LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
13
---Bữa tiệc sinh nhật của May dần đi đến hồi kết khi đồng hồ điểm sang 11 giờ khuya. Orm đứng tựa lưng vào tường, cảm giác đầu óc chao đảo nhẹ sau khi uống vài ly rượu phạt từ trò chơi. Cô lặng lẽ nhìn cặp đôi Freen và Becky đang luyến tiếc chào tạm biệt nhau mà lòng chợt cảm thấy tủi thân. Ánh mắt Orm tìm kiếm hình bóng Lingling trong đám đông, và ngay lúc đó, cô nhận ra chị đang tiến gần về phía mình.Khi Lingling đến gần, Orm nuốt ngược sự buồn bã và thất vọng của mình vào trong, cố nặn nụ cười để chào đón chị." Bữa tiệc vui chứ?" Lingling hỏi, nụ cười rạng rỡ trên môi.Orm gật đầu, nói rằng lâu rồi cô không tham dự tiệc nên hôm nay cảm thấy rất vui. Nụ cười trên môi Lingling rạng rỡ khiến trái tim Orm thắt lại. Cô nhìn chị, nở một nụ cười buồn bã." Chị chắc hẳn rất vui khi sắp gặp được bạn trai của mình nhỉ?"Không khó để nhận ra ánh mắt hạnh phúc lấp lánh trong đôi mắt Lingling khi chị trả lời. " Ừm, cũng phải... lần cuối bọn chị gặp nhau đã cách đây đã hai năm. Một hai năm nay anh ấy bận rộn nhiều công việc quá, nên cả hai không còn thường xuyên dành thời gian cho nhau như trước đây.”Lòng Orm thoáng nhói lên bởi lời nói của chị."Tình cảm của hai người đáng ngưỡng mộ thật."Chắc hẳn Lingling không nhận ra sự chua chát trong lời nói của cô, chị chỉ mỉm cười và nói " Cảm ơn em, Orm. Tình yêu thì cần sự kiên nhẫn và thời gian mà..." " Orm, về thôi!" Rồi giọng nói của Freen vang lên, đánh tan không gian tĩnh lặng giữa họ. Orm và Lingling nhanh chóng chào tạm biệt nhau, rồi cô theo người chị họ ra cửa, cảm thấy lòng mình nặng trĩu.Làn gió mát lạnh từ bên ngoài tràn vào xe, thổi bay mái tóc Orm rối tung. Cô ngã đầu ra ghế, hai mắt nhắm nghiền nhưng không ngủ. Một lúc sau, Freen đột nhiên lên tiếng:" Orm, có phải em đã đem lòng yêu Lingling rồi không?”Câu hỏi đột ngột này khiến Orm từ từ mở mắt, cô hướng đôi mắt lơ đãng ra ngoài cửa sổ." Em đã cố lắm rồi nhưng lòng không thể nào ngừng nhung nhớ đến chị ấy."Freen không tỏ ra ngạc nhiên gì mấy, ngữ khí chậm rãi. " Em biết chuyện gì đang xảy ra với mình chứ?"Orm gật đầu, giọng chùng xuống. " Em biết bản thân đang yêu một người đã có bạn trai và hai người họ đã yêu nhau năm năm. Em chỉ là một người đi đường, nhìn thấy rồi mê đắm Lingling. Em... chỉ là người vô hình trong câu chuyện tình cổ tích của họ.”Cô ngừng lại, cố nuốt xuống cảm xúc nghẹn ngào đang trào dâng trong cổ họng. " Ngay từ lần đầu gặp Lingling, em đã biết trái tim mình bị chị ấy nắm giữ cả rồi. Và rồi chị ấy dần dần xuất hiện trong giấc mơ của em, và..."" Và...?" Freen hỏi lại" Bọn em hôn nhau... nhưng rồi em thấy Lingling trong một bộ váy cưới, bước vào lễ đường cùng một người đàn ông khác…" Lời nói của Orm đứt quãng, hòa lẫn trong âm thanh nặng nề của cảm xúc bị kìm nén." Em chỉ là... cảm thấy rất đau khi nhìn thấy hình ảnh ấy.”Freen chỉ biết quay sang nhìn Orm, sự đồng cảm hiện rõ trên gương mặt chị." Em đã cố gắng trốn tránh Lingling, cố gắng chôn vùi đoạn tình cảm sai trái này sâu vào lòng mình..." Orm nói tiếp, giọng thê lương." Nhưng Lingling gần như ám ảnh em hơn những gì em tưởng tượng. Chị ấy ở mọi nơi, ở trong từng tế bào trong cơ thể em. Bản thân càng muốn quên đi, Lingling càng xuất hiện trong tiềm thức của em nhiều hơn..."" Em không muốn vượt qua giới hạn của mình, càng không muốn một ai tổn thương vì mình.” Orm tiếp tục, ngữ khí run rẩy phảng phất nỗi nghẹn ngào." Đặc biệt là em không muốn khiến Lingling bị ảnh hưởng và đau khổ bởi vì sự ích kỷ của em. Nhưng… em không làm được, Freen. Em không thể không yêu Lingling được."Freen siết chặt vô lăng, lòng thắt lại trước từng lời nói của Orm. Nhìn cô em họ đắm chìm trong tình cảm đơn phương không lối thoát, chị ấy vừa thương vừa bất lực. Freen dừng xe lại bên lề đường, chị ấy chậm rãi lên tiếng, phá tan bầu không khí nặng nề." Orm..." Freen khẽ gọi, giọng nói pha lẫn cả sự dịu dàng lẫn nghiêm túc" Phải lòng ai đó không phải là sai trái, dù cho người em yêu đã có ai khác bên cạnh đi nữa. Tình cảm của em là thật, và em không cần phải thấy có lỗi vì điều đó."Orm cúi đầu, cố giấu đi ánh mắt dường như vẫn còn đọng lại những nỗi buồn chưa thể nói thành lời. Freen khẽ thở dài " Nhưng em biết không? Trốn tránh chỉ làm mình đau thêm thôi. Hãy đối diện với cảm xúc của chính mình, chấp nhận nó… rồi từ từ học cách buông tay." Chị ấy nắm lấy bàn tay Orm, siết nhẹ, như muốn truyền cho cô một chút sức mạnh.Người kia nhìn sâu vào mắt Orm, giọng chị ấy trầm ấm đầy chân thành:" Chị không như Becky, sẽ không khuyên em ngừng mơ mộng về giấc mơ hão huyền này. Chị biết em bướng bỉnh lắm, có khuyên em cũng sẽ chỉ để ngoài tai. Em hãy biết đâu là điều tốt cho mình, chị chỉ mong hạnh phúc với sự lựa chọn của bản thân. Nhưng nếu thứ tình cảm này làm em thấy nặng nề, khiến em thất vọng và đau khổ… hãy nghĩ đến việc buông bỏ, Orm."
Cô ngước lên nhìn Freen, đôi mắt chợt lóe lên nỗi buồn nhưng cũng pha lẫn một chút nhẹ nhõm. Trong giây phút đó, như có một phần nào trong cô vừa được thấu hiểu, vừa được giải thoát.
" Cảm ơn chị, Freen..."
Đêm buồn hiu hắt
Giấc mơ vô vọng
Yêu người không thành
Đau lại càng đau.
Tiếng chuông báo thức vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ, kéo Orm ra khỏi cơn mộng mị của một giấc ngủ chập chờn. Cô mệt mỏi mở đôi mắt ra, ánh nắng sớm chiếu thẳng vào làm mắt cô nhói lên, phải vội vàng khép lại. Orm uể oải ngồi dậy, tay vô thức xoa lấy thái dương mình, cảm giác nặng nề bao trùm lấy cô sau một đêm dài mà chẳng thể nào có được giấc ngủ ngon.Ánh nhìn của Orm vô thức dõi ra ngoài khung cửa sổ. Cây lá ngoài kia đung đưa trong làn gió nhẹ, vẽ lên một bức tranh yên bình mà cô lại chẳng hề cảm thấy được chút nào sự thanh thản nào từ nó.Orm buông một tiếng thở dài nặng nề, nhận ra hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ nhưng ý nghĩ ấy chẳng an ủi được tâm hồn cô lúc này khi hôm nay cũng chính là mà ngày bạn trai của Lingling sẽ đến.Cả tuần nay, cô không liên lạc với Lingling, cũng chẳng ghé qua căn hộ của Becky kể từ sau bữa tiệc sinh nhật của May. Orm không muốn làm phiền đến Lingling, người chắc hẳn rất bận rộn để chuẩn bị cho sự xuất hiện của anh ta. Becky kể anh chàng Win Metawin đó không ngần ngại mà bỏ dở công việc ở công ty trong suốt nhiều ngày chỉ để đến được đây, chứng tỏ tình cảm anh ta dành cho cô bạn gái của mình sâu đậm đến nhường nào.Qua lời kể của Becky, Orm có dịp biết thêm nhiều điều về người đó. Anh ta cũng là một người Thái gốc Hoa giống như Lingling, hai người gặp nhau lần đầu khi anh ta qua Hồng Kông du học năm 17 tuổi. Becky còn khoe cả hình chụp của anh ta – điển trai, thư sinh, với vẻ ngoài phong nhã và lịch thiệp. Lingling từng kể rằng thời còn đi học, anh là mẫu người lý tưởng của rất nhiều cô gái trong trường, nhưng không ai trong số họ khiến anh ta rung động như cách Lingling đã làm. Và Orm thừa nhận, chị cũng làm vậy với mình, trói chặt trái tim của cô và khiến nó chỉ đập vì Lingling Kwong mà thôi. Anh ta ngỏ lời mời chị đi chơi, và chị cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Cả hai chỉ mất vài tuần để chính thức trở thành một đôi. Một cảm xúc đắng chát và ghen tị không tên cuộn trào lên trong lồng ngực Orm. Cô bực dọc kéo mạnh tấm rèm cửa, che khuất đi ánh nắng bên ngoài. Đối với Orm, ngày hôm nay là sự khởi đầu một tuần ảm đạm, một tuần ảm đạm dành riêng cho cô. Orm bước xuống nhà, ánh sáng mờ ảo của buổi sáng len lỏi qua những ô cửa kính, chiếu rọi lên không gian rộng lớn và tĩnh lặng. Cảm giác cô đơn ập đến khi nhận ra chỉ có mình cô trong ngôi nhà rộng lớn này. Bước vào phòng bếp, ánh mắt cô dừng lại trên bàn, nơi đã được chuẩn bị sẵn một bữa ăn. Không khó để nhận ra chữ viết tay của Freen trên mẫu giấy. Chị ấy đã cùng Becky và Lingling đi đón anh ta ở sân bay từ sớm. Đêm qua, Lingling có ngỏ lời mời cô đi cùng bọn họ, nhưng Orm đã vội từ chối, lấy lý do là cô còn phải làm bài luận của mình ở trường.Ngồi xuống ghế, Orm nhanh chóng gấp thức ăn bỏ vào miệng, không thể không thừa nhận Freen đã nâng cao tay nghề nấu nướng của mình, quả nhiên con người có tình yêu vào là khác hẳn.Sau khi hoàn tất bữa sáng, cô buông mình xuống ghế sofa, tìm kiếm một vài bộ phim để quên đi thực tại. Ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, Orm dốc hết tâm trí vào những hình ảnh trên màn hình, cố gắng không nghĩ về Lingling nhiều nhất có thể. Đôi lúc cô mắng bản thân ngu ngốc, tự hỏi làm sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà cô đã có thể điên cuồng đến mức này. Lingling, hình bóng chị mãi mãi lởn vởn trong tâm trí, khiến trái tim cô quặn thắt.Những suy nghĩ cuộn trào khiến mi mắt Orm bắt đầu nặng trĩu, âm thanh từ bộ phim đang chiếu dần trở nên xa xôi. Cuối cùng, cô khép mắt lại, để bản thân rơi vào giấc ngủ, hy vọng trong giấc mơ sẽ không còn hình ảnh của Lingling ám ảnh tâm trí cô.Orm không biết bản thân đã chợp mắt trong bao lâu, khi cô tỉnh giấc nhận ra Freen đã trở về từ lúc nào. " Chị về khi nào vậy?" Cô khẩn trương điều chỉnh lại tư thế, tay quẹt ngang miệng mình để lau đi sự nhếch nhác của bản thân.Freen ngồi bên cạnh vắt chéo chân, tay nhâm nhi miếng bánh quy mà chị ấy làm vào ngày hôm kia, mắt chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi bộ phim. " Về cũng được gần 1 tiếng rồi..." Freen ngưng lại, quay sang nhìn cô, không khó để nhận ra sự mệt mỏi trên gương mặt người kia" Trông em có vẻ thiếu ngủ, đêm qua ngủ không ngon giấc sao?" Orm đưa tay vuốt mặt mình một cái rồi cười nhạt: " Hôm qua em thức khuya để làm xong bài luận nên bây giờ có hơi buồn ngủ..." Freen nghe xong cũng không nói gì thêm, Orm cũng không biết người kia có nhận ra cô đã nói dối hay không. Cả hai người họ cứ ngồi kế nhau giữa căn phòng khách như thế, chăm chú dán chặt vào màn hình. Freen không kể cho cô nghe về cuộc gặp gỡ lần đầu với bạn trai Lingling ra sao, và Orm cũng không có ý định để hỏi chuyện đó.
Ngắm nhìn bản thân trong gương, Orm không khỏi ngạc nhiên với hình ảnh của bản thân hiện tại. Đôi mắt cô từng được người khác nhận xét là sáng rực như ngọn đèn hải đăng giữa dòng biển đen cuồn cuộn nhưng giờ đây lại ngập tràn nỗi buồn với quầng thâm xuất hiện dưới đáy mắt.Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên, làm cô giật mình. Freen bước vào, nhẹ nhàng hỏi rằng liệu Orm đã chuẩn bị xong chưa.Cô đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười nhẹ. " Em xong rồi..." Cô đáp, nở một nụ cười gượng gạo. Nhìn thấy sự đau đớn len lỏi trong nụ cười của Orm, Freen không nén nổi xót xa: " Nếu em không muốn đi, thì cứ ở nhà. Chị sẽ đi thay em."Sự quan tâm của Freen khiến Orm ấm lòng, nhưng cô lắc đầu từ chối. " Lingling đã tự mình mời em, em không thể không đi."Từ tấm kính xe, bầu trời đêm hôm nay không rực rỡ như những đêm trước, anh sao lấp lánh dường như đã biến mất, để lại chỉ một màn đêm tĩnh mịch và nặng nề. Cô nuốt xuống sự nghẹn ngào trong cổ họng, cảm thấy như có một viên đá nặng đè trên trái tim. Lẽ ra, vài tuần nữa sẽ là kỷ niệm tròn năm năm họ quen nhau, nhưng lúc đó, anh ta không còn ở đây nữa. Hai người họ quyết định tổ chức bữa tiệc vào hôm nay với mong muốn có được sự chứng kiến và lời chúc phúc từ mọi người.Một cơn gió lạnh lùa vào xe, khiến Orm rùng mình. Không có lối thoát nào cho mình, cô buộc phải đối mặt với anh ta. Chỉ nghĩ đến điều đó, sự đau buốt lan tỏa khắp ngực, Orm tự hỏi sẽ phải chịu đựng ra sao khi nhìn thấy những điều mà cô đã cố gắng trốn tránh.Trong lòng, cô thầm nhủ: Anh ta là bạn trai của Lingling, còn cô thì sao?... Chẳng qua chỉ là cái cây mục nát chờ người ta đến đốn hạ.