LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
26
___
Ban đêm bao trùm lên cả căn phòng một vẻ tĩnh lặng mơ hồ. Ánh trăng len qua khe rèm cửa, rọi xuống nền nhà, phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ lên từng đường nét của hai con người đang quấn lấy nhau trên giường.Orm nằm dưới, hơi thở gấp gáp hòa lẫn vào nhịp tim rộn ràng của chính mình. Đôi môi cô, mềm mại mà nóng bỏng, dán chặt lên môi Lingling, như muốn khắc sâu từng hơi thở của chị vào tận cùng tiềm thức. Lingling nghiêng đầu, đôi bàn tay giữ chặt lấy gương mặt cô, kéo cô vào một nụ hôn sâu hơn, chậm rãi nhưng đầy chiếm hữu.Tấm ga giường lộn xộn, tiếng thở gấp thi thoảng vang lên trong không gian tĩnh mịch, chẳng có gì ngoài cảm giác da thịt cọ xát, ngoài sự khao khát mãnh liệt mà họ dành cho nhau. Orm vòng tay ôm lấy cổ Lingling, kéo chị áp sát hơn, cơ thể cô nóng như lửa, nhưng cũng run lên khe khẽ trước sự vuốt ve đầy mê hoặc.“ Chị…” Orm khẽ gọi giữa nụ hôn, giọng cô như bị đứt quãng.Lingling chỉ đáp lại bằng một nụ hôn khác, lướt dọc theo đường xương quai xanh, rồi cắn nhẹ lên phần da thịt mềm mại. Orm giật nhẹ, bấu lấy lưng chị, đôi mắt mơ màng ngập tràn cảm xúc.Reng reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian tĩnh lặng, chói tai đến mức khiến cả hai đều sững lại.Lingling vốn dĩ không định quan tâm đến tiếng chuông điện thoại đang réo rắt, chị ném nó qua một bên, đôi môi vẫn không ngừng phủ lên từng tấc da thịt của Orm. Cô quấn lấy Lingling, hơi thở gấp gáp, bàn tay siết chặt tấm lưng trần của chị như muốn kéo chị vào sâu hơn trong thế giới của mình.Nhưng rồi...Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, lần này còn dai dẳng hơn. Orm siết nhẹ tay trên eo Lingling, nhưng không nói gì. Chị cũng chẳng có ý định dừng lại, như thể chỉ cần phớt lờ nó đi, mọi thứ sẽ không còn quan trọng. Nhưng khi chiếc điện thoại tiếp tục réo liên tục, phá vỡ bầu không khí đang nóng lên từng giây, Orm không thể làm ngơ được nữa.“ Chị nên nghe máy đi Lingling.” Orm nói, tay đặt lên ngực chị, nhẹ đẩy ra.Lingling dừng lại, trán tựa vào vai Orm, thở dài nặng nề. Chị với tay lấy điện thoại, liếc nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình—Win Metawin.Không hiểu sao, Orm đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.Ngón tay Lingling run nhẹ trước khi nhấn nút nhận cuộc gọi. Chị cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể.“ Alo?”Orm nhìn chị chằm chằm, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt ấy.“ Lingling, em đang ở đâu vậy?” Giọng Win từ đầu dây bên kia vang lên, trầm và đầy lo lắng. “ Anh gọi em suốt, sao lại không nghe máy? Anh thật sự rất lo lắng..." Lingling nuốt khan, ánh mắt vô thức lướt qua Orm, người vẫn đang nằm bên dưới chị, đôi mắt cô tối lại, chăm chú theo dõi từng phản ứng của Lingling.“ Xin lỗi Win, em ngủ say quá nên không nghe thấy tiếng chuông...” Lingling đáp ngắn gọn, cố làm giọng điệu mình nghe thật tự nhiên.Win im lặng vài giây, rồi trong không gian tĩnh mịch, giọng nói anh ta nhẹ cất lên đầy bất lực, “ Lingling, anh nhớ em...”Orm siết chặt gra giường. Lingling cũng cứng người. Không ai trong căn phòng này muốn nghe câu lời nói đó từ Win Metawin cả.“ Anh… muốn gặp em Lingling, anh muốn ôm em, anh nhớ từng nụ hôn giữa chúng ta...” Win nói tiếp, giọng anh ấy như một lời van nài.Orm lặng người đi.Những lời van nài của Win vang lên qua loa điện thoại, từng chữ một như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang vào tâm trí cô. Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Cô nhìn Lingling—chị không đáp lại ngay, cũng không cắt ngang cuộc gọi, chỉ im lặng nghe từng lời của Win, đôi mắt lơ đãng, như bị kéo trở lại những kỷ niệm xa xăm nào đó.Orm đột nhiên cảm thấy tim mình thắt lại.Là lỗi của cô.Tất cả là do cô.Nếu cô không chen vào giữa họ, nếu cô đủ mạnh mẽ để buông bỏ ngay từ đầu, thì có lẽ Lingling vẫn sẽ là của Win, vẫn sẽ ở trong vòng tay anh ấy mà không có bất kỳ dằn vặt nào. Nhưng bây giờ, Orm đã bước vào, đã làm xáo trộn tất cả. Cô là người khiến Lingling dao động. Là người khiến mối quan hệ của họ rạn nứt từng chút một.Cô đã nghĩ rằng, chỉ cần ở cạnh Lingling, chỉ cần có thể nắm tay chị, dù chỉ là trong bóng tối, thì như thế đã đủ rồi. Nhưng bây giờ, nghe thấy giọng Win—một người đàn ông yêu Lingling bằng cả trái tim, một người chưa từng làm gì sai nhưng lại là người chịu tổn thương nặng nề nhất—Orm mới nhận ra rằng, mình thật sự không biết phải đối mặt với anh ta ra sao.Lingling thật sự không biết phải đáp lại tình cảm của Win ra sao, chị nhìn cô.Đôi mắt hổ phách ấy nhìn chị, không tia giận dữ, không lời trách cứ, chỉ có sự xót xa đến nghẹt thở.Orm nằm đó, mặt hướng ra cửa, nhìn bóng lưng Lingling dần dần khuất khỏi tầm mắt mình. Tiếng "cạch" vang lên, theo sau đó là tiếng trái tim cô đập từng nhịp đau nhói. Cô không trách Lingling bỏ lại mình, chỉ trách cô là kẻ thứ ba, chen chân vào một mối tình dường như đã có một kết thúc sẫn. Orm không biết đã trôi qua bao lâu từ giây phút Lingling trở lại phòng. Cô nằm đó, nhắm chặt mắt, nhưng không ngủ. Rồi Orm cảm nhận được Lingling đang leo lên giường, rồi một cánh tay ôm lấy eo cô từng phía sau, đem cả tấm lưng siết chặt vào trong lòng." Orm, em ngủ chưa...?" Không có lời hồi đáp, chỉ có tiếng thở đều từ Orm. Lingling nghĩ rằng người nọ đã ngủ nên cũng chẳng muốn hỏi thêm. Nhưng một phút sau đó, người trong lòng chị cựa quậy, từ từ quay người lại, đem Lingling nhốt vào trong ngực. " Không ôm chị thì làm sao ngủ được." Lingling ở trong lòng cô nhoẻn miệng cười, siết chặt cái ôm, hai người họ giờ đây chẳng có lấy một khe hở. " Orm..."" Hửm?" " Win Metawin tuần sau sẽ tới..." Cả căn phòng thoáng chốc im bặt, Lingling mơ hồ nghe thấy tiếng đổ vỡ trong lồng ngực Orm. Nhưng mà người kia cố nuốt xuống một cái, đem hết toàn bộ tình yêu của mình đặt xuống đỉnh đầu Lingling bằng mô cái hôn." Vậy sao..." " Orm, chị đã cổ cản lại..." Cô đau một, thì Lingling đây đau đến gấp một nghìn. " Không sao, cứ để anh ta đến..." Mặc dù trong lòng Orm mong muốn anh khuất khỏi cuộc đời của Lingling càng nhanh càng tốt. Nhưng đặt mình vào góc nhìn của Win Metawin, ai lại không muốn được gặp người mình yêu sau nhiều tháng xa cách, huống hồ chi người yêu anh ta lại là Lingling Kwong. " Orm, chị chỉ yêu mình em..."Lingling rúc mặt mình vào sâu hơn một chút, muốn đem thân thể của Orm hoà với mình thành một, đến lúc đó sẽ chẳng có ai có thể chia rẽ được cô và chị nữa.
Lingling vừa bước ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đậu trước mắt. Orm ngẩng trán ra khỏi vô lăng khi nghe thấy mở cửa. Hai người ngồi song song với nhau, nhưng lại chẳng ai nói gì. " Chị đã rất nhớ em..." Lingling là người lên tiếng đầu tiên, Orm quay phắt sang nhìn chị, ánh mắt tràn ngập sự bất lực. Orm không để Lingling có cơ hội tránh né, cô nắm lấy cổ tay chị, kéo mạnh về phía mình, rồi áp môi xuống đầy tham lam. Nụ hôn không có chút do dự, không có sự dịu dàng thường thấy, mà mang theo sự chiếm hữu rõ rệt.Môi Orm nóng bỏng, lướt qua môi Lingling, dứt khoát mà quấn lấy. Đầu lưỡi cô cạy mở đôi môi kia, mạnh mẽ xâm chiếm. Lingling khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó, cơ thể chị như nhũn ra trong vòng tay Orm. Đầu ngón tay vô thức bấu lấy lớp áo của cô, muốn đẩy ra, nhưng rốt cuộc lại níu chặt lấy.Orm nghiêng đầu, càng hôn càng sâu, càng siết chặt vòng tay hơn, như thể muốn khẳng định rằng Lingling là của cô, chỉ có thể là của cô. Hơi thở của cả hai quyện vào nhau, không còn bất kỳ khoảng cách nào.Cho đến khi Lingling bắt đầu cảm thấy thiếu dưỡng khí, Orm mới chịu buông ra một chút, nhưng môi vẫn dán chặt lên môi chị, mơ hồ thì thầm:" Lingling, em chỉ muốn chị là của riêng em... không là của ai khác." Lời nói mang sự chiếm hữu nhưng ánh mắt của Orm lại đầy tổn thương. Lingling cảm thấy lòng mình tan nát khi nhìn vào nó, chị hôn lên môi cô, rồi dần tiến sâu vào trong khoan miệng. " Đã là của em từ lâu rồi..." Orm cúi xuống, áp môi lên Lingling, nụ hôn nóng bỏng đến nghẹt thở. Bàn tay cô luồn ra sau gáy chị, siết chặt, như sợ chỉ cần lơi lỏng một giây thôi, Lingling sẽ tan biến khỏi vòng tay mình.Nhiệt độ trong xe dần tăng cao, hơi thở của cả hai hòa vào nhau, gấp gáp. Orm nghiêng đầu, hôn dọc xuống cổ Lingling, cắn nhẹ một cái khiến chị khẽ run rẩy. Ngón tay cô lần tìm cúc áo sơ mi, chậm rãi tháo từng nút một. Nhưng ngay khi chiếc áo sắp bị kéo rộng ra, Lingling bỗng dưng dứt khỏi nụ hôn, ngã vào lồng ngực cô, hơi thở đứt quãng.“ Về nhà trước đã…” Giọng chị khàn khàn, đầy quyến luyến nhưng vẫn mang theo chút kiềm chế.Orm khựng lại vài giây, sau đó bật cười khẽ, áp một nụ hôn lên trán Lingling trước khi rời khỏi người chị, khởi động xe. Nhưng trong mắt cô, dục vọng vẫn đang âm ỉ cháy.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, Orm lập tức kéo theo Lingling cùng mình thả phịch xuống giường." Lingling Kwong, đêm nay chị không thoát được đâu...” Cô cười nhẹ, giọng trầm xuống, mang theo chút cợt nhả lẫn khao khát.Lingling vừa thở, vừa nâng tay chạm lên mặt cô, chưa kịp nói gì, Orm đã nghiêng người đè xuống, một lần nữa hôn chị thật sâu. Bàn tay không chút do dự kéo mạnh hàng cúc áo sơ mi, khiến vải vóc tuột xuống để lộ làn da trắng mịn dưới ánh đèn mờ.“ Orm…” Lingling khẽ gọi tên cô, hơi thở đứt quãng.“ Em đây.” Orm thì thầm bên môi chị, đầu ngón tay trượt dài trên bờ vai thon gầy, từng cái chạm đều nóng rực như lửa cháy.Không gian chật kín bởi sự rạo rực của cả hai, chỉ còn lại hơi thở dồn dập, tiếng vải vóc ma sát và những nụ hôn sâu không dứt…Orm siết chặt lấy eo Lingling, hơi thở cả hai hòa lẫn vào nhau, nóng rực và gấp gáp. Chiếc áo sơ mi trắng bị kéo bung, những ngón tay của Orm lướt nhẹ trên làn da trần của chị, như đang muốn khắc ghi từng đường nét. Ánh mắt cô tối lại, sâu hun hút, tựa như một ngọn lửa thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại.Lingling ngửa đầu tựa vào gối, đôi mắt khẽ khép lại khi Orm áp môi lên xương quai xanh của chị, lướt dọc từng tấc da thịt, vừa dịu dàng vừa có chút thô bạo. Một tay cô đỡ lấy gương mặt của Lingling, ngón cái mơn trớn bờ môi đỏ mọng, rồi cúi xuống cắn nhẹ, như một sự chiếm hữu. Lingling khẽ rùng mình, những ngón tay bất giác siết lấy tấm lưng trần của Orm, hơi thở dần trở nên hỗn loạn." Đừng có quyến rũ em như thế..." Orm thì thầm, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc. Lingling bật cười khe khẽ, nhưng tiếng cười nhanh chóng bị nuốt chửng khi Orm lại cúi xuống, khóa chặt môi chị trong một nụ hôn khác—sâu hơn, tham lam hơn, như thể cô muốn hòa làm một với chị.Không gian trong phòng ngập tràn hơi thở của cả hai, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, phản chiếu lên những chiếc bóng quấn lấy nhau không rời...
Ánh trăng len qua khung cửa sổ, rọi xuống những mảng sáng nhạt nhòa trên cơ thể hai người đang ôm lấy nhau. Quần áo vương vãi dưới sàn, phản chiếu lại khoảnh khắc hoang dại vừa qua. Chiếc chăn mỏng vắt hờ ngang hông, che đi phần nào làn da trần trụi, nhưng không thể giấu được hơi ấm vấn vương trên da thịt.Orm khẽ nghiêng đầu, đôi môi đặt lên trán Lingling một nụ hôn nhẹ như cánh hoa rơi. Trong lòng cô tràn ngập một nỗi xót xa, muốn đêm nay kéo dài mãi mãi, để mặt trời không bao giờ mọc lên nữa.Bởi vì đây là đêm cuối bọn họ thuộc về nhau. Ngày mai, Win Metawin sẽ đến, và Lingling lại trở thành cô bạn gái dịu dàng của anh ta, còn Orm—cô sẽ chẳng là gì cả. Chỉ là một người bình thường, vô tình bước vào giữa họ.Bất chợt, Lingling ngước mắt lên. Trong khoảnh khắc ấy, Orm nhìn thấy một vệt nước long lanh nơi khóe mắt chị, như một ngọn sóng nhỏ sắp vỡ òa. Tim cô nhói lên, bàn tay khẽ nâng lên lau đi giọt nước mắt ấy. " Sao cô gái của em lại khóc?" cô thì thầm, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo nỗi buồn sâu thẳm.Lingling nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia dao động, rồi nhẹ nhàng thở dài: " Sau đêm nay, chúng ta sẽ không thể ở bên nhau như thế này nữa rồi..."Orm không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay kéo chị vào lòng, để hơi thở họ hòa vào nhau. Cằm cô tựa lên mái tóc mềm mại của chị, hôn nhẹ lên đỉnh đầu, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy chắc chắn:" Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Dù thế nào đi nữa, em vẫn luôn ở đây, sẽ không đi đâu cả."Lingling không đáp, chỉ vòng tay ôm chặt lấy cô hơn, như muốn khắc ghi hơi ấm này vào tim. Nhưng cả hai đều biết, chẳng có gì có thể ngăn được ánh bình minh sắp đến...