[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt

Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat




Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời bằng một sắc cam tím u buồn. Trên bờ cát lạnh lẽo, Levi ngồi đó, lặng lẽ như một phần của cảnh vật.
Gió biển thổi mạnh, mằn mặn và lạnh buốt, mang theo cả tiếng sóng vỗ không dứt bên tai.

Đằng sau anh, chiếc xe lăn cô độc nghiêng ngả trong gió, bánh xe khẽ quay, kẽo kẹt một cách đau đớn.

Levi chống tay xuống cát, đầu cúi thấp. Mắt anh dán chặt vào mặt nước lấp lánh, nơi mà một hình bóng đang dần hiện ra.

Hange.

Mái tóc nâu rối bời, chiếc kính lỏng lẻo trên sống mũi, nụ cười dịu dàng đến nực cười trong cái thế giới đổ nát này.

Cô ngồi đó, bên kia làn nước, đưa tay về phía anh như muốn kéo anh đi đâu đó - nơi không còn chiến tranh, không còn đau thương.

Levi đưa tay ra, nhưng tất cả những gì anh chạm được chỉ là lớp nước lạnh giá.

Bàn tay anh siết chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch.

Anh thì thầm, giọng khàn khàn như bị kéo qua cả ngàn nỗi đau:

"Anh ghét em..."

Gió thổi mạnh hơn, thốc tung cát bụi. Nhưng Levi vẫn ngồi yên, mặc cho những hạt cát lùa vào tóc, vào mắt cay xè.

"Anh ghét cái cách em cười ngu ngốc ngay cả khi mọi thứ đang sụp đổ. Ghét cái cách em quên mất bản thân chỉ để cứu lấy người khác. Ghét cái cách em bước vào cuộc đời anh..."

Anh cúi gằm đầu, hơi thở dồn dập như muốn xé toạc lồng ngực.

"...Nhưng anh cũng yêu em."

Levi ngẩng đầu lên, đôi mắt xám nhòe nước.

"Yêu đến mức... anh không thể nào sống nổi khi không có em ở đây."

Một cơn gió lạnh buốt lướt qua, mơn man trên làn da chai sạn của anh. Trong khoảnh khắc đó, Levi cảm giác như có ai đó vừa khẽ chạm vào vai mình.

Bàn tay anh run run, chạm vào khoảng không.

"Gió lướt qua tựa như có ai đó vừa chạm vào người..."

Levi quay đầu lại, hy vọng mỏng manh lóe lên trong đôi mắt đã quá đỗi mệt mỏi. Nhưng phía sau anh chỉ có chiếc xe lăn trơ trọi, lắc lư trong gió.

Không một ai.

Không còn ai.

Anh cười khan, một tiếng cười khô cứng, chẳng hề mang theo chút sinh khí nào.

"Em lại đùa anh nữa phải không, Hange?"

Biển gào thét, sóng xô vào bờ như tiếng ai oán. Trong cơn mê man giữa hiện thực và ảo ảnh, Levi ngồi đó, mặc cho tâm trí mình trôi ngược về những ngày xưa cũ.

Anh thấy mình và Hange - trẻ hơn, hồn nhiên hơn - ngồi cãi nhau về những thí nghiệm ngớ ngẩn.
Anh nhớ những lúc cô pha trò vụng về, lúng túng gỡ cặp kính trễ nải chỉ để nháy mắt tinh nghịch với anh.
Anh nhớ ánh mắt cô mỗi khi nhìn về tương lai, dù nhỏ nhoi, nhưng rực sáng như ngọn lửa nhỏ trong đêm đen.

Levi mím chặt môi.

"Em là ánh sáng duy nhất..." Anh thì thầm, nghẹn ngào.
"... Và em đã mang nó đi mất."

Anh nhắm mắt lại, để mặc bản thân rơi tự do vào một giấc mơ mong manh.
Trong giấc mơ ấy, giữa màn sương mờ ảo, Hange bước ra từ làn nước lung linh ánh trăng.

Cô mỉm cười, mái tóc bay nhẹ trong gió.

"Đừng buồn, Levi," cô nói, giọng trong trẻo như ngày nào.
"Em chưa bao giờ rời xa anh mà."

Levi đưa tay ra, cố gắng chạm lấy cô. Nhưng ngón tay anh chỉ xuyên qua hư vô, như cố nắm bắt lấy một mảnh mây trời tan biến.

Cô lùi xa dần, mờ nhạt trong ánh sáng, cho đến khi chỉ còn lại tiếng cười vương vấn trong không trung.

Levi mở mắt ra. Trời đã tối đen.
Chỉ còn anh và tiếng sóng vỗ lạnh lùng.

Anh gục đầu lên đầu gối, bàn tay nắm chặt vạt áo nơi trái tim đang đau nhói.

"Nếu có kiếp sau..." anh thì thầm, giọng khản đặc, "hãy để anh gặp em sớm hơn... để lần này, anh có thể giữ chặt em lại."

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, như một lời hứa lặng lẽ.

Và bên bờ biển hoang vắng ấy, một người đàn ông gầy guộc vẫn ngồi mãi, lặng lẽ, ôm lấy những ký ức chưa bao giờ tàn phai - cùng với tình yêu chưa bao giờ ngưng lại, dành cho một người đã hóa thành gió, thành biển, thành vĩnh hằng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...