LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

36










___


Căn phòng bệnh tĩnh lặng đến lạ, chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên như nhịp gõ chậm rãi của thời gian. Ánh sáng trong phòng, rọi xuống gương mặt đang ngủ say của Orm, khiến làn da trắng bệch của cô thêm phần mong manh như tờ giấy.

Lingling ngồi bên mép giường, vẫn giữ nguyên tư thế từ khi Orm được chuyển vào phòng hồi sức. Bàn tay chị nắm chặt lấy tay —nhỏ nhắn và vẫn còn mang chút lạnh lẽo.

Chị ngắm nhìn khuôn mặt ấy không rời mắt. Vẫn là Orm đó, vẫn là sóng mũi thẳng tắp ấy, vẫn là bờ môi khô khốc chẳng còn sức thốt ra lời nào. Nhưng sự sống trong cô dường như mong manh đến nỗi chỉ cần buông tay ra… là tan biến.

Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra. Mẹ của Lingling bước vào, tay cầm tô cháo nóng hổi. Bà lặng lẽ đặt tô cháo lên bàn nhỏ cạnh giường, nhìn con gái mình một lúc rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Ăn chút gì đi con… giữ sức mà còn chăm con bé..."

Lingling không đáp. Chị vẫn nhìn Orm, tay không buông. Trong mắt chị lúc này, tô cháo không quan trọng bằng từng nhịp thở yếu ớt của người con gái nằm trước mặt.

Bà thấy vậy, cũng không nói thêm. Đây là lần đầu tiên bà thấy con gái mình lo lắng cho một người con gái đến vậy.

Lo đến mức quên ăn, quên uống, quên cả chính mình.

Bà thở dài nhẹ rồi quay đi, giọng vẫn dịu dàng:

“ Để đó ăn kẻo nguội, mẹ ra ngoài đây.”

Cánh cửa khép lại, trả lại sự im lặng cho căn phòng. Lingling liếc qua tô cháo, rồi lại nhìn xuống đôi chân quấn băng trắng của Orm. Cổ chân sưng tấy ấy khiến lòng chị se lại. Ánh mắt chị dừng ở cánh tay Orm, vết thương dài đã được khâu lại, năm mũi, băng bó trắng muốt.

Chị nuốt nghẹn.

Vì chuyện này mà Jackson đã bị ông Kwong quở trách rất nặng. Cậu chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, chấp nhận hình phạt không một lời oán thán. Nhưng Lingling hiểu, đó là điều Jackson cũng không hề muốn. Tất cả chỉ là tai nạn, nhưng cái giá quá đắt…

Chị thở dài. Orm vẫn chưa tỉnh, mà chị thì chẳng biết phải nói với Freen như thế nào cho nhẹ lòng.

Lingling cúi xuống, áp mu bàn tay Orm lên má mình. Cảm giác lạnh buốt khiến tim chị thắt lại.

Nước mắt chị rơi xuống, lặng lẽ thấm vào những ngón tay đan chặt.

“ Orm… tỉnh lại đi, làm ơn..."

Lời thì thầm như cầu nguyện ấy vỡ tan trong không gian tĩnh mịch. Lingling siết tay cô chặt hơn, như thể chỉ cần giữ thật chặt, thì Orm sẽ không đi đâu cả.

Dù một giây.

Dù một hơi thở.

Chị cũng không cho phép mình buông tay.






























Ánh sáng trắng nhạt phủ mờ trên trần nhà, mờ mờ ảo ảo như trong một giấc mộng. Orm khẽ chớp mắt, mỗi lần mi mắt nâng lên là một lần trái tim cô nặng nề hơn. Cảm giác tê dại dọc theo cánh tay và chân, những âm thanh lờ mờ vọng đến bên tai.

Ánh mắt mơ hồ dần bắt nét.

Người đầu tiên cô nhìn thấy là chị—Lingling đang ngồi bên giường, khuôn mặt u sầu nhưng xinh đẹp đến lạ thường. Ánh mắt ấy... ngấn nước. Bàn tay ấm áp vẫn đang nắm chặt lấy tay cô.

Cô lẩm bẩm, giọng khàn khàn như từ vực sâu vọng lên:

" Lingling, em đã chết rồi sao?”

Chưa kịp nghĩ thêm, đôi môi cô đã bị chặn lại bởi ngón tay của Lingling. Một cái lắc đầu kiên quyết từ chị, ánh mắt có phần giận dỗi, có phần bất mãn, có phần… đau lòng.

“ Đừng nói mấy câu xui xẻo như vậy nữa.” – giọng Lingling nghẹn, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Orm cắn môi, thở khẽ, cố đưa mắt nhìn quanh. Trần nhà quen thuộc, tiếng máy móc kêu nhè nhẹ… “ Đây là đâu vậy chị?”

“ Trạm y tế… của khu cắm trại.” – Lingling đáp, mắt không rời cô.

“… em đã ngủ bao lâu rồi?” – cô lại hỏi, lần này giọng rõ hơn chút, nhưng vẫn mỏng manh như tơ.

Lingling nhìn cô một thoáng rồi đáp, nhẹ như gió: “ Cũng… bốn tiếng rồi.”

Orm im lặng. Một thoáng trầm ngâm phủ lên gương mặt gầy guộc. Cô khẽ liếc xuống cánh tay quấn băng trắng, rồi nhìn tới cổ chân cũng được cố định cẩn thận. Một vài cơn đau âm ỉ như nhắc cô rằng mình vẫn còn sống—vẫn còn tồn tại trên thế gian này.

“…em được tìm thấy bằng cách nào vậy chị?”

Lingling im lặng.

Một phút.

Rồi hai phút trôi qua.

Orm vẫn không nghe thấy câu trả lời.

Cô quay sang.

Lingling ngồi đó, nhưng đôi vai chị khẽ run lên. Nước mắt chảy dài từ lúc nào, rơi xuống tay cô—những giọt nước mắt nóng hổi chạm vào làn da lạnh buốt.

“ Chị…” – Orm khẽ gọi, hoảng hốt

" Sao chị lại khóc? Chị đừng khóc nữa mà…”

Lingling đưa cả hai tay lên ôm mặt, tiếng nghẹn ngào thoát ra trong những tiếng nấc cố kìm nén:

“ Không phải do em sao?”

Câu nói đơn giản đến đau lòng.

Orm chết sững.

Tất cả những gì cô từng hứa với chị—rằng sẽ không để ai làm chị khóc, rằng sẽ luôn là người khiến chị hạnh phúc… nhưng mà cô chưa từng nhìn lại xem ai là người khiến chị rơi nước mắt nhiều nhất.

“ Em… xin lỗi…” – giọng Orm nghẹn lại, đầu cúi thấp, ngực đau nhói như bị ai bóp nghẹt

" Em lại làm cho chị lo lắng..."

Cô không nói tiếp được nữa. Từng lời như hóa đá giữa cổ họng. Chỉ còn ánh mắt đau đáu dõi theo bóng dáng người con gái đang khóc vì mình.

Lingling buông tay xuống, ánh mắt vẫn còn ươn ướt nhưng thẳng thắn đối diện Orm, ngắt lời cô bằng một câu nói khiến không gian như đông cứng lại:

“ Chị không cần em xin lỗi.”

Orm sững người, ánh mắt hoang mang.

Lingling cúi thấp người, đôi tay run rẩy nhưng đầy quyết tâm nắm lấy gương mặt tái nhợt của cô, đặt trán mình sát vào trán Orm như để chắc chắn rằng cô còn ở đây, còn có chị bên cạnh.

Giọng chị như tiếng nức nở nghẹn lại nơi lồng ngực:

“ Chị chỉ cần em sống… chỉ cần em sống thôi.”

Một câu nói ấy thôi, nhưng như ngàn mũi kim xuyên vào đáy tim Orm. Cô thấy khóe mắt mình nóng lên, chớp mắt một cái, nước đã rơi xuống má

“ Lúc chị chạy đến bên suối, nhìn thấy em nằm đó, toàn thân lạnh toát… chị thật sự… tưởng như thế giới này đã sụp đổ mất rồi…”

Giọng Lingling vỡ ra, chị cúi người, vòng tay ôm lấy cơ thể yếu ớt của Orm, siết chặt như sợ chỉ cần buông ra, cô sẽ tan biến vào hư không.

“ Đừng bao giờ… đừng bao giờ khiến chị phải trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa… được không?”

Orm cảm nhận rõ hơi ấm từ chị lan vào làn da giá lạnh của mình, trái tim cô nấc lên một nhịp.

Cô khẽ gật đầu, mấp máy môi:

“ Em hứa…”

Chỉ hai chữ thôi, nhưng chất chứa bao nỗi ăn năn, bao yêu thương dồn nén. Cô gái nhỏ năm nào cứ ngỡ chỉ dám đem tình yêu này cất sâu vào lòng nay lại được người ấy ôm vào lòng, khóc vì mình, vì sự sống và cái chết của mình.







































Vì sự việc lần này, Orm buộc phải ở lại bệnh xá trường để theo dõi và dưỡng thương thêm hai ngày. Vết khâu trên tay vẫn chưa hoàn toàn ổn định, cổ chân thì sưng tím, cần tránh cử động mạnh.

Chuyến du lịch nghỉ hè đã được gia đình Kwong lên kế hoạch từ lâu cũng vì thế mà bị hủy bỏ. Không một ai than phiền nửa lời. Lingling ngày ngày đều túc trực bên giường bệnh, như một người chị, một người bạn, hay hơn thế—một người luôn âm thầm dõi theo cô gái nhỏ ấy bằng tất cả trái tim mình.

Từ việc thay băng, đút cháo, chỉnh lại gối, lau vết mồ hôi lấm tấm nơi trán Orm… chị đều tự tay làm tất cả. Mẹ Lingling cũng không khỏi xúc động khi thấy con gái mình hết lòng chăm sóc một người như thế. Bà không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nấu ăn, sắc thuốc, luôn nhường phần tốt nhất cho Orm.

Đến ngày thứ hai, khi bác sĩ xác nhận rằng tình trạng của Orm đã ổn định và có thể nghỉ ngơi tại nhà, cả gia đình quyết định đưa cô về nhà của họ để tiện chăm sóc hơn. Cả đoạn đường trở về, bầu không khí trong xe lại ngột ngạt một cách lạ thường.

Jackson ngồi ở hàng ghế trước, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính. Cậu không nói một lời, từ lúc gặp Orm đến khi lên xe cũng không dám đối diện với cô.

Orm nhìn dáng vẻ cậu, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cô thật sự rất muốn nói rằng mọi chuyện không phải là lỗi của cậu, cô thật sự mong Jackson ngừng trách mình.

Lingling ngồi bên cạnh, khẽ nắm tay Orm như để trấn an. Rồi chị nghiêng đầu, khẽ nói, đủ để Orm nghe thấy:

“ Thằng bé cần thời gian… để tự chấn chỉnh lại mình. Cứ để nó yên tĩnh một chút cũng tốt.”

Orm nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo chiếc bóng lặng im của Jackson nơi ghế trước. Có lẽ đúng như lời chị nói, chúng ta cần thời gian để vượt qua nỗi sợ hãi.

Xe vẫn chạy đều trên con đường trải nắng, nhưng trong lòng mỗi người đều mang theo một thứ ánh sáng khác—của sự thay đổi, của bài học rút ra kinh nghiệm, và của những điều chưa kịp nói thành lời.









































Trời đã về khuya, chiếc đèn ngủ nơi góc phòng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu lên vòm trần như thứ ánh trăng giả dịu dàng phủ xuống không gian yên ắng. Orm nằm trên chiếc giường lớn, thân thể vẫn còn ê ẩm vì những vết thương, đầu óc mơ màng trôi giữa thực và mộng.

Cô chẳng biết bản thân đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, toàn thân rã rời. Nhưng rồi, giữa cái tĩnh lặng ấy, có một âm thanh len lỏi vào thế giới nửa tỉnh nửa mê của cô.

Tiếng ai đó đang nói chuyện rất khẽ.

Giọng nói ấy nhẹ nhàng như từng hạt sương rơi trên mặt nước—thân thuộc đến mức khiến Orm rùng mình.

Là Lingling đang nói chuyện điện thoại.

Orm hé mắt, chỉ đủ để bắt lấy dáng ngồi nghiêng của chị nơi chiếc ghế gần cửa sổ, lưng quay về phía cô. Giọng chị thì thầm, mềm mại như đang cố không đánh thức ai. Và rồi, Orm nghe thấy một cái tên.

" Win, em cũng yêu anh..."

Khoảnh khắc đó như một nhát dao vô hình đâm xuyên qua lồng ngực cô.

Orm khẽ run lên. Đôi tay cô bấu chặt lấy tấm gra giường trắng muốt, móng tay cắm sâu vào lớp vải như muốn xé toạc nó. Hơi thở nghẹn lại nơi cuống họng, không khí trở nên đặc quánh đến mức khiến cô nghẹt thở.

Cô biết… mối quan hệ của mình với Lingling là một bí mật. Một điều gì đó không tên, không định nghĩa, không có bắt đầu rõ ràng và càng không có hồi kết. Thứ tình cảm cô trân quý lại luôn phải nấp mình trong bóng tối, còn người chị ấy gọi bằng tiếng "anh" kia thì lại hứng trọn cả ánh sáng.

Trong lòng Orm căm ghét cái cảm giác luôn phải nhắc nhở bản thân mình rằng  Lingling không thuộc về cô.

Chị vẫn là bạn gái của Win Metawin.

Cô không muốn chia sẻ Lingling với bất kỳ ai. Không muốn chị là của người khác, dù đó là Win Metawin hay bất kỳ ai. Cô muốn chị... chỉ là của riêng cô mà thôi.

Nhưng rồi, Orm tự cười khẽ. Quyền lựa chọn chưa từng nằm trong tay mình.

Cô bất lực. Như một đứa trẻ đứng nhìn món đồ chơi yêu thích bị người khác mang đi, không thể níu kéo, không thể khóc toáng lên, chỉ có thể ôm lấy ngực mình mà chịu đựng.

Sự tuyệt vọng lan dần trong mạch máu, ngấm sâu vào từng hơi thở, từng nhịp tim. Orm muốn bật khóc. Nhưng nước mắt lại chẳng chịu rơi. Vì ngay cả việc được khóc vì người mình yêu... dường như cũng là một điều xa xỉ.

































Cuộc gọi kết thúc.

Màn hình điện thoại dần tối đi, chỉ còn phản chiếu gương mặt mệt mỏi và trống rỗng của Lingling. Chị buông ra một tiếng thở dài rất khẽ, mười phút nói chuyện qua màn hình, là điều khó khăn nhất cuộc đời chị.

Từng câu nói trao nhau với Win Metawin… đối với chị, chỉ là nghĩa vụ. Là sự gượng ép. Là một lớp mặt nạ được đeo lên giữa những rối ren của danh tiếng, gia đình và định kiến.

Trái tim chị không ở đó.

Trái tim Lingling đã từ lâu chỉ nghe theo một cái tên, Orm Kornnaphat.

Chị nhắm mắt, tự hỏi rằng thứ tình cảm bị buộc phải giấu kín này… sẽ còn kéo dài đến bao giờ?

Lingling quay về phòng, lòng nặng trĩu. Ánh đèn ngủ vẫn còn mờ ấm, rọi xuống thân hình gầy nhỏ đang nằm yên trên giường, hơi thở đều đặn nhưng chẳng mấy bình yên.

Orm Kornnaphat

Người con gái khiến chị lần đầu trong đời biết thế nào là yêu một cách vô điều kiện. Là người duy nhất khiến Lingling sẵn sàng đối mặt với cả thế giới.

Chị bước đến gần, ngồi xuống bên cạnh giường. Đôi mắt mỏi mệt của chị nhìn chăm chú vào những vết băng trắng nơi tay Orm, ngón tay khẽ lướt nhẹ dọc theo viền băng, như muốn xoa dịu tất cả đau đớn mà cô đã trải qua.

Nhưng rồi...

Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt Orm, chậm rãi lăn dài xuống gò má.

Orm vẫn ngủ. Không có dấu hiệu thức dậy. Nhưng nước mắt vẫn rơi, âm thầm và đau đớn.

Trái tim Lingling như thắt lại.

Chị cúi người xuống, khẽ hôn lên gò má cô bằng một nụ hôn dịu dàng đến run rẩy.

“ Cả đời này chị chỉ thật lòng yêu mình em…” – chị thì thầm bên tai cô, giọng khàn như nghẹn lại nơi cổ họng.

“ …xin em đừng bao giờ nghi ngờ điều đó.”

Rồi Lingling ngồi yên bên giường, lặng lẽ nắm lấy tay Orm, như thể chỉ cần buông ra… mọi thứ sẽ vĩnh viễn rơi vào khoảng không không thể cứu vãn.














































Chương trước Chương tiếp
Loading...