LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
16
_____
Lingling đứng trước gương, nhẹ nhàng chỉnh lại vạt áo sơ mi trắng được cắm thùng gọn gàng trong chiếc váy midi màu beige. Tóc chị buông xõa nhẹ, vài lọn tóc mỏng được vuốt sang một bên để lộ đôi bông tai nhỏ xinh.Chị khẽ nở một nụ cười hài lòng, đưa tay với lấy chai nước hoa trên bàn trang điểm, xịt một chút sau tai, cổ tay và cổ áo, mùi hương dịu dàng nhanh chóng lan tỏa trong không khí.Lingling bước ra khỏi phòng, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ tràn ngập khắp phòng khách chiếu rọi bóng Sonya đang ngồi trên sofa, chăm chú lướt điện thoại." Đi đâu mà trông trưng diện thế này?" Sonya trêu đùa, giọng nói kéo theo chút giễu cợt nhưng không giấu được sự ngạc nhiên.Lingling cười nhẹ: " Nghe nói có một nhà sách mới mở gần đây. Tớ muốn ghé qua xem thử."" Đi cẩn thận nhé!"Rời khỏi căn hộ, Lingling hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành tràn vào lồng ngực. Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng rọi qua hàng cây, phủ lên con đường những mảng sáng tối lung linh. Bước chân chị chậm rãi nhưng đầy sự chắc chắn, trái tim bỗng nhiên bồi hồi một cách kỳ lạ mà chính chị cũng không hiểu tại sao.Nhà sách mang đến một mùi hương quen thuộc – sự kết hợp của gỗ, giấy mới, và một chút gì đó rất hoài niệm. Lingling lạc mình giữa những kệ sách cao ngút, ánh mắt lướt qua từng tựa sách, tay chị nhẹ nhàng chạm vào bìa của một cuốn sách dày cộm với tựa đề nổi bật. Đôi mi cong rũ xuống, chị đứng yên, ngón tay lật từng trang sách như thể thời gian chẳng còn tồn tại.Chị hoàn toàn chìm đắm trong từng dòng chữ cho đến khi một âm thanh vang lên đâu đây – tiếng cười nói của ai đó. Tiếng nói ấy lẫn trong không gian yên ắng, không đủ mạnh để kéo Lingling ra khỏi thế giới trong trang sách, nhưng một thứ khác đã làm được điều đó.Một mùi hương thoảng qua – dịu nhẹ, mát lành và đầy cuốn hút – dường như vờn quanh trước mũi chị. Nó mang lại cảm giác dễ chịu đến lạ thường, như một cơn gió mát giữa ngày hè oi ả, khiến Lingling bất giác ngẩng lên.Chị dừng lại khi mắt mình chạm phải một đôi đồng tử hổ phách, sâu thẳm và đầy mê hoặc. Đôi mắt ấy dán chặt vào chị, không rời...Lingling bỗng cảm thấy cả người mình đông cứng. Một sự bối rối kỳ lạ dâng lên trong lòng. Trái tim chị bắt đầu đập nhanh, từng nhịp mạnh mẽ đến mức tưởng như nó như đang tìm cách thoát ra khỏi lồng ngực mình.Lingling không biết phải làm gì ngoài việc đứng yên tại chỗ. Bàn tay chị vẫn nắm chặt lấy cuốn sách, nhưng những dòng chữ trên đó giờ đây chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Mọi thứ trong tầm mắt chị nhạt nhòa đi, chỉ còn lại duy nhất hình bóng người ấy – như một cơn bão đang quét qua tâm hồn chị, để lại những cảm xúc mà chị chưa từng trải qua.Lingling chớp mắt một cái, như thể để xác nhận khoảnh khắc này có thực. Và khi đôi mắt hổ phách ấy vẫn nhìn thẳng vào chị, Lingling nhận ra một điều: hoá ra cảm giác bồi hồi trong tim chị khi bước ra khỏi nhà sáng nay không phải là vô cớ.Trước khi đôi môi nhỏ nhắn của Lingling kịp hé ra, thì cô gái lạ mặt kia đã lập tức bỏ đi mà chẳng để lại chút luyến tiếc nào. Điều đó khiến Lingling vừa cảm thấy buồn cười vừa khó hiểu, chị tự hỏi với lòng rằng cô gái có vẻ đẹp lạ lẫm đó là ai.Rồi cùng những cảm xúc len lỏi trong lòng mình mà đặt ra câu hỏi: liệu còn có cơ hội gặp lại nhau không? Ngày qua ngày, nỗi tò mò về cô nàng kia không ngừng lớn lên trong Lingling dẫu cho chị là người không bận lòng đến thứ khác, huống chi chỉ là một người con gái lạ mặt không quen biết trước.Sự bận rộn lo về ngày nhập học sắp tới đã đem cảm xúc đó khép lại phía sau tấm màn che trong lòng Lingling, chị buộc mình phải thôi lo nghĩ đến cô nàng kia, chuyên tâm cho chuyện sắp tới.
Nhưng mà đến chính Lingling Kwong cũng thật sự không thể ngờ đến viễn cảnh chị sẽ lại gặp cô gái kia một lần nữa trong cái vũ trụ bao la rộng lớn này... Khi Lingling ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, ánh nắng dịu dàng phủ lên đôi mắt hổ phách quen thuộc, và chị bắt gặp ánh nhìn của Orm từ khoảng cách không quá xa. Trái tim Lingling lỡ nhịp, một cảm giác bồi hồi lạ thường dâng lên trong lồng ngực. Chị không hiểu vì sao ánh mắt của Orm lại có sức hút mạnh mẽ đến vậy – sâu thẳm, dịu dàng, nhưng ẩn chứa điều gì đó khiến chị chẳng thể rời mắt. Orm đứng đó, với nét đẹp tự nhiên và một chút gì đó hoang dại, như thể hòa làm một với khung cảnh tràn ngập sắc hoa và ánh nắng ấy.Lingling cảm thấy một sự xáo trộn mơ hồ trong lòng. Chị không thể phân định liệu cảm giác này là sự bất ngờ khi gặp lại hay là một điều gì sâu sắc hơn, nhưng ánh mắt Orm mang đến cho chị sự ấm áp kỳ lạ, tựa như ánh nắng nhẹ len qua những kẽ lá. Bất ngờ nối tiếp kinh ngạc, khi Orm lại là bạn thân của Becky người mà chị đã nhiều lần nghe nhắc đến thông qua những câu chuyện, thật sự không nghĩ rằng trái đất lại nhỏ bé đến như vậy. Chính Lingling cũng tự hỏi tại sao bản thân lại không thể rời mắt khỏi cô bạn mới quen này, chị không thể ngăn trái tim ngừng đập loạn khi ở gần Orm, và chính chị thừa nhận bản thân đã muốn ngất đến nơi khi mà Orm được nhờ thắt lại chiếc tạp dề lỏng lẻo của mình.Lingling Kwong là người hướng nội, hướng nội một cách nghiêm trọng là đằng khác, ai ai cũng biết điều đó, bởi vì thề nên chị không có nhiều bạn bè... chị chỉ dần cởi mở hơn với những người sống cùng dưới mái nhà, nhưng Orm Kornnaphat là trường hợp ngoại lệ đầu tiên, thật sự là người đầu tiên mà Lingling chủ động bắt chuyện.Và khi Orm thừa nhận bản thân chỉ có cảm tình với con gái, Lingling đúng là có ngạc nhiên một chút, nếu nói ra thì trong căn hộ này chỉ có mình chị là "gái thẳng". Bây giờ cũng là thời đại 4.0 tiên tiến rồi mà, Lingling đối với chuyện đó rất là bình thản. Orm Kornnaphat trong mắt Lingling khi đó cứ như là một Golden Retriever vậy, đáng yêu và tràn đầy năng lượng, và Lingling thật sự bị thu hút bởi những người tri thức, nhìn thấy dáng vẻ Orm nghiêm túc bên bài luận của mình, Lingling cảm thấy lòng mình nôn nao vô cùng. Chị đoán là giữa cô chị họ Freen Sarocha và cô bạn Becky có liên quan gì đó nên là hai chị em kia rất thường xuyên lui tới căn hộ, tần suất để chị và Orm gặp mặt cũng từ thế mà xuất hiện một lúc một nhiều. Trò chuyện với nhau nhiều, Lingling nhận ra cô nàng họ Kornnaphat này mặc dù chỉ mới bước sang cái độ tuổi thiếu nữ mười tám nhưng suy nghĩ lại rất chín chắn, ở nơi đất khách quê người lạ lẫm như này, Lingling thật sự gần như tìm được một bờ vai để chị có thể tin tưởng mà nhờ vả. Cả cái ngày Orm đỡ chồng sách giúp Lingling trong thư viện, có lẽ đó là một trong những khoảnh khắc mà cả đời này Lingling sẽ không bao giờ quên. Chị lúc đó thật sự rất bất ngờ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Orm, vẫn còn đọng chút mồ hôi sau khi chạy tới để giúp. Nhưng ánh mắt Orm thì rất dịu dàng, mang theo một chút gì đó vừa ân cần vừa kiên nhẫn, như thể việc giúp đỡ này là điều hiển nhiên với cô.Lingling, trong khoảnh khắc đó, cảm thấy trái tim mình hơi lạc nhịp. Có lẽ do sự che chở bất ngờ này, hoặc do ánh mắt chân thành của Orm, chị không rõ. Nhưng cái cách Orm nhẹ nhàng hỏi chị có sao không, khiến Lingling cảm thấy một sự ấm áp phủ khắp lòng mình.Trở về nhà với một cảm xúc không tên len lỏi trong tim, đây không phải lần đầu tiên Lingling nhận được sự bảo vệ từ ai đó, đặc biệt là với người bạn trai đã yêu 5 năm... nhưng đây thật sự là lần đầu tiên Lingling nhận ra sự dao động trong trái tim mình. Cũng cùng ngày hôm đó, trái tim Lingling dường như nhói lên khi nhìn thấy vết bầm trên lưng Orm, và rồi chị nhận ra bản thân chính là nguyên nhân... Lingling trước giờ là người vô cảm, chị ít khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, đặc biệt là rất hiếm quan tâm đến người khác, ngoài gã bạn trai của mình, nhưng Orm Kornnaphat lại là trường hợp ngoại lệ đó.Lingling ngồi bên cạnh giường, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên gương mặt Orm. Dưới ánh đèn vàng nhạt của căn phòng, cô trông thật yên bình. Đôi mắt khép hờ, hàng mi dài khẽ rung lên theo nhịp thở đều đặn. Trái tim Lingling bất giác mềm nhũn, như thể mọi sự căng thẳng trong ngày tan biến khi nhìn thấy sự bình yên của Orm.Hơi do dự nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên người Orm. Ngón tay chị vô thức lướt qua lọn tóc mềm mại rơi trên trán cô. Cảm giác ấy khiến Lingling ngỡ ngàng, một phần nào đó trong lòng chị khẽ rung động, vừa lạ lẫm vừa khó gọi tên.Nửa đêm Lingling tỉnh giấc, không biết bản thân thiếp đi từ lúc nào nhưng chị càng ngạc nhiên hơn khi bản thân đang nằm trong vòng tay của Orm, Lingling ngước lên, người nọ vẫn đang thở đều đều, nhưng vệt nước mắt long lanh chưa khô bên khoé mắt đã thu hút sự chú ý của chị, điều đó khiến Lingling cảm thấy có chút xót xa.Lingling khẽ cắn môi, chị rúc sâu vào trong lòng Orm một cách nhẹ nhàng tránh đánh thức người kia, càng tránh làm cho khoảnh khắc ngắn ngủi này tan vỡ, từ lúc nào mà trái tim của chị lại không còn nghe lời chủ nhân của nó nữa vậy? Nhưng mà Lingling Kwong càng không muốn điều này xảy ra, càng không bao giờ muốn thừa nhận.Đừng tưởng chị không hề hay biết gì, chị biết tại sao sau ngày hôm đó Orm lại luôn tìm cách trốn tránh mình, nhưng chị không thắc mắc cũng không muốn tìm câu trả lời vì chị cũng mong muốn làm vậy để điều chỉnh lại tâm tư của mình. Nhưng rồi cuối cùng công sức của chị đổ sông đổ bể khi mà nghe thấy tin Orm đổ bệnh, Lingling chưa bao giờ cảm thấy lo lắng đến mức như vậy, ngay cả bạn trai Win Metawin của chị cũng chưa từng nhận được sự quan tâm như này. Rồi Lingling thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra Orm không đến nỗi như những gì bản thân đã nghĩ, ngồi bên giường, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp ngày nào của Orm giờ đây ướt đẫm mồ hôi, hai gò má thì đỏ bừng vì sốt, bờ môi hồng hào giờ cũng trở nên xanh xao khô khốc... lòng Lingling đau như cắt. Nhưng cũng trong ngày hôm đó Orm đã doạ chị một trận khiếp vía khi mà cơn sốt đột nhiên trở nặng, lúc đó cả người Orm nóng bừng như lò than, đôi mắt mệt mỏi mở không lên, ngay cả lời nói cũng chẳng thể thốt ra tròn vành rõ chữ. " Chị ở lại đây với em được không?" Orm khẽ nói, giọng thều thào nhưng rõ ràng. " Đừng đi đâu cả..."Lingling thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi chị ngồi xuống bên cạnh, tay vẫn giữ lấy tay Orm. " Chị ở đây mà, đừng lo. Chị sẽ không đi đâu."Orm nắm chặt tay Lingling, như thể sợ chị sẽ rời bỏ cô bất cứ lúc nào. Trong cơn sốt mơ màng, Orm không ngừng nghĩ về Lingling. Sự hiện diện của chị lúc này như một ngọn lửa ấm áp xua tan đi cái lạnh giá của cơn sốt và nỗi cô đơn trong lòng cô. Orm biết chắc rằng, trái tim mình đã không còn thoát ra khỏi lưới tình này nữa.Còn Lingling, khi nhìn thấy Orm yếu đuối và cần mình, cảm xúc trong chị cũng bắt đầu dâng trào. Cái cảm giác lạ lẫm ấy – một sự lo lắng, một nỗi sợ hãi mất đi người nào đó – làm chị bối rối. Chị không biết phải đối mặt với nó ra sao, nhưng càng ở cạnh Orm, chị càng không thể phủ nhận rằng... sự quan tâm này không chỉ đơn thuần là sự lo lắng cho một người bạn. Mỗi khi Orm gọi tên chị, trái tim chị lại đập loạn nhịp, và cảm xúc ấy ngày càng rõ ràng hơn khi chị ôm lấy bàn tay yếu ớt của Orm trong đêm tối.Lingling nhẹ nhàng đặt tay lên trán Orm để kiểm tra nhiệt độ, cảm giác làn da không còn nóng rực như lúc trước khiến chị thở phào nhẹ nhõm. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt mệt mỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái đang cuộn mình trong lớp chăn dày. Lồng ngực Orm khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, sự bình yên ấy làm Lingling cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.Chị ngồi yên lặng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thanh tú ấy. Lingling do dự vươn tay ra, ngón tay chị run rẩy khi muốn chạm vào mái tóc rối bời của Orm. Nhưng ngay khi đầu ngón tay chỉ còn cách vài centimet, Lingling khựng lại. " Orm..." Lingling khẽ thở dài, đôi mắt chị ánh lên một nỗi đau không thể giấu. " Tại sao em lại khiến chị bận tâm đến em nhiều như vậy?"Câu hỏi vang lên trong không gian tĩnh lặng, như một lời tự trách hơn là để Orm trả lời. Lingling siết chặt bàn tay mình, cố gắng kìm nén cảm xúc đang tràn ra khỏi lồng ngực. Cảm giác tội lỗi và những suy nghĩ mâu thuẫn cuộn trào trong chị như sóng dữ." Xin em..." Giọng nói của Lingling trở nên nghèn nghẹn, chị nuốt xuống nỗi đau, cố gắng giữ bình tĩnh. " Đừng khiến chị yêu em... Chị không thể đâu, Orm. Chị không thể để lại anh ấy..."Lời nói cuối cùng ấy như một lưỡi dao cứa vào tim chị. Lingling rời ánh mắt khỏi Orm, quay mặt đi để che giấu những giọt nước mắt đang trực trào nơi khóe mắt. Nhưng sâu trong lòng, chị biết rõ một điều: dù có cố gắng thế nào, trái tim chị cũng đã không còn hoàn toàn thuộc về Win nữa.Và rồi Lingling quyết định làm điều mà trước đây bản thân ghét nhất, chính là làm trái tim mình đau khổ. Chị bắt đầu lơ đi những cảm xúc dành cho Orm bằng cách dành nhiều thời gian hơn với Win Metawin - bạn trai của mình, và nhắc đến anh ta nhiều nhất có thể khi hai người ở gần nhau. Lingling đau lắm, đau khi phải tự dối lòng mình nhưng mà chị có lẽ sau này mới biết được rằng có một người còn đau hơn chị gấp nghìn lần.
Win Metawin xuất hiện từ xa với dáng vẻ điển trai và nụ cười rạng rỡ như mọi khi, nhưng ánh mắt Lingling nhìn anh ta lần này lại khác. Cảm giác háo hức chờ đợi ngày gặp lại sau nhiều tháng trời xa cách đã không còn trong lòng chị. Lingling đứng đó, gượng gạo mỉm cười như một thói quen.Khi Win bước tới, anh không chần chừ mà kéo Lingling vào một cái ôm siết chặt. Sự ấm áp quen thuộc của anh lẽ ra phải mang lại cho chị cảm giác yên bình, nhưng thay vào đó, một luồng cảm giác khó chịu âm ỉ lan ra khắp cơ thể chị. Lingling hơi giật mình, tay chị chỉ miễn cưỡng đáp lại, nhưng cái sự gượng gạo đó không qua khỏi ánh mắt tinh tế của Win." Lingling, em sao vậy?" Win buông chị ra, cẩn thận quan sát khuôn mặt có chút tái nhợt của người yêu. " Em không khoẻ à?"Lingling nhận ra cảm xúc của mình đang quá lộ liễu. Chị nhanh chóng nặn ra một nụ cười dịu dàng, cố che giấu sự bối rối. " Không sao đâu, chắc tại ngồi xe lâu quá nên em hơi say xe thôi."Win nhíu mày lo lắng, đưa tay khẽ vuốt nhẹ lưng chị. " Cực cho em rồi, chúng ta về thôi nào."Lingling nở một nụ cười rạng rỡ, hướng ánh mắt thâm tình đến anh ta, giọng nói trong trẻo cất lên: " Em đã nhớ anh rất nhiều, Win..."Win mỉm cười trước câu nói ấy, kéo chị vào một cái ôm nữa. Lingling lần này đáp lại nó một cách rất tự nhiên dù nhưng trong lòng chị lại đang dấy lên một câu hỏi: Tại sao người đàn ông mà chị từng yêu say đắm giờ đây lại không còn mang đến cảm giác rung động như trước nữa?
Lingling đứng trong bếp, đôi tay bận rộn chuẩn bị món ăn nhưng ánh mắt chị thì liên tục hướng ra phòng khách, nơi Win Metawin và Orm đang trò chuyện cùng nhau. Từng cử chỉ, từng biểu cảm của họ như được thu vào trong đôi mắt đầy cảnh giác của Lingling.Điều khiến chị băn khoăn hơn cả là sự đối lập rõ rệt trên sắc mặt của cả hai: Orm trông có chút căng thẳng, trong khi Win lại bình thản, thậm chí có chút gì đó thoả mãn.Nhìn lâu càng thấy Orm không thoải mái khi trò chuyện cùng Win Metawin, nên Lingling đánh liều cất tiếng gọi anh ta coi như cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
Ngày kỷ niệm mà Lingling từng mong đợi suốt những năm qua cuối cùng cũng đến. Nhưng chẳng hiểu vì sao, lần này, cảm giác háo hức và niềm vui trước đây dường như bị thay thế bởi một sự trống rỗng kỳ lạ. Ngồi bên cạnh Win Metawin, chị nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh ta, ánh mắt anh như đang phản chiếu mọi niềm hạnh phúc. Thế nhưng, sự ấm áp ấy chẳng thể nào chạm đến lòng chị.Lingling không thể ngăn mình đưa mắt nhìn về phía Orm, người đang ngồi ở gần đó không xa, trong ánh lửa lập lòe của buổi tiệc. Gương mặt Orm bị bóng tối che khuất một phần, nhưng Lingling vẫn thấy rõ ánh mắt trĩu nặng, chất chứa một nỗi buồn chua chát. Cảm giác nhói buốt trỗi dậy trong tim Lingling, như thể có một bàn tay vô hình đang cào cấu từng ngóc ngách trong lồng ngực chị.Tiếng reo hò và thúc giục vang lên khắp xung quanh: "Hôn đi! Hôn đi nào!" Những lời ấy khiến không gian như chao đảo. Lingling ngẩn ra, đôi mắt nhìn Win Metawin, thấy anh đang mỉm cười đầy kỳ vọng. Nhưng trái tim chị lại không hướng về người đàn ông trước mặt, mà khao khát một bóng hình khác.Lingling cố gắng tìm kiếm Orm giữa đám đông. Chị muốn nhìn thấy cô ấy, chỉ một lần thôi, như một sự níu kéo nhỏ nhoi dành cho bản thân. Nhưng không, ánh mắt chị quét mãi vẫn chẳng thể chạm đến hình bóng Orm. Giữa những khuôn mặt cười đùa, Orm đã biến mất, như một giấc mơ tan biến trước khi có thể nắm bắt.Bàn tay của Lingling bất giác siết chặt lấy tay Win Metawin. Tiếng hò hét vẫn tiếp tục: "Hôn đi! Hôn đi nào!" Tim chị đập loạn, không phải vì hạnh phúc, mà là vì cảm giác hoảng loạn đến nghẹt thở.Win Metawin cúi xuống, đôi môi anh áp nhẹ lên môi chị. Lingling nhắm chặt mắt, nhưng không phải để tận hưởng, mà là để chạy trốn khỏi thực tại. Hai cánh môi mím chặt, không chút phản ứng, như một cánh cửa khép kín, từ chối mọi sự xâm nhập. Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác nhói buốt lan tỏa trong lồng ngực chị, đau đớn đến mức muốn nghẹn thở.Và ngoài Lingling ra, giữa những tiếng hò reo từ mọi người , cũng có một người khác đang chịu đựng nỗi đau không kém gì chị, lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc, mang theo một trái tim vỡ vụn.
Năm năm – không phải là một quãng thời gian ngắn. Từng kỷ niệm, từng khó khăn mà Lingling và Win Metawin đã trải qua cùng nhau như những thước phim quay chậm, khắc sâu trong tâm trí chị. Nhưng ngày hôm nay, chính chị là người đã vô thức đạp đổ mọi thứ. Điều tồi tệ hơn cả là, Lingling nhận ra mình đã cự tuyệt tình yêu của Win, tình yêu mà anh đã dành cho chị với tất cả sự chân thành.Từ lúc nào mà những cái ôm ấm áp từ bờ vai rộng rãi ấy không còn khiến chị cảm thấy yên lòng nữa? Từ khi nào mà những nụ hôn ngọt ngào giữa cả hai chỉ còn lại cảm giác nhạt nhẽo, trống rỗng? Lingling không biết chính xác, nhưng chị hiểu rằng mọi thứ đã dần thay đổi. Nhìn vào ánh mắt của Win, chị thấy rõ nỗi đau đang hiện hữu, nhưng chính bản thân chị cũng bất lực, không thể tìm lại cảm giác yêu đương như trước.Đêm nay, gối đầu trên cánh tay của Win, người từng là tất cả với mình, Lingling chẳng thể nào chợp mắt. Mỗi lần nhắm mắt lại, hình bóng của Orm Kornnaphat lại hiện lên rõ nét trong tâm trí chị. Đôi mắt hổ phách đẹp đẽ ấy, đôi môi cong lên mỗi khi cười, nhớ cả giọng nói trong trẻo ... tất cả về Orm khiến trái tim chị đau đớn nhưng cũng đập loạn nhịp.Lingling biết rõ điều này là sai trái, một thứ "tình yêu cấm kỵ" không nên tồn tại. Nhưng dù có cố gắng chối bỏ đến đâu, nó vẫn ăn sâu vào tâm hồn chị, trở thành một phần không thể gỡ bỏ. Nỗi nhớ Orm không chỉ là một cảm giác thoáng qua; nó đang nuốt chửng chị từng chút một, khiến chị chẳng thể nào thoát ra được.