LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
15
---
Ba ngày trôi qua trong kỳ nghỉ dài hạn, nhưng với Orm, chúng cứ như kéo dài đến vô tận. Cô chẳng rời khỏi chiếc giường của mình, cứ trốn trong lớp chăn dày cộm, để mặc thế giới ngoài kia thay đổi ra sao cũng chẳng bận tâm. Đã nhiều ngày không gặp Lingling, trong lòng Orm nhói lên nỗi nhớ nhung da diết, thèm khát được gặp chị, nhưng đồng thời cũng kìm nén nỗi đau bởi ý nghĩ phải nhìn thấy Lingling bên cạnh anh ta.Những ngày qua, vì suy nghĩ về họ mà Orm cảm thấy việc ăn uống chẳng còn gì ngon miệng. Mỗi ngày, Orm chỉ làm đúng một việc: nằm dài trên giường, nhắm mắt cố chìm vào giấc ngủ để tạm quên đi những cơn đau dày vò.Đôi lúc, những ký ức ngọt ngào bên Lingling ùa về khiến Orm bất giác mỉm cười, nhưng sau đó lại đau đớn vì nhận ra rằng những khoảnh khắc ấy giờ chỉ là quá khứ xa xôi.Bất chợt, Orm giật mình tỉnh giấc. Cả người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở đứt quãng. Cô lại gặp ác mộng - cũng là những hình ảnh ấy, thứ đã hành hạ cô suốt những ngày qua." Gặp ác mộng sao?" Một giọng nói vang lên, làm Orm giật bắn mình. Cô kinh ngạc nhận ra Becky đang đứng ngay trong phòng. " Sao cậu lại ở đây?" " Tớ có gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Tớ sợ chuyện gì đó xảy ra... nên đã tự ý đi vào..." Bởi vì cô ấy biết dạo gần đây Orm có thể có rất nhiều nỗi muộn phiền do sự xuất hiện của Win Metawin nên Becky luôn đặt cô vào tầm mắt mình mỗi lúc mọi nơi.* Cậu đã mơ thấy gì mà trông hoảng loạn đến như vậy?" Orm lặng thinh, vờ như không nghe thấy câu hỏi của Becky. Cô chỉ đưa tay vuốt mặt, tránh đi ánh mắt dò hỏi của bạn mình. Thấy Orm không muốn trả lời, Becky cũng không hỏi thêm. Cô ấy bước đến bên cửa sổ, giật tung rèm, để ánh nắng sáng chói tràn ngập căn phòng, làm Orm khó chịu nhăn mặt và bực bội đưa tay che mắt, miệng không khỏi trách móc Becky.Nhưng Becky chẳng mảy may bận tâm đến sự khó chịu của Orm. Cô hướng ánh mắt xuống bên dưới, vẻ mặt rạng rỡ như vừa phát hiện ra điều gì đó." Cậu nên đi vệ sinh cá nhân cho đoàng hoàng đi, khách của chúng ta tới rồi đấy!" Becky quay sang hối thúc Orm vẫn còn ngồi thừ người ngồi trên giường." Khách của chúng ta là ai?"Becky chỉ cười đầy ẩn ý mà không đáp. Cảm giác bất an trào dâng, Orm vội lao xuống giường, chạy đến bên cửa sổ và nhìn xuống. Ngay lập tức, ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc xe thể thao quen thuộc đậu trước nhà.Một nam thanh niên bước ra, theo sau đó là bóng dáng mảnh mai của một cô gái. Nhận ra người đó, Orm mở to mắt, miệng há hốc không thể nói thành lời. Cô quay lại nhìn Becky, mặt đỏ lên vì tức giận và thất vọng, bất bình hét lên:" Tại sao lại là bọn họ?!"
Đứng dưới vòi sen, để dòng nước mát lạnh xối xả xuống cơ thể, mang theo những muộn phiền mà cô không thể xua tan. Cảm giác tinh thần được xoa dịu phần nào, Orm bước ra khỏi nhà tắm, chọn một bộ đồ thể thao thoải mái và xuống nhà.Orm loáng thoáng nghe thấy tiếng cười quen thuộc của Lingling, và tim cô bất giác đập mạnh hơn vì nỗi nhớ chị cồn cào. Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Win Metawin kéo cô trở lại thực tại, khiến bước chân Orm chậm lại đôi chút. Khi vừa bước xuống bậc thang cuối: " Orm!" tiếng Freen gọi tên cô vang lên, và Orm ngẩng lên, phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô không đủ can đảm để tìm kiếm gương mặt của Lingling, cũng chẳng dám đoán xem ánh mắt chị có đang mong đợi điều gì từ mình hay không.Orm cố gắng nuốt khan, chậm rãi bước tới bàn ăn nơi mọi người đang ngồi. Khi cô đến gần, Win Metawin nhanh chóng chào hỏi cô bằng giọng điệu thân thiện.Anh ta đẩy một chiếc giỏ quà về phía cô, miệng nở nụ cười thật thà: " Bọn anh vừa trở về từ Chiang Mai đêm qua, có đem về một ít quà nhỏ. Hy vọng em sẽ thích nó."Orm gật đầu nhẹ như lời cảm ơn, cảm thấy ánh mắt sáng rực của Lingling dõi theo mình. Ánh nhìn đó làm má cô nóng bừng lên, và ngay lúc ấy, Becky xuất hiện bên cạnh cô, tay cầm chiếc khăn vắt quanh cổ Orm. Becky dùng chiếc khăn lau nhẹ những lọn tóc ướt nhẹp của cô, vừa lau vừa trách: " Sao cậu không lau khô tóc vậy? Tóc cậu nhiễu nước đầy xuống sàn rồi này"Hành động ấy, tuy nhỏ nhặt, nhưng lại đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Freen thì không tỏ vẻ gì lạ, nhưng Win Metawin lại ngạc nhiên trước sự ân cần mà Becky dành cho Orm. Anh ta quay sang Lingling, cười nói" Hai người họ thật sự là một cặp đôi đáng yêu..."Becky nghe xong chỉ mỉm cười, không hề đính chính. Còn Orm, cô nghĩ rằng Becky sẽ giải thích rằng người yêu của cô ấy là Freen chứ không phải mình. Nhưng trái ngược với kỳ vọng của Orm, Becky vẫn bình thản lau khô tóc cho cô và cười nói: " Chúng em lớn lên bên nhau từ nhỏ mà, không ai hiểu rõ Orm hơn em đâu."Những lời nói ấy khiến Orm cảm thấy cả người lạnh toát. Cô liếc nhanh sang Freen, nhưng chị họ cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến đáng sợ.Không lâu sau, khi cả nhóm đang dùng bữa sáng, điện thoại của Freen reo lên. Sau cuộc gọi ngắn, Freen vội rời đi vì có việc gấp ở trường. Becky tiễn chị ra tận cửa, để lại Orm một mình ngồi chung với cặp đôi trước mặt.Lingling vẫn ân cần như thường lệ, gắp thức ăn cho Win Metawin, còn anh ta chỉ việc ngồi im và tận hưởng. Cảnh tượng ấy như một cái gai nhỏ âm thầm đâm vào lòng Orm, khiến cô không khỏi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.Để tránh phải nhìn thấy cảnh đó thêm nữa, Orm cúi đầu, tập trung vào phần ăn của mình. Sau đó Becky quay trở lại, và lần này, cô ấy chủ động gắp một miếng thịt đặt vào bát của Orm. " Ăn nhiều vào..." Becky nói, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. " Dạo này nhìn cậu ốm nhiều lắm đấy."Orm ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Becky. Trong thoáng chốc, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao người chị họ vốn luôn điềm tĩnh của mình lại đổ gục trước sự nhiệt tình chân thành ấy.Cùng nhau dùng bữa sáng xong, Becky mời cặp đôi nán lại để thưởng thức trái cây tráng miệng. Orm, như thường lệ, nhận lấy công việc dọn dẹp chén đĩa, trong khi mọi người đã đi chuyển sang phòng khách. Trong khi mải mê với bồn rửa, Orm bất giác khựng lại khi mùi hương quen thuộc thoảng qua. Cô ngoảnh sang, thấy Lingling đã đứng cạnh từ lúc nào, nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng ánh lên sự quan tâm." Để chị giúp em." Lingling nhẹ nhàng ngỏ ý.Orm bật cười, lắc đầu khước từ lòng tốt của chị ngay. " Không cần đâu chị, em làm được mà. Anh ấy đang gọi chị kia, ra xem thử đi."Lingling hơi do dự, ánh mắt lướt về phía phòng khách nơi giọng Win Metawin lại vang lên lần nữa, thúc giục chị. Cuối cùng, Lingling thở dài, đặt chiếc khăn trên tay xuống, miễn cưỡng quay đi.Khi Orm hoàn thành việc rửa chén cũng là lúc Becky gọt xong đĩa trái cây đầy màu sắc. Orm vừa bước lên phòng khách thì Win Metawin lập tức lên tiếng, ánh mắt ngạc nhiên:" Em cũng hứng thú với game điện tử sao Orm?"Orm còn chưa kịp đáp, Lingling đã nhanh miệng hơn: " Em ấy chơi rất giỏi đấy Win."Lời nói của Lingling làm Orm ngạc nhiên, hóa ra chị vẫn để tâm đến những câu chuyện vu vơ cô từng nói trước đây. Nhưng rồi câu nói tiếp theo của Lingling kéo cô trở lại thực tại:" Win cũng thích chơi game lắm, có khi hai người hợp nhau hơn chị nghĩ đấy."Orm lặng người. Câu nói ấy như mũi tên nhọn xuyên qua lòng cô. Nhưng cô không thể từ chối lời mời chơi game của anh ta, nhất là khi ánh mắt đầy thách thức ấy đang hướng về phía mình.Họ ngồi thành một hàng trên ghế sofa, Orm ngồi bên cạnh với Becky, trong khi đó Lingling ngồi ngoài cùng, theo sau là anh ta. Win Metawin chọn trò chơi, vô tình đúng ngay tựa game Orm chơi thành thạo nhất. Kết quả, chỉ trong chưa đầy một phút ngắn ngủi, nhân vật của anh ta đã bị hạ đo ván. Becky cười lớn, đập tay ăn mừng cùng Orm, trong khi Lingling mỉm cười, dịu dàng khen:" Orm chơi giỏi lắm đấy Win, không dễ đánh bại em ấy đâu!"Orm cười đáp lại: " Chị quá khen rồi."Win Metawin, có lẽ vì xấu hổ, lập tức đòi đấu thêm trận nữa. Kết quả? Vẫn là bị đánh bại đo ván dưới tay Orm. Trong lòng cô bùng lên một niềm hả hê khó tả. những cú đấm trong game, cô ước gì có thể là ngoài đời thật để trút hết mọi bực dọc với những gì anh ta làm với cô trong giấc mơ hằng đêm." Không thể nào!" Win thốt lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Orm biết anh ta chắc hẳn đã nghĩ sao cô có thể chơi giỏi đến như vậy. Anh ta vẫn không can tâm, quyết định chơi trận thứ ba. Lần này, anh ta vô tình chọn đúng nhân vật mà Orm yêu thích. Cô mỉm cười, nghĩ một câu bâng quơ:Xem ra anh ta và cô có cùng vài sở thích thật, đặc biệt là Lingling Kwong.Và trận đấu này Orm cũng không thể có ý định sẽ nhường anh ta, cô thật sự đã nghiền nát Win Metawin hoàn toàn. Becky bật cười một cách vô cùng sảng khoái, cô ấy tự hào vì Orm đã ăn tươi nuốt sống anh ta mà không để lại miếng vụn nào." Em vào bếp làm chút đồ uống..." Nói rồi Becky bỏ đi vào bếp, Lingling cũng nhanh chóng theo sau để giúp đỡBây giờ chỉ có Orm và Win Metawin ngồi một mình trong phòng khách. Không khí bỗng nhiên im lặng lạ thường, chỉ có tiếng nói của hai cô nàng kia vang vọng trong nhà bếp. Orm chưa kịp nghĩ gì thêm thì Win đặt điều khiển trên tay xuống bàn, quay sang nhìn cô với vẻ nghiêm túc. Sự thay đổi bất ngờ này khiến cô cảm thấy căng thẳng." Lingling... dường như đặc biệt quan tâm đến em." Anh ta lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.Tim Orm khựng lại, đập mạnh trong lồng ngực. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng lòng như nổi sóng. Anh ta nói tiếp, giọng điệu trầm ngâm:" Cô ấy là người thu hút, và anh biết xung quanh luôn có nhiều người để ý cô ấy. Nhưng em thì khác. Cô ấy luôn nhìn em bằng ánh mắt đặc biệt..."Orm nuốt khan, tay siết chặt chiếc điều khiển như muốn nghiền nát nó. Cô lo lắng không biết liệu anh ta có nhận ra tình cảm của mình dành cho Lingling hay không. Cảm giác ấy như một quả bom hẹn giờ trong tâm trí cô, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào." Rốt cuộc là anh muốn nói gì?" Orm nuốt xuống sự yếu đuối của bản thân, cô hỏi thẳng, tự hỏi cuộc trò chuyện này sẽ kéo dài đến bao lâu." Chỉ là anh thấy em với Lingling khá thân với nhau... cho nên là anh có thể nhờ em trông chừng Lingling giúp anh khi anh không có mặt ở đây được không?" Anh ta hạ giọng và nhỏ nhẹ nhờ vả. Orm trút ra hơi thở phào, cô cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ta dường như không nhận ra điều gì đó bất thường từ cô. Nhưng mà nhờ cô trông chừng Lingling á? Anh ta bị gì vậy? Chị đâu còn là con nít nữa đâu mà cần trông với chả chừng. " Tại sao anh lại làm vậy? Lingling sẽ không thấy thoải mái với điều đó đâu..." Orm đáp, ngữ khí có chút không hài lòng. Cô không thích cái việc luôn kiểm soát Lingling mọi lúc mọi nơi, điều đó sẽ khiến chị khó thở và Orm cũng không thể thoải mái với điều đó. " Không phải là trông chừng mọi lúc mọi nơi đâu Orm, chỉ là anh thấy dạo này Lingling có gì đó không ổn, anh có linh cảm rằng đã có một ai đó xuất hiện và kéo cô ấy dần xa khỏi anh... Orm, em có thấy ai đó lảng vảng gần cô ấy không thế?" " Ồ, đáng tiếc là không. Lingling, chị ấy không để ý đến ai cả!" Orm thành thật đáp lại, cô thật sự điên tiết lên vì cái ý nghĩ rằng Lingling đã "có ai khác" sau lưng anh ta. " Được rồi, anh mừng khi nghe điều đó nhưng vẫn có gì đó không ổn. Linh tính anh mách bảo trong lòng cô ấy thật sự có một người nào đó..." Win Metawin tiếp tục trải lòng mình ra với Orm Và điều đó khiến Orm càng điên tiết hơn." Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy chứ? Anh không tin tưởng chị ấy sao?" " Không phải anh không tin tưởng Lingling, nhưng dạo gần đây trông cô ấy có vẻ khá miễn cưỡng khi ở gần anh..." Anh ta nói, ngữ điệu có chút thất vọng. Orm khẽ cau mày lại, Lingling miễn cưỡng khi ở bên anh ta á? Có nghe nhầm không vậy? Cô thấy tương tác giữa hai người họ thật đến nỗi khiến trái tim cô đau đớn như ai bóp nát mà nhỉ? " Ở trước mặt mọi người là vậy, nhưng sau lưng, cô ấy né tránh anh... Mỗi khi bọn anh bên nhau, cô ấy trầm tư bên cửa sổ, cứ như đang nghĩ đến ai đó. Ngay cả cách hôn cũng khác, hai người bọn anh đã bên nhau được 5 năm rồi và anh dễ dàng nhận ra sự khác lạ, sự xuất hiện của kẻ thứ ba." Anh ta trông rất quả quyết với những gì mà bản thân đã nghĩ. Và Orm đoán anh ta chắc hẳn cũng rất bất lực khi mối quan hệ lâu dài của mình lại bị gián đoạn bởi một người lạ mặt nào đó. " Anh đừng lo nghĩ nhiều, tôi có thể khẳng định rằng chị ấy chẳng để ý đến ai cả..." Orm cũng đáp lại với ngữ khí chắc nịch. Xung quanh Lingling chẳng có ai cả, chỉ có mỗi cô thôi." Được rồi, anh tin em... nhưng anh mong em vẫn sẽ thay anh chăm sóc cho Lingling và chắc chắn không để kẻ nào lảng vảng quanh cô ấy nhé!" Anh ta chân thành nhờ vả cô. Nó là một quyết định thông minh nhưng cũng khá là ngu ngốc khi lại nhờ Orm làm việc đó. " Biết rồi, tôi hứa với anh. Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho chị Lingling thật tốt." Orm vui vẻ đáp lời, trong thâm tâm cô vô cùng biết ơn vì bản thân đảm nhiệm công việc cao cả này và tất nhiên rồi, cô sẽ làm nó thật tốt!
Không hiểu điều gì thôi thúc Orm lúc đó đã khiến cô đồng ý với lời ngỏ từ Lingling, để rồi giờ đây, cô ngồi trên chiếc xe hơi quen thuộc của người chị họ. Becky là người cầm lái, còn hàng ghế sau, Win Metawin và Lingling ngồi cạnh nhau. Orm cố không để tâm, hướng mắt ra cửa sổ, nhưng trong lòng không ngừng tự nhắc nhở rằng ngày này rốt cuộc cũng đến, ngày mà Win Metawin sẽ không còn hiện diện trong đời cô nữa.Anh ta sẽ quay lại Mỹ, nơi mà anh ta vốn thuộc về. Ánh mắt Orm bất giác liếc lên gương chiếu hậu, một thói quen vô thức mà cô không thể kiểm soát. Hình ảnh trong gương như một nhát dao đâm thẳng vào tim: bàn tay anh ta đang đan chặt lấy tay Lingling, còn đầu của chị tựa nhẹ vào vai anh. Họ không nói gì, nhưng sự tĩnh lặng ấy lại khiến Orm cảm nhận được tất cả. Những khoảnh khắc cuối cùng của họ trước khi xa nhau..Orm cắn chặt môi, cố gắng dời mắt khỏi gương, nhưng rồi ánh mắt chị vô tình chạm vào cô qua gương chiếu hậu. Đôi mắt của Lingling không chỉ đơn thuần nhìn cô, mà còn như mang theo cả một nỗi niềm khó diễn tả. Ánh mắt ấy chất chứa sự giằng xé, như thể chị đang muốn cầu cứu cô, như thể muốn cô làm điều gì đó để kéo chị ra khỏi cảm xúc hỗn độn này.Trái tim Orm khẽ run lên. Cô không biết phải làm gì, cũng không biết liệu ánh mắt ấy có thực sự hướng đến mình hay chỉ là cảm giác thoáng qua. Nhưng trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại cô và Lingling, và mọi thứ xung quanh mờ nhạt, nhường chỗ cho ánh nhìn đầy màu sắc rực rỡ giữa hai người.Lingling vẫn không rời mắt khỏi cô, và Orm nhận ra rằng khoảnh khắc này, dù đau đớn hay kỳ lạ, cũng là một trong những điều hiếm hoi cô có thể giữ lại cho riêng mình.
Cuối cùng, bọn họ cũng đến được trạm xe lửa. Mọi người thay nhau bước xuống xe, Orm cùng Becky loay hoay đỡ đống hành lý của Win xuống, trong khi anh ta dường như chỉ muốn dành chút thời gian ít ỏi này bên cạnh Lingling, cô bạn gái của mình.Anh ta quay sang nhìn Orm, đôi mắt không giấu được sự nhờ vả. " Nhớ chăm sóc Lingling giúp anh nhé." Orm chỉ gật đầu, điệu bộ có chút chán ghét. Không cần anh ta phải nhắc nhở, cô cũng tự mình chăm sóc tốt cho chị. Trước khi rời khỏi, Win luyến tiếc kéo Lingling vào một cái ôm chặt, vùi đầu vào mái tóc của chị, hơi thở anh ta vương trên làn da mềm mại của Lingling. Chị cũng đáp lại, đôi tay vòng quanh người anh ta. Orm đứng cách họ một khoảng xa, đôi tay đút vào túi quần. Từng cử chỉ thân mật giữa họ làm trái tim Orm se thắt lại, đau đớn mà không thể ngừng nhìn.Becky đứng gần đó, quan sát và nhận thấy tâm trạng của Orm. Cô ấy bước lại gần, đặt tay lên vai cô và khẽ nói: " Chúng ta ra xe đợi đi, để họ có chút không gian riêng tư."Orm không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Cô đứng dựa lưng vào xe, nhìn hai người họ. Ánh mắt của Win nhìn vào Lingling đầy yêu thương, bàn tay anh ta vươn ra quấn lấy vòng eo của chị, kéo Lingling sát lại gần. Orm biết rõ, qua vẻ mặt ấy, anh ta đang chuẩn bị làm điều gì. Và rồi, khi đôi môi của Win và Lingling chạm vào nhau, Orm cảm thấy một cú sốc mạnh mẽ trong tim, như thể tất cả những cảm xúc đã được nén lại giờ đây dội về, không thể kìm nén.Cô không thể chịu nổi cảnh tượng đó nữa. Ngay lập tức, Orm quay mặt đi, cố gắng che giấu cảm xúc. Cô đứng đó, đôi tay siết chặt lại trong túi quần, muốn chạy đến nhưng không thể. Nỗi đau thấm vào từng thớ thịt, không thể chịu nổi.
Mọi sự đau khổ trong Orm chấm dứt khi nhìn thấy Win Metawin bước hẳn vào trong xe lửa, rồi nhìn nó lăn bánh đi mất, để lại Lingling đứng đó, tay vẫn còn vẫy trên không trung. Gương mặt chị vui vẻ, nhưng ánh mắt lại có chút đượm buồn, Orm nhận ra điều đó và tự hỏi liệu có phải vì Win Metawin không còn bên cạnh nữa hay không? Rồi Lingling bước đến bên cạnh cô, ánh mắt hai người gặp nhau, và như một sự đồng điệu lặng lẽ, không ai nói gì. " Becky đâu rồi?" " Cậu ấy đi mua chút đồ rồi..." Và rồi Orm nhận thấy chóp mũi của Lingling đã hơi ửng đỏ, có lẽ là vì đã ở ngoài trời lạnh đã lâu." Chúng ta vào xe đợi nhé!"Lần này Orm ngồi vào ghế lái, và điều đó khiến Lingling có chút ngạc nhiên. " Em biết lái xe?"" Em có bằng lái 5 tháng trước rồi..." Orm mỉm cười đáp lại một cách tự nhiên và cô không hiểu tại sao Lingling lại không ngồi ghế sau như mọi lần. Đợi khoảng 5 phút sau, đột nhiên âm thanh báo nhắn tin đến. Orm lấy điện thoại ra đọc và nói với Lingling rằng Becky đã được Freen đến đón rồi, nên bây giờ cô và chị sẽ về nhà trước." Nhưng chúng ta đang đi xe của Freen mà?" Lingling ngạc nhiên hỏi lại." Chị nghĩ chị ấy chỉ có mỗi chiếc xe này thôi sao..." Câu nói đó khiến chị khựng lại một chút rồi bật cười. " Vậy bây giờ chúng ta về thôi nhỉ..." Orm mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng mắt cô lại không rời khỏi Lingling, cảm giác gợn sóng dâng lên trong lòng cả hai.Sau khi nói xong, Orm liền với tay cài dây an toàn. Nhưng trước khi làm được điều đó, Lingling đột ngột nắm lấy cổ tay cô. Orm kinh ngạc ngước lên, và ánh mắt của Lingling lúc này làm cô phải dừng lại, đôi mắt đó như có điều gì không nói nên lời." Orm..." Lingling thì thầm, giọng nói thấp thoáng chút gì đó không xác định. Orm hé môi định hỏi có chuyện gì, nhưng chưa kịp nói gì thì gương mặt của Lingling đã phóng đại ngay trước mặt cô. Một vật thể hồng hào mềm mại áp lên môi cô.
Vote đi nàooooo húuuu