LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
13.2
---Orm ngước lên nhìn căn hộ trước mặt - nơi cô sẽ bước vào trong vài giây tới, ánh đèn sáng rực cùng những tiếng cười đùa vui vẻ vọng ra từ bên trong khiến lòng cô nặng trĩu. Freen ngay lập tức bước đến, đặt tay lên vai Orm, ánh mắt đầy lo lắng. " Em có ổn không thế?"Orm cố nặn ra nụ cười, trấn an người chị họ " Em ổn mà Freen."Chỉ với hai lần nhấn chuông, cánh cửa ngay lập tức bật ra, lộ diện Becky với nụ cười tươi rói trên môi. Cô ấy ôm chầm lấy Freen, và không có gì ngại ngùng để trao nhau một nụ hôn khẽ.Orm chỉ có thể bất lực đánh mắt đi nơi khác, cảm thấy như mình là kẻ thừa thãi trong khoảnh khắc ngọt ngào ấy. Becky nhận ra sự hiện diện của cô, liền hướng về phía Orm và trao cho cô một cái ôm chặt trước khi ba người bước vào bên trong.Bước vào phòng khách, Orm nhận ra những cô gái khác đang bận rộn với câu chuyện của mình. Cô không khỏi tự hỏi Lingling đang ở đâu, ánh mắt lướt qua nhà bếp, nơi bóng lưng quen thuộc của Lingling lộ ra, sự vui mừng thổn thức nhưng trái tim chưa được bao lâu thì lòng Orm thắt lại khi nhận ra bóng lưng cao rao đầy xa lạ xuất hiện bên cạnh chị.Họ dính lấy nhau không một khe hở, nụ cười của Lingling dành cho anh ta rực rỡ như một mũi dao đâm sâu vào trái tim Orm.Đột nhiên, Becky xuất hiện sau lưng Orm, đặt tay lên vai cô, hắng giọng phá tan bầu không khí ngọt ngào giữa họ. " Chị Lingling, Orm đã đến rồi!" Cặp tình nhân ngay lập tức dừng hành động của mình lại, Lingling quay người lại, chị không thể giấu được sự vui mừng khi nhìn thấy Orm. Hai tay Lingling trắng xoá bởi bột mì, trên gương mặt xinh đẹp của chị còn lấm lem thứ bột trắng đó và khiến Orm không khỏi phì cười. Nhưng rồi nụ cười trên môi Orm khựng lại khi anh ta dùng bàn tay to lớn của mình ân cần lau đi những gì dính trên gò má diễm lệ của Lingling. " Cảm ơn anh..." Lingling nói, ánh mắt chị sáng lên, tràn ngập hạnh phúc. Orm chứng kiến nụ cười rạng rỡ nhất của Lingling dành cho anh ta, và trái tim cô như bị bóp nghẹt trong khoảnh khắc đó.Người bạn trai của Lingling không chỉ dừng lại ở việc lau bột mì. Anh ta dùng ngón tay không dính bột nhẹ nhàng vén đi những lọn tóc xõa trước mắt cho Lingling, như thể đang chăm sóc một viên ngọc quý. Và rồi bọn họ vô tình quên đi sự có mặt của Orm, tiếp tục làm bữa ăn cùng nhau, anh ta thường xuyên đùa giữa với Lingling, khiến chị cười khúc khích. Mỗi khi một trong hai người cần giúp đỡ, người kia ngay lập tức có mặt, tạo nên một không gian ấm áp và đầy yêu thương. Những khung cảnh giữa hai người họ cứ như một bộ phim tình cảm hoàn hảo, nhưng với Orm, mọi thứ chỉ càng nhấn sâu thêm nỗi đau trong lòng. Cô đứng đó, gượng cười nhưng không thể che giấu sự buồn bã đang dâng trào. Cả hai cùng cười và ánh mắt họ trao nhau thật sự tràn đầy sự yêu thương. Orm không thể kiềm chế, cô thầm nghĩ về những khoảnh khắc mà mình và Lingling từng có. Mỗi nụ cười, mỗi cái chạm nhẹ vào tay, từng cái ôm mà giờ đây đã thuộc về người khác, khiến Orm cảm thấy một nỗi khao khát mãnh liệt, nhưng cũng đắng cay không thể diễn tả thành lời.Orm không thích ăn sôcôla cho lắm bởi vì nó đắng và thường để lại vị ngái trong miệng. Nhưng lúc này trên bàn, chỉ có nó mới có thể làm tan đi sự chua chát trong lòng cô, dù sao nó cũng không thể thể đắng bằng cảm xúc của cô lúc này. Đột nhiên một ly nước trái cây xuất hiện trước mặt mình, Orm kinh ngạc ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và đầy quyến rũ của người nam nhân lạ. Orm khựng người trong chốc lát, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống này, đặc biệt là khi tất cả mọi người đang mảy may bận rộn với công việc của chính mình, giờ đây trong căn phòng khách chỉ có cô và anh ta ngồi cùng nhau. " Khi nãy lu bu không có cơ hội để chào hỏi. Anh là Win Metawin, chào em..." Orm chớp chớp mắt, giọng nói anh ta trầm nhưng lại rất êm ái, thật không khó để hiểu tại sao Lingling lại đồng ý khi anh ta lần đầu mời chị đi chơi. " Chào, chị Lingling thường hay kể cho chúng tôi nghe về anh..." Dù không mấy tự nhiên với tình cảnh hiện tại nhưng Orm cần phải cư xử lịch sự. Anh ta cười, đôi mắt rực rỡ hướng đến cô. " Lingling cũng kể anh nghe những câu chuyện về mọi người, nhưng... em là Orm nhỉ, cô ấy nhắc đến em là nhiều nhất đó." Chỉ với lời nói đơn giản nhưng rất nhanh khiến trái tim Orm không kìm được mà rung lên, cô ngạc nhiên phút chốc rồi bật cười, Lingling đúng là biết cách chơi đùa với cảm xúc của cô. " Lingling nói em đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều trong việc học tập." Win nói tiếp. " Chỉ là việc nhỏ thôi mà, chị ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều..." Orm nhàn nhạt đáp lại, đưa miếng sôcôla cắn dang dở vào miệng. Rồi tiếng Lingling vọng ra từ phòng bếp cắt ngang cuộc trò chuyện chào hỏi của cô cùng với anh ta. Vài phút sau đó, bữa ăn cũng hoàn thành. Tất cả mọi người đều đang ngồi vào chỗ của mình, Orm ngồi xuống bên cạnh Becky và Freen, nhưng trái ngược với những bữa tiệc khác, lần này Lingling và Orm không còn ngồi chung nữa, chị với anh ta ngồi đối diện với Orm. Trong suốt bữa tiệc, Orm che giấu đi cảm xúc dày vò bên trong mình bằng những nụ cười thoải mái cùng những lời đùa không ngớt. Freen ngồi bên cạnh không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô.Lingling không ngừng gấp mọi thức ăn vào bát Win Metawin, anh ta chỉ việc ngồi im đó và hưởng thức. Orm nhai miếng thịt trong sự ghen tị, và tự hỏi cảm giác nếu người ngồi ở vị trí đó là cô thì sẽ ra sao? Bữa ăn nhanh chóng kết thúc không lâu sau đó. Orm đứng ở góc phòng, ánh mắt vô tình hướng về phía cặp tình nhân đang tỏa ra hạnh phúc giữa bữa tiệc kỷ niệm năm năm yêu nhau. Không khí tràn ngập những nụ cười, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong không gian ấm áp, nhưng trong lòng Orm chỉ có sự chua xót.Lingling và Win ngồi bên cạnh nhau, ánh nến lung linh phản chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp của Lingling, khiến chị trông càng thêm quyến rũ. Win Metawin bất ngờ lấy ra trong túi quần ra trao cho Lingling một món quà được gói cẩn thận. Khi chị mở ra, nét mặt hạnh phúc của Lingling ánh lên, đôi mắt chị lấp lánh như những vì sao.Chiếc vòng tay lấp lánh nằm trong hộp khiến Lingling cười rạng rỡ, vòng tay ôm chầm lấy anh, và Orm không thể không cảm thấy trái tim mình thắt lại. Hình ảnh ngọt ngào này như một nhát dao đâm sâu vào lòng cô, khiến những cảm xúc đau đớn trào dâng.Orm đứng đó, cố giữ bình tĩnh khi chứng kiến anh ta nắm lấy tay chị, ánh mắt anh đầy chân thành và yêu thương.“ Lingling, cảm ơn em...” anh nói, giọng anh trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng. “ Cảm ơn vì đã đồng hành cùng anh suốt 5 năm qua. Anh biết mình không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng em vẫn luôn ở đây, tin tưởng và yêu thương anh.”Lingling nhìn anh, đôi mắt chị long lanh, như thể bao nhiêu tình cảm đều đong đầy trong ánh nhìn ấy.Những lời ngọt ngào của họ khiến cả phòng lặng đi trong giây lát, và rồi những người bạn xung quanh không kìm được sự xúc động. Tiếng xì xào nổi lên, vài người bật cười, trêu chọc một cách thân thiện.“ Hôn nhau đi!” Một giọng nói vang lên, khiến mọi người đồng loạt hùa theo. “ Hôn nhau! Hôn nhau!” tiếng reo hò rộn ràng khắp căn phòng.Freen không tránh khỏi lo lắng nhìn về cô em họ mình đang đứng ở góc phòng, Orm cố giữ cho mình không dao động khi thấy Win Metawin tiến đến gần chị hơn. Anh ta nhẹ nhàng vòng tay quanh chị, khẽ chạm vào gương mặt thanh tú của Lingling, và rồi đôi môi họ tìm đến nhau trong một nụ hôn dịu dàng nhưng tràn ngập yêu thương.Tiếng vỗ tay reo vang khắp căn phòng. Ai nấy đều cảm động trước cảnh tượng lãng mạn ấy. Orm cảm thấy từng nhịp đập trong lồng ngực mình nặng như đeo chì, nỗi đau nhức nhối trào dâng không thể chối bỏ. Một cảm giác nghẹn ngào từ ngực dâng lên cổ họng, ngăn cản cả hơi thở, làm cô thấy ngột ngạt như bị nhấn chìm trong đại dương sâu thẳm.Orm đứng trong nhà vệ sinh tĩnh lặng, cảm nhận bốn bức tường như đang dần ép chặt lấy cô, trái ngược hoàn toàn với sự ấm áp và hạnh phúc vang vọng ngoài kia. Ngay khi khoá cửa, đôi chân cô không còn vững vàng, khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo. Những giọt nước mắt, như đã chờ đợi quá lâu, lăn dài không ngừng trên gò má.Orm cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở, nhưng cảm xúc đau đớn như nhấn chìm mọi cố gắng của cô, khiến từng hơi thở trở nên rời rạc và nặng nề. Trong không gian chật hẹp ấy, Orm không còn phải giả vờ mạnh mẽ. Cô cho phép nỗi đau chảy tràn ra ngoài, mặc kệ cho trái tim bị xé toạc bởi thứ tình yêu không có lối thoát.Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài khiến Orm giật bắn người, nuốt ngược nước mắt bản thân vào lại. Nhưng rồi giọng nói rất khẽ, quen thuộc của Freen vang lên" Orm, em đang ở trong đó sao?" Cô nhanh chóng đưa tay quẹt đi những giọt nước mắt đầm đìa trên má mình, hít một hơi thật sâu trước khi Orm mở khoá cửa. Vừa nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Orm, Freen đã không thể giấu được nỗi xót xa, chị ấy ôm chầm lấy cô. " Đừng quên rằng em vẫn còn có chị và Becky..." Lời nói trấn an của Freen khiến trái tim cô nhói lên, cô vỗ nhẹ lên lưng chị ấy. " Em ổn mà..." Rồi Orm đưa tay lên sờ mặt mình, dè dặt hỏi người kia." Trông em thế nào?" " Vẫn rất xinh đẹp, chỉ là mắt có hơi đỏ một chút..." Orm dường như không thể mỉm cười nổi trước lời khen của chị ấy. Rồi hai người họ cùng quay lại phòng khách, những người khác vẫn còn quay quanh cặp đôi kia mà không nhận ra sự vắng mặt của cô và Freen. Orm bước vào nhà bếp và lấy cho mình một ly nước, chỉ có nó mới có thể khiến cô bình tĩnh vào lúc này. Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, Orm quay lại và nhận ra Becky đang đứng sau lưng cô tự lúc nào." Mong cậu là không từ chối nó, Orm..." Becky dịu dàng nói, chìa đĩa bánh ra trước mặt cô.Orm bất đắc dĩ nhận lấy nó và bắt đầu đưa nó vào miệng dẫu cho không hề có tâm trạng để nếm thử nó. Hai người họ tựa lưng vào thành bếp, lặng lẽ ăn phần bánh của riêng mình, cho đến khi Becky đặt đĩa của mình xuống bếp, giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy cất lên." Orm, tớ xin lỗi nếu trước đây đã nói những lời không hay với cậu..." Cô nhất thời không hiểu người kia đang nói đến vấn đề gì." Freen kể tớ nghe hết rồi..." Orm khựng lại, cô không trách Freen đã kể hết cho Becky nghe, cô trách chính mình vì đã không tự mình nói thật với cô bạn thân. " Orm, tớ xin lỗi... tớ không biết rằng những lời nói của tớ khiến cậu dằn vặt lông mình như vậy... Orm, tớ..." Becky dường như đang mất bình tĩnh, lời nói trở nên khẩn trương. " Becky, tớ hiểu mà tớ không trách cậu... cậu chỉ là lo lắng cho tớ, tớ cảm ơn cậu còn không hết..." Becky mếu máo, ôm chầm lấy người trước mặt. Orm một tay vỗ lưng cô ấy, tay còn lại thì cầm chặt đĩa bánh trên tay. " Sao phải khổ sở như vậy hả Orm...?" Giọng nói quở trách của Becky vang bên tai mot cách run rẩy. " Tớ đã tự mình đâm đầu vào, nên tớ phải chịu đựng những gì nó ban cho tớ thôi Becky à..." Nghe được những lời này, Becky càng ôm chặt cô hơn, Orm cũng không còn cách nào khác ngoài việc dỗ dành cô bạn mít ướt của mình. Nhưng có lẽ cả hai không biết được đã có một ánh mắt luôn theo dõi họ từ đầu đến cuối.