở lớn.Junji tiếp lời, ánh nhìn đầy thương cảm:“ Hiện giờ cậu ấy đang bị cấm túc trong nhà. Không liên lạc, không gặp mặt ai cả… Ông ấy nói, cậu ấy cả đời này không được phép gặp lại em nữa.”Orm chết lặng.Tim cô như bị ai đó bóp chặt, không đủ lực để đập thêm một nhịp nào nữa. Không khí xung quanh cũng như đặc quánh lại, khó thở đến mức đầu óc quay cuồng.Cô siết lấy mép chăn, những đầu ngón tay trắng bệch vì gồng lên, đôi môi khẽ run, nhưng không cất thành tiếng.“ Cuối cùng, mọi chuyện vẫn xảy ra...” Cô từng nghĩ chỉ cần bản thân chịu đựng, chỉ cần bản thân giữ khoảng cách, nhẫn nhịn, không để ai phát hiện… thì chị sẽ được bình yên. Chị có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình, tiếp tục rực rỡ trong thế giới mà cô không đủ tư cách bước vào.Nhưng rốt cuộc, người bị tổn thương nhiều nhất vẫn là Lingling.Orm cụp mắt, nước mắt tràn ra lúc nào không hay. Chúng lăn dài trên má, âm thầm, nhẹ nhàng nhưng như thiêu cháy cả làn da.Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác tội lỗi giày vò cô dữ dội. Cô ghét bản thân vì đã đẩy Lingling vào tình thế ấy. Ghét mình vì không đủ mạnh mẽ để bảo vệ chị. Ghét mình vì luôn là nguyên nhân khiến người khác đau khổ.Nỗi đau ở vết thương thể xác không là gì so với cơn đau đang gào thét trong tim.“ Chị đã cứu em…” Giọng cô khản đặc, mắt vẫn đẫm nước.“…vậy em phải làm gì để cứu lại chị đây, Lingling?”
Căn phòng tối mịt, rèm cửa dày bị kéo kín như chặn lại mọi tia sáng bên ngoài. Trong không gian cô đọng mùi u uất ấy, Lingling mở mắt, ánh nhìn mờ mịt như thể vừa trở về từ một cơn ác mộng kéo dài vô tận.Đã hai ngày trôi qua kể từ khoảnh khắc định mệnh đó, để cứu cô chị phải giữ lời. Và rồi giờ đây Lingling bị nhốt trong chính ngôi nhà của mình, như một kẻ tù tội.Chiếc điện thoại từng là sợi dây nối giữa chị và thế giới bên ngoài đã bị ông Kwong thu giữ. Ngay cả Jackson, cậu em trai yêu thương chị hơn bất cứ ai, cũng không khá khẩm hơn là bao. Vì bênh vực cho chị, cậu đã dám đứng lên chống lại cha mình… và cái giá phải trả là bị nhốt ở một tầng khác trong biệt thự. Hai đứa con, một bị giam lỏng, một bị cô lập. Còn bà Kwong, mẹ của họ chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Bởi trong căn nhà này, bà là người vợ đúng nghĩa, nhưng chưa từng là người phụ nữ có quyền lực.Lingling nằm bất động trên giường. Con ngươi mở to nhưng vô hồn. Tim chị nặng trĩu, như có ai đè lên từng nhịp đập. Mỗi giây trôi qua là một cực hình. Chị không biết Orm bây giờ thế nào, sống hay chết, có đau đớn nhiều không...Cánh cửa khẽ mở.Bà Kwong bước vào với một mâm cơm vẫn như mọi ngày. Nhưng bà không trách chị, cũng không nài nỉ chị. Bà chỉ ngồi xuống, đặt khay lên bàn, dịu dàng nói bằng giọng nhỏ đến mức suýt không nghe rõ:“ Junji vừa gọi điện báo cho mẹ… Orm tỉnh rồi con ạ.”Cái tên ấy vừa vang lên, Lingling như được đánh thức khỏi cơn mê dài. Chị bật dậy, mắt mở to, giọng run run:“ Orm… Orm tỉnh rồi ạ?”Bà gật đầu, đôi mắt ươn ướt nhưng miệng vẫn nở một nụ cười dịu dàng:“ Ừ… vậy nên con phải ăn uống đoàng hoàng vào. Có sức thì mới gặp lại con bé được chứ.”Chị không cần nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Lingling lao đến mâm cơm, tay cầm muỗng, múc từng muỗng một, vội vã và lóng ngóng, nước mắt cứ thế rơi lã chã xuống bát. Chị vừa ăn vừa khóc, từng muỗng cơm mặn chát nhưng lại ngon nhất trên đời. Không phải vì vị cơm lâu ngày chưa ăn, mà vì hy vọng vừa bừng sáng giữa màn đêm tăm tối.Chị không còn quan tâm bản thân đang bị giam lỏng. Không quan tâm việc mình đã mất hết tự do. Chỉ cần Orm còn sống. Chỉ cần còn có cơ hội được thấy cô, chị nguyện cắn răng chịu đựng tất cả.Bà Kwong đứng nhìn con gái mình như vậy một lúc lâu, rồi lặng lẽ quay đi, tay mở cửa phòng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, bà đối diện với người đàn ông mà cả ba mẹ con bà đều đã quá mệt mỏi.Ông Kwong hỏi bằng giọng dửng dưng:“ Nó chịu ăn cơm rồi à?”Bà không trả lời. Chỉ gật nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng nhưng đầy lạnh lẽo.Ông khẽ cười nhạt, rồi hất cằm, giọng trịch thượng:“ Mọi chuyện ngày hôm nay cũng tại bà mà ra cả. Không biết dạy con cái từ nhỏ, giờ thì hay rồi... nó phát điên vì một đứa con gái. Ba tôi nói không sai, bà quả nhiên không đủ tư cách để làm mẹ..."Nói rồi ông bỏ đi, không một lần ngoảnh lại.Bà Kwong đứng đó, hai bàn tay cuộn thành quyền, móng tay siết chặt vào da thịt đến phát trắng. Bờ vai bà khẽ run lên. Trong đôi mắt đã từng hiền hòa ấy, giờ đây chỉ còn lại nỗi uất nghẹn và sự tủi nhục âm ỉ cháy…
Ánh đèn trắng dịu hắt xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Orm, cô nằm yên bất động trên giường, mắt dán chặt vào trần nhà như thể muốn xuyên thấu cả lớp bê tông vô cảm ấy để tìm kiếm một tia hi vọng.Freen ngồi ở mép giường, ánh mắt vẫn không rời cô em gái bé nhỏ mà mạnh mẽ đến mức đau lòng.“ Orm, em đang suy nghĩ điều gì?” Freen khẽ hỏi, giọng bình thản nhưng trong đáy mắt là nỗi lo rõ ràng.Orm không quay đầu, cũng không chớp mắt. Chỉ một câu nói vang lên, khô khốc mà day dứt:“ Bằng mọi cách… em vẫn phải cho chị ấy một cuộc sống hạnh phúc. Dẫu cho hai đứa không còn đi cùng nhau nữa...."“ Em không thể rời đi trong im lặng mà bỏ chị ấy lại như vậy.” Giọng cô đều đều cất lên Freen chỉ có thể thở dài, không trách cô ngu ngốc, chỉ biết đâm đầu vào những chuyện nguy hiểm, chỉ trách số phận không thể nhẹ nhàng với cả hai..." Vậy bây giờ em định làm gì...?" Không có lời đáp lại, chỉ có ánh mắt không cảm xúc của cô là dường như càng thêm sâu hun hút.Cô đã quyết định được rồi. Cô sẽ đến nhà họ Kwong.Cô sẽ đối diện với người đàn ông ấy, ông Kwong, cha của Lingling. Cô biết rõ rằng hành động này chẳng khác nào lao vào hang cọp. Nhưng nếu không làm gì, cô sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho chính mình.Vài ngày sau đó, Orm vẫn nằm lại trong bệnh viện, bên cạnh là Freen và Becky, những người sẫn sàng ở lại đây túc trực. May mắn thay, vết thương của Orm hồi phục nhanh chóng hơn dự đoán. Giống như bao lần trước, cô chọn cách giấu nhẹm tất cả mọi chuyện với gia đình mình, cô không muốn họ lo lắng. Gần một tuần nằm dưỡng thương trong bệnh viện, cuối cùng Orm cũng đã có thể được trở về nhà.