LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
24
___
Mở màn hình điện thoại lên, Orm thấy tổng cộng mười hai tin nhắn đã được gửi đi, nhưng Lingling không trả lời bất cứ tin nào.Cô ôm đầu, bứt tóc.Lingling đang giận cô thật rồi.Phải làm sao đây?!Tiết chuông vừa reo lên, không cần đợi người giáo viên đứng chào cả lớp, Orm đã từ chỗ ngồi của mình phóng ra như bay, từng bước chân vội vã leo lên từng bậc thang. Orm dừng lại trước cửa lớp quen thuộc của Lingling. " Tiền bối, xin lỗi vì đã làm phiền nhưng có thể cho em hỏi tiền bồi Kwong có ở trong lớp không ạ?"Vì tiền bối nào đó vừa đi khỏi cửa lớp đã bị Orm bay ra chặn đường, nhìn thấy gương mặt không cắt giọt máu của cô bị doạ sợ. " Lingling đã xin phép giáo viên xuống phòng y tế 15 phút trước -" Câu nói của người này còn chưa kịp dứt, đã nhìn thấy bóng lưng Orm khuất sau dãy hành lang nọ.
Nằm trên chiếc giường trắng toát trong phòng y tế của trường, Lingling hướng đôi mắt nặng trĩu nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Những dòng tin của Orm gửi đến, chị đều nhìn thấy hết nhưng lại không muốn trả lời, rồi Lingling vô thức nghĩ, bản thân có đang làm điều quá đáng hay không?Nhưng nhớ lại cảnh tượng lúc sáng Orm bị vây quanh bởi những cô gái khác mà bực mình, cô xem chị cứ như không khí ấy! Bây giờ đang là giờ ra chơi, liệu Orm có biết chị ở đây mà xuất hiện không nhỉ? Cơn gió từ bên ngoài khẽ lùa vào, dịu dàng vỗ về gương mặt phảng phất nét mệt mỏi của chị. Lingling chớp nhẹ hàng mi, đôi mắt dần khép lại, thả mình vào giấc ngủ yên bình.Trong cơn mê man, Lingling cảm nhận được một bàn tay mang lại cảm giác ấm áp quen thuộc vuốt xe mái tóc của mình, rồi khe khẽ hạ đôi môi xuống vầng trán của chị.Lingling mơ màng hé mắt, tầm nhìn trước mắt mờ rồi dần rõ nét hơn, và hình ảnh đầu tiên mà chị thấy chính là Orm.Nụ cười hiền dịu của cô hiện ra ngay trước mắt, khiến Lingling khựng lại. Chị nghĩ rằng mình đang mơ—Orm không thể nào có mặt ở đây được. Nhưng rồi giọng nói quen thuộc vang lên, kéo chị ra khỏi dòng suy nghĩ." Chị không khỏe chỗ nào, Lingling?"Lingling kinh ngạc mở to mắt, trái tim khẽ rung lên." Là Orm thật sao?"Câu hỏi ấy khiến Orm bật cười." Không em thì là ai?" Cô nhướng mày, ánh mắt sáng lên đầy trêu chọc.Lingling chớp chớp mắt, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lồng ngực. Nhưng ngay sau đó, chị chợt nhớ ra lý do tại sao mình giận cô.Nụ cười biến mất, Lingling xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng quay lưng về phía Orm. Giọng chị không còn chút dịu dàng nào nữa." Đi mà quan tâm mấy cô bạn lúc sáng của em đi. Tới đây làm gì?"Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.Một lúc sau, vẫn chẳng nghe thấy tiếng động nào, Lingling tưởng Orm đã thực sự rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, một vòng tay bất ngờ siết chặt lấy eo chị, kéo chị sát vào một lồng ngực ấm áp.Chị giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng, Orm đã rúc mặt vào cổ chị, đặt xuống đó từng cái hôn nhẹ nhàng.Hơi thở của cô phả lên da thịt chị, mang theo cảm giác tê dại khó tả. Rồi chất giọng khàn đặc vang lên bên tai, mềm mại như một lời thủ thỉ." Chị, em xin lỗi..."" Lúc đó em không định giúp cậu ấy, chỉ là thấy đầu gối cậu ấy bị thương, máu chảy nhiều lắm. Cậu ấy nói rằng bản thân không đứng dậy nổi, nên em mới bế cậu ấy… Em chỉ là giúp đỡ thôi, không hề có ý gì khác."" Còn sáng nay, quà và thư em đều không nhận, em cũng đã từ chối hết rồi."" Lingling, em chỉ có chị thôi. Đừng lạnh nhạt với em nữa, đừng phớt lờ tin nhắn của em..."Mỗi lời nói của cô như từng giọt nước ấm áp len lỏi vào tim Lingling.Chị vừa buồn vừa vui—buồn vì bản thân đã giận dỗi vô cớ, vui vì biết Orm vẫn luôn nghĩ đến mình.Lingling chợt nhận ra… không biết từ lúc nào mà bản thân lại trở nên nhỏ mọn như vậy? Người yêu mình có lòng tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác thì đáng lẽ ra nên vui mừng mới phải?Chị thở dài một hơi, rồi chậm rãi quay người lại, chủ động rúc vào ngực cô." Chị xin lỗi, chị trẻ con quá..."Orm nghe vậy liền ôm chặt người nọ hơn, hôn nhẹ lên đỉnh đầu chị." Em rất thích chị như thế này, trông thật sự đáng yêu..."Lingling không hài lòng, đánh lên vai cô một cái: " Đáng yêu cái gì chứ!" Nhưng khóe môi lại chẳng giấu được nụ cười.Mọi chuyện vẫn rất ổn… cho đến khi cả hai nghe thấy tiếng bước chân cùng giọng nói vang lên bên ngoài.Orm và Lingling lập tức ngước mắt nhìn nhau.Cô phụ trách phòng y tế quay lại rồi!Phải làm sao đây? Nếu bị phát hiện thì phải làm sao?Cả hai khẽ nín thở, trái tim đập thình thịch.Sau tấm rèm che mỏng, hai cái bóng mờ hiện lên, báo hiệu có thêm một nam sinh khác vừa vào phòng. Chiếc giường của cậu ta chỉ cách hai người họ một tấm vải mong manh, khiến tình cảnh này càng trở nên căng thẳng hơn.Lingling lo lắng, đầu óc xoay chuyển không ngừng, nghĩ đủ mọi cách để giúp Orm trốn thoát mà không bị ai phát hiện. Nhưng trái ngược với chị, Orm lại chẳng có chút e ngại nào.Cô không quan tâm đến sự tồn tại của bất kỳ ai khác, cũng không màng đến nguy cơ bị bắt gặp. Lúc này, điều duy nhất cô chú ý đến là hương thơm dịu dàng thoang thoảng từ mái tóc của Lingling.Orm khẽ dụi mũi vào đỉnh đầu chị, hít thật sâu, như thể muốn khắc ghi hương thơm ấy vào tận xương tủy.Rồi đột nhiên, cô thì thầm:" Em muốn hôn."Giọng nói của Orm nhỏ nhẹ nhưng mang theo sức công phá lớn, khiến Lingling bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.Chị trợn mắt nhìn cô, gương mặt đỏ bừng." Em bị điên à?!" Chị thấp giọng mắng.Nhưng Orm chẳng hề quan tâm.Cô không rời mắt khỏi đôi môi mềm mại trước mặt, ánh mắt sáng lên một cách nguy hiểm. Và chẳng cần Lingling đồng ý hay không, Orm đã cúi xuống, chiếm lấy môi chị.Lingling trợn tròn mắt, cả người cứng đờ khi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Orm phủ lên môi mình.Tình cảnh hiện tại rõ ràng không thích hợp để hôn chút nào. Nhưng Orm không thèm để tâm, nụ hôn của cô không vội vã, cũng không táo bạo, mà dịu dàng đến mức khiến Lingling chẳng thể nào đẩy ra.Ban đầu, chỉ là một cái chạm khẽ, như một thử nghiệm. Rồi Orm nghiêng đầu, dán chặt môi mình hơn, đầu lưỡi lướt nhẹ qua bờ môi chị như muốn xin phép.Lingling nắm chặt lấy mép giường, hơi thở dần trở nên hỗn loạn. Chị biết mình phải đẩy cô ra, nhưng trái tim lại đang đập loạn xạ, lý trí cũng dần lung lay.Nhưng chính giây phút chị còn đang đấu tranh tư tưởng, Orm đã vòng tay ôm lấy eo chị, kéo chị sát vào lồng ngực mình hơn, tạo ra một khoảng không gian an toàn giữa hai người.Mùi hương quen thuộc của Orm khiến Lingling đắm chìm, mất đi sự phòng bị.Chẳng biết từ lúc nào, đầu lưỡi Orm đã tiến vào, quấn lấy đầu lưỡi chị, khiến cả người Lingling run lên." Ưm..." Một tiếng rên khẽ vô thức thoát ra từ cổ họng chị, nhưng ngay lập tức Orm đã nuốt trọn lấy nó bằng nụ hôn sâu hơn.Orm tham lam chiếm lấy hơi thở của chị, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua từng ngóc ngách, trêu đùa rồi lại rút lui, như thể đang nhấm nháp món ngon yêu thích nhất của mình.Lingling hoàn toàn bị cuốn vào, bàn tay từng siết chặt ga giường lúc này lại vòng ra sau lưng Orm, bấu lấy áo cô.Cảm giác như cả thế giới đều tan biến, chỉ còn lại hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.Cho đến khi báo hiệu giờ ra chơi kết thúc réo lên, Lingling nhân cơ hội này liền đẩy môi người kia ra. Orm hụt hẫng vô cùng, nhưng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, cùng lồng ngực không ngừng phập phồng của chị khiến cô bật cười." Mau về lớp đi!" Lingling biết người nọ sẽ luôn tìm cách để trêu chọc mình, chị thấp giọng gằn từng chữ. Orm cười tít mắt, trước khi rời đi còn hôn nhanh lên trán chị một cái." Lần sau, em sẽ không dừng lại đơn giản như thế này đâu."
Cũng đã một thời gian trôi qua kể từ lúc cả hai cho phép đối phương bước vào trong thế giới của nhau. Orm và chị dành hầu hết thời gian rảnh rỗi bên cạnh nhau, tần xuất cô xuất hiện trước căn hộ của Lingling gần như là mỗi ngày, và điều đó không khỏi dấy lên sự nghi ngờ của mọi người. Nhưng rồi Lingling cũng chỉ cười xoà, bá vai cô một cách tự nhiên và vui vẻ: " Thôi nào, tớ chỉ đơn giản xem Orm như em gái ruột của mình thôi..."Sau đó chẳng ai hỏi thêm gì về mối quan hệ của cả hai nữa, vì Lingling - một người rất ít nói đã lên tiếng, lời nói của chị không thể nào là một lời nói dối, mọi người trong nhà đều rất tin tưởng chị. Cánh cửa vừa đóng sầm lại, Orm như hoá thành kẻ điên, đem hai vai của Lingling ấn xuống giường, trực tiếp nuốt lấy bờ môi người kia. " Từ từ nào Orm..." Lingling khó khăn nói giữa nụ hôn, bàn tay của cô nàng nhỏ tuổi không ngừng yên phận trong lớp áo thun của mình. " Ai nói em là em gái của chị hả?" Orm không nói, cô đang gằn từng chữ, sau đó không cho Lingling có không gian để hít thở, hôn ngấu nghiến môi chị, rồi nụ hôn trải xuống bên xương quai xanh, không thương hoa tiếc ngọc, Orm giáng xuống đó một dấu răng thật đậm. " Orm Kornnaphat! Em là chó à?" Lingling đau đến mức hai mắt đỏ hoe, nhưng chị không thể thét lên vì điều đó sẽ làm cho mọi người trong nhà phá cửa xông vào, chỉ có thể ném cho người kia cái nhìn không mấy thân thiện, nghiến răng mắng chửi. " Con chó của mình chị!" Orm đối diện với câu mắng chửi đó của chị lại trông rất thích thú, nhận thấy mình đã hơi quá sức, cô hạ người xuống, liếm nhẹ lên dấu răng hằn sâu trên làn da trắng nõn của chị, rồi đặt qua cái hôn khẽ. Lingling hơi thở có chút nhanh, chị ngắm nhìn người kia, sao trông hôm nay có chút soái? Chị không can lòng, một tay đặt ra sau lưng cô rồi kéo xuống, đem chóp mũi hai người chạm vào nhau. " Đừng quên, hôm qua chị đã thấy em trò chuyện cùng với người con gái khác!" Lời nói Lingling mang theo sự không vui, Orm nghe xong liền cười, nhưng nét mặt lại trông bỉ ổi vô cùng. " Là em đã cố tình hẹn gặp cô bạn ấy đấy!" Quả nhiên tiếp xúc lâu dài, Lingling nhận ra người trước mặt đã không còn là cô nàng trong sáng và hồn nhiên nữa, những lúc chỉ có hai người, Orm Kornnaphat đích thực là một con chó sói. " Vậy chị nên trừng phạt em thế nào đây?" Lingling phả từng hơi thở nóng hổi vào tai cô, từng ngón tay thon dài chơi đùa với xương quai xanh giấu sau mảnh áo của người nọ, ánh mắt mơ màng, từng bước dụ hoặc. " Chỉ cần người trừng phạt là chị, kiểu nào em đây cũng thích!" Orm bắt lấy bàn tay của người nọ, đưa đến bên môi, hôn một cái. Lingling nghe xong liền cười, nụ cười tươi nhưng lại rất ma mị. Sau đó đồng tử chị xoáy thẳng vào cô, rướn người đến gần môi của Orm." Vậy thì cấm em đụng vào chị trong vòng một tuần!" Orm nhắm mắt, định bụng đâu sẽ cảm nhận được một đôi môi ngọt ngào dán lên môi mình, ai ngờ câu nói của Lingling vang lên như sét đánh ngang tai.Chị đẩy Orm sang một bên, bản thân ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần ào. " Chị nghĩ sẽ ngăn được em sao?" Nói rồi Lingling lại lần nữa bị người kia đem chôn dưới thân, rồi vật thể mềm mại kia chiếm lấy tâm trí chị. Lingling cảm nhận được sự bất lực lan tràn khắp cơ thể mình, chị không thể nói lại cô, cũng không thể cưỡng lại sức hút của cô. Thôi thì, cứ để Orm muốn làm gì thì làm, Lingling hết cách rồi.