LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

29









___

Bộ phim kết thúc, ánh sáng trong rạp dần bật lên, kéo tất cả về lại thực tại. Cả nhóm cùng nhau ra xe, không ai nói thêm câu nào về bộ phim vừa xem.

Khi đến bãi đậu xe, Win theo thói quen định mở cửa ghế phụ cho Lingling, nhưng chị bất ngờ lên tiếng:

" Anh và Tay ngồi phía trước đi. Em muốn ngồi với Orm."

Câu nói ấy khiến cả ba người còn lại đều thoáng khựng lại. Win có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh chỉ cười, không hỏi gì thêm mà gật đầu đồng ý. Tay cũng chẳng có ý kiến gì, vui vẻ cùng Win lên ghế trước.

Lingling bước lên xe, ngồi xuống bên cạnh Orm. Không ai nói gì cả. Hai bàn tay đặt hờ trên ghế, gần đến mức chỉ cần cử động nhẹ là có thể chạm vào nhau.

Orm khẽ nghiêng đầu, lén nhìn sang chị. Dưới ánh đèn đường loang loáng vụt qua ô cửa xe, Lingling vẫn đẹp đến nao lòng. Cô không biết mình đã nhìn chị bao lâu, cho đến khi bàn tay mình bất giác nhích lại gần hơn.

Ngón tay Orm chạm khẽ lên mu bàn tay chị. Một sự tiếp xúc nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra, nhưng lại khiến cả hai người đều ngừng thở trong một thoáng.

Lingling quay sang, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng dịu dàng. Không có lời nói nào, chỉ là một nụ cười khẽ cong lên nơi khóe môi.

Vậy là đủ rồi.

Đôi khi, chẳng cần những cái nắm tay chặt chẽ hay những lời nói đầy tình tứ. Chỉ một cái chạm nhẹ thoáng qua cũng đủ để cả hai biết rằng trái tim họ vẫn đang hướng về nhau.































Chiếc xe dừng trước căn hộ quen thuộc của Orm. Lingling thở hắt ra, lòng tràn đầy luyến tiếc khi nghĩ đến việc cô sắp rời đi. Orm vừa định mở cửa xe, thì giọng Win vang lên từ hàng ghế trước:

" Anh định cùng Tay đi tăng 2, gặp gỡ vài bạn bè cũ. Em có muốn đi cùng không Lingling?"

Lingling khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn hướng về phía Orm:

" Em cá là anh cũng không thực sự muốn em đi cùng. Anh biết em không thích những nơi đông người mà. Hai anh cứ đi thoải mái, em sẽ ở lại cùng Orm một chút."

Win thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cũng cười vui vẻ gật đầu. Trước khi rời đi, anh quay sang Orm, vỗ nhẹ vào vai cô:

" Anh giao cô ấy cho em."

" Anh sẽ gọi khi anh về đến nơi, được chứ?"

Trước khi đi, Win cũng không quên cúi xuống hôn lên má Lingling như một lời tạm biệt.

Hai người đứng đó, nhìn theo chiếc xe khuất dần khỏi con phố. Đèn đường hắt xuống những vệt sáng vàng nhạt, phủ lên cả hai một lớp sắc thái mờ ảo.

Orm không nói không rằng, lẳng lặng quay người bước vào nhà trước. Lingling lập tức đuổi theo, giọng trầm trầm pha lẫn một chút thích thú:

" Em ghen khi Win hôn chị sao?"

Orm không đáp, chỉ cúi xuống cởi giày, rồi bước thẳng vào trong, như thể câu hỏi ấy chưa từng tồn tại.

Lingling đứng yên một lúc, bật cười khổ. Chị bước nhanh hơn, nắm lấy cổ tay Orm, buộc cô phải dừng lại.

" Orm, sao lại không trả lời chị?"

Orm buông ra tiếng thơ dài, quay lại nhìn thẳng vào chị. Trong mắt cô là một cơn sóng ngầm vừa bị đánh thức.

" Em làm gì có quyền để mà ghen. Dù sao anh ta cũng là người yêu chị..."

Một khoảng lặng kéo dài giữa họ. Lingling thoáng sững sờ, rồi ánh mắt chị chợt trầm xuống, có chút gì đó không cam lòng.

Lingling vòng tay ôm lấy cô từ đằng sau, giọng ngập tràn nỗi đau xót.

" Chị xin lỗi, là lỗi của chị..."

Orm từ tốn quay lại, đôi tay dịu dàng nâng niu gương mặt chị, tựa như trân quý một viên ngọc hiếm có, sợ rằng chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể làm nó tổn thương.

" Chị không có lỗi vì vậy xin chị đừng bao giờ nói xin lỗi với em, chúng ta không ai sai, cũng chẳng ai có lỗi cả... chỉ tiếc là em và chị lại nảy sinh tình cảm với nhau trong hoàn cảnh như thế này..."

" Orm, đừng nói nữa... hãy hôn chị đi." Lingling nắm lấy vạt áo cô, nhỏ giọng nài nỉ.

Orm làm gì có đủ nghị lực để có thể từ chối lời mời béo bở ấy.

Cô cúi xuống, không chút do dự mà áp môi mình lên môi chị. Ban đầu nụ hôn chỉ đơn giản là vài cái chạm nhẹ vào nhau, nhưng rồi dần trở nên vội vã pha thêm một chút chiếm hữu. Orm ôm lấy eo Lingling, kéo chị sát vào lòng, như thể muốn hòa tan cả hai vào nhau.

Lingling đáp lại cô không chút hờ hững. Chị siết lấy cổ áo Orm, như thể sợ nếu nới lỏng dù chỉ một chút, cô sẽ rời khỏi vòng tay mình.

Orm dịch môi, nếm trọn hơi thở của chị, một tay ôm chặt eo, tay kia giữ lấy gáy chị, không để Lingling có cơ hội rời đi.

Cho đến khi không thể thiếu dưỡng khí lâu hơn nữa, Orm mới lưu luyến buông Lingling ra một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần đến mức trán hai người chạm nhau.

" Lingling, em yêu chị quá rồi... bây giờ phải làm sao?"

Lingling khẽ cười, giọng nói mềm mại nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười khiêu khích.

" Chị đây cũng chẳng khác gì em đâu em yêu..."

Chưa dứt câu, Lingling đã chủ động ngẩng lên, lại một lần nữa chiếm lấy môi Orm, lần này, là nụ hôn đầy mê hoặc của chính chị.























Orm cúi xuống, đôi môi cô tìm đến môi Lingling trong một nụ hôn sâu và dài, mang theo tất cả sự khao khát bị kìm nén bấy lâu. Lingling không né tránh, chị chủ động đáp lại, bàn tay mảnh khảnh vòng qua cổ Orm, kéo cô vào gần hơn.

Ánh đèn mờ ảo trong căn phòng càng làm không khí thêm phần mông lung, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, không gian chỉ còn lại tiếng thở dốc và những cái vuốt ve đầy mê hoặc.

Orm đặt từng nụ hôn lên làn da mềm mại của Lingling, chậm rãi nhưng tràn đầy ám muội. Lingling khẽ run rẩy khi hơi thở nóng bỏng của Orm lướt qua da thịt mình, đôi mắt long lanh nhìn cô như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chẳng kịp cất lời, chị đã bị nhấn chìm trong vòng tay của Orm một lần nữa.

" Lingling, làm ơn đừng bao giờ rời xa em..."

Đã không ít lần chị nghe được lời cầu xin này từ Orm, và lần nào trái tim cũng đau quặng từng cơn.

Lingling nâng tay chạm vào gò má cô, nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt vừa trực trào rơi xuống loé sáng lên dưới ánh sáng của ánh đèn.

" Orm, em cũng đừng bao giờ rời xa chị..."

Orm nắm lấy tay Lingling, đặt lên một nụ hôn đầy chân thành, cô thấp giọng.

" Em mãi mãi sẽ không bao giờ làm điều đó, chỉ trừ khi em trút hơi thở cuối cùng, rời ra khỏi trần-"

Lingling lập tức đưa ngón tay đặt lên giữa môi cô, ánh mắt đau lòng.

" Đừng nói những điều như thế..."

Chẳng ai trong hai người nói gì thêm, họ chỉ cảm nhận đối phương qua từng cái chạm nhẹ, từng ánh mắt chan chứa yêu thương.

Đêm nay, họ không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài, không còn để ý đến những rào cản đã từng ngăn cách họ.

Chỉ có Orm và Lingling, và một tình yêu cháy bỏng không thể chối bỏ.




























Orm lặng lẽ ôm chặt Lingling từ phía sau, cả hai nằm trên giường, nghe từng nhịp tim của đối phương hòa vào bóng đêm tĩnh lặng. Không ai nói gì, cũng chẳng ai chợp mắt, bởi cả hai đều hiểu rằng khoảnh khắc bên nhau lúc này mong manh đến nhường nào.

Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng. Cả hai cùng giật mình. Lingling vội vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, màn hình hiển thị cái tên quen thuộc—Win Metawin.

Orm không nói gì, chỉ siết nhẹ vòng tay, như muốn níu giữ giây phút này thêm chút nữa. Nhưng hiện thực quá phũ phàng, chẳng ai có thể trốn tránh mãi.

Lingling nhận cuộc gọi, giọng Win vang lên qua loa điện thoại, có chút lờ đờ vì men rượu:

" Đến lúc về nhà rồi, Lingling."

Chị siết nhẹ điện thoại trong tay, không biết nên trả lời thế nào. Nhưng rồi, chẳng thể nào từ chối mãi được. Cuối cùng, họ chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Lingling xoay người lại, đối diện với Orm. Chị khẽ cười, nhưng ánh mắt đầy tiếc nuối. Orm chạm nhẹ lên gương mặt chị, cúi xuống hôn lên đôi môi vẫn còn vương hơi ấm của mình. Nụ hôn này không vồ vập như trước, mà dịu dàng đến đau lòng—một nụ hôn của sự tạm biệt, của sự luyến lưu.

Win Metawin đứng dựa vào xe, ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh ta, để lộ đôi mắt có chút mơ màng. Mùi cồn thoang thoảng xung quanh, nhưng may thay, Tay Tawan—người có tửu lượng tốt, hoàn toàn đủ tỉnh táo để lái xe.

Nhìn thấy Lingling, Win nở một nụ cười nhẹ, rồi quay sang Orm, chân thành nói:

" Cảm ơn em vì đã chăm sóc Lingling khi anh không có ở đây. Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ báo đáp lại thật chu đáo."

Orm bật cười, khoanh tay trước ngực, đáp lại không chút do dự:

" Chăm sóc chị ấy là nhiệm vụ của em mà."

Câu nói của cô khiến Lingling khẽ liếc nhìn, nhưng chị không nói gì.

Rồi khoảnh khắc chia ly cũng đến. Lingling bước lên xe, ánh mắt chị và Orm chạm nhau trong tích tắc—đầy lưu luyến, đầy day dứt. Nhưng cuối cùng, cánh cửa vẫn đóng lại.

Chiếc xe rồ ga lao đi, để lại Orm đứng một mình giữa làn khói mù mịt.



























Cuối cùng cũng đến ngày Win Metawin quay trở lại Mỹ để tiếp tục công việc của mình. Sự rời đi của anh ta đánh dấu một cột mốc vô hình, kết thúc những chuỗi ngày Lingling và Orm phải lén lút hôn nhau trong khuôn viên trường, giữa những kệ sách trong thư viện, hay ở góc hành lang vắng vẻ nơi không ai chú ý.

Những lần hẹn hò vụng trộm cũng dừng lại. Không còn những đêm khuya Orm bất chấp mọi trở ngại, đứng dưới cái lạnh chờ đợi mọi người ngủ say, mong muốn được gặp Lingling, chỉ để trao đi một cái ôm, một nụ hôn, hay đơn giản là để xoa dịu nỗi nhớ nhung vô hạn mà cô dành cho người con gái ấy.

Tại sân ga nhộn nhịp, Lingling và Orm đứng bên Win Metawin, chuẩn bị tiễn anh lên chuyến tàu ra sân bay. Tiếng loa thông báo vang lên, báo hiệu thời gian lên tàu đã đến. Win quay sang hai cô gái, nở nụ cười ấm áp nhưng không giấu được sự luyến tiếc trong ánh mắt.

" Cảm ơn em, Orm vì đã dành thời gian quý báu để đến tiễn anh." Win nói, giọng trầm ấm.

" Hãy chăm sóc bản thân thật tốt đến ngày ta gặp lại nhé."

Orm mỉm cười gật đầu thay cho lời chúc ngược lại.

Rồi anh ta đi đến Lingling, nắm chặt lấy hai bàn tay của chị, ánh mắt dịu dàng, tiến đến đặt một nụ hôn khẽ lên trán chị, trìu mến:

" Em nhớ giữ gìn sức khỏe, anh yêu em..."

Trước mặt là gã bạn trai năm năm từng yêu say đắm, bên cạnh lại là người mà chị muốn chung sống cùng nhau tới cuối đời.

Lingling chỉ có thể chậm rãi gật đầu, tránh Win Metawin cảm thấy mủi lòng, chị trao anh ta một cái ôm khẽ, nhưng hoàn toàn không đáp lại lời yêu.

Orm đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn hơn nhưng ánh mắt chứa đựng nhiều cảm xúc. Win và Lingling chỉ buông nhau rakhi tiếng còi lần nữa vang lên đầy thúc giục.

Khi bóng dáng Win khuất sau cánh cửa toa tàu, Lingling và Orm đứng lặng nhìn theo. Khoảnh khắc ấy, không gian như ngưng đọng, chỉ còn lại hai người họ giữa dòng người tấp nập. Không cần lời nói, cả hai cùng hiểu rõ cảm xúc của nhau.

Orm nhẹ nhàng nắm lấy tay Lingling, cho đến khi cả hai đã cài xong dây an toàn. Không chút chần chừ, họ lao vào trao nhau một nụ hôn sâu, đầy khao khát và luyến tiếc.

Nụ hôn ấy chứa đựng tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu, như muốn bù đắp cho những ngày tháng phải giấu giếm tình cảm.

Tiếng còi tàu vang lên lần nữa, báo hiệu chuyến tàu bắt đầu lăn bánh. Lingling và Orm tách ra, đôi mắt vẫn đắm chìm trong nhau. Họ biết rằng, từ giây phút này, không còn gì ngăn cản tình yêu của họ nữa.

Nắm chặt tay nhau, chiếc xe lăn bánh, đưa họ vào một chương mới của cuộc đời, nơi họ có thể tự do yêu thương mà không cần lén lút hay che giấu.





























Chương trước Chương tiếp
Loading...