LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

38











___



Win Metawin bật cười.

Không phải kiểu cười của kẻ đắc thắng.
Mà là kiểu cười méo mó, nghẹn ngào như muốn gào thét, nhưng cổ họng chỉ bật ra tiếng cười gượng gạo, trầy xước và đẫm máu.

“ Tôi là người đến trước.”

Giọng anh ta khàn đặc, không còn giữ nổi sự điềm tĩnh như mọi khi.

“ Tôi đã yêu Lingling năm năm rồi. Em biết năm năm nó dài thế nào không Orm?”

Đôi mắt anh ta đỏ hoe, ầng ậc nước nhưng không rơi. Tay Win Metawin siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón trắng bệch.

“ Tôi ở bên cô ấy suốt quãng thời gian đó. Mỗi lần cô ấy rơi lệ, tôi là người dỗ dành. Cô ấy thất bại, tôi là người nắm tay kéo cô ấy đứng dậy.”

“ Còn em thì sao? Em chỉ vừa xuất hiện, đã làm được gì cho cô ấy mà lại có thể tự hào nói rằng bản thân em không thể sống thiếu Lingling?"

Giọng anh ta vỡ ra từng đoạn. Như không khí đang đốt cháy cổ họng anh ta.

" Em phản bội lại niềm tin của tôi, Orm..."

Orm cắn môi, ánh mắt dần trở nên kiên định.

“ Anh nói đúng, anh là người đến trước. Nhưng anh không thật lòng yêu chị ấy. Thứ anh cần chỉ là tài sản của nhà chị ấy mà thôi!!"

Vài giây sau… cổ áo Orm lại bị kéo mạnh.

“ Cô thì biết cái gì? Tôi yêu Lingling hơn cả bản thân mình. Tôi muốn cưới cô ấy. Tôi muốn cho cô ấy cả một tương lai!”

“ Còn cô thì sao? Cô chỉ là kẻ chen chân vào giữa chúng tôi, phá hỏng tất cả!”

Cánh tay anh run lên, lời nói như gào xé ra từ một trái tim bị bóp nghẹt.

Lồng ngực Orm phập phồng, những lời nói của anh ta đâm vào tim cô như gai nhọn. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Win lại gằn lên:

“ Cô có từng nghĩ… nếu như ba của Lingling biết được chuyện này thì sao?”

Orm lập tức trợn tròn mắt.

“ Ông ta cổ hủ. Với ông ta, danh tiếng là tất cả. Cô nghĩ ông ấy sẽ tha cho con gái mình sao? Cô có tưởng tượng được cảnh Lingling bị giam lỏng, bị đánh đập, bị ép uống thuốc, hay bị đuổi khỏi nhà không?”

Win thấy cô bắt đầu sợ hãi, ngữ khí dần trở nên dồn dập.

“ Cô sẵn sàng nhìn thấy tương lai của Lingling bị chính ba mình hủy hoại sao?”

Rồi như không chịu đựng thêm được nữa… Win khuỵu xuống. Quỳ ngay dưới chân Orm.

Hai bàn tay anh run rẩy, ánh mắt dâng trào nước, ướt nhòe nhưng vẫn không rơi xuống bất kỳ giọt nào.

“ Làm ơn, Orm…”

" Xin em... hãy buông tay cô ấy. Để cô ấy trở lại là Lingling của tôi.”

“ Cưới tôi… cô ấy mới có thể sống tiếp. Em không muốn thấy Lingling hạnh phúc sao?”

Orm chết lặng.

Từng câu từng chữ của Win như lưỡi dao rạch vào lòng ngực cô, chậm rãi nhưng sâu hoắm, để rồi thứ chảy ra không chỉ là máu… mà là tình yêu, là nỗi dằn vặt, là cảm giác tội lỗi bủa vây.

Cô cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.

Không phải vì sợ hãi, mà là vì bất lực. Vì cô không thể phản bác lại bất kỳ lời nào anh ta nói.

Anh ta là người đến trước.

Anh ta đã yêu Lingling trong một thời gian dài.

Anh ta biết mọi thói quen, mọi nỗi sợ, từng góc khuất trong tâm hồn của chị.

Còn cô thì sao?

Cô chỉ là một kẻ đến sau, mang một trái tim nóng bỏng nhưng chẳng có gì để bảo vệ người mình yêu.

Bàn tay cô bất giác siết chặt. Cảm giác tê rần nơi khóe môi vẫn còn âm ỉ sau cú đấm khi nãy, nhưng thứ khiến cô đau hơn là trái tim đang dần vỡ vụn.

“ Làm ơn, Orm… nếu em yêu chị ấy… thì xin hãy buông tay.”

Đôi mắt Orm mở to, lòng ngực cô như bị bóp nghẹt.

Nếu yêu… thì phải buông tay?

Vậy thì… tất cả những rung động, những cái nắm tay lén lút, những lần Lingling nhìn cô và mỉm cười dịu dàng như thế giới này chỉ còn lại hai người… tất cả đều là sai sao?

Giọng cô khẽ run, không biết là do gió hay do chính tâm trạng của mình:

“ Tôi… rất yêu chị ấy…”

Cô cúi mặt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ướt đẫm cả khuôn mặt diễm phúc.

“ Tôi biết rõ… ngay từ đầu chị ấy là người mà tôi không thể nào có được..."

“ Tôi tự nhận mình là kẻ sai trái khi chen chân vào hai người … nhưng tôi không hối hận vì điều đó..."

Cô nói trong nghẹn ngào, từng chữ như cào rách cuống họng.

“ Nhưng nếu… nếu rời xa nhau là cách duy nhất để Lingling được sống, thì tôi…”

Cô ngẩng đầu lên, dưới sắc nắng ngã hồng, ánh mắt Orm chỉ có đầy đau thương, nhưng trong đó là sự kiên định.

“ Tôi sẽ làm tất cả..."

Trái tim cô như tan ra từng mảnh.

Orm không biết, liệu mình còn có thể sống nổi nếu không có Lingling. Nhưng nếu cái giá của việc yêu là khiến chị phải đánh đổi cả tương lai… thì có lẽ, cô cần phải học cách buông tay.

Dù cho… nó sẽ giết chết cô từ từ, trong im lặng.







































Lingling bước vào nhà, chiếc túi còn chưa kịp đặt xuống đã vội lao lên phòng như có ai đó đang gọi chị bằng cả trái tim.

Cánh cửa phòng bật mở, và hình ảnh người con gái chị nhớ nhung suốt chặng đường về nhà hiện ra trước mắt.

Orm đứng lặng ngoài ban công, dáng người nhỏ bé lọt thỏm trong ánh chiều tà nhàn nhạt. Gió thổi nhẹ, cuốn theo mùi hoa nhài quen thuộc, nhưng không thể xoa dịu cơn bão đang cuộn trào trong lồng ngực cô.

Chị bước đến, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.

" Chị về rồi..."

Nhưng lạ thay... Orm chẳng thèm quay lại.

Không còn là cái siết nhẹ đầy dịu dàng, cũng chẳng vang lên tiếng “ chị về rồi à?” nũng nịu như thường ngày.

Chỉ có sự lặng thinh kéo dài như vô tận.

Orm không quay lại. Cô chỉ đứng đó, mắt vô hồn hướng ra phía xa 

Lingling bối rối chị khẽ xoay người cô lại, thì nhìn thấy vết bầm tím nơi khóe môi.

Ánh mắt chị co rút.

" Là ai đã làm?” Giọng chị trầm xuống, run nhẹ vì giận và vì lo.

Orm vẫn im lặng. Đôi mắt hoe đỏ, lấp lánh nước. Nhưng thay vì nhào vào chị như bao lần trước, cô chỉ nhìn chị – ánh nhìn lạnh đi, như ngàn lớp băng vùi kín tâm hồn.

Lingling run lên.

" Orm… trong lúc chị không có nhà, đã xảy ra chuyện gì…?”

" Orm, sao em không trả lời chị? Đã xảy ra chuyện gì sao em?"

Phải mất mấy nhịp thở dài, Orm mới cất tiếng. Giọng cô mỏng như tơ, yếu ớt đến mức chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn đi:

" Chúng ta… chia tay đi.”

Thế giới bỗng dưng ngừng quay

Lingling đứng đó, không nhúc nhích. Mắt chị trừng to, cổ họng nghẹn đắng, như có ai đó vừa rút sạch máu trong tim.

" Win Metawin đã làm gì em phải không!?” Giọng chị run lên, gấp gáp, nhưng Orm lắc đầu, nước mắt đã lăn dài không ngừng.

“ Em mệt rồi… em không thể tiếp tục yêu như thế này mãi được nữa…”

Lingling không thể chịu đựng thêm, chị siết chặt lấy cô, như thể chỉ cần buông tay là Orm sẽ biến mất vĩnh viễn.

“ Chờ chị thêm một chút nữa thôi, được không?”

Orm lắc đầu, gương mặt méo mó, nước mắt không ngừng rơi.

“ Em không chờ được nữa…”

Cô vùng vẫy, cô muốn quay đi, nhưng vòng tay chị giữ lại quá chặt.

" Không phải em nói sẽ bên cạnh chị mãi sao? Không phải em nói sẽ chờ chị dẫu có lâu đến thế nào sao!? Vậy giờ vì sao lại quyết định bỏ chị lại?"

Orm quay lại, lần cuối.

Nét mặt cô mang theo tất cả nỗi đau trên đời này cộng lại.

Cô đưa tay lau nước mắt trên má chị, nhẹ nhàng, như lần đầu họ chạm nhau.

" Lingling… em nhận ra mình không thể đem lại hạnh phúc cho chị nữa rồi. Em xin lỗi… vì đã thất hứa.”

" Chị… xin chị hãy kết hôn với Win. Anh ấy nhất định sẽ cho chị một cuộc sống hạnh phúc…”

Lingling bật khóc. Không còn là những giọt nước mắt nén lại. Mà là những tiếng nức nở đau đớn như một đứa trẻ.

" Nhưng hạnh phúc của chị… chỉ có em mới có thể đem lại.”

Orm nức nở, nghẹn ngào nhưng lòng đã cương quyết:

“ Không, em không tốt như chị nghĩ… em mệt rồi, chị à. Kết hôn với anh ấy… sống một cuộc sống sung túc, có danh phận, có tương lai. Đừng uổng phí thời gian vì em nữa…”

Lingling khuỵu xuống trong lòng Orm, như thể toàn bộ thế giới sụp đổ trong phút chốc. Cả người chị run lên, tiếng khóc không thành tiếng nghẹn lại trong cổ họng.

Ngoài cửa, Win Metawin đứng tựa vào bức tường, bóng dáng anh khuất trong bóng tối hành lang.

Anh ta không cười.

Không tự mãn.

Chỉ có ánh mắt nặng trĩu – không biết là vì tội lỗi, hay vì chính trái tim anh ta cũng đang vỡ vụn.

Bởi giờ đây… anh ta đã giành được Lingling.
Nhưng tại sao… chẳng thấy lòng mình hạnh phúc?










































Sau lời chia tay đẫm nước mắt hôm ấy, Orm và Lingling dường như chẳng còn lời nào để nói với nhau. Họ vẫn chạm mặt nhau – trong nhà, ngoài sân, đôi khi chỉ cách nhau vài bước chân – nhưng tất cả những gì còn lại chỉ là ánh mắt đã khác.

Hôm nay, Win Metawin tổ chức một bữa tiệc ăn mừng tại nhà hàng sang trọng. Không ai biết là dịp gì, cũng chẳng ai buồn hỏi, nhưng ba của Lingling đã lên tiếng mời Orm một cách đầy thành ý. Cô không thể từ chối, dẫu lòng ngổn ngang và chẳng hề muốn đi.

Trên xe, tiếng cười rôm rả, câu chuyện xoay quanh chuyện làm ăn, chuyện bạn bè, tương lai. Nhưng Orm lặng lẽ ngồi một góc, mắt nhìn ra ngoài ô cửa kính.

Thành phố vụt qua như một thước phim tua nhanh – còn tâm trạng cô thì giậm chân tại một thời điểm không ai còn muốn nhắc đến.

Chỉ có Jackson – người duy nhất vẫn im lặng như cô. Khi mọi người đã rời xe, chỉ còn họ ngồi lại.

Orm nhìn về phía trước, nơi Lingling đang bước đi cùng Win, tay trong tay như một cặp đôi hạnh phúc.

Win cười rạng rỡ, nụ cười của một kẻ chiến thắng. Nhưng gương mặt của Lingling thì khác.

Chị ấy không vui. Ánh mắt rũ buồn, môi cười nhạt nhòa như chỉ để đối phó với sự kỳ vọng của gia đình.

Jackson quan sát hết tất cả, đôi mắt sáng tinh cậu ấy chẳng bỏ sót chi tiết nào.

Orm biết...

Cậu đã nhìn thấu mọi việc

Nhưng cô chẳng thể làm gì hơn.

Bữa ăn bắt đầu, tiếng chén dĩa, tiếng cười nói vang lên đều đều. Không gian sang trọng, món ăn bày biện cầu kỳ, không khí tưởng như hoàn hảo.

Nhưng đối với Orm, mỗi phút giây trôi qua như cực hình. Khi cô ngẩng lên – người ngồi đối diện… lại là chị.

Chị không né tránh cô, nhưng cũng không còn nhìn cô với ánh nhìn dịu dàng như ngày xưa.

Chị ngồi bên cạnh Win, và tay anh ta đặt nhẹ lên đùi chị như một sự chiếm hữu ngầm.

Orm cố gắng nuốt miếng thức ăn, nhưng cổ họng đắng ngắt.

Mọi thứ trước mặt trở nên nhòe nhoẹt.

Mỗi nụ cười tươi rói của Win.

Mỗi ánh nhìn trách móc nhẹ nhàng của Lingling.

Tất cả đập vào mắt Orm như ngàn mũi kim.

Cô không ghen – hay ít nhất là không muốn gọi đó là ghen.

Cô chỉ đau.

Đau đến nỗi muốn đứng dậy rời khỏi bàn, chạy thật xa, để khỏi phải thấy người mình từng yêu thương đang miễn cưỡng gượng cười bên cạnh người khác.





































sắp end òiiii









Chương trước Chương tiếp
Loading...