LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

27








____

Orm tỉnh giấc trong vòng tay của Lingling, hơi ấm của chị vẫn còn vương trên làn da cô. Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng len qua rèm cửa, nhẹ nhàng phủ xuống căn phòng.

Orm không muốn rời đi, không muốn chấp nhận rằng khoảnh khắc này rồi cũng phải kết thúc. Cô khẽ cựa mình, đôi môi tìm đến Lingling, đặt lên môi chị một nụ hôn mềm mại.

Lingling dường như vẫn còn chìm trong giấc mộng, nhưng theo bản năng, chị vòng tay ôm lấy cổ cô, đáp lại nụ hôn ấy bằng tất cả sự luyến tiếc và khao khát.

Họ hôn nhau, chậm rãi, đầy mê đắm, như thể cố gắng khắc ghi từng giây phút này vào tâm khảm. Đến khi cả hai đều không thể trì hoãn thêm nữa, Orm mới miễn cưỡng buông Lingling ra, ánh mắt còn đọng lại dư vị của sự quyến luyến.

“ Đến giờ em phải đi rồi…” Orm thì thầm, ngón tay lướt nhẹ lên gò má Lingling.

Lingling không nói gì, chỉ gật đầu thật khẽ. Orm bước xuống giường, nhặt lại quần áo vương vãi trên sàn rồi mặc vào.

Cô quay lại nhìn Lingling lần cuối, như muốn khắc sâu hình ảnh chị vào tâm trí, rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng.

Cánh cửa khép lại. Lingling nằm yên trên giường, ánh mắt dõi theo khoảng trống nơi Orm vừa nằm. Căn phòng trở nên lạnh lẽo đến lạ thường. Chị kéo chiếc chăn lên, nhưng chẳng thể tìm thấy hơi ấm quen thuộc nữa.

Trái tim chị thắt lại, một nỗi mất mát dâng trào trong lồng ngực. Vài giờ nữa thôi, Win Metawin sẽ đến, kéo chị trở về với cuộc sống tẻ nhạt, và đầy vô vị.




























Ga tàu đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập, nhưng Lingling chẳng mấy bận tâm. Chị đứng đó, cạnh Sonya và Becky, ánh mắt dõi theo những chuyến tàu đến rồi đi, trong lòng không khỏi bồn chồn.

Sonya liếc nhìn Lingling, quan sát thần sắc chị, nhướng mày hỏi: “ Sao trông cô phờ phạc vậy? Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?”

Lingling giật mình, cố gắng che giấu cảm xúc bằng một nụ cười nhạt. “ Có lẽ là vậy..."

Becky khoanh tay, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhìn đồng hồ trên tay: “ Chuyến tàu của anh Win chắc sắp đến rồi đấy.”

Ngay lúc đó, tiếng loa thông báo vang lên, báo hiệu tàu từ Bangkok vừa cập bến. Trái tim Lingling đập mạnh một nhịp. Chị nhìn về phía đoàn tàu đang dừng lại, giữa dòng người bước xuống, một dáng người cao lớn quen thuộc dần xuất hiện.

Win Metawin kéo vali, nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy chị. Lingling hít sâu một hơi, cố gắng gượng cười bước đến, nhưng trong lòng chị biết rất rõ—nụ cười ấy chẳng thể nào chạm đến đáy tim mình. Bởi vì một phần trái tim chị… đã ở lại nơi có Orm mất rồi.

Win quàng tay qua eo Lingling, kéo chị lại gần trong khi cả hai cùng bước ra khỏi ga tàu. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán chị đầy dịu dàng, ánh mắt lấp lánh sự hạnh phúc khi được gặp lại bạn gái sau bao tháng xa cách. Lingling mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.

Sonya nhìn họ, không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ. “ Hai người thật đẹp đôi, cứ như cặp tình nhân bước ra từ phim ảnh vậy.”

Win bật cười, siết nhẹ vòng tay quanh eo Lingling. “ Tôi lúc nào cũng nhớ cô ấy, chỉ mong mau chóng được đến đây gặp Lingling thôi.”

Lingling đáp lại bằng một cái gật đầu khẽ khàng, nhưng Becky – người luôn quan sát từ phía sau đã nhận ra sự gượng gạo trên gương mặt chị. Đôi mắt Lingling dù có cố giấu đến đâu cũng không thể che đậy được sự trống rỗng bên trong.

Becky nén một tiếng thở dài. Cô ấy mừng vì Orm đã không có mặt ở đây lúc này. Nếu Orm phải tận mắt chứng kiến cảnh này, cô ấy không chắc liệu trái tim yếu mềm của bạn mình có thể chịu nổi hay không.

Sau khi đón Win từ ga tàu, họ cùng nhau trở về căn hộ của Lingling. Anh đặt vali xuống, sau đó nhẹ nhàng kéo Lingling ngồi lên đùi mình khi cả hai cùng ngồi trên ghế sofa. Ngón tay anh lướt nhẹ trên gò má chị, giọng nói trầm ấm:

“ Anh nhớ em nhiều lắm.”

Lingling gượng cười. Chị biết rõ mình nên đáp lại tình cảm của Win, nên nói rằng mình cũng nhớ anh ấy, nhưng… đôi môi chị chẳng thể thốt lên lời nào.

" Win..."

Win nghiêng người, hôn lên môi chị. Một nụ hôn chậm rãi, đầy yêu thương. Lingling nhắm mắt lại, cố gắng không để bản thân run rẩy, cố gắng để không nhớ đến những nụ hôn mãnh liệt, đầy khao khát mà Orm đã trao chị đêm hôm qua.

Cửa kính lớn của căn hộ phản chiếu hình ảnh của hai người đang quấn lấy nhau, nhưng không ai có thể thấy được sự lạc lõng ẩn sau đôi mắt của Lingling.

















Vài ngày trôi qua, Lingling cố gắng diễn tròn vai một người bạn gái ngọt ngào bên cạnh Win. Cô cùng anh trong tay đi dạo phố, đi ăn tối, gặp gỡ những bạn bè của anh. Trên bề mặt, họ vẫn là một cặp đôi hoàn hảo, nhưng sâu bên trong, mỗi ngày trôi qua chỉ càng khiến Lingling cảm thấy bức bối hơn.

Chị không biết đã bao nhiêu lần mở điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi một tin nhắn từ Orm – nhưng chẳng có gì cả.

Còn Orm, từ ngày rời khỏi căn hộ của Lingling vào sáng hôm ấy, cô hoàn toàn biến mất. Không nhắn tin, không gọi điện, không tìm đến chị nữa.

Tựa như chưa từng tồn tại.

Lingling úp mặt điện thoại xuống giường, bây giờ đã hơn mười giờ tối nhưng chị chẳng thể nào chợp mắt vì nỗi nhớ đến cô cồn cào trong bụng dạ.

Nhìn sang, Win Metawin đã chìm trong giấc ngủ say tự lúc nào, cánh tay của anh ta còn vắt ngang trên eo chị, hơi thở đều đều.

Chị cảm thấy có lỗi. Day dứt vô cùng.

Win yêu chị thật lòng, chưa bao giờ nghi ngờ, chưa bao giờ đặt câu hỏi. Anh tin tưởng chị tuyệt đối, tin rằng chị vẫn là cô bạn gái dịu dàng như trước kia. Nhưng Lingling biết, từ cái đêm ấy, khi chị nằm trong vòng tay của Orm, mọi thứ đã không còn nguyên vẹn nữa.

Bàn tay chị khẽ siết lấy tấm chăn mỏng, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Nhắm mắt lại, Lingling xoay người về phía Win, ép mình chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay cả khi nhắm mắt lại, chị cũng không thể thoát khỏi hình bóng của Orm.

Đột nhiên có tin nhắn đến.

Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường rung nhẹ.

Lingling không chần chừ liền cầm nó lên, nhìn thấy dòng tin nhắn vừa gửi đến, đôi mắt chị mở to, cả người bật dậy như cái lò xo.

Chị nhìn sang Win một lần nữa, xác nhận người nọ vẫn còn đang ngủ say, rồi rón rén xuống giường. Từng cử động đều cẩn trọng hết mức có thể, như thể chỉ cần sơ suất một chút, mọi thứ sẽ đổ vỡ ngay lập tức.

Bước ra phòng khách, căn hộ tối om. Những người khác đều đã ngủ say, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài hắt vào qua khe cửa sổ, tạo thành những vệt sáng dài loang lổ trên sàn nhà.

Lingling không thèm mặc thêm áo khoác, chân trần xỏ vào đôi dép bông, nhanh chóng mở cửa rời khỏi căn hộ.

Đêm đã khuya, gió lạnh lập tức tạt vào người, khiến chị rùng mình. Lingling đứng trên bậc thang, mắt đảo nhanh như rang lạc tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng ngoài con đường vắng lặng phía trước, chẳng thấy ai cả.

Chị cắn môi, bước nhanh xuống cầu thang. Nhưng khi đến bậc cuối cùng, không may bị vấp phải, cả cơ thể mất thăng bằng ngã về phía trước.

Lingling nhắm mắt lại, sẵn sàng cảm nhận cơn đau truyền đến. Nhưng rồi một hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy chị.

Vòng tay mạnh mẽ giữ chặt eo chị, kéo cả cơ thể vào lòng.

Hơi thở nóng rực phả lên trán, hương thơm quen thuộc xộc vào khứu giác.

" Chị lúc nào cũng bất cẩn như vậy."

Giọng nói trầm thấp vang lên giữa đêm tối. Lingling mở mắt, ngay lập tức chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Orm.

Trái tim chị đập mạnh một nhịp.

Lingling từ lồng ngực người kia mà ngẩng lên, góc cạnh gương mặt hằng đêm đều xuất hiện trong tâm trí hiện ra trước mắt. Lingling cảm thấy nhịp thở mình đột nhiên nhanh hơn, sóng mũi cay cay, giọng người kia vừa cất lên một cái, mọi uất ức trong lòng chị trào ra như thác đổ.

" Lingling? Chị s-sao vậy...?"

Lingling đứng trước mặt Orm, đôi mắt đỏ hoe, không kiềm chế được những giọt nước mắt đã rơi xuống. Chị cúi đầu, cổ họng nghẹn lại, những cảm xúc giằng xé không thể kìm nén.

Orm nhìn thấy, trái tim cô như bị siết chặt, cuống cuồng không biết phải làm gì, mọi lời nói của cô dường như không thể chạm đến lòng chị.

Không còn cách nào khác, Orm bước tới, chỉ lặng lẽ kéo Lingling vào một cái ôm thật chặt, đổi tất cả sự nhớ nhung bao ngày qua thành hơi ấm phủ lên bờ vai chị.

Nhưng mới chỉ ôm được chưa đầy hai giây, Lingling đã đẩy cô ra, giọng chị run rẩy nhưng vẫn kiên quyết:

" Sao không biến mất luôn đi, đến đây tìm tôi làm gì?"

Orm im lặng, đau đớn nhìn vào mắt Lingling. Câu nói ấy như một cái tát mạnh vào mặt cô, nhưng rồi Orm bất chấp, vẫn kéo Lingling lại gần, ôm chặt lấy chị thêm một lần nữa.

" Chị không biết em đã nhớ chị đến mức nào đâu..." Orm thì thầm, giọng cô trầm thấp, đầy nghẹn ngào. " Em nhớ chị đến phát điên..."

Lingling vẫn không nguôi giận, đôi tay chị đẩy mạnh vào ngực Orm, vùng vẫy muốn thoát ra. Nhưng mỗi lần chị làm vậy, Orm lại siết chặt hơn, không chịu buông ra.

" Em rất muốn đến gặp chị, muốn ôm chị, muốn hôn chị... nhưng nghĩ đến cảnh tượng chị ở bên cạnh anh ta..." Orm nói, môi mấp máy trên tóc chị, thì thầm vào không gian tĩnh lặng. " Trái tim em đau đến không thể thở nổi..."

Từng nhịp thở đều đặn, sự kiên trì của Orm dường như đã làm cho Lingling mềm lòng, và rồi, chị buông tay, không còn phản kháng nữa.

Trong cái ôm ấy, mọi sự giận dữ, dằn vặt dường như lắng xuống, chỉ còn lại một nỗi nhớ và sự yêu thương mà cả hai đều không thể chối từ.

Và rồi Lingling vòng hai tay ra sau, gắt gao siết lấy bờ lưng của Orm, muốn cả hai hoà làm thành một.

" Chị cũng rất nhớ em, nhớ em đến mức trái tim chị tưởng chừng như tan vỡ từng mảnh... Không một lời nhắn, không có lấy một cuộc gọi, Orm, không nhìn thấy em, chị thật sự đã rất sợ hãi..."

Nghe những lời ấy, cả người Orm như chết lặng. Trái tim cô đau nhói, cảm giác tội lỗi trào dâng cuộn lấy từng mạch máu.

" Em xin lỗi..." Orm thì thầm, giọng cô khàn đặc. " Xin lỗi vì đã để chị phải sợ hãi như vậy."

Lingling không đáp, chỉ lặng lẽ rúc sâu vào lòng cô, từng giọt nước mắt lặng lẽ thấm qua lớp áo, nóng hổi như axit, đốt cháy từng tế bào trên da thịt Orm. Mỗi giọt rơi xuống, trái tim nơi ngực trái quặn thắt thêm một phần.

" Chị đã sợ em không quay lại nữa..." Giọng Lingling run rẩy, nhỏ đến mức gần như bị cơn gió lạnh cuốn đi. " Sợ em thật sự bỏ chị lại một mình..."

Orm vùi mặt vào mái tóc chị, hít một hơi thật sâu. Mùi hương quen thuộc ấy khiến cô đau đớn đến nghẹt thở.

" Chị ngốc lắm." Orm khẽ cười, nhưng giọng điệu chứa đầy xót xa. " Làm sao em có thể rời xa chị được?"

Bàn tay cô siết chặt lấy eo Lingling, giữ chị sát vào mình hơn để cảm nhận hơi ấm của nhau, để xoa dịu những tổn thương còn rỉ máu trong tim cả hai.

Lingling nhìn Orm, đôi mắt chị ngập nước, nhưng trong đó là sự tức giận pha lẫn yêu thương.

" Xin em... đừng làm vậy thêm lần nào nữa..."

Orm không đáp, chỉ cúi xuống, đặt lên trán chị một nụ hôn thật sâu.

" Em sẽ không..." Cô nói, từng chữ như một lời thề. " Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ ở bên cạnh chị mãi mãi..."

Lingling bật khóc nức nở, vòng tay ôm lấy Orm càng siết chặt hơn.

Cả hai cứ thế ôm lấy nhau, giữa cơn gió đêm lạnh lẽo, giữa những nhịp thở hòa quyện vào nhau. Không cần thêm bất cứ lời nào nữa—chỉ có trái tim họ tự khắc hiểu thấu nhau.

Orm không đợi thêm giây nào nữa, cô cúi xuống, chiếm lấy môi chị bằng một nụ hôn thật sâu.

Nụ hôn ấy không còn là sự do dự hay lưỡng lự như những lần trước. Nó chứa đựng tất cả sự nhung nhớ, nỗi đau, cả những gì không thể nói thành lời trong suốt hai ngày xa cách.

Orm tham lam nuốt trọn từng hơi thở của Lingling, đầu lưỡi nóng rực lướt qua môi chị, khẽ cạy mở cánh môi mềm để tìm kiếm hương vị quen thuộc đã khiến cô nghiện đến phát điên.

Lingling run lên trong vòng tay Orm. Chị vốn muốn giận, muốn đẩy cô ra, nhưng khi đầu lưỡi Orm trượt vào, quấn lấy chị trong vũ điệu đầy mê hoặc, lý trí chị lập tức sụp đổ. Ngón tay khẽ siết lấy vai cô, như thể chỉ cần nới lỏng một chút, chị sẽ bị Orm cuốn trôi hoàn toàn.

Orm không hề nhẹ nhàng. Cô hôn Lingling với sự chiếm hữu điên cuồng, răng khẽ cắn lấy môi dưới chị, rồi lập tức dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên vết cắn như một lời dỗ dành.

Tay cô trượt xuống, ôm lấy eo Lingling, kéo chị sát hơn vào cơ thể mình, như thể chỉ có dán chặt thế này mới khiến cơn khát khao trong cô dịu bớt.

Hơi thở của Lingling dần trở nên hỗn loạn. Chị bám vào vai Orm, đầu óc trống rỗng, cả người như bị cô hút sạch hết lý trí. Nụ hôn của Orm quá mãnh liệt, như muốn nuốt trọn lấy chị, từng hơi thở, từng tế bào đều bị cô đốt cháy trong ngọn lửa khao khát.

Một tiếng rên khẽ thoát ra từ môi Lingling khi Orm đột ngột đẩy chị áp sát vào tường, bàn tay siết chặt lấy eo chị, môi vẫn không buông ra dù chỉ một giây. Chị cảm nhận được nhịp tim điên cuồng của cô áp vào người mình, cảm nhận hơi ấm của Orm bao bọc lấy toàn bộ cơ thể chị.

" Orm..." Lingling gọi tên cô trong hơi thở đứt quãng.

Orm khẽ dừng lại, hơi lùi ra một chút để nhìn chị. Đôi mắt Lingling phủ một tầng sương mờ, gò má ửng hồng, đôi môi hơi sưng đỏ vì những nụ hôn cuồng nhiệt của cô. Cảnh tượng ấy đẹp đến mức khiến Orm mất kiểm soát.

" Em nhớ chị..." Orm thì thầm, giọng khàn đặc vì khao khát.

Lingling không trả lời, nhưng chị chủ động vươn tay ôm lấy cổ Orm, kéo cô xuống hôn chị thêm lần nữa. Nụ hôn lần này chậm rãi hơn, như một sự đáp lại, như một sự khẳng định—chị cũng nhớ cô, nhớ đến phát điên.


























Chương trước Chương tiếp
Loading...