LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

34













___

Orm nằm ườn trên giường trong phòng, mặt úp xuống gối, hai chân lười biếng đung đưa. Cô cảm thấy mình như một chú cá mắc cạn, chẳng có việc gì làm để giết thời gian.

Tiếng tivi bật nhỏ trong góc phòng, bộ phim tiếng Quảng Đông không phụ đề đang chiếu, khiến Orm càng thêm chán nản.

Bất chợt, cánh cửa phòng hé mở. Lingling bước vào, tay còn cầm ly nước cam. Nhìn thấy dáng vẻ chán đời của Orm, chị bật cười khẽ:

" Sao thế? Có chuyện gì khiến em buồn sao?"

Orm ngẩng đầu nhìn chị, mím môi phụng phịu:

" Chẳng có ai thèm rủ em đi chơi hết..." Giọng cô kéo dài, nghe vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.

Lingling lắc đầu cười, đặt ly nước cam xuống bàn, rồi tiến lại ngồi bên giường. Chị đưa tay khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng:

" Vậy... em có muốn đi dạo phố đêm với chị không?

Mắt Orm sáng bừng lên trong tích tắc, cô bật ngồi dậy, reo lên như trẻ con:

" Thiệt không?"

Lingling cười, xoa đầu cô:

" Thiệt. Mau thay đồ đi. Chị đợi."

Orm lập tức nhảy xuống giường, hối hả đến bên tủ quần áo, tay chân lóng ngóng như chú thỏ nhỏ. Lingling đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng đó chỉ biết lắc đầu cười yêu.







































Thành phố Hong Kong về đêm bừng sáng như dải ngân hà đổ tràn xuống nhân gian. Những tòa nhà chọc trời rực rỡ ánh đèn neon, những con phố nhỏ hối hả người qua lại, tiếng rao hàng, tiếng nhạc xập xình từ các quán ăn ven đường hòa quyện thành một bản giao hưởng sống động.

Lingling nắm chặt tay Orm, kéo cô len lỏi qua những con hẻm đầy sắc màu. Orm ngước nhìn khắp nơi, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ ngây thơ háo hức.

" Wow... đẹp quá chị ơi." Orm thốt lên, giọng không giấu nổi sự ngỡ ngàng.

Lingling xiết nhẹ tay cô, khẽ nghiêng đầu:

" Thích không?"

" Thích cực kỳ luôn!" Orm cười tít mắt, hai má đỏ bừng vì phấn khích. Tim Lingling rung lên, người con gái này sao quá dỗi đáng yêu.

Đi qua một dãy hàng ăn vỉa hè thơm lừng mùi xiên nướng, Orm như một đứa con nít kéo tay chị:

" Lingling! Em muốn ăn cái đó!"

Lingling bật cười, dừng lại mua cho cô một phần thịt nướng nóng hổi. Orm cầm lấy que xiên, thổi phù phù cho nguội rồi cắn một miếng, vẻ mặt hạnh phúc lắm.

" Ngon không?" Lingling hỏi, dùng ngón tay lau đi vệt sốt dính bên môi cô.

Orm gật đầu lia lịa, mắt cong cong như trăng non: " Ngon lắm!"

Lingling nhìn cô, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, tựa như nhìn thấy cả thế giới của mình thu nhỏ lại trong khoảnh khắc ấy.

" Chị không ăn sao?"

Nhìn que xiên giơ ra trước mặt mình, nhưng Lingling lại không có dấu hiệu nếm thử nó. Không nói không rằng, chị tiến đến, vật nóng ẩm lướt nhanh qua đôi môi cô.

" Ưmmm, ngon thật..."

Orm trợn mắt:

" Chị...!"

Cả hai đan chặt tay, cùng nhau chen chúc trong dòng người tấp nập, thì một giọng nam vang lên từ đằng sau:

" Lingling?"

Cả hai cùng quay lại, bắt gặp một chàng trai cao ráo, ăn mặc giản dị nhưng lịch lãm, đang bước nhanh về phía họ, nụ cười sáng bừng gương mặt.

Orm nắm chặt lấy tay Lingling theo phản xạ. Chị nhìn người trước mặt, sững lại vài giây, nhưng rồi mỉm cười.

" Mike phải không?"

Người nam nhân nọ nghe xong liền cười rất tươi.

" Xem ra trí nhớ cậu vẫn tốt như ngày nào, Lingling!"

Mike thoải mái chìa tay ra, chị cũng lịch sự đưa tay bắt lại. Nhưng Orm không ngờ là người nam nhân kia lại kéo chị vào một cái ôm bất ngờ.

Orm cảm thấy tim mình khẽ thắt lại một cái.

Mike buông chị ra, chú ý đến người con gái đang đứng núp sau lưng Lingling, anh ta hỏi

" Ai đây? Em gái sao?"

" Ừm, hậu bối học cùng trường ở Thái!"

Lúc này Lingling quay sang Orm giới thiệu.

" Orm, đây là Mike, bạn học chung cấp 3 của chị..."

" Chào anh..." Orm xụ mặt đáp lại

Orm đứng đó, nhìn Lingling tán gẫu cùng bạn học cũ mà lòng không ngừng phập phồng như lửa đốt.

" Tớ đi trước, Lingling, hẹn ngày gặp lại..."

Tạm biệt thì đi lẹ đi, còn phải đưa tay xoa đầu Lingling một cái nữa mới chịu, Orm nghiến răng, ánh nhìn muốn "ăn tươi nuốt sống" xoáy thẳng vào bọn họ.

Bạn học cũ vừa quay lưng đi khuất, không khí giữa Lingling và Orm bỗng trở nên nặng nề hẳn.

Orm không nói một lời liền thẳng tay rút khỏi bàn tay của Lingling, ánh mắt lặng như nước hồ đóng băng, rồi quay lưng bỏ đi trước, sải bước thật nhanh trong dòng người.

" Orm!" Lingling gọi với theo, luống cuống đuổi theo cô.

Chị rút ngắn khoảng cách, vừa bước vừa hỏi:

" Em làm sao vậy? Nói chị nghe đi."

Nhưng Orm cứ cắm đầu đi thẳng, không trả lời, không thèm nhìn chị lấy một cái. Gương mặt nhỏ nhắn vốn rạng rỡ giờ sầm sì, ánh mắt đăm đăm như che giấu cả một cơn bão giận dỗi trong lòng.

Lingling vội vàng sải bước song song với cô, không dám nắm tay nữa, chỉ thấp giọng dỗ dành:

" Chị xin lỗi mà, Orm... Đừng giận chị."

Orm vẫn chẳng thèm mở miệng.

Chị xót xa nhìn bóng lưng cô gái nhỏ bên cạnh mình, lòng rối như tơ vò. Cảm giác bất lực tràn ngập — chị chưa từng thấy Orm giận thật sự như thế này.

Suốt quãng đường đi taxi trở về nhà, Orm cứ ngồi nép sát vào cửa sổ, ánh mắt dán chặt ra ngoài đường, không hề liếc nhìn Lingling.

Chị khẽ nghiêng người, thấp giọng gọi:

" Orm à..."

Nhưng cô chỉ khẽ nghiêng đầu hơn, như muốn tránh xa.

Lingling ngồi thẫn thờ, lòng đau như có ai bóp nghẹn. Chị lén nhìn Orm qua tấm kính phản chiếu — dáng vẻ nhỏ bé ấy hiện tại đang phủ đầy bóng tối buồn bã.

Khi về đến phòng, cả hai thay đồ trong im lặng. Orm thay xong trước, leo thẳng lên giường, chui vào chăn, không nói một tiếng nào.

Lingling nhìn bóng lưng bé nhỏ cuộn tròn trên giường, bất giác thở dài. Chị nhẹ nhàng trèo lên giường, cố gắng dịch sát lại gần cô.

" Orm..."

Chị gọi khẽ, tay muốn đặt lên lưng cô.

Nhưng Orm hơi giật mình, dịch ra xa, quay người đấu lưng lại với chị, kéo chăn trùm kín.

Trong bóng tối tĩnh lặng, Lingling khẽ cựa mình, rồi dịu dàng đưa tay ôm trọn thân hình nhỏ bé của Orm vào lòng.

Orm cựa quậy muốn tránh, nhưng chị càng siết chặt hơn, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:

" Chị xin lỗi, Orm..." Giọng chị khản đặc, vương chút nghèn nghẹn khó kiềm.

" Bản thân đã có người yêu rồi... đáng ra chị nên biết giữ khoảng cách với người khác, không nên để em bận lòng như vậy."

Orm cảm nhận được sự thành khẩn và xót xa trong từng chữ chị nói. Trái tim cô thắt lại, như bị bóp nghẹt bởi một sợi dây vô hình.

Một lúc lâu, cô không chịu nổi nữa.
Orm quay người lại, vòng tay ôm chặt lấy Lingling, áp sát gò má mình vào ngực chị.

" Em xin lỗi..."

" Em trẻ con quá... có tí chuyện cũng làm quá lên, khiến chị phải lo lắng."

Lingling nghe vậy, môi khẽ nhếch lên cười. Chị siết chặt Orm vào lòng hơn, hôn lên mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng nói:

" Không sao... em không có lỗi, nếu chị là em, chị cũng sẽ hành xử như vậy..."

Orm ngẩng đầu lên, ánh mắt pha lẫn xấu hổ và ngọt ngào.

" Nhưng em không muốn chị như vậy với ai khác ngoài em."

" Ừm..." Lingling khẽ đáp, chóp mũi khẽ cọ vào trán cô. " Từ giờ, chị chỉ có mình em thôi."

Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc yên lặng, ánh mắt dần dần rực lên một ngọn lửa dịu dàng khó giấu.

Orm nhón người, đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên môi Lingling. Người nọ lập tức đáp lại — nụ hôn của chị sâu và chậm, như thể muốn dùng hết cả tình yêu trong lòng để bù đắp cho cô gái nhỏ.

Bàn tay Orm luồn vào tóc chị, bấu nhẹ vào gáy, kéo Lingling sát hơn. Nụ hôn kéo dài, không lời nào, chỉ còn nhịp tim hòa vào nhau trong bóng tối dịu êm.

Cứ thế, nỗi giận hờn, tủi thân đều tan chảy trong những cái chạm mềm mại, trong hơi thở quấn quýt giữa hai người.

Cho đến khi cả hai buông nhau ra, ánh mắt đã mềm đi, nụ cười cũng nở tràn trong tim.

Orm dụi đầu vào ngực chị, khẽ lẩm bẩm:

" Em yêu chị, Lingling..."

Lingling siết cô vào lòng, khẽ đáp:

" Chị cũng yêu em... nhiều lắm."














































Orm tay chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Một tuần ở Hong Kong trôi qua nhanh chóng như một cái chớp mắt.

Hôm nay, theo ý muốn của ba Lingling, cả nhà Kwong quyết định cùng nhau đi một chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm.

Ba Lingling là người cầm lái, nét mặt nghiêm túc cũng không giấu được vẻ phấn khởi tràn đầy. Ngồi ghế phụ cạnh ông là mẹ Lingling, duyên dáng và dịu dàng như mọi khi. Còn hàng ghế sau cùng, ngồi bên cạnh Orm không phải là Lingling, mà lại là cậu em trai Jackson.

Orm thở dài trong lòng, liếc nhìn Jackson, cậu ấy cũng ngượng nghịu quay đi nơi khác. Ai cũng ngầm hiểu ý đồ của ba Lingling, chỉ là, người trong cuộc cả đều cười khổ, chẳng ai dám phản đối ra mặt.

Chiếc xe rời khỏi thành phố đông đúc, tiến dần về vùng ngoại ô yên tĩnh. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi, từ những tòa nhà cao tầng thành những ngọn đồi xanh mướt, bầu trời trong veo, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi như trong tranh.

Nơi họ đến là một khu nghỉ dưỡng nằm nép mình bên rìa một cánh rừng nguyên sinh, với bãi biển trong xanh trải dài phía trước.

Những căn nhà gỗ nhỏ xinh xắn dựng sát bờ biển, từng con đường lát đá cuội uốn lượn trong ánh nắng vàng ươm. Gió biển lồng lộng thổi qua, mang theo vị mằn mặn ngọt ngào khiến lòng người cũng trở nên nhẹ tênh.

Orm bước xuống xe, đôi chân vừa chạm đất đã cảm nhận được nền đá mát lạnh dưới đế giày.

Một cơn gió nhẹ từ biển thổi qua, lướt qua tóc cô, mang theo hương mặn mòi và tươi mới đặc trưng của vùng biển nhiệt đới.

Orm hít một hơi thật sâu, để cho lồng ngực mình căng tràn bởi mùi hương của thiên nhiên.

Nơi đây yên bình, không vội vã, không ồn ào — hoàn toàn đối lập với sự lộn xộn trong lòng cô suốt cả tuần qua.

Phía sau lưng, cả gia đình Kwong đang ríu rít dọn hành lý, Junji thì hí hửng chụp ảnh mọi thứ xung quanh. Mỗi người đều đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Một bàn tay ấm áp bất ngờ chạm nhẹ vào tay Orm, kéo cô trở về hiện thực.

" Đẹp không?" Giọng Lingling vang lên ngay bên cạnh, dịu dàng như thể mùi gió biển vừa nãy cũng đến từ chị.

Orm quay sang, bắt gặp ánh mắt long lanh đang nhìn mình đầy chờ đợi. Lingling không trang điểm cầu kỳ, chỉ mặc váy trắng đơn giản, tóc búi hờ phía sau, nhưng lại toát lên khí chất vừa dịu dàng vừa tao nhã.

Orm mỉm cười, nhẹ nhàng siết lấy tay chị, đáp nhỏ nhưng đầy ẩn ý:

" Đẹp. Nhưng mà... vẫn không đẹp bằng chị."

Lingling thoáng khựng lại, rồi bật cười — nụ cười rực rỡ như nắng ban mai. Chị nghiêng đầu nhìn Orm, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng đến lạ.

" Mồm dẻo ghê."

" Thật mà." Orm nhún vai, cười ngượng, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.

Cả hai đứng bên nhau, tay nắm tay, mặc cho nắng nhẹ chiếu lên mái tóc, mặc cho gió biển mơn man áo váy. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới xung quanh dường như lùi lại một bước, chỉ còn lại hai người họ — và một đoạn ký ức đang khắc vào tim thật dịu dàng.

Bỗng tiếng Junji vang lên từ phía sau lưng:

“ Hai người còn đứng đó làm gì? Mau vào trong thôi…”

Cả hai giật bắn người theo quán tính và buông tay nhau ra.

Khu nhà nghỉ mà ông Kwong thuê có ba phòng: ông bà một phòng, Jackson một phòng, còn ba cô gái – Junji, Orm và Lingling – thì chung một phòng.

Cửa vừa khép lại sau lưng, Lingling liếc nhìn Orm một cái, rồi lặng lẽ đưa tay khóa cửa. Tiếng "tách" khẽ vang lên, như đánh dấu một điều gì đó chỉ thuộc về hai người. Không nói lời nào, chị xoay người lại, đôi mắt sâu thẳm đầy cảm xúc.

Hai tay chị vòng lên, nhẹ nhàng choàng lấy cổ Orm, kéo cô lại gần. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngưng đọng. Rồi Lingling cúi xuống, đặt lên môi Orm một nụ hôn – không vội vàng, không cuồng nhiệt, chỉ đầy đặn sự dịu dàng và tình cảm sâu lắng. Đó là một nụ hôn khiến người ta muốn giữ mãi, như thể chị đang trao cả trái tim mình vào khoảnh khắc đó.

Orm nhắm mắt lại, cảm nhận được nhịp tim mình đang hòa vào hơi thở của người kia, yên bình và đầy ấm áp. Trong căn phòng nhỏ, không còn âm thanh ồn ào, chỉ còn hai trái tim đang dần xích lại gần nhau hơn bao giờ hết.

Sự dịu dàng ban đầu nhanh chóng bị cuốn trôi bởi những đợt cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lồng ngực Orm.

Ham muốn được gần hơn, được chạm vào người đang ôm mình trong tay khiến cô không kìm lòng được mà nhẹ nhàng đè Lingling xuống giường.

Hai cơ thể quấn lấy nhau, nụ hôn giữa họ dần trở nên khăng khít và nồng nàn hơn, như thể cả thế giới chỉ còn lại duy nhất hơi thở và nhịp tim hòa quyện ấy.

Lingling đáp lại, không một chút do dự, vòng tay chị siết lấy Orm chặt hơn, như sợ cô tan biến. Giữa ánh sáng mờ nhạt trong phòng, bầu không khí dần trở nên ngột ngạt bởi hơi ấm và sự gần gũi của hai trái tim đang đập cùng nhịp.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ, cắt ngang khoảnh khắc đang dâng trào.

“ Lingling, Orm, hai người có trong đó không?” – giọng Junji vang lên bên ngoài, xen lẫn chút nghi ngờ.

“ Sao cửa lại khóa vậy?”

Orm như bị giật mình, lập tức buông người trong tay ra, đôi má đỏ ửng vì ngượng lẫn hụt hẫng. Lingling cũng bật dậy, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Chị nhanh chóng chỉnh lại quần áo, vuốt nhẹ mái tóc rồi bước ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở, Junji đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt dò xét nhìn cả hai người.

“ Khóa cửa làm gì vậy hả?” Cô ấy nghiêng đầu hỏi, giọng tuy nhẹ nhưng mang đầy ẩn ý.

Lingling và Orm nhìn nhau thoáng chốc, rồi cả hai cùng... im bật. Không ai nói nên lời, cũng chẳng biết phải biện minh thế nào cho hợp lý. Bầu không khí trong vài giây trở nên ngượng ngập đến khó thở.

May mà Junji cũng không phải kiểu dai dẳng. Cô ấy lắc đầu, nhún vai rồi nói như không có chuyện gì:

“ Thôi, hai người xuống phụ chuẩn bị bữa sáng đi. Mọi người chờ kìa.”

Dứt lời, Junji quay lưng rời đi, để lại phía sau hai người vẫn còn đang thở phào, nhưng trái tim thì vẫn chưa thôi rộn ràng. Người kia rời đi được một lúc, vòng eo của chị lần nữa bị ôm lấy, ngón tay Lingling chặn giữa môi cô khi Orm muốn hôn chị.

“ Nếu không muốn bị bắt quả tang thì kiềm chế lại đi…”

Orm nghe xong chỉ có thể khóc thầm trong lòng.

Nắng chiều dịu dần, trải một lớp vàng nhạt lên mặt biển xanh thẳm. Từng con sóng nhỏ vỗ vào bờ cát trắng mịn, để lại vệt nước loang lổ óng ánh dưới ánh nắng cuối ngày. Một ít rong biển vắt ngang mặt cát, mấy con còng nhỏ chạy vội khi có tiếng động từ xa vọng đến.

Cả gia đình Kwong đã tụ họp bên một khoảng bãi biển rộng, nơi họ dựng vài tấm bạt lớn cùng bộ bàn ghế gỗ thấp. Tiếng cười nói rộn ràng vang vọng theo gió biển, hoà vào âm thanh tự nhiên của sóng và gió.

Ông Kwong đang loay hoay nhóm lửa nướng thịt, đôi tay khéo léo xiên từng miếng hải sản lên vỉ nướng như một đầu bếp chuyên nghiệp. Mẹ chị thì rửa sò, thỉnh thoảng lại tặc lưỡi than phiền vì Jackson cứ lén ăn vụng đồ ăn đã chuẩn bị sẫn.

Junji cởi giày, nhảy chân sáo trên cát, tay cầm chiếc vợt con đang cố đuổi theo một đàn cua nhỏ chạy loạn. Tiếng cười của cô ấy vang lên lanh lảnh, làm không khí thêm sinh động.

Orm ngồi dưới tấm bạt lớn, gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc lòa xòa trước mặt cô. Cô đưa mắt nhìn ra biển, khẽ nhắm mắt cảm nhận hơi muối thấm vào da, rồi quay sang bên cạnh.

Lingling đang giúp mẹ chị xếp sò lên khay. Tay áo xắn cao, tóc được buộc gọn sau gáy, chị tập trung đến mức không để ý ánh nhìn chăm chú mà Orm đang dành cho mình.

Một lúc sau, Lingling quay sang, thấy Orm vẫn dán mắt nhìn mình, khẽ nhướng mày hỏi khẽ vào tai cô: " Nhìn gì mà nhìn hoài vậy?."

Orm chống cằm, cười mỉm:

" Nhìn vợ tương lai không được à?"

Lingling đỏ mặt ngay lập tức, vội quay đi.

" Chị còn chưa đồng ý..."

" Nhưng trong lòng chị thì sớm đồng ý rồi, đúng không?" Giọng Orm chậm rãi, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc. Lingling không đáp, chỉ lườm cô một cái, rồi quay lại với đống sò — nhưng nụ cười trên môi đã phản bội sự vui vẻ trong lòng.

Khi trời nhá nhem, cả gia đình quây quần bên bếp lửa hồng. Mùi hải sản nướng thơm lừng tỏa ra, trộn lẫn cùng khói nhẹ khiến ai cũng thấy đói bụng.

" Ling, lại đây ăn thử con cá này đi! Ba nướng ngon lắm!" Ông Kwong gọi lớn.

“ Dạ, con tới liền…”

Jackson thì đang cặm cụi gọt trái cây, vừa gọt vừa phàn nàn vì bị giao việc khó, còn Junji không ngừng tán thưởng trình độ nướng đồ ăn của ông Kwong.

Giữa tiếng nói cười rộn rã, Lingling bất chợt ngồi sát bên Orm, lặng lẽ đưa cho cô một ly nước ép lạnh. Orm quay sang, khẽ chạm tay chị lúc đón lấy ly, ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng chan chứa điều gì đó không cần nói ra.

Khoảng trời đêm phía xa đang dần lấp lánh những ngôi sao nhỏ. Gió đêm dịu dàng, không lạnh mà vừa đủ để người ta muốn ở gần nhau hơn một chút. Và ở giữa cảnh biển hiền hòa ấy, Orm khẽ nghĩ: Nếu như khoảnh khắc này có thể giữ lại mãi mãi, thì thật tốt biết bao.

































Chương trước Chương tiếp
Loading...