LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
33
___
Cả đoạn đường từ phòng khách trở về phòng , Lingling hầu như chẳng nói lấy một lời. Không gian giữa hai người, so với bữa ăn vừa rồi còn khiến Orm cảm thấy ngột ngạt hơn gấp bội.Orm ngồi thụp xuống mép giường của chị, hai tay bấu nhẹ vào vạt áo, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng." Lingling..." - Orm cất tiếng gọi, giọng mềm mại như một làn gió. " Có chuyện gì sao chị?"Nhưng Lingling vẫn im lặng. Chị cúi đầu, lặng lẽ bước đến tủ quần áo, kéo cửa tủ ra, lấy cớ như đang tìm kiếm gì đó bên trong. Động tác của chị rất chậm, như thể bận rộn là cách duy nhất để không phải đối mặt với cô lúc này.Orm ngồi im, nhìn theo bóng lưng mảnh mai lạnh lùng ấy, trái tim cô không hiểu sao bỗng thấy nặng trĩu.Orm ngồi yên một lúc, ánh mắt không rời khỏi tấm lưng Lingling đang giả vờ lục lọi trong tủ quần áo. Không muốn thấy chị buồn mà mình lại làm ngơ, cô chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nhẹ nhàng về phía Lingling.Orm giơ tay, định chạm vào vai Lingling nhưng rồi lại rụt về, chỉ khẽ gọi:" Lingling, chị không định nói chuyện với em sao?"Lingling vẫn im lặng, vai hơi cứng lại. Cảm giác bầu không khí giữa họ như đặc quánh, khiến Orm khẽ buông tiếng thở dài, cô thật sự không muốn bọn họ lại chiến tranh lạnh trong ngày đầu tiên.Cô lùi lại một bước, chuẩn bị quay người rời đi để cho chị có không gian riêng. Nhưng đúng khoảnh khắc đó, Lingling bất ngờ vươn tay, nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh.Orm khẽ kêu lên một tiếng, chưa kịp phản ứng thì nhận ra cả người đã bị Lingling đè ngã xuống sàn.Hai cơ thể quấn lấy nhau, hơi thở chạm vào nhau gần đến mức nghe rõ.Orm mở to mắt ngước nhìn chị, trong đáy mắt là sự bất ngờ pha lẫn nụ cười trêu ghẹo.Lingling chống tay hai bên người cô, đôi mắt đen thẫm như muốn thiêu cháy cô ngay tại chỗ.Orm cười khẽ, gợi một sự thách thức:" Em biết mà... chị sẽ không bao giờ để em đi."Lingling nhìn cô, ánh mắt giằng xé và chất chứa đầy kìm nén. Chị nghiến răng, gằn giọng thấp, như một lời thú nhận đầy hối hận:" Đáng lẽ... chị không nên đưa em về đây."Orm hơi sững lại, ngẩng đầu hỏi:" Tại sao?"Lingling siết chặt cổ tay cô hơn, giọng khàn đặc: " Bởi vì chị chỉ muốn Orm là của riêng chị."Orm cảm nhận được nhịp tim mình như bị ai bóp nghẹt. Cô bật cười dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc rơi lòa xòa trước trán chị, rồi thì thầm đầy thách thức:" Vậy thì đừng chịu đựng nữa... làm những gì chị muốn đi."Lingling cúi xuống, không chút chần chừ, chiếm lấy đôi môi mềm mại ấy bằng một nụ hôn mãnh liệt, như thể bao nhiêu kìm nén, bao nhiêu giằng co, cuối cùng cũng tìm thấy lối trút ra.Cơ thể Orm hơi run lên dưới sức nặng của chị, đôi tay theo bản năng vòng ra sau gáy Lingling, kéo chị sát vào hơn. Nụ hôn ban đầu còn có chút vội vàng, chút giận dỗi, nhưng rất nhanh, nó trở nên sâu sắc hơn, chậm rãi hơn, như thể họ đang khắc ghi từng hơi thở, từng nhịp tim của nhau.Orm nhắm mắt lại, để mặc cho hơi thở nồng nàn của Lingling xâm chiếm lấy tất cả các giác quan.Chị hôn cô như thể muốn hòa tan cả hai vào nhau, không còn khoảng cách nào nữa.
Đôi môi Lingling mơn trớn lấy cô, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, vừa như trấn an, vừa như trừng phạt.Lingling khẽ bật ra một tiếng thở nặng nề, rồi ngậm lấy môi dưới của Orm, khẽ cắn một cái.Orm hé mở đôi mắt mơ màng nhìn chị, trong đáy mắt ánh lên sự dịu dàng xen lẫn khao khát, khiến Lingling như mất kiểm soát.Chị tiếp tục hôn cô, sâu hơn, cuồng nhiệt hơn, hôn đến khi cả hai đều không thể phân biệt đâu là mình, đâu là đối phương." Lingling, để em thở nữa..." Orm khẽ bật cười, bàn tay nhỏ siết nhẹ lấy vạt áo Lingling. Cô chưa kịp nói thêm gì thì Lingling đã cúi xuống, bế bổng cô lên khỏi sàn." Úi!" Orm thốt khẽ, tay vòng vội qua cổ chị theo bản năng. Lingling chẳng thèm để tâm, siết chặt eo cô, bế thẳng lên giường.Hai người ngã xuống nệm, trọng lượng cơ thể khiến ga giường nhăn nhúm. Lingling giữ Orm dưới thân mình, bàn tay vuốt ve tấm lưng mảnh mai qua lớp áo mỏng, ánh mắt chị nặng trĩu những xúc cảm sâu kín.Orm ngửa đầu, thở gấp khi cảm nhận hơi thở ấm nóng phả lên cổ mình. Môi Lingling dọc theo xương quai xanh, từng nụ hôn như thiêu đốt da thịt.Mọi âm thanh trong căn phòng lúc này chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng vải vóc cọ xát, và nhịp tim đập loạn nhịp.Lingling hôn cô như thể đây là lần cuối cùng - say đắm, nồng nhiệt, chẳng chút kiềm chế.Orm cũng đáp lại chị, không còn một chút phòng bị nào, thả mình trọn vẹn trong vòng tay chị.Ngay lúc bầu không khí trở nên nóng bỏng đến mức tưởng chừng có thể đốt cháy tất cả, một tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên." Chị hai..." - tiếng Jackson vang vọng từ bên ngoài, ngây thơ không biết bản thân vừa phá vỡ khoảnh khắc nào.Cả hai người trên giường lập tức cứng đờ. Orm vội vã đẩy nhẹ Lingling ra, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng chỉnh lại áo quần lộn xộn.Lingling nghiến răng, ánh mắt tối sầm lại đầy bất mãn." Thằng quỷ này..." Chị lầm bầm, giọng khàn đặc vì chưa kịp lấy lại nhịp thở.Cánh cửa bật mở ra, gương mặt hậm hực của Lingling xuất hiện sau đó khiến Jackson run rẩy." Có chuyện gì?" " Dạ, em... mẹ bảo em lên hỏi là chị và Orm có cần gì không?" Jackson không dám ngước mắt dối diện với chị mình. " Không cần!" Lingling thẳng thừng đáp trả khiến Jackson cứng họng. "... còn chuyện gì nữa?" Thấy người kia vẫn đứng mãi không chịu đi" Orm đang làm gì vậy chị?" Jackson mím môi đắn đo không biết có nên hỏi không, cuối cùng đánh liều. " Hỏi làm gì?" Không muốn dây dưa thêm, vừa nói xong Lingling liền đem cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mắt Jackson. " Jackson tới tìm chị có chuyện gì sao?" Thấy Lingling quay trở lại, gương mặt không tươi tỉnh chút nào." Không, tới tìm em..."Orm kinh ngạc, hỏi lại" Tìm em!? Tìm em có chuyện gì?" Nhưng người kia không đáp trả mà lại đăm đăm nhìn cô, Orm ngơ ra tự hỏi mình đã nói sai điều gì hay sao? " Chị đi tắm đây!" Rồi Orm nhìn theo bóng lưng Lingling một mạch bỏ vào nhà tắm, để lại cô ngồi trên giường với tấm gra nhăn rúm.Lingling quay trở lại cũng là chuyện của 15 phút sau, chị thấy người nằm trên giường yên tĩnh không chút động tĩnh nào liền đi lại, phát hiện cô đã ngủ quên lúc nào. Chị ngồi thụp xuống bên giường, nghiêng đầu ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Orm mà trái tim trong lồng ngực không ngừng thổn thức. Chị tự hỏi, từ khi nào bản thân lại vô thức yêu cô sâu đậm đến vậy? Trước đây, Lingling chưa từng nghĩ rằng ước mơ của mình sẽ gắn liền với một người con gái, giờ đây, chị chỉ khao khát được ở bên cô, cùng nhau đi hết quãng đường đời, mãi mãi không rời xa. Lingling cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Orm, thì thầm trong lòng: cho dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ không bao giờ buông tay cô. Cái chạm khẽ từ Lingling khiến mi mắt Orm khẽ động, cô mở đôi mắt có phần đỏ hoe của mình ra, giọng hơi khàn cất lên: “ Lingling, chị ra từ lúc nào?” Lingling khẽ cười, đáp: “ Mới ra thôi, đến lượt em tắm rồi đấy…” Orm ngồi nhổm dậy, gương mặt nhuộm vẻ mệt mỏi, rướn người đến, hít vội mùi hương sữa tắm lưu trên làn da Lingling, điều này khiến cô thoải mái không ít. Thấy người nọ không động, Orm liền xem nó như là lời cho phép, cho đến khi bờ môi cách chị chỉ vài cm, thì một ngón tay khẽ đặt giữa môi cô. “ Đi tắm đi đã!” Orm ậm ừ đầy bất mãn trong cuốn họng, đến bên tủ nhìn bộ quần áo của mình nằm đó mà không biết Lingling đã chuẩn bị sẫn tự lúc nào. Lúc Orm trở ra, nhìn thấy Lingling ngồi đọc sách trên giường, bộ đồ ngủ của chị đêm nay có phần lộ liễu, cô tự hỏi có phải là do chị cố tình mặc vậy để câu dẫn mình không? “ Làm gì mà đứng ngây ngốc ở đó vậy?” Giọng Lingling cất lên kéo cô về thực tại “ Chị…” “ Hửm?” Lingling rời mắt khỏi cuốn sách trên tay, nhìn dáng vẻ cô hiện tại có phần hơi buồn cười. Orm không nói, mà chỉ gãi đầu đầy ái ngại sau đó thốt ra một câu làm Lingling không thể không bật cười. “ Chị khóa cửa chưa vậy?” “ Khóa rồi, chỉ còn chờ em nữa thôi..."Lingling nằm nghiêng trên giường, chiếc váy ngủ mỏng manh khẽ ôm lấy đường cong mềm mại của chị. Ánh đèn vàng dịu hắt xuống, làm nổi bật làn da trắng mịn như muốn phát sáng trong bóng tối. Chị đưa tay ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên nệm, đôi mắt nửa hờ, nửa như gọi mời. Thấy Orm đứng ngập ngừng bên mép giường, Lingling khẽ cong môi cười, giọng trầm mềm như tơ lụa: " Em còn đứng đó làm gì... không định lại đây với chị sao?" Giọng nói ấy nhẹ nhàng mà đầy mê hoặc, khiến tim Orm đập loạn lên từng nhịp. Orm ngẩn người trong khoảnh khắc, như bị ánh mắt và giọng nói của Lingling trói chặt, không thể nào dứt ra được. Một bước, rồi hai bước, cô chậm rãi tiến lại gần, tim đập thình thịch đến mức chính mình cũng nghe rõ. Lingling chống đầu bằng một tay, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn đầy ý cười nhưng cũng ngập tràn dịu dàng. Khi Orm vừa tới gần, chị nhẹ nhàng kéo cô ngã xuống giường, vùi mặt vào mái tóc mềm thơm ngát của cô gái nhỏ. ” Lingling…” Orm cất giọng gọi, người kia không đáp chỉ nhẹ nhàng ngước mắt nhìn cô, như là một sự cho phép không lời, Orm cúi xuống thật nhẹ, môi cô khẽ chạm vào môi Lingling — một cái chạm mong manh như cánh bướm đậu trên cánh hoa. Lingling nhắm mắt lại, đôi tay bất giác siết nhẹ lấy lưng Orm, đáp lại nụ hôn ngây ngô ấy bằng sự dịu dàng sâu lắng. Dưới sự cổ vũ im lặng ấy, Orm trở nên can đảm hơn. Nụ hôn ban đầu nhẹ như lướt qua, giờ dần dần sâu hơn, nồng nàn hơn. Orm mơ hồ cảm nhận được hơi thở của hai người quyện vào nhau, ấm áp và run rẩy. Cả thế giới ngoài kia như tan biến, chỉ còn lại hai người họ trong một khoảng trời mềm mại và lặng thinh. Lingling khẽ khàng đáp lại, môi lướt nhẹ theo từng nhịp thở của Orm, như muốn ghi nhớ từng cảm xúc nhỏ bé nhất đang trào dâng trong tim mình. Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai cùng hiểu: từ nay về sau, chỉ cần có nhau là đủ.
Mặt trời ló dạng, đưa những tia nắng rọi sáng muôn nơi, Orm là người đầu tiên cựa mình tỉnh giấc, đập vào mắt là tấm lưng trần của Lingling. Cô khẽ ôm lấy cả thân thể người nọ từ phía sau, Lingling bị đánh thức, rên rỉ nhẹ trong cổ họng nhưng vẫn chưa chịu dậy. " Chào buổi sáng, Lingling yêu dấu của em..." Orm đặt nụ hôn nhẹ lên gáy chị, giọng khàn đặc cất lên.Chưa đầy một phút sau, Lingling chậm rãi quay người lại, rúc sâu vào trong ngực cô. Orm vòng tay ôm chặt lấy người nọ, hai thân thể không mảnh vải chạm vào nhau. " Em xuống nhà trước nhé..." Orm lên tiếng, là khách đến nhà người khác ở nhờ mà dậy trễ thì lại không hay. Nhưng Lingling lại không cho cô rời khỏi giường, vòng tay siết chặt eo cô. " Lingling, em phải xuống giúp mẹ chị làm bữa sáng..." Orm nói xong, không thấy người kia ý kiến gì thêm, cúi xuống đã thấy hơi thở đều đều, xem ra đêm qua chị đã rất mệt. Hôn nhẹ lên trán Lingling một cái rồi rời khỏi giường.
Orm bước vào phòng bếp, đã nhìn thấy mẹ Lingling đeo tạp dề đứng đó. " Chào buổi sáng bác gái..." Mẹ Lingling hơi giật mình quay lại, nét đoan trang hiền hậu trên gương mặt bà khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. " Orm, con dậy sớm vậy? Tối qua ngủ không ngon sao con?"Orm bước đến, giọng nhe nhàng." Dạ không, con ngủ rất ngon ạ. Còn bác, bác ngủ ngon chứ ạ?" " Bác ngủ rất ngon, cảm ơn con!" Orm im lặng đứng đó, mắt đảo quanh một vòng xem có việc gì mình có thể giúp không, cư nhiên lại chẳng tìm ra được cái nào." Bác gái, để con giúp bác một tay..." " Được rồi Orm, con ra phòng khách ngồi đi, ta sẽ kêu người đem bánh nước..." Nhưng Orm liền từ chối, kiên quyết với ý định muốn giúp đỡ bà. " Được rồi, vậy con giúp ta rửa rau nhé!" " Dạ."Một lúc sau, bà Kim đang nấu ăn thì có một vòng tay khác ôm lấy mình từ phía sau, giọng nói quen thuộc vang bên tai." Chào buổi sáng, mẹ!" " Chào buổi sáng, con gái." Lingling buông mẹ mình ra, chú ý đến cô gái đang đứng rửa rau cách đó không xa, chị bước đến, nhân lúc bà Kwong không chú ý, liền hôn vội lên gò má Orm. Orm trợn mắt nhìn chị, cái hôn bất ngờ khiến cô muốn la lên nhưng nếu làm vậy, thì mọi chuyện sẽ vỡ lẽ. " Bác gái, con đã rửa rau xong rồi ạ!" Orm đẩy Lingling sang một bên, đến bên cạnh bà Kwong đang đứng. " Cảm ơn con, Orm, nếu con không phiền thì cắt thịt dùm bác nhé!" " Dạ vâng..." Thấy mình đứng đây có chút thừa thãi, Lingling đành ngồi xuống ghế, ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ trước mặt, khi mà hai người phụ nữ chị yêu thương nhất trên đời xuất hiện trong bếp, cùng nhau làm bữa sáng. Orm nâng mũi dao lên, chuẩn bị thái xuống miếng thịt trên thớt, nhưng chưa được bao lâu, một tiếng la khẽ thất thanh." A!" Orm lập tức rụt tay lại theo phản xạ. " Có chuyện gì thế Orm?" Người đầu tiên chú ý đến là mẹ Lingling, nhưng có một bóng trắng lao đến trước cả bà. " Orm!" Lingling chụp lấy bàn tay cô, nhìn thấy ngón trỏ thấm máu, mặt mày liền biến sắc. " Em không sao..."" Không sao cái gì?" Lingling nhíu mày, giọng gần như gắt lên vì lo lắng. " Mẹ, con đi xử lý vết thương cho em ấy!" " Được, con đi đi..." Chưa kịp để bà Kwong nói dứt câu, đã thấy bóng lưng cả hai mất hút ở cầu thang. " Ngồi yên đó!" Lingling đẩy cô ngồi lên giường, còn bản thân thì vội đi lấy hộp cứu thương. Orm đưa ngón tay bị thương lên tầm mắt, máu không biết máu đã chảy dọc theo ngón tay từ lúc nào. " Chịu đau một chút..." Lingling dùng bông gòn lau đi vết máu trên ngón tay cô, động tác vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, như thể đang trân quý một báu vật. Orm nhìn dáng vẻ gấp gáp ấy, trong lòng có chút thất vọng về bản thân, cô cụp mắt, buông ra tiếng thở dài." Lingling, em xin lỗi... Em thật vô dụng, có tí chuyện mà làm cũng không xong!" Lời nói vừa thốt ra, Lingling liền đưa tay búng giữa trán cô một cái thay cho lời mắng yêu. Nhìn thấy người kia ôm trán nhăn nhó, chị nhẹ cười, nhướn người, khẽ hôn lên bờ môi cô. " Không cho phép em xem thường bản thân mình. Trong mắt chị, Orm lúc nào cũng là người tuyệt vời nhất..."