[Lichaeng] Luống Cỏ Non

Cái bóng.



Di Lạp Lệ Sa từ băng qua chổng.

Kim Trí Tú ngồi xuống cạnh chổng, xé áo Lạp Lệ Sa ra, thầy bốc thuốc vô thố, thằng Tài với thằng Dũng cầm chày ngồi giã kịch liệt.

Không trung chẳng còn gì ngoài tiếng thở mệt nhọc, và nỗi nặng nề như đè xuống lòng.

-"Lệ Sa !" Đại Nghĩa chạy vào cái lều bệnh của thầy Tú nhân dân giăng ngoài đình, trông chuyện đã ra sao.

-"..." khoảnh khắc này, Dũng đứng cạnh chổng rưng rức nhìn người cậu yêu quý năm xưa đã quay về.

-"Mày nhìn gì mậy." Đại Nghĩa bắt gặp, liền nhướng mày trêu chọc.

Cậu luôn hài hước như vậy...dù mọi chuyện có đang rất tệ. Sự vui vẻ của cậu, sẽ lợi hại xua tan đi những thứ buồn đau.

Dũng yếu lòng bỏ đầu băng ca xuống đất, bước lại ôm lấy Đại Nghĩa.

-"Cậu..."

Đại Nghĩa đưa tay vỗ lên bờ vai của Dũng.

-"Ừ."

-"..." Dũng hạnh phúc vỗ lưng của cậu.

Mấy thằng con trai ngồi chung quanh, thấy cảnh này như được ai vỗ về con tim đang chóng vánh, tụi nó cũng ngỏ lời hỏi thăm cậu sau bao ngày xa vắng.

Cậu đến, ảm đạm hầu như bị quên đi, không còn âu sầu vì sự tình này, không như lúc ban đầu nữa.

-"Anh hai..."

Tiếng kêu từ ngoài cửa lều, làm lửa trong lòng thằng Dũng sửa soạn liu riu tắt, lại đơm thêm nghìn lần, và tưởng chừng không thể dụi đi được.

Đại Nghĩa chủ động rời cái ôm, đưa tay chỉ ra ngoài : -"Ra với em đi con."

Vậy mà không ai ngờ là, Dũng xua tay, khướt từ lời yêu cầu của cậu. Làm cả trái tim của con Thắm vụn vỡ.

-"Đừng có kêu tao bằng hai tiếng đó !" Dũng.

-"Thôi mà..." Tài đi đến khoác vai an ủi Dũng.

-"Dù gì, Thắm cũng biết lỗi của mình rồi."

-"Đúng rồi đó..."

-"Mày đừng có mà buồn nữa."

Dũng nhóng vai làm rơi bàn tay của Tài :

-"Nhưng bất kì ai làm tổn hại thanh danh của thím. Dù có là em tao. Cũng không đáng được tha thứ."

-"Nó biết quay đầu hi sinh, thì sao không ai nhớ, nó đã phản bội như thế nào bằng chính thực lực của nó."

-"Bây giờ nó phải lãnh hậu quả. Tao không muốn nói tới. Càng không muốn nhận lại nó."

Tụi nó nhìn nhau...

Cảm thấy bị dồn ép, Dũng thở mạnh một hơi, vạch lều bỏ đi.

-"Anh hai !"

Nhìn bóng anh hai dần khuất mất trong màn đêm, Thắm càng quằn quại muộn màng, thấy mình không thể sửa chữa được gì nữa...

Vậy thì từ nay, sẽ không còn ai, mỗi sáng...cùng Thắm đi mua xôi ngoài hàng, nhường cho Thắm ăn đồ ngon nhất, không ai gom quần áo tiếp Thắm mỗi khi mưa đột ngột. Không còn ai lắng lo, hay an ủi mỗi khi Thắm bị quở mắng. Anh hai không còn ôm Thắm trong lòng, xoa đầu mỗi khi Thắm buồn bã.

Không còn ai sẽ là người thân còn xót lại sau cha mẹ nữa.

Đại Nghĩa đi ra, nhìn Thắm đứng ngoài lều, thằng Toàn và Vinh hết lòng dỗ ngọt vì em gái khóc không dứt.

-"Hức..." Thắm ngước mặt nhìn Đại Nghĩa.

-"Tới anh Tí còn tránh con nữa...anh Tí ghê con rồi...hức -"

Nhớ lại, khi Thắm ở đây, Tí cũng không ngoảnh lại nhìn lấy, chỉ lặng lẽ lãng mặt đi và bước qua. Có phải vì lúc sáng nay...chính Thắm đã buông lời xua đuổi, khướt từ mọi tình cảm về Tí, chỉ để thằng Hậu thỏa mãn bản tính cướp đoạt của nó.

Tí đã thương nó bao lâu, tới nay mình nó hiểu rõ, nhưng vẫn bài xích và tránh né như thể người xa kẻ lạ. Còn hôm nay, nó đã nói những lời như thế, làm cho Tí không tới gần nó là còn thừa, không thì Tí đã quải túi bỏ đi từ lâu, chứ ở lại làm gì.

Thế, vì một chút giận hờn thím, nó đã làm ra biết bao nhiêu chuyện chia ly đáng chê trách.

Trong khi nỗi đau đang giằng xé Thắm. Cậu Đại Nghĩa mà không phải các anh, là người đưa tay chùi nước mắt của nó.

-"Thôi, đừng khóc nữa. Từ từ chuyện cũng qua, anh em trong nhà không mà, giận giận cái gì không biết nữa."

Đại Nghĩa vịnh lấy đầu vai của con Thắm, đi qua khom người xuống. Dịu dàng nhặt bàn tay nó lên, cậu nói :

-"Con là đáng yêu nhất hôm nay, rồi sau đó, cậu thấy, không có ai, kể cả những thằng này.....không có một ai dũng cảm như con hết. Trời ơi nhìn tướng thằng đó cậu còn sợ nữa mà !"

-"Con đã thể hiện được, sự yêu thương chân thành của mình dành cho thím, là vô cùng to lớn."

-"Con đâu phải không thương thím đâu mà các anh giận con làm gì. Phải chi, con bỏ đi để tiếp tục tiếp tay cho thằng Hậu làm những điều tồi tệ."

-"Nhưng đằng này con đã ở lại bằng cách mà con có thể làm, và không ai ngờ tới chuyện con đã làm."

-"Con vừa đáng yêu vừa mạnh mẽ nhất hôm nay. Thím sẽ rất tự hào, và tha thứ cho con. Vì thím thực ra chưa bao giờ giận ai trên đời này hết....kể cả nhà ông Lãnh và những người đã hại thím. Thím luôn yêu thương tất cả và bỏ qua những gì chúng ta đã gây ra, chỉ là thể hiện bằng cách của thím. Đôi khi sẽ làm tụi con buồn một chút, cáu một chút."

-"Năm xưa...cậu vừa biết thím là vậy. Nên thím có la mắng hay phất lờ cậu. Thì cậu vẫn không giận, không đánh đuổi thím về quê, không oán trách tại sao thím làm vợ...lại không thấy làm vợ. Mà cậu muốn giữ thím ở lại, không phải để làm vợ, mà để chăm sóc cho tụi con...để lo toang cho nhân dân."

-"Mai này..."

-"Có thím rồi, thì rất sung túc."

-"Vậy nên...thay vì, con ở đây buồn bã, tự trách chính mình. Thì hãy vui cười vì tất cả đã lắng rồi, thím và các anh sẽ yêu thương con. Ai cũng sẽ...tha thứ cho con."

-"Con đừng khóc nữa...nghe lời cậu đi. Ha !"

-"Cậu..."

Thắm ôm chầm lấy Đại Nghĩa.

Toàn, Vinh, hai thằng chống tay lên hông cùng nhau cười.

-"Đi vô lấy nước cho em uống Toàn. Nó khóc rồi nói chuyện hết ra hơi hay là tại cậu nói nhiều quá ta..."

-"Ha ha !"
___

Dưới gầm chổng, máu nhỏ xuống thau tách tách nghe lạnh lẽo cả người.

Mấy cái giẻ lau mà ni cô đem tới, chùi sàn ướt mèm không còn một cái nằm ngoài cửa lều, bà Châu tới lui từ từ đem xuống sông giặt.

Cái thố Kim Trí Tú để lên bàn sau khi giã năm lần thuốc nhiều vô cùng. Thầy xoay mình vô trong, kiếm cái mền vạch ra không quá mấy gang, để lên bụng Lạp Lệ Sa, vạch cái mền bông mềm dày nào nữa, đậy chân cẳng lại.

-"Thím có tới không ?"

-"Không thấy..."

-"Thằng đó, tao chưa bao giờ thấy trên đời. Cái tướng quá khủng khiếp, râu ria thấy ghê."

-"Cây dao bén thấy sợ."

-"Ừ, nó đưa ra kéo một cái là tưởng chết luôn rồi."

-"Nhưng nói gì thì nói, chứ mạng Lạp Lệ Sa dày quá. Đi nắng dầm mưa, bị bố này bố nọ chém trên đầu chém xuống mà chưa thấy liệm quá mấy hôm."

-"Thím độ mà sao không dày mậy."

-"Khì khì."

Kim Trí Tú mở bì cặp, lấy ra sấp vải trắng để lên chổng.

-"Lại bợ chị Sa dậy cho thầy băng mình bả kìa."

-"Dạ."

-"Máu gì mà lắm thế, ướt hết chổng luôn rồi."

-"Một hai ba."

___

-"Mày hòng mà đụng vào sợi tóc của thím, thì đừng có trách tao, tại sao không niệm tình."

-"Cậu chủ...ông Đại Nghĩa đã bắn Héc-to rồi."

Rầm.

Hậu đẩy hết mâm cốc xuống đất...

Mọi thứ tan hoang chẳng còn xa xỉ, hùng hậu nữa.

Nó gào lên với gian phòng từng là nơi đêm ngày sung túc, nằm với kỹ nữ, phông bạt nhét tiền vào ngực những nàng hầu không tên, nghe mấy lời đường mật, phóng đại rót vào tai, nghe đến đỗi chẳng muốn xót chữ nào, mặc dù biết rằng tất cả là giả dối, thả bài cùng cờ xúc xắc không nhát tay và hất cằm đếm đi đếm lại những cọc tiền đô chẳng thấy hết.

Không còn đơn vị nào ở nước ngoài...sẽ bên cạnh nó, khi tài chính đã hoạn nạn chẳng thấy lối đi.

Vậy thì, về sau, cuộc đời sẽ mãi mãi trống trải. Chẳng còn thú vui, chẳng còn một ai...sẽ cùng nó ở lại sớt chia buồn chán.

Không có tiền, những cái giả không còn ở lại.

Và nếu nó không có tiền, có thể...người yêu thương nó thật lòng, người đã một lần mắng nó hư hỏng, vẫn sẽ ở lại với nó. Nhưng mất cha mất mẹ rồi, thì như mất đi tất cả những cái thật có trên đời.

-"Tất cả trên đời...tất cả...đều lường gạt tao !"

-"Hai đứa tụi bây ! Hai đứa tụi bây đã hại tao trước mà. Đã hại tao và hại cha của tao...đã giết cha của tao..."

-"Tất cả là, tụi bây ! Đồ tham lam, đồ giả tạo."

-"Nếu không ai giết được Phác Thái Anh ! Thì tao sẽ tự tay giết nó !"

-"Tao sẽ giết mày !"

Cụp.

Hậu bợ cây rìu, mất lý trí lao ra khỏi nhà.

___

Ếch ộp. Ếch ộp.

Ếch trong hồ sen sau đình phồng họng lên rồi lại ngồi nghỉ, không còn dai dẳng hoài một câu. Con cá tung hứng rồi lại lặn xuống nước, không còn nhảy nhiều và trườn mình lên lá sen nữa.

Đã khuya rồi. Trăng cũng cao trên bầu trời, sương xuống dày với gió rét đậm của miền Bắc - cái khó với những kẻ không có chăn.

Xứ Nghệ bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ.

Và lúc này cũng là lúc, Kim Trí Tú phải nghỉ một lát.

-"Thầy xuống hầm ngủ. Các mi cũng đừng ở lại trong ấy, cho nó tự nhiên mà khỏe." Kim Trí Tú.

-"Dạ...tụi con lấy chiếu ra nằm ở ngoài này."

Kim Trí Tú gật đầu, quải túi lên vai, vạch lều bước ra cũng hai ba đứa. Đứng ở cửa lều, thầy đưa tay nhéo trán. Đêm nay thành thật mà nói, là đã quá giấc của thầy, đầu óc đau nhức không thôi.

-"Không kiếm được thím về à ?" Kim Trí Tú.

-"Vẫn chưa. Các anh vẫn đang đốt đuốc đi kiếm ngoài kia..."

-"Mà thầy nghỉ ngơi đi. Tới sáng mai, nếu thím không ở trong vùng, thì thế nào...cũng đã bỏ đi xa."

-"Nhưng, sẽ tìm được thím."

Kim Trí Tú xua tay :

-"Chỉ biết chúc cho tụi mi may mắn." Kim Trí Tú.

-"Hãy xuống kêu thầy khi Lạp Lệ Sa đột ngột thức dậy giữa đêm. Còn bất quá, thì lấy thuốc của thầy đã giã đút dưới gầm giường. Xong, lấy thuốc cũ ra, bồi mới vào." Kim Trí Tú.

-"Vì nó đau, nó mới thức." Kim Trí Tú.

Tụi nó nhìn nhau ngượng cười.

-"Dạ..."

-"Thầy ngủ ngon."

-"Thưa thầy đi."

-"Thầy ngủ ngon."

...

Chừng hai giờ sáng...

-"..."

Thằng Dũng thức, lòm còm ngồi dậy ôm bụng đi đại tiện.

Nó ngủ ở cái chiếu thứ ba, vách ngoài cửa lều. Tuy chăn mà sư đưa cho rất nhiều, trời có rét hại cũng sẽ không lạnh, nhưng...nó vẫn không thể ngủ, vì mọi sự còn đang dang dở.

Từ lúc nó ngủ được một giấc, cậu Đại Nghĩa có ghé qua đình thắp hương, tụi nó cũng thức khấn bình an cho thím, song cậu cùng anh em trong đoàn Gia Lai cầm súng đi bắt Hậu. Nghe đâu, thằng Hậu đi khỏi nhà hồi canh ba, cầm theo mã tấu, dân đi chài nhìn thấy mới trình với đồn.

Thế thì từ lúc đó tới bây giờ, nó ngủ còn nghĩa lí gì nữa.

Dũng muốn theo, nhưng Đại Nghĩa vì muốn nó ở lại giữ gìn sức khỏe, sáng giờ bao nhiêu chuyện, cũng chạy đôn đáo không nằm ngủ. Còn Lạp Lệ Sa đang nằm liệm, lẽ nào Dũng lại bỏ đi.

-"..."

Dũng sửa quần lại, đi ra khỏi bụi cỏ đằng sau hè...

Trong lều, ở trỏng thầy Tú có đốt đèn dầu, để cho ai có đi dô thì ở ngoài kiểm soát được bằng hình bóng. Lúc bấy giờ chỉ có cái bóng nằm của Lạp Lệ Sa, nhưng bây giờ có thêm một cái bóng ngồi, một cái bóng xinh đẹp ở cạnh chổng.

Dũng đột nhiên làm rơi cây củi vừa cầm lên vội khi tưởng đó là một người xa lạ có ý đồ.

Nhưng cái bóng ấy, đã hạ đầu xuống để hôn Lạp Lệ Sa...

Chương trước Chương tiếp
Loading...