LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
14
---Becky không an tâm để cô một mình nên đã quyết định sẽ ngủ lại căn hộ của Orm và Freen vào ngày hôm nay. " Tớ không sao đâu Becky, cậu nên qua ngủ cùng Freen đi..." Becky đã ngỏ lời ngủ cùng nhau đêm nay, Orm rất cảm kích với sự quan tâm của cô ấy nhưng mà ngủ cùng nhau thì có hơi quá." Nhưng Orm..." Becky do dự nhìn cô." Orm đã nói vậy rồi em nên nghe theo đi Becky..." Freen đặt cốc nước xuống bàn, tạo nên tiếng động lớn khiến hai người họ giật mình. Cho dù Orm có đồng ý đi chăng thì Freen cũng sẽ không cho Becky làm điều đó đâu. " Được rồi, vậy thì ngủ ngon nhé Orm..." Orm gật đầu, chào hai người họ rồi bỏ lên lầu. Becky vẫn dõi mắt theo bóng lưng của cô, cho đến khi vòng tay của ai đó ôm lấy từ phía sau khiến Becky xao nhãng. " Freen" Người kia vùi mặt vào hõm cổ của cô ấy và điều đó khiến Becky cảm thấy nhột nhạt." Em định ngủ cùng nó mà bỏ rơi người yêu của mình sao?" Sự trầm khàn trong ngữ khí chứng tỏ Freen không hài lòng với điều đó. " Freen, em chỉ muốn tâm sự cùng cậu ấy..." Becky bật cười trước sự nhỏ nhen không kém phần đáng yêu của người kia. Freen mở mắt nhìn cô ấy một thoáng trước khi nhấc bổng người nọ lên như một con búp bê. Trong một khoảnh khắc đầy bất ngờ, Becky thấy thân mình bị ném xuống sofa. " Freen, chị là đang làm gì?" Mặc dù vẫn còn chưa trấn tỉnh lại bản thân, nhưng Becky không thể giấu được sự hứng thú trước biểu hiện của người kia.Ánh nhìn của Freen Sarocha mang một nét kiêu hãnh đầy sắc lạnh, tựa như con thú hoang khát máu vừa tìm thấy con mồi sau bao ngày chống chọi với cơn đói. " Chị cũng muốn được tâm sự, Becca..." Freen nắm lấy bàn tay mềm mại của người bên dưới nhẹ nhàng áp lên gò má của mình, ánh mắt của chị ấy bỗng chốc thay đổi, con thú hoang khát máu biến mất thay vào đó là một con mèo nhỏ bị thương, ánh lên chút van lơn, âm thầm cầu xin một sự giúp đỡ mong manh. Becky cảm nhận tim mình khẽ rung lên khi nhìn thấy vẻ ghen tuông không giấu giếm của Freen, một bộ mặt hiếm hoi mà cô ấy chưa từng có cơ hội chiêm ngưỡng. Becky thấy nó quá đỗi đáng yêu, đến mức khiến cô ấy gần như tan chảy. Đôi bàn tay dịu dàng của nàng Armstrong nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh thoát của Freen, ngón tay chậm rãi lướt xuống đôi môi đỏ mọng, khẽ khàng nhưng lại đầy ý tứ.Freen bắt gặp ánh mắt của Becky, ánh nhìn tinh quái, pha chút lém lỉnh và khiêu khích, như một lời mời gọi ngầm mà đầy táo bạo. Hai cánh tay Becky đã vô thức vòng qua gáy Freen, kéo người kia lại gần hơn. Cô ấy nghiêng người, giọng nói khàn đặc trưng đậm chất Anh nhẹ vang lên bên tai Freen, khiến không khí quanh họ bỗng dưng chùng xuống:" Ở đây không tiện để tâm sự đâu, Teerak à..."Lời nói vừa dứt, sự chịu đựng của Freen như một sợi dây mỏng manh bỗng nhiên đứt phựt. Ngọn lửa rạo rực trong cô như bị châm ngòi, và trong tích tắc, Becky đã bị nhấc bổng lên khỏi sofa, rồi bóng lưng hai người họ khuất sau lối cầu thang.
Orm với tay tắt đi ánh đèn, để bóng tối bao phủ cả không gian lẫn lòng cô trong sắc đen u tối. Cô nằm yên trên giường, cánh tay gác lên trán như một nỗ lực cuối cùng để giữ lại sự kiên cường của bản thân, nhưng mọi thứ trở nên vô nghĩa khi giọt nước mắt âm thầm trượt xuống từ khoé mắt, lấp lánh như một vì sao rơi trong đêm đen.Cô khịt mũi, cố lấy lại bình tĩnh, ép mình vào một trạng thái tỉnh táo, nhưng ký ức về nụ hôn ấy, đôi môi Lingling mềm mại, dịu dàng chạm vào người nam nhân khác, trao cho anh ta sự dịu dàng mà cô ao ước, hiện rõ ràng trong tâm trí như một thước phim quay chậm.Nỗi đau không báo trước ập đến, mạnh mẽ và tàn nhẫn, làm trái tim Orm đau nhói, thắt chặt đến mức từng hơi thở cũng trở nên khó nhọc.Cô siết chặt tay vào lồng ngực, như muốn xoa dịu cơn đau, nhưng chỉ cảm nhận được những đợt sóng dằn vặt cuồn cuộn dâng lên, đè nặng lên từng mạch máu, từng nhịp đập yếu ớt của trái tim mình.Sự bất lực và tuyệt vọng dâng trào như một cơn sóng dữ, nhấn chìm lý trí và kìm hãm cảm xúc của Orm không còn nổi một chút tự chủ nào.Và rồi, cô bật khóc, từng tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong không gian tĩnh mịch. Nỗi đau đớn bị dồn nén bao lâu nay như vỡ tung, oà ra, làm Orm rơi vào cơn đau đến tột cùng, khóc cho chính tình yêu vô vọng, cho trái tim cô bị nhấn chìm trong bóng tối cô độc. Từng tiếng khóc đứt quãng vang lên như tiếng gào thét không thành lời, đầy tức tưởi, tràn đầy niềm đau khổ mà chỉ có bóng tối xung quanh mới thấu hiểu và ôm ấp cô.
Trong một khoảnh khắc ở nơi nào đó Orm thấy mình và Lingling ở bên nhau, như thể thế giới chỉ có hai người họ, không điều gì ngăn cách được họ. Lingling mỉm cười, nắm chặt lấy tay Orm, ánh mắt tràn đầy yêu thương, làm trái tim cô đập rộn ràng.Nhưng rồi, một giọng nói vang lên, gọi tên Lingling. Cả hai quay lại, và Orm chợt sững người khi nhận ra người đó là Win Metawin. Đôi tay của họ bắt đầu trượt dần khỏi nhau. Cô hốt hoảng cố níu giữ những đốt ngón tay của Lingling thật chặt, nhưng dường như càng cố gắng níu kéo, Lingling càng bước nhanh hơn về phía anh ta. Đôi bàn tay hai người họ tách rời khỏi nhau, và Orm chỉ còn lại bàn tay trống không giơ ra trong khoảng không, lạc lõng và tan nát.Cô đứng lặng, trái tim thắt lại, nhìn Lingling tiến về phía Metawin. Họ trao nhau một cái ôm thật chặt, khiến mọi thứ trong lòng Orm như sụp đổ. Cô muốn lao đến, muốn ngăn cản họ, nhưng càng chạy, khoảng cách trước mặt lại càng xa hơn, như một tầm với không thể nào chạm tới.Rồi, ngay trước mắt Orm, Lingling và Metawin trao nhau một nụ hôn sâu đắm. Họ dường như không quan tâm đến sự hiện diện của cô, không nghe thấy tiếng kêu gọi của cô. Cả cơ thể Orm như vỡ vụn ra từng mảnh, cơn đau ngấm vào tận xương tủy, tuyệt vọng gào thét nhưng chỉ là tiếng thở hổn hển nghẹn lại trong cổ. Orm bật dậy khỏi cơn ác mộng, tim đập liên hồi, nhức nhối dâng tràn trong lồng ngực, tựa như từng hơi thở đều chìm trong nỗi đau còn lại từ giấc mơ. Đôi mắt cô nhòe đi bởi những giọt nước mắt vẫn chưa khô, vương lại bên khóe mi. Orm nhìn quanh căn phòng tối mờ, chỉ có mình cô trên chiếc giường lớn. Những chiếc gối mềm dường như đã bị cô đá văng ra xa trong lúc ngủ, nằm rải rác khắp sàn nhà.Orm đưa tay lên mặt, dùng lòng bàn tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Đến khi cảm giác đau rát nhói lên, cô mới nhận ra vài dấu vết móng tay đã hằn sâu trên da thịt mình, đỏ rực. Quay sang nhìn chiếc đồng hồ bên giường, Orm sững lại, kim chỉ đã hơn 9 giờ sáng. Cô chợt thấy khoảng thời gian vừa qua như bị xé rách, vụn vỡ từng mảnh không thể liền lại. Orm ngồi đó, cả cơ thể trống rỗng, trong lòng nặng trĩu một nỗi buồn sâu thẳm khó tả.Orm vội vàng ra khỏi nhà tắm khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng reo in ỏi. Và rồi trái tim cô khựng lại khi nhìn thấy cái tên quen thuộc sáng lên màn hình, Orm nuốt xuống, không biết có nên bắt máy hay không." Có chuyện gì không, chị Lingling?" Orm hắng giọng rồi đều đều đáp lại." Chào Orm, em vẫn khoẻ chứ... nghe giọng em không được tốt lắm!" Giọng điệu quan tâm ngọt ngào như mật ong của chị cất lên bên tai làm cho Orm có chút bối rối. " E-Em vẫn khoẻ, có gì không chị?" Và lần này Orm nghe giọng mình giống như nghẹt mũi, chắc có lẽ là do trận khóc lóc vào lúc sáng. " Em có nhớ là bản thân đã bỏ quên gì đó ở căn hộ của chị không?" Lời nói này của Lingling khiến Orm khựng người trong chốc lát, cô nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh phòng mình, cố nhớ ra bản thân đã đánh mất thứ gì. " Xin lỗi chị, nhưng em không nhớ..." " Em đã để quên áo khoác ở nhà chị!" Lingling nói kèm theo tiếng cười khúc khích. Orm đưa tay đỡ trán, chắc có lẽ đêm qua cô đã vội vàng cùng Becky rời đi mà bỏ quên lại áo khoác của mình. " Vậy... em có định qua lấy không? Hay là để chị mang sang cho em?" Lingling vừa ngỏ ý, Orm đã ngay lập tức từ chối." Em sẽ tự mình qua đó!" " Tuyệt, chị có làm vài cái bánh kếp cho bữa sáng. Em sang nhanh để cùng bọn chị cho vui nhé!" Nói xong người bên đầu dây kia đã vội vã cúp máy, không kịp để Orm có cơ hội để từ khước. Orm ném chiếc điện thoại lên giường, không ngừng vò đầu bứt tóc, cô không muốn gặp chị, nhất là trong tình cảnh hiện tại, nhưng Lingling đã ngỏ lời đến như vậy, sao cô có thể không đi. Orm sau khi thay đồ xong liền bước xuống nhà, và nhận ra bên trong căn hộ hiện tại chẳng có một bóng người nào ngoài cô. Orm tự hỏi hai người kia chẳng lẽ vẫn còn say giấc nồng trên chiếc giường, cho đến khi cô nhìn thấy mảnh giấy nhỏ được dán ở trên tủ lạnh. Becky với Freen đã đi siêu thị từ sớm để mua vài thứ lặt vặt, mặc dù trong thư chỉ có vài dòng như vậy nhưng Orm đoán là bọn họ sẽ đi hẹn hò để hâm nóng tình cảm.
Không mất khá nhiều thời gian để Orm đến được căn hộ của Lingling, chỉ là cô đã bỏ đạp xe một thời khá dài nên khi chạy lại có chút hơi cứng tay lái. Đứng trước cửa căn hộ của chị, cô không ngừng mắng bản thân mất trí. Trước đây mặc dù có vài lần cô đến đây một mình và không có Freen hay Becky bên cạnh, nhưng mà cái cảm giác ngượng nghịu này không mãnh liệt như lúc này, chỉ là cô đang sợ bản thân vô tình trở thành kẻ thứ ba trong khoảnh khắc thân ái của bọn họ. Tiếng chuông thứ hai vừa dứt, cách cửa ngay lập tức bật mở ra, Orm ngẩng lên, sự xuất hiện của người kia khiến cô sững sờ vài giây. " Chào buổi sáng, Orm..." Win Metawin có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng sau đó anh ta cong môi cười, chào đón cô. Orm nuốt xuống, gật đầu chào anh ta rồi đi vào bên trong. Cô đi vào phòng khách, nhìn thấy chiếc áo khoác của bản thân được vác trên chiếc sofa. Rồi cô nghe thấy tiếng khúc khích quen thuộc khẽ cất lên trong nhà bếp.Orm đứng lặng bên khung cửa bếp, không sao rời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt. Win Metawin vòng tay ôm lấy Lingling từ phía sau, cằm anh tựa lên vai chị, đôi mắt dịu dàng ngắm nhìn chị đang cắt trái cây.Lingling thoáng giật mình, rụt cổ lại vì cảm giác nhột, rồi bật ra những tiếng cười trong trẻo. Âm thanh ấy như những vết dao sắc lẹm, cứa vào tim Orm, khiến hơi thở cô nghẹn lại, không thể nào lấy lại bình tĩnh.Ký ức từ giấc mơ đau đớn chợt ùa về, kéo theo từng vết xước vẫn còn nhức nhối trong lòng cô. Như một vòng lặp, hình ảnh Lingling tay trong tay với người khác, tiếng cười ấy, nụ cười rạng rỡ ấy, tất cả đều chỉ là dành cho anh ta.Orm cắn chặt môi, cố nuốt đi sự đau đớn đang dâng trào, nhưng từng cảm xúc nhói buốt vẫn không ngừng kéo cô chìm xuống.Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Lingling quay lại và bắt gặp Orm đang đứng đó, gương mặt đầy vẻ bối rối. Chị vội vàng đẩy Win ra, dáng vẻ như thể vừa làm điều gì có lỗi, ánh mắt ái ngại hướng về phía Orm. " Xin lỗi chị Lingling, nhưng chắc em không thể ở lại cùng hai người dùng bữa sáng được rồi, em có chút việc bận." Chưa kịp để tiếng Lingling cất lên, Orm đã nhanh chóng làm điều đó thay cho chị, cô với lấy chiếc áo khoác của mình. " Được rồi, vậy hẹn em dịp khác nhé Orm!" Win Metawin không nhận ra hành động của bản thân là nguyên do khiến Orm không muốn nán lai, anh ta vòng một tay qua vai chị, kéo người kia lại gần mình hơn. Orm trong lòng không ngừng thầm mắng anh ta, nhưng mà Win Metawin có quyền làm những điều đó vì Lingling là người yêu của anh ta... còn cô chỉ là một người chứng kiến tất thảy và khó chiu bởi những điều đó. Từ đầu đến giờ, ánh mắt của Orm chỉ đặt lên mỗi mình Lingling, hoàn toàn không để nam nhân kia vào mắt. Cô cũng nhận ra được một nỗi niềm gì đó khó nói trong cơn ngươi của Lingling, nhưng Orm không muốn vượt quá thân phận, cô không muốn tìm hiểu thêm. Rồi Lingling hướng theo bóng lưng mảnh khảnh của Orm khuất sau cánh cửa căn hộ, một cảm giác nặng trĩu đè lên lòng chị. Bây giờ trong căn bếp chỉ còn lại Lingling và anh ta, Win Metawin vòng hai cánh tay ôm lấy vòng eo của chị, rúc đầu mình vào hõm cổ chị. Lingling giật mình ngay lập tức, giây sau đó liền đẩy anh ta ra, nhận ra sự kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt Win, chị vội vàng nói: " Để em tập trung nấu ăn nào Win..."
Orm bước ra khỏi căn hộ, cố giữ nhịp thở đều đặn nhưng cảm xúc trong lòng như muốn vỡ tung. Cô bước từng bước nặng nề, trái tim trĩu xuống như đang bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Orm siết chặt tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay đến đau nhói, nhưng vẫn chẳng thể nào bằng nỗi đau đang dậy sóng trong lòng.Cô tự nhủ, chỉ cần cố gắng một chút nữa, có lẽ cô sẽ quên được Lingling. Nhưng rồi, khi nghĩ đến việc người ấy sẽ chẳng bao giờ là của mình, những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn xuống.
" Lòng này thương nhớ chị thật lâu
Đau nhói từng nỗi si
Lời yêu chẳng có hồi đáp
Lặng nhìn từ sau, chẳng thể thành đôi."