LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
35.2
___Jackson khom người, bàn tay run rẩy khẽ siết lấy cổ chân sưng tím của Orm, ánh mắt đầy lo lắng. Cô tựa lưng vào thân cây lớn, thở dốc từng nhịp như thể từng hơi thở đều bị cơn đau xé vụn. Trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc rối bời dính bết vào hai bên má, và sắc mặt… tái nhợt thấy rõ.“ Xin lỗi… xin lỗi Orm...” – Jackson lắp bắp, giọng khàn đặc “ Lẽ ra tớ không nên kéo cậu đi theo... Nếu không thì chúng ta sẽ không bị kẹt ở đây..." Orm ngẩng đầu lên, gượng nở một nụ cười yếu ớt. Cô đưa tay khẽ chạm vào vai cậu, như thể muốn trấn an. “ Jackson, là tớ tự nguyện đi theo mà, không phải lỗi của cậu..." Nhưng lời trấn an đó của Orm không thể khiến cậu ngưng cảm thấy tội lỗi. Jackson ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu, không dám nhìn thẳng vào cô. Bọn họ giờ phút này – nhếch nhác, bẩn thỉu, dính đầy bùn đất, tóc tai rối tung, người ngợm đầy mồ hôi và trầy xước.“ Jackson.” Orm nói tiếp, khẽ nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt trong veo khẽ rơi xuống khóe mi, hòa lẫn với giọt mồ hôi nóng hổi. Nhưng nụ cười của cô vẫn còn ở đó. “ Nhờ có cậu… mà tớ lần đầu tiên thấy được một nơi tuyệt vời đến vậy..."Ngước nhìn lên tán cây dày đặc phía trên, Jackson cảm thấy một nỗi hối hận xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Những cành cây cao lớn đan xen chằng chịt, ánh sáng len vào chỉ còn lác đác vài đốm, như đang vùi lấp mọi lối thoát. Mỗi âm thanh của côn trùng, mỗi tiếng gió rít xuyên qua tán lá… giờ đây đều trở nên quá đáng sợ.Bàn tay cô siết nhẹ lại, đầu ngón tay lạnh ngắt. Cơn đau từ cổ chân âm ỉ truyền lên từng thớ thịt khiến cô muốn bật khóc.Cô chỉ có thể tự trấn an bản thân bằng những hình ảnh về Lingling – nụ cười dịu dàng, giọng nói ấm áp, dáng người cao gầy và cả cái cách chị ấy thường cột tóc lên cao khi nấu ăn. Cô muốn về. Muốn nhìn thấy chị ấy. Muốn được chị ôm thật chặt và nghe Lingling trách móc: " Em đi đâu mà không nói? Biết chị lo cho em cỡ nào không hả?"Orm hít sâu một hơi, cắn răng chịu đựng, rồi quay sang Jackson, nở một nụ cười dũng cảm hơn tất cả những gì cô cảm thấy." Chúng ta tiếp tục được chưa, tớ không muốn chết ở đây..." " Orm, tin tớ, chúng ta sẽ không chết ở đây đâu..." Jackson nhìn cô, rồi siết chặt quai balo, lặng lẽ cúi xuống cõng cô lên. Dưới ánh chiều vàng rơi nghiêng qua rừng, bóng hai người chập chờn in dài dưới chân cây…
Chiếc xe vừa đỗ lại trước cổng, Lingling còn chưa kịp tháo dây an toàn thì đã thấy bóng dáng ba mình đi qua đi lại trước sân nhà, dáng vẻ đầy bồn chồn. Trong khoảnh khắc ấy, linh cảm không lành chợt trỗi dậy trong lòng chị như một cơn sóng ngầm.Chị bước nhanh xuống xe, ánh mắt căng thẳng bước đến ông Kwong.“ Ba? Có chuyện gì vậy?”Ông dừng lại, ánh mắt hoang mang quay sang con gái, giọng khẽ run như đang cố nén sợ hãi:" Jackson với Orm… tụi nó đi vào rừng nhưng giờ vẫn chưa thấy về..."Câu nói ấy như tiếng sét đánh ngang tai chị.Lingling đứng chết trân tại chỗ, môi khẽ mấp máy nhưng không thốt ra được chữ nào. Cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt từng nhịp.“ Vào… rừng? Hai người đó vào đó làm gì ạ?” – Giọng chị lạc đi, sắc mặt đã dần biến sắc.“ Jackson bảo trong đó có con suối lớn… rồi gì mà viên đá pha lê có thể ước nguyện gì đấy. Ba tưởng là đùa thôi, ai ngờ tụi nó đi thiệt.”Junji cũng nghe hết cuộc trò chuyện của hai người họ, bước vội đến gần, sốt ruột hỏi:“ Họ đi được bao lâu rồi ạ?”Ba Lingling nhìn đồng hồ, lắc đầu:“ Cũng gần hai tiếng rồi…”Hai tiếng. Trong khu rừng đó. Không liên lạc. Không dấu vết.Một cơn choáng nhẹ bỗng ập đến khiến Lingling phải vịn tay vào cột nhà. Chị run rẩy móc điện thoại ra, bấm gọi số Orm. Một lần. Hai lần. Mười lần.“ Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau…”Câu nói ấy lặp đi lặp lại như một cơn ác mộng ám ảnh trong tâm trí chị.Lingling cắn chặt môi đến bật máu, đôi mắt vốn luôn bình thản nay hoảng loạn tột cùng. Chị không còn cảm nhận được những cơn gió thổi qua, không nghe được tiếng mọi người xung quanh đang bàn bạc phía sau… trong đầu chị chỉ hiện lên hình ảnh Orm – với bàn tay trắng nhợt, ánh mắt đầy vô hồn và một viễn cảnh tồi tệ thoáng qua khiến Lingling gần như nghẹt thở.“ Ba… ba đã tìm ai giúp đỡ chưa?” Giọng chị như vỡ ra.Ba cô vội đáp: “ Giờ ba sẽ chạy lên chỗ quản lý, báo họ ngay.”Lingling gật mạnh đầu, rồi đột ngột nói, dứt khoát:“ Ba, mẹ đi tìm người giúp đỡ đi. Con… con sẽ vào rừng tìm Orm.”“ Lingling! Không được!” – Junji ngay tức khắc nhào đến kéo tay chị “ Khu rừng rộng lớn như vậy, cậu biết bọn họ ở đâu mà tìm? Lỡ như cậu cũng bị lạc thì phải làm sao?"“ Junji, buông tớ ra!” Lingling gắt lên, đôi mắt mở to hằn lên những tia đỏ “ Tớ không thể ngồi đây chờ được! Jackson, Orm của tớ đang ở trong đó…”Đó là lần đầu tiên Junji thấy Lingling mất kiểm soát như vậy. Người mà cô ấy luôn xem là lý trí nhất, điềm tĩnh nhất, giờ phút này lại run rẩy như đứa trẻ giữa cơn giông bão. Đôi tay Lingling lạnh ngắt, toàn thân run lẩy bẩy, gương mặt vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Lingling sợ. Không, Lingling đang hoảng loạn, như thế bản thân vừa đánh mất đi thứ quan trọng nhất cuộc đời mình.Junji lưỡng lự một lúc, rồi hít sâu. Khi nãy ba Lingling có đưa cô ấy xem bài viết cũ mà Jackson nhắc đến – có chỉ rõ lối vào khu rừng, đường dẫn tới con suối.Junji nắm lấy tay người nọ, siết chặt:
“ Được. Tớ đi cùng cậu, Lingling. Chúng ta cùng đi.”Lingling quay sang nhìn Junji, đôi mắt ngấn nước. Chị khẽ gật đầu, rồi lau nhanh giọt nước mắt đang chực rơi. Dù cho phải đi bao xa, dù rừng sâu thác đổ, dù trời tối mịt mù — chỉ cần Orm còn ở đó, chị nhất định sẽ tìm thấy cô.
Orm gắng gượng bước thêm vài bước, nhưng cuối cùng đành dựa lưng vào tảng đá lớn phủ đầy rêu xanh bên bờ suối. Cả người cô đẫm mồ hôi lạnh, vết thương nơi cánh tay đã rớm đỏ thấm qua lớp áo, cổ chân sưng tấy, đau nhức đến mức khiến cô gần như muốn chết đi cho nhẹ lòng. Jackson ngồi xuống bên cạnh, thở hắt ra, ánh mắt đảo quanh khung cảnh trước mắt. Trước mặt họ vẫn là con suối ban đầu—dòng nước trong veo chảy lặng lẽ giữa lòng núi, mặt trời nghiêng bóng rọi qua từng tán cây rậm rạp, nhuộm lên mặt nước một màu cam rực rỡ. Những viên đá pha lê nằm rải rác dưới lòng suối như được nhuộm bằng ánh hoàng hôn, lấp lánh phát sáng như giấc mơ xa xăm.Cảnh sắc đẹp đẽ là thế, nhưng Orm chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại.“ Chúng ta… đi nãy giờ rồi mà vẫn quay lại chỗ cũ..." Cô khẽ cười, giọng yếu ớt “ Hay là mình ngồi đây đợi người tới tìm thì hơn…”Một lát sau, Jackson chợt hỏi, giọng bình thản:“ Orm này, cậu và chị hai… không phải chỉ là bạn bè bình thường, đúng không?”Câu hỏi đó như một nhát dao rạch qua khoảng lặng giữa rừng chiều. Orm khựng lại. Mắt cô mở lớn, nhìn Jackson như thể cậu vừa đọc trộm một bí mật mà cô luôn cất giấu.“ Sao cậu lại hỏi vậy…?”Jackson bật cười nhẹ, đôi mắt nheo lại dưới ánh nắng cam:“ Ánh mắt hai người khi nhìn nhau… không biết nói dối đâu. Tớ vừa nhìn đã cảm nhận được... đừng lo, tớ sẽ không nói lại với bất kỳ ai đâu!"Orm mím môi, cố nuốt cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng. Một phần trong cô muốn giữ điều đó mãi là bí mật. Nhưng một phần khác—một phần đang rạn nứt vì nỗi nhớ, vì những điều không thể chạm tới—lại muốn được ai đó hiểu.Cô thở ra, thật khẽ, rồi gật đầu.Jackson nhìn cô một lúc lâu, rồi cười dịu dàng:" Cảm ơn cậu, Orm... lần đầu tiên tớ thấy chị Lingling hạnh phúc đến như vậy. Đôi mắt chị ấy lúc nhìn cậu khác hẳn khi đi với Win Metawin. Ánh mắt chị ấy… thật sự sáng lên.”Orm cúi đầu, lòng dậy sóng. Cô cười buồn, nhưng tim lại đập thổn thức khi nghe Jackson nói tiếp.“ Nếu như cậu là con trai thì tốt biết mấy.” – Jackson nhìn xa xăm – “ Khi ấy chắc chắn người mà Lingling cưới… sẽ là cậu, chứ không phải Win Metawin.”Orm bật cười thành tiếng, nhưng trong nụ cười đó là nỗi đớn đau không lời.
“ Cậu không thích anh ta à?”Jackson gật đầu ngay, chẳng chút do dự:
“ Từ đầu đã không ưa. Nhìn đã thấy giống dạng người đểu cáng. Anh ta chỉ đang nhắm vào việc kinh doanh của nhà họ Kwong thôi. Lingling mà cưới anh ta… sẽ phải chịu thiệt thòi rất nhiều.”Lời cậu nói khiến tim Orm siết lại. Cô tưởng tượng đến viễn cảnh Lingling khoác váy cưới, đứng cạnh Win Metawin trong lễ đường hào nhoáng—nụ cười gượng gạo trên môi, đôi mắt u uẩn. Cô tưởng tượng đến những đêm mà Lingling một mình trong căn phòng lạnh lẽo, lặng lẽ rơi nước mắt, không ai hay biết. Và rồi Orm thấy lòng mình tan nát.Không.Cô không thể để điều đó xảy ra.Dù bản thân không đủ tư cách, dù mối quan hệ của họ bị vùi lấp trong bóng tối, Orm vẫn không thể đứng yên nhìn người con gái mà cô yêu thương nhất dấn thân vào một cuộc sống không hạnh phúc.Orm ngẩng lên, ánh mắt ánh lên quyết tâm. Dù có phải liều cả bản thân, cô cũng sẽ làm tất cả để giữ cho Lingling không phải khóc. Không vì ai khác, mà chỉ vì đó là người cô yêu.
Tiếng gió xào xạc lướt qua những tán lá rậm rạp, khiến khu rừng thưa chiều xuống càng trở nên tĩnh lặng và rùng rợn hơn bao giờ hết. Mỗi bước chân giẫm lên mặt đất phủ đầy lá mục, Lingling đều cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình từ sâu trong những thân cây rêu phủ. Chị khựng lại một thoáng, siết chặt bàn tay đang run rẩy vì lạnh và sợ hãi. Chị không phải là người gan lì. Ngược lại, từ nhỏ đến lớn, Lingling luôn rất sợ những nơi hoang vắng và tối tăm như thế này—nơi mà chỉ cần lạc đường thôi, người ta cũng có thể biến mất mãi mãi.Hình ảnh Orm hiện lên trong đầu chị—khuôn mặt nhợt nhạt, cơ thể yếu ớt, ánh mắt thường ngày ngập tràn sự sống giờ có thể đã trở nên lịm dần trong cơn đau—khiến trái tim Lingling như bị ai bóp nghẹt. Chị cắn chặt răng, tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng.Bên con suối nhỏ, Jackson ngồi dựa vào thân cây, tay ôm lấy bụng. Cái đói rỗng ruột và mệt mỏi khiến cậu nhắm mắt lại trong giây lát.Thì bất chợt, một tiếng hét vọng vào tai—xa trước, rồi gần dần, gần dần." JACKSON!!"" ORM!!!" Đôi mắt cậu lập tức mở bừng. Jackson bật dậy như một cái lò xo, mừng rỡ nhìn về hướng tiếng gọi:“ Có người tìm chúng ta rồi, Orm!!!”Nhưng đáp lại Jackson… chỉ là sự im lặng chết chóc.Cậu khẽ gọi, tim đập loạn.“ Orm…?”Orm vẫn ngồi đó, dựa vào đá, nhưng cơ thể cô giờ đây lặng thinh đến lạ. Gương mặt tái xanh, đôi môi khô khốc, mồ hôi đọng thành từng giọt lạnh ngắt trên trán. Jackson lao tới, run rẩy chạm tay vào người cô. Cơ thể Orm lạnh buốt như nước suối, hơi thở yếu đến mức tưởng chừng như chẳng còn nữa.“ Chết tiệt…!” Jackson khẽ rít lên, nước mắt giận dữ dâng lên tận cổ. Cậu phóng như bay ra phía tán cây, vừa chạy vừa hét lớn: “ CỨU VỚI!!! Ở ĐÂY!!! CHỊ HAI!!”Lingling và Junji khựng lại khi nghe tiếng hét vọng đến. Chị quay phắt về hướng phát ra âm thanh. Không kịp suy nghĩ, đôi chân Lingling tự động lao về phía trước như một phản xạ. Trong phút chốc, chị nhìn thấy Jackson đang vẫy tay điên cuồng giữa bụi cây.“ CHỊ!!! CHỊ ƠI!!!”Lingling lao tới, ôm chầm lấy em trai. Toàn thân chị run lên vì xúc động và nhẹ nhõm.“ Jackson! Em… em không sao chứ?" Giọng chị nghẹn lại nơi cổ.Jackson gật đầu, rồi nhanh chóng chỉ tay về phía sau: “ Chị, cứu Orm… Orm..." Ngay khoảnh khắc đó, Lingling như có ai đó vừa đánh thẳng vào tim mình. Chị buông em trai mình ra, không hỏi thêm nửa lời, chạy theo hướng cậu vừa chỉ. Trái tim chị thắt lại, nhịp đập dồn dập đến nghẹt thở.Và rồi chị nhìn thấy cô.Orm xuất hiện trước mặt chị, nhưng chẳng còn là cô của lúc sáng khi chào tạm biệt chị. Bây giờ chỉ còn lại một cô gái với làn da trắng nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể gần như không còn động đậy.“ ORM!!!”Lingling lao đến, quỳ sụp xuống bên cô. Chị run rẩy đưa tay chạm vào mặt cô, vào cổ cô, tìm một chút hơi ấm mong manh. Cơ thể Orm lạnh đến nỗi khiến toàn thân chị tê dại.“ Orm, là chị đây… mở mắt ra đi mà…” – Giọng Lingling run rẩy đến mức không thể nghe rõ điều gì. Không một lời đáp lại. Không một cái chớp mi.“ Orm đừng làm chị sợ mà… Làm ơn… đừng nhắm mắt như thế…” – Lingling nói mà nước mắt đã trào ra không kiểm soát.Chị vuốt tóc cô, ánh mắt rối loạn tìm kiếm vết thương rồi dừng lại nơi cánh tay quấn đầy máu, và cổ chân sưng tấy đến tím bầm.“ Trời ơi…”Chị bật khóc nức nở. Không còn giữ được bình tĩnh, không còn giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày, Lingling lúc này là một người chị, một người yêu đang hoảng loạn vì sắp mất đi điều quý giá nhất trong đời mình.Ngay lúc đó, những tiếng bước chân vội vã vang lên khắp rừng. Đèn pin quét sáng mặt đất, tiếng gọi vọng đến từng tán lá.“ ĐỘI CỨU HỘ ĐÂY!! CÓ AI Ở ĐÂY KHÔNG??"Lingling nắm chặt lấy bàn tay lạnh toát của Orm, hét to trong tiếng nấc:“ Ở ĐÂY!! MAU CỨU ORM! LÀM ƠN CỨU LẤY CÔ ẤY! LÀM ƠN!!!”Giọng chị vang vọng cả cánh rừng, hòa cùng ánh hoàng hôn đang dần lụi tắt, như một lời cầu khẩn tuyệt vọng nhưng đầy yêu thương, gửi đến người con gái đang ở ranh giới giữa sống và chết trong vòng tay mình.