[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt
Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat
Note một xíii,đây là góc nhìn của Hange ạa_________________Mùa đông năm nay lạnh hơn những mùa đông trước. Lạnh đến mức, tôi cảm tưởng như mọi hơi thở đều có thể đông lại thành băng. Mặt trời đang dần lặn xuống phía chân trời, để lại bầu trời nhuốm màu cam tàn úa, pha lẫn chút xám mơ hồ của hoàng hôn.Giữa cái lạnh ấy, tôi thấy Levi - dáng người nhỏ gầy ấy đứng lặng im bên lan can công viên, ánh mắt anh hướng về thành phố xa xa, nơi những ánh đèn đầu tiên bắt đầu nhấp nháy.Anh đứng đó, lặng lẽ như một chiếc bóng. Nhưng trong mắt tôi, Levi chưa bao giờ đơn độc. Anh là cả thế giới tôi muốn bảo vệ, là lý do tôi bước tiếp, bất chấp tất cả những vết thương.Tôi bước nhanh hơn, như bị một sợi dây vô hình kéo về phía anh.
Không hề do dự, tôi vòng tay ôm lấy từ phía sau - ôm lấy cái lạnh trên người anh, ôm lấy những tổn thương thầm lặng mà anh chưa bao giờ nói ra.Levi khẽ giật mình. Nhưng lần này, anh không đẩy tôi ra.
Thay vào đó, anh lặng im, để tôi ôm, để tôi nghe thấy nhịp tim anh đập đều đều dưới lớp áo khoác dày cộp.Tôi dụi mặt vào vai anh, hít lấy mùi hương quen thuộc - hương bạc hà nhè nhẹ và chút bụi đất của những ngày mệt nhoài. Tôi cười khe khẽ, giữa hơi lạnh phả ra từng làn khói trắng."Anh lạnh không?" Tôi hỏi, giọng nói như tan vào trong gió.Levi không trả lời ngay. Chỉ có tiếng thở dài khe khẽ vang lên, như một sự chấp nhận lặng lẽ. Tôi biết, anh vẫn luôn như thế - ít lời, nhưng lại dành cho tôi sự dịu dàng kín đáo nhất."Levi," tôi thì thầm, "Em đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm nhận được gì khác ngoài nỗi đau. Nhưng... chỉ cần nhìn thấy anh, chạm vào anh... em biết trái tim mình vẫn còn đang đập."Levi hơi quay đầu lại. Và rồi, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi.Nụ hôn ấy không nóng bỏng, không dữ dội - nó nhẹ như một cánh hoa rơi, nhưng khiến trái tim tôi run lên từng nhịp.Tôi nhắm mắt, để mặc bản thân chìm trong hơi ấm mong manh ấy.
Bởi vì tôi hiểu, với Levi - một nụ hôn, một cử chỉ nhỏ bé như thế này... đã là tất cả tình cảm sâu sắc nhất mà anh có thể trao đi."Ngốc," anh thì thầm, giọng khàn khàn vì hơi lạnh, "Em chưa bao giờ cô đơn. Anh vẫn luôn ở đây."Tôi mở mắt, thấy bầu trời đã phủ kín bởi những vì sao li ti.
Dưới bầu trời ấy, tôi và anh - hai tâm hồn từng rách nát vì mất mát - đang tìm thấy nhau.Tôi siết chặt tay anh, giọng run run:
"Anh hứa đi, Levi. Dù thế giới có thay đổi, dù mọi thứ có sụp đổ... anh vẫn sẽ ở bên em, phải không?"Levi im lặng một chút. Sau đó, bằng một sự nghiêm túc hiếm thấy, anh đặt trán mình lên trán tôi, đôi mắt xám ánh lên một nỗi dịu dàng sâu kín."Anh hứa," anh nói khẽ, "Vì em là lý do duy nhất khiến anh muốn sống tiếp."Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, chảy dài trên má tôi.
Không phải vì buồn, mà vì trái tim tôi đang căng tràn hạnh phúc đến mức đau nhói.Tôi kéo anh bước đi, hai bàn tay đan chặt vào nhau, không rời.Chúng tôi dạo qua những con phố phủ đầy ánh đèn vàng, nơi mỗi ngọn đèn đều như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim. Gió lùa qua kẽ áo, cuốn những chiếc lá khô bay theo vũ điệu của mùa đông.Không ai trong chúng tôi cần phải nói thêm điều gì.
Sự hiện diện của Levi bên cạnh đã đủ để xoa dịu mọi tổn thương trong tôi.Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thầm nhủ:
Chỉ cần có anh, dù mùa đông lạnh đến đâu, trái tim em cũng sẽ không bao giờ buốt giá.Chúng tôi đi mãi, đi mãi dưới bầu trời đầy sao, như thể thế giới chỉ còn lại hai người - một Hange luôn bốc đồng, vụng về, và một Levi lạnh lùng nhưng ấm áp đến không ngờ.Và đêm đó, lần đầu tiên trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng của cuộc đời mình, tôi hiểu ra rằng:
Tình yêu thật sự không cần những lời hứa hoa mỹ.
Chỉ cần một bàn tay không bao giờ buông... là đủ.
Không hề do dự, tôi vòng tay ôm lấy từ phía sau - ôm lấy cái lạnh trên người anh, ôm lấy những tổn thương thầm lặng mà anh chưa bao giờ nói ra.Levi khẽ giật mình. Nhưng lần này, anh không đẩy tôi ra.
Thay vào đó, anh lặng im, để tôi ôm, để tôi nghe thấy nhịp tim anh đập đều đều dưới lớp áo khoác dày cộp.Tôi dụi mặt vào vai anh, hít lấy mùi hương quen thuộc - hương bạc hà nhè nhẹ và chút bụi đất của những ngày mệt nhoài. Tôi cười khe khẽ, giữa hơi lạnh phả ra từng làn khói trắng."Anh lạnh không?" Tôi hỏi, giọng nói như tan vào trong gió.Levi không trả lời ngay. Chỉ có tiếng thở dài khe khẽ vang lên, như một sự chấp nhận lặng lẽ. Tôi biết, anh vẫn luôn như thế - ít lời, nhưng lại dành cho tôi sự dịu dàng kín đáo nhất."Levi," tôi thì thầm, "Em đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm nhận được gì khác ngoài nỗi đau. Nhưng... chỉ cần nhìn thấy anh, chạm vào anh... em biết trái tim mình vẫn còn đang đập."Levi hơi quay đầu lại. Và rồi, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi.Nụ hôn ấy không nóng bỏng, không dữ dội - nó nhẹ như một cánh hoa rơi, nhưng khiến trái tim tôi run lên từng nhịp.Tôi nhắm mắt, để mặc bản thân chìm trong hơi ấm mong manh ấy.
Bởi vì tôi hiểu, với Levi - một nụ hôn, một cử chỉ nhỏ bé như thế này... đã là tất cả tình cảm sâu sắc nhất mà anh có thể trao đi."Ngốc," anh thì thầm, giọng khàn khàn vì hơi lạnh, "Em chưa bao giờ cô đơn. Anh vẫn luôn ở đây."Tôi mở mắt, thấy bầu trời đã phủ kín bởi những vì sao li ti.
Dưới bầu trời ấy, tôi và anh - hai tâm hồn từng rách nát vì mất mát - đang tìm thấy nhau.Tôi siết chặt tay anh, giọng run run:
"Anh hứa đi, Levi. Dù thế giới có thay đổi, dù mọi thứ có sụp đổ... anh vẫn sẽ ở bên em, phải không?"Levi im lặng một chút. Sau đó, bằng một sự nghiêm túc hiếm thấy, anh đặt trán mình lên trán tôi, đôi mắt xám ánh lên một nỗi dịu dàng sâu kín."Anh hứa," anh nói khẽ, "Vì em là lý do duy nhất khiến anh muốn sống tiếp."Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, chảy dài trên má tôi.
Không phải vì buồn, mà vì trái tim tôi đang căng tràn hạnh phúc đến mức đau nhói.Tôi kéo anh bước đi, hai bàn tay đan chặt vào nhau, không rời.Chúng tôi dạo qua những con phố phủ đầy ánh đèn vàng, nơi mỗi ngọn đèn đều như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim. Gió lùa qua kẽ áo, cuốn những chiếc lá khô bay theo vũ điệu của mùa đông.Không ai trong chúng tôi cần phải nói thêm điều gì.
Sự hiện diện của Levi bên cạnh đã đủ để xoa dịu mọi tổn thương trong tôi.Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thầm nhủ:
Chỉ cần có anh, dù mùa đông lạnh đến đâu, trái tim em cũng sẽ không bao giờ buốt giá.Chúng tôi đi mãi, đi mãi dưới bầu trời đầy sao, như thể thế giới chỉ còn lại hai người - một Hange luôn bốc đồng, vụng về, và một Levi lạnh lùng nhưng ấm áp đến không ngờ.Và đêm đó, lần đầu tiên trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng của cuộc đời mình, tôi hiểu ra rằng:
Tình yêu thật sự không cần những lời hứa hoa mỹ.
Chỉ cần một bàn tay không bao giờ buông... là đủ.