LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
30
___
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt đến mức Becky cảm thấy khó thở. Đứng giữa phòng khách với đôi mắt hoe đỏ, nàng nhìn thẳng vào Freen, giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên quyết.“ Chị có thể giải thích sao cũng được, nhưng em không thể giả vờ như không thấy gì cả, Freen.”Freen thở hắt ra, đưa tay vuốt mặt, cố gắng giữ bình tĩnh. “ Becky, em thật sự nghĩ chị phản bội em chỉ vì đi ăn tối với một người khác sao? Đó là đối tác công việc, không phải là người mà em đang tưởng tượng.”Becky bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy chất chứa đầy chua xót. “ Chị nghĩ em mù à? Em đã thấy chị nắm tay cô ta. Nếu đó chỉ là công việc, vậy tại sao lại cần đến những cử chỉ thân mật như vậy?”Freen nhíu mày, có chút khó chịu. “ Becky, đó là phép lịch sự! Cô ấy là người mời chị đến làm việc, chẳng lẽ chị lại thô lỗ với cô ấy?”“ Lịch sự?” Becky cắn môi, cố ngăn nước mắt chực trào. “ Vậy còn em thì sao? Dạo gần đây chị có bao giờ dành cho em chút thời gian nào không? Chị lúc nào cũng bận, lúc nào cũng chỉ có công việc. Em có cảm giác như chị không còn là Freen Sarocha của em nữa rồi.”Freen siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng. “ Becky, em đang ghen tuông quá mức rồi đấy. Chị không hiểu tại sao em lại làm ầm lên chỉ vì những hình ảnh mà em vô tình nhìn thấy..." Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Becky. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Freen, ánh mắt đong đầy tổn thương. “ Quá mức? Chị thật sự nghĩ em ghen tuông vô lý sao?” Becky cười nhạt, lắc đầu. “ Vậy thì có lẽ chị đã chẳng còn yêu em nữa rồi.”Freen thoáng sững sờ trước câu nói ấy, nhưng rồi chỉ im lặng. Sự im lặng ấy với Becky mà nói chính là câu trả lời rõ ràng nhất. Nàng Armstrong hít một hơi thật sâu, rồi thả lỏng bàn tay đang siết chặt.“ Nếu đã vậy, thì chúng ta chẳng cần gì phải tiếp tục nữa...” Becky cất giọng nhẹ tênh, nhưng trong tim lại như có ai bóp nghẹt. “ Chia tay đi..."Freen ngạc nhiên nhìn Becky trong giây lát dường như không tin vào tai mình. Nhưng rồi, chị ấy chớp mắt, đôi môi khẽ nhếch lên như một nụ cười cay đắng.“… được thôi, nếu đó là điều em muốn..."Chỉ hai chữ ngắn gọn ấy nhưng lại đủ để phá vỡ tất cả. Becky nín thở, cảm giác tim mình đau nhói, nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, cô xoay người rời đi, không quay đầu lại dù chỉ một lần.Freen đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cánh cửa khép lại. Không còn tiếng cãi vã, không còn những lời trách móc. Chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ.
Cánh cửa phòng của Freen vẫn khép chặt, nhưng âm thanh từ trên đó không thể lừa dối được ai. Tiếng bước chân của Becky vang lên từng nhịp, khiến Lingling và Orm đang ngồi trên sofa không thể không nghe thấy. Orm khẽ đứng dậy, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy Becky vội vã bước xuống cầu thang, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ hoe.“ Becky!” Orm vội vàng gọi khi thấy cô ấy không dừng lại, lướt qua họ như một bóng ma, không đáp lại.Orm lập tức vội vàng chạy theo, chặn người nọ lại trước cửa. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai Becky, kéo cô dừng lại." Becky à, có chuyện gì vậy?" Orm hỏi, giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng.Becky quay lại, gương mặt đầm đìa nước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn Orm nhưng không nói một lời nào. Nước mắt không ngừng lăn dài trên má nàng Armstrong, tạo thành những vệt mờ mờ. Cả căn nhà lúc này như ngừng lại, chỉ còn lại tiếng thút thít của Becky, đôi mắt hoang mang đầy đau đớn.Một lúc sau, Becky mới khẽ lên tiếng, giọng nói khàn đặc như bị bóp nghẹt, từng chữ nói ra như rơi xuống từ một vực sâu không đáy.“ Kết thúc rồi, Orm…”Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim của Orm. Cô ngỡ ngàng, cảm giác như mình bị tước mất một phần của cuộc sống. Nhưng trước sự đau khổ của Becky, Orm không thể thốt ra lời nào.Becky thở dài, đôi tay buông thõng, mắt cô không còn nhìn Orm nữa. Trong một cử chỉ đầy mệt mỏi, Becky vội vã gạt tay Orm ra và bước đi, không nói gì thêm.“ Becky...” Orm khẽ gọi, nhưng không có tác dụng. Becky mở cửa rời đi, như thể không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.Lingling đứng bên cạnh Orm, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng lo lắng khôn nguôi. Chị muốn làm gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. " Lingling, chị có thể cùng theo Becky trở về được không, cậu ấy rất cần một người bên cạnh mình ngay lúc này..." " Được rồi, vậy gặp em vào ngày mai nhé..." Lingling cũng định bụng sẽ làm vậy nếu như Orm không ngỏ lời trước. Chị nghiêng người, trao một nụ hôn khẽ lên môi cô, rồi mới rời đi.
Orm đứng trước cánh cửa phòng Freen, do dự một chút rồi đưa tay gõ nhẹ. Không có tiếng trả lời, nhưng cánh cửa không khóa. Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.Freen ngồi trên giường, ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt chị, làm lộ ra những đường nét có chút mệt mỏi. Bầu không khí trong phòng nặng nề, không có chút sức sống nào. Orm chưa bao giờ thấy Freen trong trạng thái như vậy." Chị Freen, có chuyện gì vậy...?" Orm cất tiếng, giọng nói có chút nhẹ nhàng, nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.Freen không nhìn cô, chỉ khẽ nhắm mắt rồi thở dài, như thể chị cũng đang cố kìm nén một điều gì đó. " Becky chỉ đang làm quá mọi chuyện lên thôi."Orm hơi khựng lại. Cô không ngờ Freen lại thốt ra những lời như vậy. Bình thường, dù có từng cãi vã với Becky, Freen cũng không bao giờ tỏ thái độ hời hợt thế này." Chị thực sự nghĩ vậy sao?" Orm ngồi xuống mép giường, nhìn Freen đầy kinh ngạc. " Chị biết Becky yêu chị nhiều thế nào mà, cậu ấy chỉ đang muốn được ở bên cạnh chị thôi."Freen mở mắt, ánh nhìn có chút mất kiên nhẫn. " Chị chỉ đang cố gắng làm việc vì tương lai của hai đứa! Becky không thể hiểu điều đó sao?" Giọng nói của Freen có chút bực dọc.Orm lắc đầu, cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm lấy Freen. " Chị đang quá lao tâm vào công việc, mà quên mất Becky rồi. Tuần trước cậu ấy sốt cao, chị cũng chẳng quan tâm đến."Freen khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn lạnh nhạt nói: " Lúc đó chị đang bàn việc với đối tác ở Chiang Mai, chẳng lẽ em kêu chị bỏ dở công việc trở về sao?"Orm nhìn chị, ánh mắt có chút bất lực. " Nhưng Becky cũng quan trọng mà, chị Freen. Công việc mất đi còn có thể gầy dựng lại, nhưng kiếm được một người thật sự yêu thương mình, thật sự rất khó. Chị không sợ đánh mất Becky sao?"Freen nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi mở mắt nhìn Orm. Nhưng ánh mắt chị ấy không còn dịu dàng như trước nữa, mà mang theo một chút mệt mỏi xen lẫn khó chịu. " Em vẫn chưa thể hiểu được một số chuyện. Đừng chen vào chuyện của chị và Becky nữa."Lời nói đó như một nhát dao đâm vào lòng Orm. Cô nhìn Freen thật lâu, nhưng rồi không nói gì thêm.Orm đứng dậy, quay người bước ra khỏi phòng, để lại Freen một mình với sự hỗn loạn trong lòng. Cánh cửa khép lại, nhưng khoảng cách giữa hai người lại càng xa hơn bao giờ hết.
Orm trở lại phòng minh, trong lòng trĩu nặng. Cô với lấy điện thoại, nhìn thấy dòng tin nhắn của Lingling hiện lên, chị và Becky đã về tới căn hộ an toàn.Cô không suy nghĩ nhiều liền bấm số gọi cho chị, kể về việc mình vừa từ phòng Freen trở về. " Becky sao rồi chị?" " Em ấy về phòng rồi, chị đoán... có lẽ là không ổn chút nào đâu." Từ lúc trở về, Becky đã trốn mình trong phòng, đèn không bật. " Vậy còn chỗ em, mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Lingling hỏi, giọng nhẹ nhàng.Orm tựa lưng vào thành giường, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc. " Chị ấy... nghĩ Becky chỉ đang làm quá lên. Còn nói em đừng chen vào chuyện của hai người họ nữa."Lingling nghe xong, khẽ thở dài, ánh mắt thoáng buồn. " Chị đoán được mà... Freen dạo này thay đổi nhiều quá..."Ormkhông đáp, đôi mắt cô ánh lên chút phức tạp. " Chị nghĩ chị Freen có còn yêu Becky không?"Lingling im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ rất kỹ về câu hỏi này. Một lát sau, chị khẽ gật đầu. " Cô ấy vẫn yêu, nhưng có lẽ không còn đặt Becky ở vị trí quan trọng nhất nữa."Câu trả lời đó khiến Orm cảm thấy hụt hẫng đôi chút. Cô không ngờ rằng một tình yêu từng đẹp như vậy lại có ngày đi đến bước đường này.Cả hai im lặng một lúc lâu, không ai nói gì. Chỉ có tiếng tích tắc chậm rãi của chiếc đồng hồ treo tường vang lên trong không gian yên tĩnh.Tiếng thở dài khẽ vang lên qua loa điện thoại, hòa vào sự im lặng đang bao trùm giữa cả hai. Orm nằm trên giường, tay cầm chặt điện thoại, ánh mắt vô thức dán lên trần nhà tối mịt.Ở đầu dây bên kia, giọng Lingling vang lên, có chút mơ hồ, có chút lo lắng. “ Em nghĩ... liệu một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ trở nên giống họ không?”Orm siết chặt điện thoại hơn, lòng bỗng nhiên thắt lại. Cô không muốn nghĩ đến viễn cảnh ấy, nhưng không thể phủ nhận rằng ngay lúc này, nỗi lo sợ mơ hồ đang len lỏi trong lòng cả hai.Orm không trả lời ngay. Cô biết rằng tương lai vốn dĩ là dịu không thể nói trước, cũng không ai dám khẳng định rằng tình yêu sẽ mãi mãi bền chặt.Cô im lặng rất lâu. Đầu dây bên kia cũng không có động tĩnh gì, chỉ có hơi thở nhè nhẹ của Lingling vang lên giữa đêm tối. Orm biết, chị đang đợi câu trả lời của mình.Cuối cùng, cô khẽ hít vào, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định: “ Em không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng em hứa… em sẽ không để chuyện đó xảy ra với chúng ta.”Lingling bên kia đầu dây khẽ cười, một nụ cười mang theo chút gì đó không trọn vẹn." Chị tin em, Orm..." Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Orm rung động đến lạ. Cô không biết tương lai có giữ được lời hứa này không, nhưng ngay lúc này, cô sẽ cố gắng hết sức… vì chị, vì tình yêu của họ.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Freen và Becky chia tay. Không ai trong số họ chủ động liên lạc với đối phương, cũng chẳng ai nhắc về người kia dù chỉ một lời. Cứ như thể sự hiện diện của cả hai trong cuộc đời nhau chưa từng tồn tại. Nhưng Orm và Lingling đều biết, đó chỉ là cách họ trốn tránh hiện thực mà thôi.Freen vẫn vùi đầu vào công việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn, thậm chí có hôm còn chẳng thấy bóng dáng trong nhà, dường như muốn lấy công việc làm lý do để tránh né cảm xúc của mình.Số lần hai người họ nhìn thấy nhau trong nhà chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cô biết rõ chị ấy đang cố chấp phủ nhận nỗi đau trong lòng.Còn Becky, chẳng còn đâu là một cô gái có vẻ rạng rỡ, tươi vui nữa. Kết thúc giờ học trên trường, Becky luôn nhốt mình trong phòng khi trở về nhà. Đôi lúc, Orm thấy Becky vô thức nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt thất thần như đang chờ đợi một điều gì đó. Nhưng rồi, mọi sự thất vọng gói gọn trong nụ cười nhạt nhạt của Becky trước hiện thực phũ phàng.Orm và Lingling nhìn cả hai như vậy mà lòng không khỏi lo lắng. Dù họ không thể can thiệp vào chuyện tình cảm của Freen và Becky, nhưng vẫn mong rằng một ngày nào đó, Freen có thể hồi tâm chuyển ý, nhận ra lỗi sai của mình.Becky cũng có thể dũng cảm thừa nhận rằng cô ấy chưa từng hết yêu Freen. Để rồi, họ có thể quay về bên nhau, như những ngày trước đây—những ngày họ đã từng rất hạnh phúc.