LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

21











___

" Vậy đêm nay em có thể qua gặp chị không, Ling?" Orm cất giọng hỏi khi bọn họ cùng nhau đi dọc hành lang để trở về lớp học.

" Chị đoán là không thể rồi... FayMay tối nay sẽ ở nhà, và Sonya cũng không có ca làm đêm..." Lingling đáp, chất giọng tràn ngập nỗi buồn.

" Vậy qua nhà em thì sao?"

Orm đột nhiên đề nghị.

" Freen có lịch đi công tác ở Chiang Mai rồi, chắc tầm vài ngày nữa chị ấy mới về..." Điều đó đồng nghĩa những ngày tới, cô sẽ ở nhà một mình.

" Liệu việc đó có ổn không?"

" Sao lại không? Hay là chị không muốn...?"

Lingling cau mày, đánh vào tay người kia một cái, ai nói chị không vui, rất vui nữa là đằng khác, chỉ là... những lần trước đều là Orm ở qua đêm ở nhà chị, bây giờ thì ngược lại, huống hồ lại còn lần đầu tiên, sao có thể không ngại được chứ.

" Vậy... khi nào xong thì nhắn em, em sẽ qua đón chị được chứ?" Orm trước khi bước vào lớp học, còn không quên gửi một nụ hôn lên má người kia.

" Thật tình..."

Lingling giật mình, ôm má mình rồi nhìn xung quanh. Lỡ có ai nhìn thấy thì phải làm sao đây chứ?



























Buổi chiều hôm đó trôi qua trong nôn nao khó tả. Orm ngồi trong lớp nhưng chẳng thể tập trung nổi, tâm trí cô cứ quanh quẩn với hình ảnh Lingling sẽ qua nhà mình tối nay.

Cảm giác vừa háo hức, vừa có chút bối rối, như thể lần đầu tiên đưa người mình thích về nhà ra mắt vậy.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Orm vội vàng thu dọn sách vở. Orm phóng như bay về nhà, mặt hớn hở như nhặt được vàng, nhưng thực chất là chuẩn bị bước vào cuộc chiến khốc liệt với đống bừa bộn trong “cái chuồng heo” của mình.

Nghĩ đến cảnh tối nay Lingling ghé thăm, thấy nhà cửa như bãi chiến trường, chắc chắn chị sẽ lắc đầu ngán ngẩm rồi đánh giá cô là đứa ở dơ, mất hết hình tượng luôn!

Không thể để điều đó xảy ra!

Thế là Orm xắn tay áo, cột cao mái tóc, biến hình thành… một bà lao công chính hiệu. Tay cầm cây lau nhà, tay kia thủ sẵn chổi quét bụi, hùng hổ ra trận.

Cô lau từng viên gạch sàn bóng đến mức có thể soi gương được, quét từng bậc thang mà cứ như thể đang dọn căn biệt thự, trong khi nhà chỉ có vài bậc léo tèo.

Đỉnh cao là khâu toilet – nỗi ám ảnh của đời người. Orm ngồi xổm trên sàn, cầm bàn chải chà bồn cầu say sưa như đang kì cọ chiếc vương miện hoàng gia. Đến cả cái gương trong nhà tắm, cô cũng lau kỹ đến mức nhìn đâu cũng thấy mặt mình lấp lánh như ma hiện hình.

Làm việc hăng say quá, đến khi đột ngột đứng dậy, Orm bỗng cảm giác sống lưng mình như muốn… giục đi tới nơi.

" Ai da! Cái lưng của tui…" Cô ôm lưng, lết từng bước như bà cụ 80, vừa than thở vừa tự an ủi:

“ Vì tình yêu, mình chịu cực cũng đáng!”

Tự cười với bản thân trong gương, Orm cảm thấy đúng là yêu vào… con người ta làm gì cũng nhiệt huyết hẳn lên.

Quyết tâm không để buổi ghé thăm lần đầu của Lingling trở thành vô nghĩa, Orm hào hứng xách túi đi siêu thị. Đứng giữa quầy thực phẩm, cô quét mắt một vòng rồi bắt đầu gom hàng như thể sắp đãi tiệc: nào là thịt bò nhập khẩu, mực tươi rói, cá hồi phi lê... nhìn giá mà tim hơi đau, nhưng nghĩ tới tối nay được ngồi ăn cùng Lingling, Orm cắn răng quẹt thẻ.

Có điều... mua thì mua vậy thôi, chứ thật lòng cô chẳng biết nấu món gì ra hồn cả. Trong đầu Orm lúc này chỉ có đúng hai chữ: liều mạng.

Trở về nhà với túi đồ nặng trĩu, cô nhìn đồng hồ đã hơn 6 giờ tối, cũng sắp đến giờ đi đón Lingling rồi. Orm sải bước như bay lên lầu, quyết tâm "tút tát" lại bản thân cho thật lung linh.

Thường ngày tắm táp qua loa có 15 phút là xong, nhưng hôm nay là ngoại lệ – cô dành hẳn gần một giờ đồng hồ chỉ để kỳ cọ, lột sạch từng tế bào da chết như thể đang chuẩn bị thi hoa hậu.

Ngồi trước bàn trang điểm, Orm lấy kem dưỡng thoa từng tấc da trên cơ thể, từ cổ, vai, cánh tay, đến tận ngón chân – tỉ mỉ như đang chăm sóc da cho nữ hoàng.

Khi vừa hoàn thành "nghi thức thoa kem", liếc mắt sang góc bàn, cô thấy cái đồ bấm móng tay nằm lẻ loi. Orm đập tay lên trán cái "bốp":

“ Trời ơi! Cái này quan trọng vậy mà mình suýt quên!”
























Bên phía Lingling, chị đã sửa soạn xong từ lâu, chỉ còn thiếu mỗi bước tự ngắm bản thân trong gương. Mái tóc buông nhẹ, sóng sánh ôm lấy gương mặt thanh tú, đôi môi điểm sắc đỏ – không quá đậm, nhưng đủ dịu dàng và phảng phất chút quyến rũ.

Lingling khẽ nuốt nước bọt, bàn tay nhẹ chạm lên môi, thầm tự hỏi: Không biết Orm có thích phong cách mới này của chị không nhỉ?

Đang mơ màng chìm trong suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo vang, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Nhìn màn hình, cái tên hiện lên khiến khóe môi chị cong lên thành nụ cười tự nhiên. Đưa điện thoại lên tai, chất giọng có phần phấn khích nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh:

“ Được rồi, chị đang ra đây!”

Tắt máy, Lingling thở phào nhẹ nhõm. Để thoát khỏi màn tra khảo dồn dập của mấy cô bạn cùng nhà, chị đã phải viện cớ rằng mình ra ngoài gặp người quen cũ. Mà nói dối kiểu gì thì nói, ánh mắt soi mói kia vẫn như muốn đào bới mọi ngóc ngách tâm tư chị.

Khép cửa lại, Lingling vuốt nhanh mấy giọt mồ hôi trên trán, bước tới lan can nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt chị lập tức chạm vào hình ảnh quen thuộc – chiếc xe hơi của Orm đã đậu sẵn, còn chủ nhân của nó thì đứng dựa lưng vào thân xe.

Orm mặc chiếc áo sơ mi xanh đơn giản, tay áo xắn lên để lộ cổ tay gân guốc, quần jeans tối màu, mái tóc được búi sau gáy hơi rối nhẹ, đôi giày sneaker sạch sẽ. Không hiểu sao, khung cảnh đó khiến Lingling thoáng ngẩn ngơ. Trái tim khẽ lỡ một nhịp. Chị thầm cảm thán:

Trời ơi, sao trên đời này lại có người bảnh đến vậy cơ chứ??

Nụ cười lém lỉnh của Orm thoáng hiện khi cô ngước lên, nhìn thấy Lingling đang đứng trên đó. Chị giật mình, vội quay đi như thể sợ bị bắt gặp. Nhưng khóe môi vô thức vẫn vương lại nét cười.

Lingling vội vàng bước nhanh xuống cầu thang, từng bước chân vừa hồi hộp vừa có chút phấn khích khó tả. Chị tự nhủ lòng phải bình tĩnh, nhưng trái tim thì cứ đập loạn nhịp.

Đến khi vừa bước ra khỏi khu nhà, ánh mắt hai người chạm nhau, Orm liền bật cười, huơ tay ra hiệu.

“ Người yêu của em đêm nay đẹp quá!” Orm buông lời khen mà chẳng cần suy nghĩ, đôi mắt lấp lánh như kẻ vừa trúng số độc đắc.

Lingling khẽ nhíu mày, nhưng khóe môi không che giấu được niềm vui. “ Lẻo mép vừa thôi. Mà em cũng... không tệ đâu.”

“ Không tệ là thế nào? Em đây là bảnh nhất cái thành phố này rồi đấy!” Orm chống nạnh, làm bộ tự mãn, khiến Lingling phì cười.

Chị khẽ đánh nhẹ vào tay cô: “ Rồi rồi, bảnh nhất. Giờ thì mở cửa xe cho chị đi, quý ông.”

“ Vâng, thưa quý cô xinh đẹp,” Orm làm bộ khom người, mở cửa xe với phong thái vô cùng chuyên nghiệp, còn không quên nháy mắt một cái đầy tinh nghịch.

Lingling lắc đầu, nhưng trái tim lại thầm reo vui. Chị ngồi vào trong xe, cảm nhận mùi hương thoang thoảng của nước hoa hòa quyện cùng mùi da xe mới. Orm nhanh chóng vòng qua ghế lái, ngồi vào và khởi động xe.

“ Đi thôi, tối nay là đêm của chúng ta!” Orm hồ hởi nói, giọng đầy hứng khởi.

Lingling quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết: “ Ừm, đêm nay... chị chỉ thuộc về em thôi.”

Orm sững lại vài giây, rồi nở nụ cười rạng rỡ. Chiếc xe lăn bánh, đưa họ vào buổi tối mà cả hai đều biết... sẽ rất đặc biệt.


































Trên đường lái xe, Orm cứ thi thoảng liếc nhìn sang Lingling. Cô cố kiềm chế để không nhìn quá lâu, nhưng khó mà giấu được vẻ vui sướng lẫn bồn chồn trong lòng.

Lingling ngồi bên cạnh, tay đặt ngay ngắn trên đùi, thỉnh thoảng đưa mắt ngắm phố xá qua khung cửa sổ. Nhưng thật ra, tâm trí chị cũng rối bời chẳng kém.

“ Chị đói chưa?” Orm bất ngờ lên tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Lingling quay qua, mỉm cười: “ Cũng hơi hơi... Mà em định nấu gì đấy?”

Orm hơi khựng tay lái, đầu óc lập tức hiện lên cảnh mớ nguyên liệu đắt đỏ mà cô chẳng biết sẽ biến nó thành món gì. Nhưng ngoài mặt, Orm vẫn giữ phong thái tự tin: “ Giời, đừng có lo chuyện đó! Em nấu chỉ có đảm bảo ngon.”

Lingling cười khẽ, không nói thêm.

Khoảng mười lăm phút sau, chiếc xe dừng trước cổng nhà Orm. Lingling bước xuống, mắt quan sát khắp nơi. Ngôi nhà của Orm không lớn, nhưng có gì đó rất ấm cúng. Cửa cổng sơn màu trắng, dàn hoa giấy leo phủ một góc tường, buổi tối ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong trông vừa dịu dàng vừa gần gũi.

Orm hí hửng mở cửa đón chị vào, cố tỏ ra bình thường nhưng rõ ràng là hơi lóng ngóng.

Lingling khẽ nhướng mày: “ Sao... có vẻ hồi hộp thế?”

“ Đâu có đâu!” Orm vội xua tay, nhưng chính hành động đó càng làm chị bật cười.

Vừa bước vào nhà, Lingling thoáng bất ngờ. Mọi thứ đều gọn gàng, sạch sẽ đến mức chị còn tưởng mình vào nhầm chỗ. Sở dĩ trước đây Becky có nhiều lần kể cho chị nghe về Orm, nói là cô sống thôi lôi nhếch nhác lắm.

“ Em vừa thuê người dọn nhà à?” Lingling buột miệng hỏi.

Orm giả vờ hắng giọng, cố che đi nỗi nhục nhã vì chiều nay phải lao động cực lực: “ Ơ... nhà em lúc nào chẳng sạch.”

Lingling cười khúc khích, biết tỏng nhưng không nói. Chị cởi giày, bước nhẹ nhàng vào trong. Orm đứng bên cạnh nhìn chị, tự nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn. Cái cảm giác đón người mình thích đến nhà, đúng là hồi hộp chết đi được.

“ Em dẫn chị tham quan nhà nhé?” Orm đề nghị.

Lingling gật đầu. Cả hai cùng đi một vòng, qua phòng khách, phòng bếp, rồi lên lầu. Đến khi đứng trước cửa phòng Orm, cô bỗng thấy hơi căng thẳng.

“ Đây... đây là phòng em." Orm mở cửa, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lingling bước vào, mắt đảo quanh. Căn phòng mang đậm dấu ấn của Orm – có chút bừa bộn, có chút nghịch ngợm, nhưng lại rất ấm áp và đáng yêu.

Chị nhìn thấy vài bức ảnh chụp chung với bạn bè, góc tủ còn có một con gấu bông cũ kĩ, trên bàn thì chất đầy sách vở cùng vài món đồ linh tinh.

Lingling mỉm cười: “ Giống em thật.”

Orm xù lông lên: “ Giống gì chứ?”

“ Ngốc nghếch, nhưng đáng yêu." Lingling bâng quơ nói rồi ngồi xuống mép giường, dùng lòng bàn tay cảm nhận đồ mềm mại của nó.

Orm đứng chôn chân tại chỗ, tim đập thình thịch. Cô biết mình nên làm gì đó, nhưng chẳng hiểu sao lại cứ đơ người ra.

“ Em sao thế?” Lingling hỏi.

Orm lắp bắp: “ À... em... để em xuống bếp làm bữa ăn nhé!”

Nói xong cô lập tức chuồn thẳng xuống dưới, tay vẫn còn run run. Lingling nhìn theo, khẽ cười.

Orm vừa rời phòng không lâu, bàn tay Lingling chậm rãi sờ soạng tấm chăn mềm mại của cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua từng nếp gấp như thể muốn khắc ghi cảm giác này.

Chị thả người nằm xuống, lưng chìm vào lớp đệm êm ái. Một mùi hương quen thuộc lập tức bao trùm lấy chị—mùi hương dịu nhẹ của Orm vẫn còn vương trên gối, phảng phất trong không khí, xộc thẳng vào khoang mũi.

Lingling khẽ nhắm mắt lại.

Cảm giác ấy bình yên đến lạ, như thể cả thế giới ngoài kia đều chẳng còn quan trọng nữa.

























Chương trước Chương tiếp
Loading...