LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
30.2
___
Freen bước vào nhà hàng với một tâm trạng có chút nặng nề. Hôm nay chị ấy lại một lần nữa đi gặp đối tác, bởi vì buổi bàn bạc lần trước không mấy suôn sẻ—người nọ có việc bận nên phải rời đi trước. Đã nghe danh tiếng của người phụ nữ này từ lâu. Một doanh nhân thành đạt, trẻ trung hơn so với tuổi thật của mình, mang theo một vẻ đẹp quyến rũ đầy quyền lực. Ngay từ lúc đầu, Freen đã rất ngưỡng mộ sự thành công của cô ta, cũng muốn trở thành một người có địa vị và tầm ảnh hưởng như vậy. Nhưng đồng thời, trong lòng chị vẫn có một chút e ngại khi đối diện với cô ta quá lâu.Người phụ nữ ấy mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu, rót đầy cho Freen rồi tựa người vào ghế, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu suy nghĩ của chị.“ Em biết để có được thành công như bây giờ, tôi đã phải đánh đổi những gì không?” Cô ta hỏi, giọng nói trầm thấp, mang theo một chút ý vị khó đoán.Freen cười nhạt, nhấc ly rượu trên bàn, xoay xoay nhẹ trong tay rồi chậm rãi đáp: “ Có lẽ là... đánh đổi thời gian và công sức của mình.”Người nọ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia thú vị, rồi chậm rãi cúi xuống, rót thêm rượu vào ly của Freen. “ Câu trả lời đó có phần đúng, nhưng vẫn chưa đủ.”Freen đưa ly rượu lên môi, uống một ngụm, ánh mắt đầy tò mò nhìn đối phương. “ Vậy còn phải đánh đổi điều gì nữa?”Người nọ mỉm cười, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu lắng hơn. “ Còn phải đánh đổi… người mà mình yêu.”Đôi tay đang cầm ly rượu của Freen khẽ siết chặt lại, cả người bất giác rơi vào trầm tư. Lời nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào lòng Freen.Becky. Hình ảnh của cô ấy bất giác hiện lên trong đầu chị. Nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo ngày trước… tất cả những điều đó dường như đã trở nên xa vời với chị. Freen đặt ly rượu xuống bàn, bàn tay vô thức run lên nhẹ. Chị ấy không phủ nhận, bản thân mình đã thay đổi. Vì muốn chạm đến ước mơ, chị đã lao vào công việc mà quên đi Becky. Nhưng nếu nói rằng phải đánh đổi người mình yêu để có được thành công, thì chẳng phải chị đã thực sự làm như vậy rồi sao?Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Không khí có chút nặng nề. Nhưng Freen vẫn chưa kịp suy nghĩ nhiều, một bàn tay mềm mại bỗng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của chị.Freen sững người. Chị hơi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy người phụ nữ kia đang mỉm cười, ánh mắt có chút ý vị không rõ ràng.“ Freen.” Giọng cô ta trở nên nhẹ nhàng hơn, như một lời thì thầm đầy mê hoặc. “ Cơ hội này không phải lúc nào cũng có đâu. Nếu em từ chối, thì nó sẽ không thể đến lần thứ hai.”Freen cảm nhận được sức ép từ bàn tay đối phương, khẽ cau mày, chậm rãi rút tay về. Nhưng ngay khoảnh khắc chị định rời đi, người nọ lại càng nắm chặt hơn, không để chị có cơ hội tránh thoát.“ Em không muốn có được thành công sao?” Giọng nói kia đầy dụ hoặc, gương mặt người nọ dần áp sát lại gần hơn.Freen nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhưng ngay lúc này, chị ấy đột nhiên cảm thấy trong người có chút khác lạ. Một cảm giác nóng bức khó chịu dâng lên, cả người hơi cồn cào, đầu óc bắt đầu trở nên mơ hồ.Ánh mắt Freen vô thức nhìn xuống ly rượu trước mặt. Đã uống đi một nửa…Chị ấy ngẩng lên, muốn nhìn người trước mặt, nhưng hình ảnh có chút nhòe đi. Duy chỉ có một thứ vẫn hiện rõ—nụ cười thấp thoáng đầy bí ẩn trên môi đối phương.
Lúc Freen lấy lại được ý thức, đầu óc chị ấy vẫn còn choáng váng, cảm giác nặng trĩu như vừa trải qua một cơn mê kéo dài. Khi đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng mờ ảo trong phòng, Freen chậm rãi nhận ra một điều đáng sợ—chị ấy không còn ở nhà hàng nữa.Trần nhà lạ lẫm, mùi hương xa lạ, cả chiếc giường mềm mại dưới lưng cũng không giống giường của chị ấy.Tim Freen đập mạnh. Chị ấy ngồi bật dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng khách sạn. Không có ai xung quanh. Cả căn phòng vắng lặng đến mức chị ấy có thể nghe rõ tiếng hơi thở gấp gáp của mình.Cảm giác sợ hãi trào lên, Freen vội vàng tìm kiếm điện thoại. Chị ấy lật chăn, kiểm tra dưới gối, thậm chí lao đến chiếc bàn gần đó để xem thử, nhưng không có gì cả. Điện thoại đã biến mất.Freen siết chặt nắm tay, cảm giác hối hận và bất lực đan xen trong lòng. Chị ấy cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bất tỉnh, nhưng ký ức chỉ là những mảnh vụn rời rạc—bàn tay kia đặt lên tay Freen, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai, rồi ly rượu..." Khốn kiếp..." Freen thì thào, hai tay ôm lấy đầu.Bây giờ, chị ấy mới thật sự hiểu ra những lời Orm đã nói hôm đó. Sự nghiệp mất đi còn có thể gây dựng lại, nhưng nếu đánh mất đi người mà mình yêu, có lẽ là mãi mãi. Freen đã cố gắng bảo vệ công việc của mình, nhưng đổi lại là mất Becky, mất đi thứ quan trọng nhất mà chị ấy từng có.Không.Freen hít một hơi sâu, ép mình phải bình tĩnh lại. Chị ấy đứng dậy, bước nhanh đến cánh cửa, vặn chốt. Nhưng... không mở được.Cửa đã bị khóa từ lúc nào.Cảm giác hoảng loạn lại dâng lên trong lòng, Freen liên tục vặn nắm cửa, dùng cả sức đập mạnh vào nó." Chết tiệt!" Freen cắn chặt răng, giọng nói mang theo sự giận dữ lẫn hoang mang.Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Và quan trọng hơn, làm sao để thoát khỏi nơi này...?
Hôm nay đáng lẽ Freen sẽ được Orm đón về sau cuộc họp với đối tác, nhưng khi Orm đến nơi, cô chẳng thấy bóng dáng chị ấy đâu. Gọi điện thoại thì không ai bắt máy, tin nhắn cũng không được hồi đáp. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng Orm. Chị ấy đã nhờ cô đến đón, tại sao bây giờ lại không liên lạc được?Orm cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi cho Becky. Khi điện thoại vừa kết nối, Becky nghe giọng của Orm mà lập tức gắt lên:“ Chuyện gì nữa đây? Tớ với Freen chia tay rồi, đừng lôi tớ vào chuyện của chị ấy.”Orm biết Becky không muốn liên quan gì đến Freen nữa, nhưng trong tình huống này, cô không còn cách nào khác.“ Becky, chị ấy mất liên lạc rồi. Lúc nãy còn nhắn bảo tớ đến đón mà giờ lại không thấy đâu cả.”Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây. Orm biết Becky đang dao động.“ Tớ sẽ không gọi cho chị ấy đâu." Becky đáp, nhưng giọng nói đã không còn chắc chắn như trước.“ Chị ấy có thể gặp chuyện rồi.” Orm nhấn mạnh, giọng trở nên nghiêm túc.Becky hít sâu, do dự thêm vài giây rồi bật một ứng dụng cũ trên điện thoại—một ứng dụng định vị mà các cặp đôi thường dùng để theo dõi lộ trình của nhau. Nàng không chắc Freen còn dùng hay không, nhưng thử vẫn hơn không. Khi màn hình hiện lên vị trí cuối cùng của Freen, Becky sững người.Điện thoại của Freen… đang di chuyển trên một chiếc xe hơi lạ, rồi dừng lại ở một khách sạn.Tim Becky nhói lên một nhịp.Tại sao Freen lại ở khách sạn?Một loạt suy nghĩ đan xen trong đầu Becky, nhưng nàng nhanh chóng tự nhắc bản thân không nên quan tâm đến chuyện của Freen nữa. Cô ấy hít sâu, cầm điện thoại gọi lại cho Orm, giọng nói cố tỏ ra bình thản nhưng không giấu được sự lo lắng:“ Chị ấy đang ở một khách sạn. Tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu..."Orm nhíu mày, càng nghe càng thấy bất thường.“ Khách sạn?” Cô hỏi lại, không thể che giấu sự khó hiểu trong giọng nói. “ Sao Freen lại ở đó? Chị ấy bảo tớ đến đón mà?”Becky không muốn nghĩ nhiều, nhưng lại không thể ngăn mình hoài nghi.“ Có thể… là đi cùng ai đó." Nàng đáp qua loa, cố giữ giọng bình tĩnh.Orm im lặng một lát, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô chợt hỏi:“ Becky, cậu có biết gì về người hợp tác với Freen không?”Becky thoáng do dự nhưng rồi cũng nói:“ Là một doanh nhân thành đạt, rất nổi tiếng trong ngành. Chị ấy có vẻ rất ngưỡng mộ cô ta…” Becky ngừng lại một chút rồi thở dài. “ Thật ra, tớ từng thấy cô ta có vài hành động hơi thân mật với Freen. Đó cũng là một phần lý do khiến bọn tớ cãi nhau rồi chia tay.”Nghe đến đây, Orm ôm lấy trán, lòng cô thắt lại." Có lẽ chị ấy gặp chuyện gì đó rồi..." " Orm, cậu đang ở đâu? Mau đến đón tớ..." Becky nghe những lời cô nói mà lòng run rẩy. Orm mím môi, cảm giác bất an dâng tràn trong lòng. " Được rồi"Mười phút sau, Orm dừng xe trước căn hộ của Becky. Cô chỉ vừa kịp bước xuống xe đã thấy cánh cửa mở toang, Becky xuất hiện với khuôn mặt hiện rõ sự căng thẳng. Nhưng Orm càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc sau lưng Becky." Lingling...?"Lingling tiến đến trước mặt cô, tay vuốt nhẹ đôi gò má hơi đỏ do lạnh của cô." Freen là người thân của em, cũng tức là người thân của chị. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với cô ấy, chị cũng không thể ngồi yên."Orm bị những lời này của chị làm cho cảm động, cô cúi người hôn nhẹ lên má Lingling rồi mở cửa xe cho chị lên. Thế là ba người họ nhanh chóng lên đường, lần theo địa chỉ mà Becky tìm được. Không ai nói một lời nào trên suốt quãng đường đi, nhưng sự lo lắng và căng thẳng bao trùm lấy cả ba. Becky ngồi ghế sau, hai tay siết chặt vào nhau, ánh mắt tràn ngập bất an.Chỉ mong rằng Freen vẫn an toàn…
Freen ngồi bất lực trên giường, ánh mắt đảo quanh căn phòng chật hẹp, cố tìm bất cứ thứ gì có thể giúp mình thoát ra. Chị đã thử dùng ghế để phá cửa, nhưng lớp khóa dày cộp chẳng hề lung lay. Chị lục lọi khắp nơi, tìm kiếm một chiếc điện thoại, một phương tiện liên lạc, nhưng chẳng có gì cả.Cảm giác bất lực siết chặt lấy Freen. Chị ấy đưa tay lên ôm trán, đầu óc hỗn loạn. Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng lách cách mở khóa cửa. Freen giật mình, đứng bật dậy, cơ thể căng cứng vì căng thẳng.Cánh cửa chậm rãi mở ra, để lộ bóng dáng người phụ nữ nọ—người mà chị ấy từng rất ngưỡng mộ và mong muốn hợp tác cùng.Freen nhìn chằm chằm vào cô ta, giọng nghẹn lại:“ Tại sao... tại sao lại làm điều này với tôi?”Người phụ nữ kia chậm rãi đóng cửa lại, khóe môi khẽ nhếch lên. “ Những gì tôi muốn, tôi đều phải có được.”Freen lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn. “ Làm ơn... hãy tha cho tôi. Cô muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng.”Người kia bật cười, tiến lại gần, ngón tay lướt nhẹ trên mép giường. “ Vậy sao?” Cô ta cúi người, nhìn thẳng vào mắt Freen. “ Vậy thì phục vụ tôi đi..." Nói rồi, cô ta bất ngờ lao đến, ép Freen ngã xuống giường.“ Buông tôi ra!” Freen vùng vẫy, hai tay cố đẩy cô ta ra, nhưng sức lực của chị ấy dường như chẳng thấm vào đâu.Bốp!Một cái tát giáng xuống, khiến khóe môi Freen rướm máu. Đôi mắt chị ấy mở to, đau đớn và phẫn nộ. Người phụ nữ kia dùng lực đè chặt lấy chị ấy, bàn tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt." Ngoan ngoãn một chút thì sẽ không bị đau..." Freen cắn chặt răng, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực. Ánh mắt căm phẫn nhìn người phụ nữ trước mặt, dòng lệ trải xuống bên thái dương, thấm vào lọn tóc. " Làm ơn hãy tha cho tôi..."
Ba người Orm, Becky và Lingling bước vào khách sạn, cảm giác lo lắng và căng thẳng rõ rệt trên khuôn mặt họ. Họ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng sự nghi ngờ về người đối tác nọ càng lúc càng rõ ràng. Khi đến quầy lễ tân, Orm tiến lên trước, dáng vẻ lo lắng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: " Xin chào, chúng tôi đang tìm một người tên Freen Sarocha Chankimha. Cô ấy có đặt phòng ở đây không?"Nhân viên lễ tân, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt cứng nhắc, nhìn họ rồi lạnh lùng đáp: " Xin lỗi, tôi không thể cung cấp thông tin khách hàng cho bất kỳ ai nếu không có sự cho phép."Becky, cảm thấy tình hình trở nên căng thẳng hơn, vội vã nói: " Chúng tôi là người thân của cô ấy. Cô ấy đã mất tích, chúng tôi cần phải tìm cô ấy gấp. Làm ơn, ông có thể giúp chúng tôi không?"Nhân viên lễ tân vẫn không thay đổi sắc mặt, giọng điệu cứng rắn: " Cô ấy là khách của khách sạn này, tôi không thể cung cấp thông tin mà không có quyền hạn. Nếu có vấn đề, bạn có thể liên hệ với quản lý."Lingling không chịu nổi sự thờ ơ của người đàn ông, chen vào: " Chúng tôi không có thời gian để đôi co với mấy người. Cô ấy có thể đang gặp nguy hiểm, chỉ cần cho chúng tôi biết được cô ấy đang ở đâu và có an toàn hay không thôi!"Tình huống bắt đầu trở nên căng thẳng hơn khi nhân viên lễ tân vẫn không chịu hợp tác. " Các người thực sự vẫn không nói sao?" Nhân viên lễ tân im lặng, đôi mắt thoáng có sự thay đổi. Becky nhân cơ hội đó, tiếp tục: " Cô ấy đã ở đây, phải không? Nếu không giúp đỡ, chúng tôi sẽ buộc phải báo cảnh sát. Chắc chắn ông không muốn mọi chuyện rắc rối hơn đâu, đúng không?"" Xin hãy đợi một chút!"
Trong lúc cô ta đang chôn mặt mình vào hõm cổ của Freen, hai cổ tay bị cô ta siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, thì tiếng chuông điện thoại reo lên. " Chết tiệt..." Cô ta ré lên một câu mắng chửi, rồi hướng đến nhìn Freen, gương mặt đầm đìa nước mắt, bờ môi dưới bị chính mình cắn chặt đến tứa máu, trông chị ấy bây giờ chẳng khác gì một cái xác vô hồn, không chút sức lực. " Có chuyện gì?" Cái giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang dội trong căn phòng nhỏ, trong vô vọng Freen nghe thấy tên mình bật từ miệng người nọ." Freen Sarocha có người tìm sao?" Nghe xong, người phụ nữ nọ tức giận, cảm thấy kế hoạch của mình bị phá hoại, rồi cô ta đứng dậy, ném chiếc áo choàng sang một bên. Hơi thở của cô ta trở nên dồn dập, ánh mắt hằn lên sự căm phẫn. Cô ta toan muốn rời khỏi phòng, giận dữ và tự nhủ rằng phải dẹp bỏ tất cả những mối đe dọa." Freen, nếu em muốn sống thì khôn hồn ngoan ngoãn ở trong phòng này đi..." Rời khỏi bờ môi của Freen, cô ta đứng dậy, quay lưng lại với chị ấy, bận rộn chỉnh lại trang phục của mình. Mắt Freen lóe lên tia hy vọng khi cô thấy người phụ nữ quay đi, chị ấy liền vội vàng quơ lấy chiếc cốc nước trên bàn, tay run rẩy nhưng vẫn đầy quyết tâm.Với một động tác nhanh chóng, Freen vung tay đánh mạnh chiếc cốc vào đầu người phụ nữ đang quay lưng lại. Cô ta hét lên một tiếng đau đớn, ngã xuống sàn một cách bất ngờ. Cảnh tượng trong phòng trở nên hỗn loạn khi người phụ nữ nằm gục trên sàn, đầu óc choáng váng vì cú đánh bất ngờ. Cánh cửa bật mở, Freen lao ra ngoài, mặc kệ sự đau đớn từ vết thương trên cơ thể, chỉ một ý nghĩ duy nhất tồn tại trong đầu – cô phải thoát khỏi nơi này.