LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
37
___
Một tuần nữa chầm chậm trôi qua. Vết thương của Orm dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lingling và mẹ chị cũng đã dần hồi phục. Chỉ là cổ chân bị trật vẫn chưa thể cử động thoải mái được.Hôm ấy, như thường lệ, bữa sáng diễn ra trong không khí ấm áp. Junji ghé chơi từ sớm, cô cùng Jackson ngồi xem hoạt hình trên chiếc ghế dài ngoài phòng khách, mọi thứ đối với họ rất vui vẻ cho đến khi...Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên phá hỏng tất cả mang theo một bước ngoặt mà Orm không hề trông đợi.Người bước vào là Win Metawin.Anh ta xuất hiện với vẻ ngoài chỉn chu và điềm đạm như mọi khi, nhưng điểm gây chú ý nhất chính là bó hoa hồng lớn đang cầm trên tay. Mẹ Lingling bước ra từ bếp, thoáng sững lại khi nhìn thấy anh ta. Bà ngạc nhiên hỏi:" Win? Sao con lại ở đây? Công việc thì sao?"Anh ta nở nụ cười, vừa đúng mực vừa ngạo nghễ:" Dạ, con đã sắp xếp xong hết rồi ạ. Cũng lâu rồi con chưa được gặp mọi người... Nghe Lingling kể Orm bị thương trong chuyến đi, con cũng lo..."Anh ta quay sang nhìn Orm, giọng nói nhẹ nhàng đầy tính xã giao:" Em ổn rồi chứ, Orm?"Orm gật đầu lịch sự, đáp trả " Ổn hơn nhiều rồi. Cảm ơn anh."Cô cố gắng giữ vững nét mặt, nhưng trong lòng thì cứng lại, sự quan tâm từ anh ta khiến cô cảm thấy buồn nôn. " Lingling đang ở đâu vậy ạ?" — Win quay sang hỏi bà Kwong" Ngoài vườn đấy con."Chẳng đợi ai đáp lời, anh ta đã nhẹ nhàng bước ra cửa sau. Một lát sau, bóng dáng hai người họ xuất hiện trở lại. Win đi trước, phía sau là Lingling ôm bó hoa anh ta vừa tặng, gương mặt chị lấp lánh nắng sớm, ánh mắt mang theo niềm vui mà Orm không thể diễn giải thành lời.Cùng lúc đó, ông Kwong từ trên lầu đi xuống. Vừa thấy Win, ông đã tươi cười:" A, chàng rể quý của tôi đến rồi sao!"Orm nghe thấy ba chữ ấy như có ai cầm đá ném thẳng vào tim mình. Cô quay mặt đi, nuốt trôi cục nghẹn. “Rể quý” ư? Đã kết hôn đâu mà gọi như thật…Win quay sang nhìn mọi người, lễ phép xin phép:" Không biết con ở lại vài hôm có làm phiền đến mọi người không ạ?"Bà Kwong cười đáp:" Ở lại đi con, nhà có thêm người thì càng vui mà..."Chỉ có Orm là vui không nổi.Cũng may, không ai đề cập đến chuyện để Win và Lingling ngủ chung phòng. Cuối cùng, anh ta được sắp xếp ở cùng với Jackson — điều duy nhất khiến Orm cảm thấy dễ thở hơn đôi chút.Buổi tối, khi mọi người đã an vị trong không gian riêng của mình, Lingling nhẹ nhàng bước vào phòng. Cánh cửa vừa khép lại liền phát ra tiếng tách khe khẽ. Không nói một lời, Lingling tiến thẳng đến giường. Orm ngồi đó, mặt hằm hằm chẳng buồn che giấu.Lingling không hỏi vì sao cô giận, cũng không định sẽ lên tiếng giải thích điều gì. Thay vào đó, chị khom người, đẩy Orm nằm ngửa xuống giường, chưa kịp để người nọ định lại thần sắc, đôi môi của Lingling đã phóng đại trước mặt cô, một nụ hôn sâu và kéo dài.Khi môi rời môi, một sợi chỉ bạc mỏng manh kéo theo cảm giác nuối tiếc.Orm thở gấp, giọng chua chát:" Chị không sợ… làm vậy sẽ khiến bạn trai mình buồn sao?"Lingling nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mang theo cả sự nổi loạn. Chị cúi xuống, cắn môi dưới của Orm như thể đang trừng phạt cô. " Bạn trai chứ đâu phải cha. Anh ta buồn thì cứ việc. Chị không quan tâm."Lời nói ấy khiến Orm như được xoa dịu. Cô khẽ nhếch môi, không còn mang cảm giác giận dỗi nữa, ánh mắt dần chuyển sang một thứ cảm xúc khác. Cô lật người, đặt Lingling xuống dưới thân mình.Hai ánh mắt chạm nhau — đầy khiêu khích, thách thức, khát khao lẫn cấm kỵ.Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như quên đi thế giới ngoài kia, chỉ còn lại sự hiện diện của đối phương — rõ ràng, mãnh liệt, và không thể phủ nhận.
Có lẽ… Orm nên cảm ơn Win Metawin.Kể từ ngày anh ta xuất hiện, Lingling như có thêm một lý do để "giằng xé" cô mãnh liệt hơn. Trước mặt tất cả, chị luôn đóng tròn vai một người bạn gái mẫu mực, nhẹ nhàng, và chu đáo chăm sóc cho gã bạn trai của mình, chẳng để lộ một sơ hở nào. Nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín, mọi lý trí đều bị bóp nghẹt bởi sự khát khao.Tiếng tivi vang lên đều đều từ phòng khách, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt ở đó để cùng hưởng thức món tráng miệng, nhưng lại thiếu vắng bóng dáng hai cô nàng quen thuộc.Orm ép Lingling tựa lên kệ bếp, gương mặt vùi sâu vào hõm cổ chị, hơi thở nóng rát khiến làn da kia run lên nhè nhẹ. Họ nhìn nhau — một cái nhìn cháy bỏng mà chẳng cần ngôn từ nào. Chị cúi xuống, và môi họ tìm thấy nhau như bản năng. Nụ hôn đầu nhẹ như gió, chỉ là sự lướt qua khẽ khàng. Nhưng rồi như một ngọn lửa bén hơi rượu, tất cả bùng cháy.Môi chạm môi, rồi nghiền ngẫm, quấn quýt. Nụ hôn trở nên sâu hơn, tham lam hơn, như thể chị muốn nuốt trọn linh hồn cô gái ấy. Orm vòng tay ôm lấy eo chị, kéo sát vào, lồng ngực họ dán chặt, nhịp tim hỗn loạn hòa làm một.Tiếng nước từ vòi vẫn chảy róc rách, vô tình trở thành lớp màn che chắn cho mọi khát khao đang diễn ra. Mái tóc dài của Lingling rũ xuống, bao trùm lấy hai gương mặt. Orm hé mắt giữa cơn mê đắm, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh xuyên qua kẽ tóc, rọi lên làn da trắng mịn của người phụ nữ mình yêu.Một tay chị giữ gáy Orm, tay còn lại lần xuống bờ lưng, siết nhẹ. Mỗi điểm chạm như phát sáng. Orm khẽ rên lên trong cổ họng, bàn tay vô thức lần lên giữ lấy gò má chị, kéo môi nhau sát hơn nữa.Thời gian như ngưng lại. Không có ai khác trên đời này. Chỉ có hai trái tim thổn thức vì nhau, và một căn bếp im ắng đang chứng kiến điều cấm kỵ đẹp đẽ nhất.Nhưng ngay khi đôi môi còn chưa rời nhau, thì một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía cửa sau:“ Lingling? Con làm gì trong bếp mà lâu vậy? Không ra ăn trái cây sao?"Tiếng bà Kwong vang vọng trong không gian yên ắng, như một gáo nước lạnh đổ ập xuống. Orm giật mình, đôi tay vội đẩy nhẹ vai chị, nhưng Lingling vẫn không buông cô ra. Chị chỉ khẽ thở gấp, trán áp vào trán Orm, thì thầm đầy tiếc nuối:“ Còn chưa đủ đâu…”Rồi chị mới miễn cưỡng rời khỏi vòng tay cô, bước nhanh đến mở vòi nước, giả vờ như đang rửa chén bát. Orm vội quay lưng lại, che giấu gương mặt đỏ bừng, nhịp thở vẫn còn chưa ổn định.Mẹ chị ló đầu vào, ánh mắt thoáng đảo quanh căn bếp. “ Ủa, Orm đang ở đây hả con? Nãy giờ cô cứ tưởng con đã về phòng rồi?" “ Dạ… con khát nước nên…” Orm lí nhí đáp, cố gắng giữ giọng nói mình đều đều. Bà Kwong gật gù, không hỏi gì thêm" Còn không mau rửa nhanh rồi ra ăn. Orm, con cũng ra nhanh nha..."Lingling cười nhẹ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra trước khi bà bước vào bếp. " Mẹ ra trước đi, tụi con ra liền..." Khi bà rời đi, chị lại liếc nhìn Orm một cái. Nụ cười nơi khóe môi chị đầy hàm ý, khiến tim Orm đập dồn dập trở lại.“ Lát nữa, gặp nhau ở phòng...” Chị thì thầm đủ để cô nghe thấy.Orm mở to mắt, kinh ngạc trước những gì mà chị vừa nói, Lingling ngại ngùng của trước đây đâu rồi? Lingling điềm nhiên rảo bước ra ngoài như chẳng có chuyện gì để chị vướng bận, nhưng ánh nhìn lén quay đầu lại cho thấy… chị đang rất mong chờ vào buổi tối hôm nay.
Đã quá nửa đêm. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng trong không gian. Win Metawin trằn trọc trên giường, mắt mở trừng, giấc ngủ cứ trôi tuột đi như chưa từng tồn tại. Cảm giác lạ lẫm, bức bối nơi lồng ngực khiến anh ta ngồi dậy. Có lẽ uống một cốc nước sẽ dễ ngủ hơn, anh ta nghĩ vậy.Bước chân trần chạm xuống nền nhà mát lạnh, Win lặng lẽ rời phòng, đi xuống bếp. Nhưng vừa đến đầu cầu thang, anh ta khựng lại khi thấy cánh cửa dẫn ra vườn… đang mở toang.Lông mày anh ta chau lại. “ Giờ này ai còn ở ngoài đó?”Tò mò trỗi dậy, Win bước ra, cẩn thận không gây ra tiếng động. Gió đêm mơn man qua mái tóc anh ta, mang theo mùi cỏ ẩm và hương hoa nhè nhẹ. Anh ta bước sâu hơn vào trong vườn, và rồi... giọng nói quen thuộc vang lên giữa không gian mờ tối:" Chị biết điều này là sai trái, nhưng chị không chịu nổi khi phải đóng vai là một cô bạn gái tốt nữa…”Đó là giọng của Lingling.Win sững người, tim đập mạnh. Lingling đang nói chuyện cùng ai vậy? Đóng vai một cô bạn gái tốt? Ý của Lingling là sao?Anh ta nấp sau một khóm cây, cố nhìn qua những cành lá lay động. Và rồi anh thấy họ, Lingling và Orm, đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá dưới gốc cây mận. Hai người họ không nhận ra có ai khác đang theo dõi. " Lingling, em vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh chị, không rời xa..." Orm đáp, đưa tay vuốt nhẹ má chị, cho chị nhiều hơn một cử chỉ đầy yêu thương… rồi — họ nghiêng đầu về phía nhau, đôi môi tìm đến như thể thế giới chỉ còn hai người tồn tại.Khoảnh khắc ấy… như một cú tát giáng thẳng vào tâm trí Win.Đôi mắt anh ta mở to, cả người chết lặng.Không… Không thể nào…Anh ta cảm thấy đất dưới chân như sụp xuống. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, bụng quặn lên như bị ai đấm mạnh. Win đưa tay lên bịt miệng, cơn buồn nôn trào dâng không thể kìm nén. Anh ta lùi lại, va phải nhánh cây, nhưng vẫn cố gắng không phát ra tiếng. Quay người, Win Metawin cắm đầu chạy về hướng ngược lại, chân loạng choạng va vào bụi cỏ.Lên đến cầu thang, Win dựa người vào tường, tim đập thình thịch như sắp nổ tung.Anh ta run rẩy từng cơn.Không thể nào… người con gái mà anh ta yêu thương, người anh luôn nghĩ rằng dịu dàng, thủy chung, lại có thể… hôn một cô gái khác ngay trước mắt mình.Sự thật ấy như một vết dao đâm thẳng vào lòng tự tôn.Mắt anh ta đỏ hoe, ánh nhìn trống rỗng dán vào khoảng không phía trước.
Ánh nắng rọi qua lớp rèm mỏng, nhuộm vàng gian bếp. Mùi thức ăn lan tỏa khiến không khí trong nhà tưởng như ấm áp, nhưng không ai nhận ra bên dưới vẻ bình thường ấy là một thứ gì đó đang nứt vỡ.Win Metawin ngồi vào bàn ăn, tay cầm đũa nhưng chẳng động đến món nào. Nét mặt anh ta không có gì khác thường — vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt điềm tĩnh, như thể những gì xảy ra đêm qua chưa từng tồn tại.Nhưng ánh nhìn sâu thẳm khó đoán của anh ta luôn dõi theo hai người kia.Lingling ngồi cạnh Orm, đôi mắt long lanh ánh cười, thỉnh thoảng lại gắp miếng trứng bỏ vào bát cơm của Orm.Cô nhìn chị, mắt ánh lên một tia dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên.Từng ánh mắt trao nhau, từng lần đụng chạm ngón tay vô tình, từng cái nghiêng người thì thầm... tất cả đều lọt vào mắt Win. Không ai khác thấy được sự căng cứng nơi hàm anh, hay ngón tay đang siết chặt đũa đến mức khớp trắng bệch.Buổi chiều hôm đó, Lingling ra ngoài vì có công việc. Orm nằm vắt tay trên trán, mắt lơ đãng nhìn trần nhà. Tiếng gõ cửa vang lên, cô khẽ nhíu mày.“ Chị ấy về sớm vậy sao…”Cô hào hứng ra mở cửa, nhưng người cô mong chờ lại không xuất hiện.Ánh mắt anh ta không lạnh cũng chẳng ấm, chỉ như một lớp kính mờ, không thể nhìn thấu.“ Anh muốn mua quà cho Lingling..." Win Metawin mở lời. “ Nhưng không biết cô ấy thích gì nhất. Em thân với Lingling nhất, chắc sẽ biết.”Orm thoáng ngập ngừng, nhưng rồi vẫn gật đầu. Cô không nghĩ nhiều. Chẳng có lý do gì để từ chối.Trên xe, mọi không khí như bị rút sạch. Im lặng bao trùm. Tiếng động cơ là âm thanh duy nhất tồn tại.Orm liếc nhìn Win. Anh ta không nói gì, mắt nhìn thẳng, tay siết vô lăng như muốn nghiền nát nó. Cô cảm thấy khó thở, bất an mơ hồ dâng lên trong lòng.Và rồi, chiếc xe dừng lại.Orm nhìn ra ngoài — là một công viên cũ, vắng người, giữa buổi chiều nắng nhạt.Cô quay sang, giọng lo lắng:“ Sao lại đến đây?”Win không trả lời. Anh ta mở cửa xe, bước ra ngoài. Qua lớp kính, Orm thấy ánh mắt anh ta hiện rõ nỗi đau, giận dữ và thất vọng hòa lẫn.Orm hít sâu, mở cửa xe, ngập ngừng đứng đó rồi chậm rãi đến bên bờ hồ, nơi Win Metawin đang chờ ở đó.Mặt nước lăn tăn, gió thổi qua khiến mái tóc Orm tung nhẹ. Cô cảm thấy toàn thân lạnh toát.“ Sao lại đưa tôi đến đây?” Cô hỏi lại lần nữa, lần này giọng nhỏ hơn, mắt vẫn dán chặt vào mặt hồ không ngừng gợn sóng, tựa lòng cô lúc này.Anh ta vẫn im lặng.Rồi đột ngột, Win Metawin quay người lại.Bốp!Một cú đấm thẳng vào má trái. Orm ngã xuống nền đất sỏi, má bỏng rát, vị máu tanh táp nơi khóe môi.Nhưng cô không hét, không gào, không hỏi tại sao. Chỉ im lặng. Đôi mắt mở to nhưng vô hồn.Anh ta túm lấy cổ áo cô.Trong đáy mắt mình, cô thấy gương mặt anh ta méo mó vì đau đớn.“ Tôi đã tin tưởng em, Orm. Tôi đã tin tưởng giao Lingling cho em vì nghĩ em là người thân thiết với cô ấy, em có thể bảo vệ cô ấy thay cho những lúc tôi không có mặt ở đây..." Win Metawin ngừng lại, giọng nghèn nghẹn. “ Vậy mà em lại cướp cô ấy khỏi tay tôi. Em đang làm cái quái gì vậy hả?”Anh ta gằn xuống từng chữ, như nén hết mọi nỗi tuyệt vọng.“ Orm… rốt cuộc em muốn gì từ tôi?”Trước những lời anh ta nói, cô thoáng kinh ngạc “ Anh… biết từ khi nào?”Win buông cổ áo cô ra, bàn tay siết lại thành nắm.“ Đêm qua...” “ Tôi thấy hai người hôn nhau. Trong vườn.”Orm nghe xong, cả người liền lạnh toát.Gió thổi qua mặt hồ, mang theo hơi lạnh len vào tận xương sống. Cô ngồi đó, đôi chân như cắm chặt vào nền đất. Từng lời của Win như lưỡi dao rạch vào tim.Nếu là cô đứng ở vị trí của anh ta, nhìn người mình yêu hôn người khác…Cô cũng sẽ không chịu đựng được.Orm cúi đầu, hàng mi run rẩy.“…Anh nói đúng. Là tôi sai.”Giọng cô nhỏ đến mức gió cũng có thể cuốn đi.“ Nhưng tôi đã yêu chị ấy… từ cái nhìn đầu tiên. Tôi không thể sống thiếu chị ấy..."