LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

21.2










___


Orm đeo tạp dề vào, hít một hơi thật sâu, xắn tay áo lên, chuẩn bị xách mông vào bếp “trổ tài.” Đống nguyên liệu đắt đỏ xếp đầy tủ lạnh như đang nhìn chằm chằm, thách thức khả năng sinh tồn của cô.

Tay Orm với lấy chai dầu ăn, nhưng vừa khui ra đã lỡ tay bóp hơi mạnh, dầu bắn tung tóe lên tay. Cô giật mình, suýt làm rơi cả chai.

Đúng lúc đó, Lingling bước xuống. Chị khựng lại ở bậc thang cuối, ánh mắt dừng trên bóng lưng người kia. Orm đứng đó, vụng về nhưng có gì đó rất đỗi đáng yêu. Chị bất giác tưởng tượng đến một buổi sáng nào đó trong tương lai, khi hai người đã có chung một ngôi nhà nhỏ.

Lúc ấy, mỗi sáng chị thức dậy, bước xuống bếp đã nhìn thấy Orm đang chuẩn bị bữa sáng... Người đó sẽ là Orm. Chỉ có thể là Orm. Không phải Win Metawin, cũng chẳng là ai khác.

Lingling mỉm cười, lòng dâng lên một cảm xúc dịu dàng xen lẫn hạnh phúc.

Orm mở tủ lạnh, ánh mắt dạo qua dạo lại đống đồ thịt bò, mực, tôm… Mấy thứ này biết nấu cái gì giờ? Mua thì sang lắm, nhưng bây giờ chẳng lẽ đứng đây gọi món từ nhà hàng về rồi giả bộ làm xong? Không được! Mất mặt chết!

Cô quay lại nhìn Lingling, thấy chị đã ngồi xuống bàn, hai tay chống cằm, đôi mắt chăm chú nhìn mình như thể tràn đầy kỳ vọng.

“ Chị muốn ăn gì?” Orm hỏi, hy vọng nhận được một câu trả lời cụ thể để có thể bám víu.

Lingling làm bộ nghĩ ngợi rất lâu, xong nhẹ nhàng đáp: “ Món gì cũng được.”

Ngay giây phút đó, Orm chỉ muốn bật ngửa. “ Món gì cũng được” – bốn chữ nghe đơn giản mà sao như lời nguyền ám sát mấy đứa không biết nấu ăn như cô vậy.

Trong đầu Orm thoáng qua một ý nghĩ quái gở: " Vậy chị ăn em đi cho nhanh?"

Nhưng lý trí kịp kéo cô lại. Nghĩ thế thôi chứ lỡ nói ra thật, đảm bảo Lingling sẽ xách dép chạy thẳng về nhà.

Orm quay lại, nhìn đống đồ ăn như sẵn sàng thách đấu. Được rồi, liều thôi! Cô quyết định làm món “Bò xào khói lửa” nghe tên thì hoành tráng, nhưng toàn là mấy món người ta dễ nấu trong mấy video trên mạng, có gì khó đâu... Đúng không?

Sai! Sai lắm!

Orm loay hoay lấy miếng thịt bò ra thớt. Cầm dao lên, cô bắt đầu thái như trong mấy clip mình hay xem. Nhưng thực tế không bao giờ giống trên mạng. Miếng thịt bò dai hơn cô tưởng, tay ấn dao mạnh xuống, trượt phát...

“ A!” Orm giật nảy mình.

“ Orm! Sao vậy?” Lingling lo lắng đứng bật dậy.

“ Không sao, không sao! Lặt vặt thôi chị!” Orm vội giấu ngón tay hơi rướm máu ra sau lưng, cười gượng. Lingling cau mày, nhưng thấy cô cương quyết nên cũng ngồi xuống lại.

Orm bóp miệng vết thương, lén liếc chị rồi quay lại bếp. Thôi kệ, cắt méo mó cũng được, miễn có gì đó để xào. Cô đổ dầu vào chảo, bật lửa lớn như trong video... nhưng cô quên mất, người ta là đầu bếp chuyên nghiệp, còn cô thì không.

Dầu nóng lên nhanh hơn cô tưởng, bắt đầu bốc khói. Orm luống cuống ném hết chỗ thịt bò vào, tiếng xèo xèo vang lên dữ dội. Miếng thịt cháy sém gần như ngay lập tức.

“ Trời ơi!” Orm hoảng hồn, vội cầm đũa đảo điên cuồng, nhưng tay còn đang băng tạm ngón bị cắt, cầm đũa cũng không xong. Trong lúc hốt hoảng, cô vô tình quẹt tay vào mép chảo nóng.

“ Á! Nóng quá!”

Lần này thì Lingling không ngồi yên nữa. Chị lao tới, vươn tay tắt bếp ngay rồi sau đó giữ tay Orm lên xem, gương mặt tràn ngập sự lo lắng, mắng:

" Bị phỏng rồi nè, đồ ngốc!!"

Orm vừa đau vừa xấu hổ, nhìn xuống chảo thì miếng thịt đã đen thui một nửa. Khói bốc lên nghi ngút, báo hiệu một thất bại thảm hại. Nhưng trong mắt Lingling, tất cả những điều đó đều chẳng quan trọng. Chị chỉ thấy một Orm vụng về, hậu đậu nhưng đáng yêu đến lạ.

“ Thôi, dẹp đi. Đừng nấu nướng nữa!"

“ Nhưng mà...” Orm tiếc nuối, cảm thấy buổi tối tuyệt vời hôm nay bị chính mình phá vỡ một nửa.

“ Không nhưng nhị gì hết. Ngồi yên đó.”

Orm không còn cách nào khác đành ngoan ngoãn như chú cún, ngồi xuống ghế, nhìn Lingling chạy lên lầu lấy hộp cứu thương xuống.

" Lúc nãy cắt thịt bị trúng tay rồi phải không?"

Lingling lên tiếng hỏi nhưng Orm không dám trả lời vì xấu hổ, chị sẽ nghĩ cô là đứa vô dụng, có miếng thịt cắt cũng không xong.

Không hỏi ý kiến Orm nữa, chị trực tiếp cầm tay cô lên, nhìn thấy vết cắt rướm máu tươi trên đầu ngón tay mà lòng chị đau như vết thương bị dao cắt ấy.

" Không biết nấu ăn thì có thể nói thẳng với chị mà..." Lingling dịu dàng mắng, bôi thuốc lên miệng vết thương của cô.

" Ai nói em không biết nấu ăn..."

Orm lên tiếng, giọng có chút uất ức.

Lingling ngẩng lên, nhìn thấy người kia gục đầu xuống, bộ dạng hiện tại cứ như một chú cún con bị ướt mưa. Chị nâng mặt cô lên, thấy đôi mắt hổ phách kia đã ngập nước.

" Làm sao vậy? Em đau sao?"

Orm mím môi ngăn nước mắt mình không rơi xuống, lắc lắc đầu.

" Chứ sao lại khóc?"

Lingling không chịu được mà ôm cô vào lòng, tay vỗ lên bờ lưng nhỏ.

" Em... cứ tưởng bản thân sẽ làm tốt, sẽ khiến chị vui nhưng mà rốt cuộc... em phá hỏng nó rồi... em khiến chị thất vọng rồi..."

Orm nói mà người bắt đầu run lên, từng tiếng thút thít vang bên tai Lingling. Cô nghĩ bản thân sẽ làm bữa tối của cả hai thật ra hồn, rồi cô cùng chị ngồi bên bàn, cùng nhau hưởng thức món ăn, khung cảnh đó thật sự rất hạnh phúc.

" Nói cái gì vậy hả? Ai nói em phá hỏng nó... ngược lại chị còn thấy rất hạnh phúc nữa. Mặc dù em vụng về nhưng thấy sự quyết tâm của em muốn nấu ăn cho chị... chị vui lắm, chị không thất vọng, chỉ cần được ở gần bên em như thế này thôi, chị cũng đã cảm thấy hạnh phúc rồi, không đòi hỏi gì nữa cả..."

Những lời Lingling nói càng khiến Orm khóc to hơn, chị cười ôm chặt người kia rồi vỗ về dỗ dành không ngừng. Lúc buông nhau ra, còn không quên trao nhau một nụ hôn khích lệ.

Rồi sau đó Lingling là người vào bếp, tận dụng mấy món mà Orm đã mua, chị nấu hai tô mì gói mà topping nhìn còn hơn trong nhà hàng, nào là bò rồi mực, lúc ăn Orm cứ liên tục giơ ngón cái, chu mỏ khen ngon.

" Có miếng hành ngay môi em kìa!" Lời nhắc nhở của Lingling khiến đôi đũa cô khựng lại, Orm xấu hổ cúi đầu, tay lần mò lên nhặt nó xuống thì Lingling đã nhanh trước một bước, nắm lấy cổ tay cô cản lại.

" Sao vậy chị...?" Orm khó hiểu nhìn chị.

Rồi giây sau Lingling rướn người đến, há môi ngậm lấy vành môi trên của cô rồi mút mạnh một cái, sau đó Lingling trở lại chỗ ngồi của mình, nở một nụ cười hài lòng.

" Xong rồi đấy!"

Orm ngồi đơ ra như tượng đá, Lingling thấy thế liền quay sang huých vào bụng cô, kêu cô mau ăn tiếp để nguội.

" Chị ơi, mỏ em dính cộng mì nè!" Lingling đang ăn thì người bên cạnh khều, chị quay sang nhìn Orm, vẻ mặt bất lực.

" Có đâu..."

Orm cười hì hì, sau đó đặt tay ra sau gáy kéo cổ chị lại, trước khi đôi môi hai người áp vào nhau, cô còn nói:

" Không có thì đâu có nghĩa là đâu được hôn..."

Đến lúc hai người buông nhau ra vì phổi hết dưỡng khí thì tô mì đã nở ra đủ một đại gia đình ăn rồi.


























" Để em rửa cho, chị lên phòng nằm đi!" Lingling toan muốn giành việc rửa bát thì đã bị Orm tống cổ ra khỏi nhà bếp.

Thấy cô đuổi mình nhiệt tình vậy, Lingling cũng không muốn nán lại thêm. Chị quyết định quay lại phòng của Orm, vừa bước vào, mùi hương thơm mà chị thường hay ngửi thấy trên người cô đã xộc vào cánh mũi, Lingling dễ chịu vô cùng.

Chị tiến đến bên bàn học của Orm, nhìn thấy bên góc bàn có một cuốn sổ viết tay nhỏ. Lingling từ trước đến giờ, sống rất có quy tắc, không thích động vào đồ của người khác, nhưng chị thật sự tò mò là người kia viết cái gì ở trong này.

Chỉ là Lingling muốn biết thôi chứ không cô ý định mạo phạm. Chị cầm nó lên, ngắm nghía một hồi rồi quyết định mở ra.


















" Thương chị dịu dàng
Yêu chị nồng nàn
Gặp chị tim loạn
Nhớ chị từng đêm

Bên chị ấm áp
Xa chị buốt lòng
Chờ chị tháng năm
Cần chị mãi mãi

Chị là nắng sớm
Chị là mây chiều
Chị là gió mát
Chị là mưa ngâu

Chị là giấc mộng
Chị là niềm tin
Chị là tất cả
Chị là... yêu thương

Dẫu đời giông tố
Dẫu ngàn cách xa
Tim em vẫn khắc
Một người... là chị."





























Lingling đọc từng dòng thơ mà cô viết cho mình mà tim rung lên, đan xen sự nhói buốt trong xương tủy. Chị nâng cuốn sổ lên, đặt lên trang giấy một nụ hôn khẽ rồi cẩn thận đặt nó về chỗ cũ.

Một lúc sau Orm cũng quay trở lại, cô vừa bước phòng thí liền tiện tay khoá cửa lại, Lingling nhìn thấy mà không thể không tò mò.

" Sao em lại khoá cửa?"

" Chỉ là cho chắc thôi..." Orm đáp, bước chân dần tiến về phía chị

Lingling bật cười, rồi chị nhích sang một bên chừa chỗ cho cô ngồi. Nhưng Orm lại không ngồi mà đẩy chị ngã xuống giường.

" Em định làm gì?" Lingling nhìn người phía trên, khoé môi nâng lên không rõ ý cười.

" Chẳng qua khi nãy ăn vẫn chưa thấy no..." Rồi chị nhìn thấy môi Orm cong lên nụ cười khó đỡ sự gian tà.

" Nhưng chị thì no rồi..."

Orm rũ mày, không hài lòng trước cách trả lời của Lingling nhưng mà cô đâu có buông tha cho chị. Đôi mắt cô từ từ di chuyển xuống chiếc áo khoác hờ hững mà chị đang mặc, giọng châm biếm

" Chị ăn mặc thế này mà kêu em nhịn à?"

Thoáng thấy má Lingling đỏ ửng, chị đánh mắt đi nơi khác, bộ dạng trông cứ như vừa bị bắt quả tang việc mà bản thân đã cố tình làm.

Bàn tay Orm bắt đầu di chuyển nơi cúc áo của Lingling thì giây sau đã bị người nọ cản lại, chỉ thấy cái nhìn chị mờ đục, giọng khàn khàn.

" Tắt đèn đi đã..."

Trong phòng chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo bên ngoài cửa sổ cho cả hai đủ thấy gương mặt đối phương. Chiếc áo khoác của Lingling vừa bị Orm thẳng tay ném xuống nền gạch. Orm cảm thấy bản thân vừa bị lỡ mất một nhịp thở, Lingling nằm dưới thân cô, thân trên chỉ có một mảnh vải ren màu đen che đi những thứ cần che.

Orm cúi thấp lưng mình xuống, để hơi thở của mình thuận lợi phà lên sóng mũi thẳng tắp của Lingling.

" Ăn mặc gợi cảm như vậy để cho ai xem vậy?"

Lingling cười, cảm thấy người mình nóng ran.

" Cho người ta nhìn!"

Biết rồi mà cứ hỏi, trả lời vậy cho bỏ ghét!

Orm nghe xong, không hài lòng hôn ngấu nghiến lấy đôi môi chị. Đến nỗi hàm răng hai người va mạnh vào nhau tạo âm thanh lớn, nhưng Orm không quan tâm, vẫn mút mạnh đầu môi người kia.

" Chị chỉ được mặc như thế này cho mình em xem!"

Trong cái luồn sáng mờ ảo, nhưng Lingling vẫn nhìn thấy rõ tiếng gầm gừ trong con ngươi hổ phách người kia.

Lingling chỉ cười không đáp, chị vòng hai tay ôm lấy cổ người kia để Orm áp mặt vào bờ ngực của mình, hít lấy hít để.

" Tại sao em vẫn còn mặc đồ vậy hả?"

Lingling nhìn mình rồi lại nhìn cô, không nhịn mà nói.

Orm cười trừ, đưa tay mở cúc áo. Nhưng chỉ vừa mới mở được một cái thì Lingling đã cản lại.

" Chị muốn..."

Orm cũng ngoan ngoãn nằm xuống giường, Lingling lập tức leo lên người cô ngồi, sau đó từng ngón tay mảnh khảnh tháo từng cái cúc áo.

" Vết sẹo này..." Chiếc áo được cởi bỏ hẳn rồi quăng đại trên giường, Lingling đã nhìn thấy nó từ vài lần trước nhưng đến tận hôm nay chị mới hỏi về nó.

" Chỉ là tai nạn lúc nhỏ..."

Lingling không đáp, ngón tay chị vuốt ve nó một cách đau lòng, rồi chị hạ người xuống, đặt lên đó một nụ hôn khẽ.

Không dừng lại ở đó, nụ hôn bắt đầu trải dài xuống rãnh ngực, đến nơi xương đòn lộ ra theo từng nhịp thở của Orm, rồi đến chiếc bụng phẳng lì kia, từng nụ hôn dịu dàng như sợ người kia tan vỡ trong phút chốc.

" Orm..."

Orm ngước lên, ánh mắt ngây dại xoáy thẳng vào đồng tử Lingling. Chị không thể kìm chế được lòng mình, cúi xuống hạ đôi môi mình xuống.

Cánh môi cả hai nhẹ nhàng vuốt ve, rồi dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Rồi Orm đột nhiên ngồi bật dậy, đem Lingling ôm vào lòng, trong khi đôi môi họ vẫn đặt lên nhau.

" Lingling..."

Hai người họ tựa trán vào nhau, cảm nhận từng đợt hơi thở nóng ấm của đối phương trên đầu mũi.

Orm nghĩ, một cảm giác hạnh phúc khi có chị ở bên cạnh. Lingling Kwong là người con gái đầu tiên và là duy nhất làm cho cô cảm thấy theo cách này.

Orm Kornnaphat muốn cam kết với chị, rằng cô muốn tận hưởng phần còn lại của cuộc đời mình cùng với Lingling.

Môi cô chạm vào môi chị, như đóa hoa khẽ rung rinh trong làn gió nhẹ. Tất cả đều chậm rãi, dịu dàng, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi.

Đôi mắt cô khép hờ, tay siết nhẹ lấy vòng rõ nhỏ bé của chị. Nụ hôn không đơn thuần là một sự tiếp xúc, đó là nơi trái tim cô mở ra, để chị bước vào, nhẹ nhàng và vĩnh viễn.






































Chương trước Chương tiếp
Loading...