LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

31










___

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cầu thang, thu hút sự chú ý của cả ba người đang đứng ở sảnh lễ tân. Orm ngẩng lên đầu tiên, mắt mở to kinh ngạc:

“ Freen?!”

“ Freen!” Becky thốt lên, rồi không kịp suy nghĩ gì, nàng lao đến như cắt, đỡ lấy Freen ở bậc thang cuối cùng khi chị ấy gần như muốn gục xuống.

Hai người ôm chầm lấy nhau trong khoảnh khắc vỡ òa, hơi thở hòa quyện trong lo lắng và nhẹ nhõm.

“ Chị tưởng… sẽ không bao giờ gặp lại em nữa…” Freen thều thào, giọng đầy run rẩy trong vòng tay của Becky.

Becky siết chặt vòng tay, mắt đỏ hoe, chẳng nói lời nào, chỉ im lặng mà vùi mặt vào vai chị, hơi thở gấp gáp: " Em ở đây rồi, Freen, đừng sợ, có em ở đây rồi..."

Ngay lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên dồn dập phía sau khiến cả ba người giật mình. Người phụ nữ nọ bước ra từ cầu thang, một tay ôm lấy trán đang rướm máu, ánh mắt tóe lửa khi nhìn thấy Freen đang trong vòng tay của Becky.

Không cần suy nghĩ, Orm sải bước dài, bước hẳn lên phía trước, chắn nang trước mặt cặp đôi nọ. Cô thủ thế sẫn sàng manh động trước kẻ nào lao tới, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, giọng nói vang lên cứng rắn: “ Đừng có tới gần họ thêm một bước nào nữa.”

Người phụ nữ khựng lại, máu rịn bên thái dương, nhìn ánh mắt đầy sát khí của Orm thì không khỏi cười khẩy, kêu với giọng đanh lại:

“ Để bọn họ đi đi.”

Mấy nhân viên lễ tân đứng phía sau vốn định ngăn cản, nghe thấy lệnh liền chùn bước. Người phụ nữ nghiến răng, ánh mắt vẫn không rời Freen, giọng lạnh lùng: “ Xem như chuyện làm ăn của ta chấm dứt..."

Không khí căng thẳng ngột ngạt kéo dài vài giây trước khi cả nhóm nhanh chóng dìu Freen rời khỏi khách sạn, để lại sau lưng một người đàn bà với ánh mắt nhuốm độc, đứng chết lặng trong cơn thịnh nộ chưa kịp bùng nổ.






















Chiếc xe lao đi trong màn đêm tĩnh mịch, đèn đường vút qua như những vệt sáng mờ nhòe phản chiếu trên kính xe. Không ai nói lời nào, chỉ có tiếng thở gấp gáp còn vương lại sau cuộc tháo chạy.

Freen ngồi ở băng ghế sau, thân thể run nhẹ, nhưng bàn tay thì vẫn nắm chặt lấy tay Becky một cái nắm chặt đến mức như sợ nếu buông ra sẽ mãi mãi mất đi.

Becky cũng chẳng muốn buông, bàn tay nàng siết lấy tay Freen, đầu tựa nhẹ vào đỉnh đầu chị, ánh mắt rũ xuống, nhìn vào khoảng không vô định.

Từng khung cảnh khi nãy cứ hiện về trong đầu cô như một thước phim quay chậm, dáng vẻ Freen xộc xệch loạng choạng giữa cầu thang, gương mặt trắng bệch đầm đìa nước mắt.

Nếu lúc đó Orm không hành động kịp thời... nếu như nàng vẫn cứng đầu mà không thèm quan tâm… thì Freen Sarocha sẽ thế nào đây?

Nỗi sợ len lỏi vào từng tế bào, Becky cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng nấc. Nhưng những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ lăn dài, rơi xuống mu bàn tay đang siết lấy tay Freen. Nàng cố giấu đi, cúi thấp đầu hơn nữa, vai khẽ run lên trong bóng tối.

Freen cảm nhận được sự run rẩy ấy. Chị ấy nghiêng đầu sang, chậm rãi đưa tay còn lại chạm nhẹ vào má Becky, lau đi giọt nước đang rơi.

“ Freen, em đã rất sợ...” Becky khẽ nói, giọng vỡ ra như một tiếng thì thầm tội lỗi.

Freen nhìn nàng, ánh mắt ươn ướt nhưng dịu dàng, nở một nụ cười mệt mỏi: “ Ngoan, chị vẫn còn ở đây mà.”

Becky gật đầu nén đi tiếng khóc, nước mắt rơi nhiều hơn. Orm ngồi ghế lái phía trước, lặng lẽ liếc nhìn qua kính chiếu hậu, tay siết vô lăng chặt hơn.

Cô không lên tiếng, chỉ tập trung vào con đường trước mặt—một con đường mà từ giờ, sẽ không để ai tổn thương người ở băng ghế sau thêm một lần nào nữa.



























Ánh đèn ngủ dịu nhẹ phủ lên căn phòng một màu vàng ấm, bao bọc hai người trong không gian yên tĩnh như muốn đóng băng lại từng khoảnh khắc.

Freen ngồi tựa đầu giường, tấm chăn mỏng khoác hờ trên vai, để lộ một vài vết hằn đỏ tấy trên làn da trắng nhợt.

Becky ngồi đối diện, tay run nhẹ khi cẩn thận chấm thuốc lên khoé môi chị ấy, nơi máu vừa khô lại thành vết sẫm. Ánh mắt nàng dừng lại nơi những dấu vết thô bạo ấy, nỗi đau trong lòng trào lên như sóng.

“ Cô ta là một con cầm thú ” Becky thì thầm, giọng run rẩy vì phẫn nộ.

Freen khẽ nhắm mắt, rồi chậm rãi nắm lấy bàn tay đang run lên vì giận dữ ấy, kéo nhẹ về phía mình. Chị ấy nâng nó áp vào má mình, lành lạnh nhưng khiến tim ấm đến lạ.

Đôi mắt Freen ngước lên, chất chứa vô vàn những điều muốn nói, rốt cuộc lại chỉ là một lời thì thầm khàn đặc:

“ Chị xin lỗi... xin lỗi em, Becky... vì tất cả những sai lầm ngu ngốc của chị..."

Becky không đáp. Nàng chỉ nhìn Freen, thật sâu, nước mắt người đối diện tràn bờ rồi lặng lẽ lau nó. Bàn tay ấy dịu dàng như thể muốn xoa dịu mọi vết thương, không chỉ trên cơ thể mà cả trong trái tim.

“ Đừng nói xin lỗi nữa...” Becky nghẹn ngào

" Chỉ cần từ giờ chị luôn ở bên em… đừng biến mất khỏi em thêm lần nào nữa... thế là đủ rồi.”

Freen không nói gì thêm. Chị ấy chỉ cúi đầu, đặt một nụ hôn thật khẽ lên mu bàn tay người con gái trước mặt. Một nụ hôn vừa dịu dàng vừa run rẩy, như muốn truyền đi tất cả niềm hối hận lẫn tình yêu vẫn còn rực cháy nơi tim.

“ Nếu ngày hôm nay em không đến, có lẽ cả đời này của chị chỉ có thể sống trong nỗi ô nhục...” Giọng Freen khàn đi, nghẹn lại trong lồng ngực, “ Chị thề... sẽ không để em rời xa chị một giây phút nào nữa. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra...”

Becky đưa tay ôm lấy khuôn mặt ấy, kéo nhẹ Freen vào lòng mình, như đang ôm trọn cả thế giới từng một lần suýt mất đi.

Không ai nói thêm điều gì, bởi đôi tim đang run lên vì thương, vì yêu, đã thấu hiểu tất cả.





































Trong căn phòng yên tĩnh, Orm và Lingling đang nằm sát bên nhau, hai cơ thể quấn lấy nhau trong hơi ấm dịu dàng của sự an toàn vừa tìm lại được.

Orm vòng tay ôm trọn Lingling vào lòng, cằm tựa lên mái tóc mềm mại của người con gái ấy, hơi thở dịu nhẹ. Còn Lingling, chị đang mân mê những lọn tóc dài của Orm, ánh mắt tràn ngập nỗi suy tư.

Bọn họ mừng vì sau tất cả mọi chuyện, chẳng ai trong số họ đánh mất đi người quan trọng của chính mình.

Trong lòng Lingling dâng lên một cảm giác gì đó vừa nhẹ nhõm xen lẫn hoài nghi. Nếu lúc đó, người ở trong hoàn cảnh như Freen là chị và Orm… liệu họ có thể đi đến được hồi kết đẹp như hôm nay?

Câu hỏi ấy khiến Lingling bất giác rúc sâu hơn vào lồng ngực của Orm. Chị lắng nghe nhịp tim đều đặn nơi đó, như đang mượn nó để làm dịu đi những bất an trong lòng mình. Tay chị siết nhẹ lấy vạt áo của Orm, như thể chỉ cần buông ra thôi, tất cả sẽ lại trôi xa.

Lingling nguyện cầu trong đêm, nếu con đường tương lai phía trước của họ đầy trở ngại chông gai… chị chỉ mong lòng mình vẫn đủ can đảm để không quay bước…

Nhận ra được nỗi lo lắng từ người trong lòng, Orm chỉ siết chặt vòng tay hơn, đặt một nụ hôn lên trán người yêu. Như một lời thề lặng thầm, như một lời hứa chẳng cần phải nói ra.

" Ngủ đi Lingling, em vẫn sẽ ở đây..."

Trong khoảnh khắc ấy, chẳng cần đến những lời thề hoa mỹ, chỉ cần có nhau trong tay là đủ.


































Kỳ nghỉ đông đến cùng một tháng tự do rực rỡ mà không màng những bài luận áp lực trên trường.

Orm đáng lẽ như mọi năm sẽ cùng gia đình đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhưng năm nay đã khác, sự xuất hiện của Lingling đã khiến mọi kế hoạch trở nên nhỏ bé, chỉ cần ở cạnh chị, dù là nơi nào cũng hóa thành thiên đường. 

Cả hai quyết định sẽ trải qua kỳ nghỉ đông thật đáng nhớ này cùng nhau.

Freen và Becky cũng vậy, sau tất cả những hiểu lầm, những đau đớn tưởng như chẳng thể cứu vãn, họ cuối cùng cũng trở về bên nhau.

Cả hai còn yêu nhau nồng nàn hơn cả trước đây, như thể từng giây từng phút mất nhau đều được bù đắp lại gấp bội. Hai người quyết định về thăm quê nhà của Becky, nơi mà nàng từng nhiều lần kể với ánh mắt sáng rực. Orm thật lòng mừng cho họ.

Và rồi Lingling khẽ ngỏ lời, hỏi Orm có muốn cùng về quê mình chơi không, và cũng chẳng có lý do gì để Orm từ chối một cơ hội tuyệt vời như vậy.

Hôm nay là ngày cuối cùng ở trường trước kỳ nghỉ. Trong sân trường ngập nắng, Orm đứng đợi bên hành lang, nơi có hàng cây rụng lá vàng khẽ đung đưa theo gió lạnh đầu đông. Cô nhìn về phía cửa lớp, chờ bóng dáng quen thuộc của ai đó xuất hiện.

Và rồi Lingling bước ra, ánh mắt lấp lánh, môi nở nụ cười dịu dàng khi nhìn thấy Orm. Hai người chẳng cần nói gì nhiều, bàn tay tự nhiên tìm lấy nhau, đan vào như đã từng như thế rất nhiều lần chỉ là giờ đây, không còn do dự, cũng không còn e ngại.

Giữa dòng người tấp nập, hai cô gái tay trong tay rời khỏi sân trường. Mùa đông năm nay, không chỉ lạnh… mà còn ấm áp đến lạ.







































Orm nhìn thấy mình trong một chiếc váy cưới trắng muốt, tay trong tay cùng Lingling bước chầm chậm trên thảm đỏ dẫn đến lễ đường. Ánh sáng đèn pha lê rọi xuống khiến mọi thứ lung linh như cổ tích.

Trong ánh mắt của Lingling là sự dịu dàng không thể che giấu, và Orm chẳng thể rời mắt khỏi người con gái ấy dù chỉ một giây. Khi nhẫn cưới được trao vào tay nhau, khi môi chạm môi trong tiếng vỗ tay rộn ràng, thì giấc mơ vụt tan...

“ Dậy đi cô nương, sắp tới nhà chị rồi đấy.” Giọng Lingling khẽ vang bên tai, mang theo chút trêu chọc lẫn yêu thương.

Orm mở mắt ra, vẫn còn lơ mơ vì chưa định hình được đâu là thực, đâu là mộng. Cô dụi mắt, uể oải chỉnh lại mái tóc rối bời sau giấc ngủ dài, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hong Kong. Thành phố nơi Lingling sinh ra và lớn lên, là một phần tuổi thơ mà Orm chỉ từng nghe kể qua lời chị. Giờ đây, khi tận mắt chứng kiến, Orm không khỏi choáng ngợp.

Những toà nhà cao tầng san sát, biển hiệu đầy màu sắc, từng con phố sầm uất và vội vã. Không giống Bangkok thân thuộc với cô, nơi này hoàn toàn xa lạ, và một chút gì đó khiến Orm hơi chùn lòng.

Như thể cảm nhận được nỗi bất an trong mắt cô, Lingling nhẹ nắm lấy tay Orm, bàn tay ấm áp siết nhẹ như lời trấn an: “ Có chị ở đây, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.”

Orm khẽ gật đầu. Sự ân cần của chị khiến cô vững tâm hơn đôi chút.

Cả hai kéo vali đi qua con đường lát gạch nhỏ dẫn đến một khu nhà yên tĩnh, khác hẳn sự ồn ào ngoài phố.

Lingling bước chậm lại, quay sang dặn dò: “ Thời gian tới, chúng ta sẽ sống chung với gia đình chị. Không giống ở Bangkok, ở đây… mình phải cẩn trọng hơn, không thể quá thân mật. Phải hành xử như bạn bè, em hiểu chứ?”

Nghe đến đây, Orm có hơi buồn. Không phải vì sợ giấu giếm, mà là sợ không được ôm chị bất cứ khi nào mình muốn. Nhưng nếu đây là điều kiện để được ở bên Lingling, thì cô sẵn sàng. Orm mỉm cười, như thể muốn trấn an ngược lại: “ Em biết mà, chị đừng lo..."

Lingling nhìn thấy nụ cười gượng ép của cô mà lòng cũng đau theo khẽ dừng chân. Chị ngó nghiêng xung quanh, chắc chắn không có ai lảng vảng quanh đây, liền cúi đầu, trao Orm một nụ hôn thật dịu dàng nhưng đầy lưu luyến.

Một nụ hôn cuối trước khi vai diễn bắt đầu.

Orm cười khẽ, đưa tay lau son còn vương nơi môi, rồi nhanh chóng bước lùi về vị trí của mình, chuẩn bị cho vai diễn khó nhất nhưng cũng đẹp nhất đời cô.






































Họ vừa rẽ vào một ngã tư nhỏ trong con hẻm yên tĩnh thì một chiếc xe hơi màu đen sáng bóng dừng lại phía trước.

Orm nhíu mày, hơi ngạc nhiên—Lingling goik xe từ lúc nào vậy? Nhưng chưa kịp hỏi gì, cửa đã mở ra, một chàng trai bước xuống với dáng người cao ráo, gương mặt sắc sảo với đường nét lai nhẹ.

Ánh mắt cậu ấy sáng lên khi thấy Lingling, và chưa đầy một nhịp thở, cả hai đã lao vào ôm chặt lấy nhau như thể xa cách đã lâu.

Orm đứng chết lặng. Cô không rõ người này là ai, tại sao lại có thể ôm Lingling như vậy, lại còn ngay trước mặt cô.

Hai người họ ríu rít nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông, khiến Orm cảm giác mình như người thừa đứng lạc trong một vở kịch không có lời thoại dành cho mình. Cô khoanh tay, đứng bực bội một góc, ánh mắt không giấu được sự hờn dỗi.

Chợt Lingling quay lại, kéo tay chàng trai kia rồi nói bằng tiếng Thái:

" À, quên giới thiệu với em, đây là Jackson, em trai của chị. Nó bằng tuổi em đấy.”

Orm ngẩn người ra một lúc, rồi cúi đầu lễ phépgật đầu chào. Cô có nghe Lingling nhắc đến cậu em trai này vài lần, nhưng vì chưa từng gặp trực tiếp, nhất thời chẳng thể nhớ nổi khuôn mặt nào gắn với cái tên ấy.

Jackson vừa nghe giới thiệu xong liền hào hứng nhào đến ôm chầm lấy Orm. Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị siết chặt trong vòng tay và nghe một tràng tiếng Hoa líu lo vang lên sát tai mình.

Cô không hiểu được, chỉ biết đứng đơ người, mắt mở to rồi quay sang cầu cứu Lingling.

Lingling miệng cười mà khoé mắt giật giật, lôi cậu em trai ra khỏi người Orm

“ Xin lỗi em, thằng này tính nó nhiệt tình. Nó nói là rất vui khi gặp em, cảm ơn em vì đã luôn chăm sóc chị.”

Orm cười ngượng, nở một nụ cười xã giao, nhẹ giọng đáp lại bằng tiếng Anh:

“ Nice to meet you, Jackson.”

Sau màn chào hỏi náo nhiệt, cả ba bước lên xe. Orm ngồi cạnh cửa sổ, chống cằm nhìn phố xá Hong Kong lướt qua từng khung kính. Mọi thứ đều lạ lẫm nhưng đẹp một cách thanh lịch.

Trong khi đó, ở hàng ghế phía trước, Jackson và Lingling đã bắt đầu một cuộc trò chuyện bằng tiếng mẹ đẻ của họ, còn Orm thì chỉ nghe như nước chảy qua tai—không thể hiểu được gì ngoài tên của mình thi thoảng được nhắc đến.

Chợt Lingling quay đầu lại, hỏi: “ Em đói chưa?”

Như một phản xạ, bụng Orm khẽ kêu lên "biểu tình" khiến bọn họ bật cười. Lingling vỗ nhẹ vào tay cô, ánh mắt lấp lánh đầy cưng chiều:

“ Chị sẽ dẫn em đi ăn hết những món đặc sản ngon nhất của Hong Kong..."

Orm mỉm cười, má hơi ửng đỏ, tim cũng vô thức mềm ra. Có lẽ nơi xa lạ này sẽ không còn quá đáng sợ… nếu bên cạnh cô có Lingling.
































Chương trước Chương tiếp
Loading...