LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
22
___
Orm thức giấc bởi tiếng chuông từ đồng hồ báo thức mà cô hay đặt. Nhìn vào màn hình, chỉ mới hơn 4 giờ sáng. Cô không biết Lingling có tiết học vào lúc mấy giờ. Quay sang nhìn thấy Lingling vẫn đang ngủ say sưa trong lòng mình mà khoé môi cô không thể cong lên đầy hạnh phúc.Cô kéo chị lại gần mình hơn, để từng hơi thở của người kia phà lên ngực mình nóng hổi, và rồi đôi mắt Orm bắt đầu nặng trĩu.
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại reo dội cả căn phòng, đánh thức cặp đôi đang làm ngủ trên giường. Lingling nhận ra đó là điện thoại của bản thân, chị rời khỏi vòng tay cô, tìm kiếm điện thoại mình. " Alo?" Giọng nói Lingling khàn đặc."... được, tớ biết rồi..." Rồi chiếc điện thoại đáng thương bị Lingling ném lên đầu giường. Chị quay sang, nhìn thấy Orm đang nằm ngủ há miệng bên cạnh mà bật cười, chị tiến lại, rúc đầu vào ngực cô.Orm từ từ hé đôi mắt của mình ra, thấy người bên cạnh đã có dấu hiệu tỉnh giấc, cô cúi xuống, hôn lên trán chị một cái, nhe răng cười:" Chào buổi sáng, tình yêu..." Lingling cũng cười, chị hôn lên cổ cô một cái" Chào buổi sáng, Orm..." Rồi đôi môi hai người tìm đến nhau để chào buổi sáng lần nữa. " Hôm nay chị có tiết học không?" " Chị không có..." Lingling ôm lấy eo cô, nhắm mắt trả lời " Còn em?" " Em có tiết học lúc 11h..." Orm quay sang ôm lại chị, giọng lười biếng " Chị nghĩ em nên đi chuẩn bị đi thì hơn, đã gần 10h rồi đấy..."Lời nói của Lingling khiến cô mở bừng đôi mắt, cầm điện thoại mình xem giờ để kiểm chứng chị không nói thế để hù mình. Chúa ơi, không phải khi nãy chỉ mới gần 5h sáng thôi sao? " Em sử dụng nhà tắm trước nhé tình yêu..." Nói rồi không quên hôn lên má Lingling một cái, sau đó phóng nhanh vào nhà tắm. Chị nhìn theo bóng lưng lon ton như vịt của cô mà phì cười, sao trên đời lại có người đáng yêu đến như vậy? Rồi Lingling cũng quyết định thức dậy, chị đến bên tủ quần áo của Orm, lấy đại cho mình cái áo thun rồi xuống bếp làm bữa sáng.
Lingling vừa tắt bếp thì Orm đã từ trên lầu đi xuống, cô phi như bay tới chỗ chị đang đứng, chỉ vào vết hôn đỏ tím nơi cổ của mình." Ling, nhìn đi! Làm sao em dám vác mặt đến lớp đây!" Lingling nghiêng đầu nhìn vết hôn trên cổ cô mà rầu. Trông nó không giống với 60 độ nhỉ? Đáng lẽ phải xích xuống bên trái một tí. " Thì mặc áo cổ lộ là được mà..." Lingling bình thản đáp, tay đổ thức ăn ra đĩa.Orm thấy mình có chút quá đáng tự nhiên chạy xuống trách chị chỉ vì cái vết hôn ở cổ, trong khi khắp cơ thể của Lingling chẳng có chỗ nào là cô bỏ sót... mà chị lại chẳng trách cô nửa lời.Đột nhiên cô tiến lại, không để người kia phòng bị đã hôn lên môi chị, đã vậy lại còn dùng lưỡi. Lingling cứng người, cảm nhận dòng ấm nóng vị bạc hà len lỏi vào trong khoan miệng mình, càn quét mọi thứ bên trong. " Orm!" Đến khi hết dưỡng khí, mặt mày đỏ bừng, Lingling đánh lên vai người kia ra hiệu. " Mới sáng sớm mà đã muốn giết chị rồi sao?" Chị liếc cô, mà cô cứ đứng cười hì hì như con dở. " Mau ngồi xuống ăn đi!"Bữa ăn đó, hai người cứ thay phiên đút cơm cho đối phương, nếu thức ăn có dính miệng thì sẽ không dùng tay, cũng không dùng giấy... nhờ đối phương lau dùm là được.
Xuống tới phòng khách, Orm mang giày, đeo cặp chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi bước ra cửa, cô quay lại, tiến đến đặt một nụ hôn lên má Lingling, dịu dàng nói:" Em đi học đây..."Lingling ngước lên nhìn, ánh mắt tràn ngập yêu thương, chị cười nhẹ rồi gọi giật:" Này, đứng lại đã..." Orm dừng bước, tò mò quay đầu lại. Lingling đứng dậy, bước đến gần, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cô. Ánh mắt chị chăm chú, ngón tay lướt nhẹ trên lớp vải, khiến Orm bỗng thấy tim mình đập mạnh.Lingling cười tinh nghịch, tay vừa buông cổ áo xuống thì bất ngờ kéo Orm lại gần, đặt một nụ hôn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ nhưng đủ khiến Orm ngẩn ngơ vài giây." Được rồi, đi học ngoan nhé."" Chị... bạo quá rồi đấy nhé..."Orm tai đỏ ửng, miệng cười nhưng chân đã lùi ra cửa. Cô bước đi mà lòng rạo rực, từng bước chân như nhẹ bẫng giữa bầu trời đầy nắng.
Lingling tay cầm cay lau, cẩn thận kỳ cọ từng góc phòng khách. Chị khẽ hát một giai điệu quen thuộc, tâm trạng thoải mái sau buổi sáng ngọt ngào với Orm.Bỗng, tiếng bấm khóa cửa vang lên. Lingling giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính. Chị thoáng ngạc nhiên Orm mới đến trường được hơn một tiếng thôi mà, sao đã quay về rồi? Hay cô để quên gì đó?Cánh cửa từ từ mở ra. Lingling vội đứng dậy, quệt tay qua áo, nở nụ cười sẵn sàng trêu chọc nếu đó là Orm. Nhưng khi ánh mắt chị chạm vào người đứng ngoài cửa, nụ cười cứng lại." Freen?"Freen sững người đứng đó khi nhìn thấy chị, bên cạnh còn có chiếc vali. Ánh mắt chị ấy hiện lên sự bất ngờ xen lẫn thắc mắc." Lingling... sao Lingling lại ở đây?"Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên có chút căng thẳng. Lingling nắm chặt cây lau, theo lời Orm nói thì khoảng vài ngày nữa chị ấy mới quay về mà. " Không biết Freen đã ăn sáng chưa, tôi có nấu bữa sáng..." Thấy bản thân đứng trơ người ra giữa nhà cũng kì, Lingling lên tiếng phá tan không khí ngượng ngùng." Tôi đã ăn rồi, chỉ là quay về lấy một chút đồ dùng rồi sẽ rời đi. Nhưng mà, nếu Lingling không phiền thì pha giúp tôi một ly cà phê nóng nhé..." Lingling cảm thấy cổ họng mình khô khốc, chỉ có thể gật đầu thay cho lời nói, rồi dõi mắt theo bóng lưng Freen hướng lên lầu.
Freen ngồi trên ghế ăn, tay cầm ly cà phê đen, thổi nhẹ từng hơi rồi nhấp một ngụm nhỏ. Đôi mắt cô không rời khỏi Lingling, người đang ngồi đối diện, tay mân mê ly trà nóng như để trấn an bản thân. Không khí trong phòng im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc chậm rãi.Freen đặt ly cà phê xuống bàn, nhìn thẳng vào Lingling, giọng nói trầm ổn nhưng nặng nề:" Vậy Lingling và Orm… thật sự là đang qua lại với nhau sao?"Câu hỏi thẳng thừng ấy khiến tim Lingling chùng xuống một nhịp. Chị khẽ giật mình, các ngón tay vô thức siết chặt lấy thành ly trà nóng đến mức hơi bỏng rát, nhưng chị không buông ra." Tôi..." Lingling ngập ngừng, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Nhưng rồi, sau vài giây do dự, chị khẽ gật đầu, dù biết rằng hành động này sẽ kéo theo rất nhiều chuyện sau đó.Freen thở dài, đặt lưng tựa vào ghế, tay xoa nhẹ thái dương như đang suy nghĩ rất nhiều." Lingling có biết bản thân mình đang làm gì không?"Giọng nói của Freen không hề nặng nề, cũng không mang ý trách móc, nhưng chính sự bình tĩnh đó lại khiến Lingling cảm thấy sợ hãi. Chị ngước lên nhìn Freen, ánh mắt đan xen nỗi lo lắng và bất an.Lingling sợ rằng... người này sẽ bảo chị chia tay Orm, cấm cản hai người họ tiếp tục bên nhau.Chị hít một hơi thật sâu, giọng nói run rẩy nhưng chân thành:" Tôi đã cố gắng... thực sự rất cố gắng để không phải lòng Orm. Tôi biết... rằng mình đã có bạn trai và ... tôi cũng biết Orm xứng đáng với một người tốt hơn tôi. Nhưng... tôi không thể ngăn nổi trái tim mình. Tôi yêu Orm... thật sự rất yêu em ấy..."Giọng Lingling nghẹn lại ở cuối câu, đôi mắt đỏ hoe. Chị cúi đầu, chờ đợi phán quyết từ Freen như chờ đợi kết cục cho một sai lầm.Freen im lặng vài giây, rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ. Đó là nụ cười dịu dàng, không có sự trách móc, cũng chẳng có phán xét nào." Lingling đừng lo. Tôi sẽ không làm khó hai người, cũng sẽ không bắt ép hai người phải xa nhau..."Giọng Freen ấm áp, mang theo sự thấu hiểu:" Thật sự... tôi mừng vì hai người đã nhận ra tình cảm của đối phương..." Nghe đến đây, Lingling thoáng thở phào, đôi mắt ánh lên tia hy vọng. Nhưng khi chị vừa định mỉm cười, Freen đã chậm rãi nói tiếp:" Nhưng mà... Lingling cũng đừng quên, lựa chọn này có thể sẽ kéo theo những hậu quả sau này. Đến lúc đó... Lingling và Orm... có chắc là sẽ cùng nhau đối diện được không?"Giọng Freen trầm xuống, ánh mắt có chút nghiêm nghị, như muốn nhắc nhở rằng con đường phía trước sẽ chẳng dễ dàng gì. Lingling lặng người. Chị hiểu rất rõ những gì Freen đang nói. Yêu một người, đâu chỉ đơn giản là ở bên cạnh họ. Mà là chấp nhận mọi thử thách, thậm chí cả những tổn thương.Lingling siết nhẹ tay, khẽ gật đầu:" Tôi biết… và tôi sẽ cố gắng hết sức… để bảo vệ tình yêu này..." Freen lại cười, nhưng lần này trong nụ cười ấy mang theo nỗi xót xa. Vì chị ấy biết, hành trình phía trước của cả hai người họ, sẽ không chỉ có hạnh phúc mà còn rất nhiều sóng gió chờ đợi.
Ngay khi giáo viên vừa nói lời chào kết thúc buổi học, Orm lập tức chộp lấy balo rồi lao ra khỏi lớp, nhanh đến mức những người bạn cùng lớp chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cô lướt qua như một cơn gió. Dọc hành lang dài, đôi chân Orm không ngừng sải bước, từng bước chân chạm đất vang vọng giữa không gian đang ngập tràn sắc nắng chiều.Ánh hoàng hôn đổ xuống, bao phủ mái tóc cô trong sắc vàng óng ánh, như thể từng sợi tóc đều đang phát sáng dưới ánh mặt trời. Hơi thở phấn khích, trái tim rộn ràng, nụ cười Orm rạng rỡ và đẹp đẽ như mùa hè vừa ghé thăm sau những ngày dài ảm đạm. Cô không thể kìm nén sự háo hức dâng trào trong lồng ngực mình khi biết rằng ở nhà có một người đang chờ mình trở về. Xe vừa dừng trước cổng, Orm vội vàng mở cửa bước vào. Ngay lập tức đập vào mắt cô là hình ảnh Lingling đang đứng trước những giàn hoa trong sân, ánh mắt mơ màng lướt qua những chồi non đang vươn mình đón lấy những tia nắng cuối cùng trong ngày. Từng sợi tóc dài óng mượt của chị khẽ lay động theo làn gió nhẹ, tựa như dòng suối mềm mại phản chiếu ánh chiều tà. Gương mặt ấy, bình thản và thanh tao, dưới ánh sáng hồng cam của buổi hoàng hôn lại càng trở nên đẹp đến nao lòng, tựa như một bức họa cổ điển mà người ta không nỡ chạm vào, sợ rằng một cử động nhỏ cũng đủ khiến nó tan biến.Chiếc váy lụa mềm mại ôm lấy dáng người thanh mảnh, đường cong dịu dàng ẩn hiện sau lớp vải nhẹ nhàng tung bay theo gió. Đôi môi chị khẽ cong lên, ánh mắt trầm lặng nhưng lại mang theo một nét dịu dàng đến lạ. Giữa sân nhà, giữa sắc hoa sắp nở, Orm chợt nhận ra mình đã yêu người con gái này đến nhường nào.Lingling khẽ giật mình khi một vòng tay bất ngờ ôm lấy mình từ phía sau. Nhưng ngay sau đó, chị đã nhận ra chủ nhân của mùi hương quen thuộc này - ấm áp, dịu nhẹ, mang theo chút hương nắng pha lẫn sự tinh nghịch của một người luôn khiến chị vừa đau đầu vừa không thể rời xa.Orm rúc mặt vào hõm cổ Lingling, hơi thở cô phả nhẹ trên làn da trắng ngần, tựa như một con ma cà rồng nhỏ đang tham lam hút lấy tinh hương thuần khiết từ người chị. Lingling phì cười vì cảm giác nhột nhạt len lỏi, khẽ hỏi:“ Đi học có vui không?”Orm vẫn không buông chị ra, giọng ỉu xìu như một đứa trẻ nhõng nhẽo:“ Không vui chút nào…”Lingling nhướn mày, dịu dàng hỏi tiếp:“ Tại sao không vui?”Orm siết tay ôm chị chặt hơn một chút, giọng nói trầm xuống, mang theo chút hờn dỗi:“ Nhớ chị, chỉ muốn về nhà…”Nghe xong, Lingling bật cười, chị quay lại, nhẹ nhàng cốc lên đầu cô một cái, mắng yêu: “ Ngốc, không được lơ là trong việc học.”Orm cười khờ, không để tâm lời trách mắng, tranh thủ hôn lên môi Lingling một cái thật nhanh, rồi lém lỉnh hỏi: " Chị ăn cơm chưa?”Lingling mỉm cười, đôi mắt sáng rực lên như vì sao giữa đêm trời quang:“ Chưa, chị chờ em về ăn cùng.”Orm khựng lại trong một giây ngắn ngủi, nhưng trong lòng cô, giây phút ấy kéo dài như cả một đời. Một cơn sóng ấm áp tràn qua tim cô, lan đến từng tế bào, khiến cả người như được sưởi ấm giữa mùa đông.Bất giác, cô nghĩ đến tương lai, đến một ngày khi mọi sóng gió đã qua đi, sau tất cả, cô vẫn sẽ còn một nơi để trở về một mái nhà nhỏ, nơi có Lingling đứng đợi trước cửa, eo thắt chiếc tạp dề, trên gương mặt dẫu đã in hằn vài nếp nhăn của thời gian, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ như thuở ban đầu. Nghĩ đến đó thôi, sóng mũi đã cay nồng, tựa như hạnh phúc này quá lớn lao, lớn đến mức khiến cô chỉ muốn ôm chặt người trước mặt, không bao giờ buông tay." Sao lại khóc?" Nhìn gương mặt mếu máo của Orm, chị vừa buồn cười lại vừa thương, nâng những ngón tay mảnh khảnh lên gạt đi giọt nước mắt của người nọ." Không có gì, chỉ là... em thấy mình hạnh phúc quá thôi." Lingling nghe xong liền nở một nụ cười cưng chiều, siết chặt lấy cô, dùng bàn tay vỗ về lên tấm lưng rộng rãi. Thay vì phí thời gian lo lắng về những thứ mà chị và cô không thể thay đổi, Lingling quyết định sẽ tận hưởng những khoảnh khắc bên cạnh Orm, mỗi phút giây trôi qua cùng nhau đều luôn rất quý giá, chị sẽ thật thân trọng đó, để sau này cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng sẽ không hối tiếc về những điều đã qua.