[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt
Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat
Chiến tranh đã kết thúc. Không còn Titan, không còn những bức tường giam cầm, không còn những cuộc diệt chủng vô nghĩa.
Eren - với sức mạnh Titan Thủy Tổ - đã tìm được con đường khác, chấm dứt chu kỳ thù hận bằng sự thỏa hiệp thay vì hủy diệt.Và thế là, thế giới bước vào kỷ nguyên hòa bình đầu tiên sau hàng thế kỷ.
Tất cả đều còn sống: Erwin Smith, Hange Zoe, Levi Ackerman, Eren Yeager, Mikasa Ackerman, Armin,Jean,Connie,Sasha,Historia,...Họ không còn là những đứa trẻ lao vào chiến trường trong tuyệt vọng. Giờ đây, họ là những người xây dựng tương lai._________________Levi - chiến binh mạnh nhất của nhân loại - cuối cùng cũng có thể cất thanh kiếm.
Vết thương từ cuộc chiến khiến anh không còn chiến đấu như xưa, nhưng chẳng ai còn cần đến những thanh kiếm ấy nữa.
Hange - nhà khoa học kỳ quặc từng ám ảnh bởi Titan - bây giờ nghiên cứu nông nghiệp, sinh học, giúp tái tạo thiên nhiên sau chiến tranh.Họ sống gần bờ biển phía nam, nơi gió thổi quanh năm và biển xanh ngắt như ôm trọn lấy bầu trời.Ngày qua ngày, Levi quản lý một quán trà nhỏ - sạch sẽ, yên tĩnh, đúng chất anh.
Hange thì bận rộn với các trạm nghiên cứu và các dự án môi trường, nhưng mỗi chiều về đều ngồi dựa đầu vào vai Levi, miệng lảm nhảm những chuyện vớ vẩn khiến anh khẽ nhíu mày nhưng lại lén cười.Trong thế giới ấy, giữa những ngày yên ả tưởng như không có hồi kết, Levi quyết định:
Anh sẽ cưới Hange._________________Một buổi tối, Levi dẫn Hange ra bãi biển.
Biển vắng, chỉ có tiếng sóng và mùi muối mằn mặn trong gió. Anh rút ra một chiếc hộp gỗ nhỏ - mộc mạc, giản dị - và đưa cho cô."Hange," anh nói, giọng khàn khàn, "Ở lại với tôi. Cả đời."Không dài dòng. Không khoa trương.Chỉ đơn giản, thẳng thắn - như chính con người Levi.Hange, sững người trong chốc lát, rồi bật cười khúc khích, nước mắt rưng rưng:"Đồ đầu đất... tất nhiên rồi."Và thế là, giữa bầu trời đầy sao, hai trái tim từng cằn cỗi vì chiến tranh lại tìm thấy nhau._________________Hôm ấy, bầu trời trong vắt như được gột rửa sau cơn mưa đêm trước.
Mặt trời nhô lên từ phía chân trời xa, tỏa những tia sáng dịu dàng phủ lên bãi cát mịn màng, khiến từng hạt cát óng ánh như dát vàng.
Gió biển thổi nhẹ, mằn mặn và mát lạnh, mang theo hương vị tự do tràn ngập khắp không gian.
Trên bãi biển rộng lớn, những cánh buồm trắng neo ngoài khơi xa chao nghiêng như vẫy tay chúc phúc.
Những dây đèn giấy đủ màu sắc đong đưa trên những hàng cột gỗ, lấp lánh ánh sáng như những ngôi sao nhỏ bị gió biển lay nhẹ.Hoa dại nở rực rỡ bên rìa bãi cát - hoa cúc trắng, lavender tím, và cả những đóa hoa dại màu vàng tươi - trải một dải sắc màu rực rỡ, giản dị mà tràn đầy sức sống.
Trên cao, từng đàn hải âu lượn vòng, tiếng kêu vang vọng như khúc nhạc mừng rỡ của thiên nhiên.Không có gì quá lộng lẫy.
Không lâu đài, không pháo hoa.
Chỉ có bầu trời xanh thẳm, biển cả vô tận, và những người yêu thương đứng cạnh nhau, như một minh chứng rằng:
Tự do cuối cùng cũng đã gọi tên họ.Đám cưới được tổ chức trên bãi biển. Không xa hoa, không ồn ào. Chỉ có bạn bè thân thiết, gia đình, và biển cả rộng lớn chứng kiến.Armin mang ghita, chơi nhạc. Sasha lo tiệc ăn uống, thức ăn ngập tràn thịt nướng và bánh ngọt.
Jean, Connie và Historia bận rộn treo cờ và dựng những chiếc đèn giấy dọc bãi cát.
Eren và Mikasa ngồi xa xa, lặng lẽ nhìn bạn bè nô đùa, ánh mắt ngập tràn niềm vui.Levi mặc vest đen - đơn giản, chỉnh tề.
Hange trong chiếc váy trắng thêu biểu tượng Đội Trinh Sát bên vạt áo - đôi cánh của tự do.Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc nghiêm túc nhất ấy, bạn bè cũng không quên... treo ghẹo.Khi Levi bước lên bục cưới, Jean huýt sáo ầm ĩ:"Cái tên binh trưởng ấy nay trông khác thế nhỉ?Sao mặt đỏ hết rồi?Haha!"Connie cười phá lên:"Đừng ngạc nhiên nếu tối nay anh ấy bắt cô dâu lau sàn nhà đấy!"Sasha cười đến chảy nước mắt, còn Armin vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô.
Ngay cả Erwin - người chủ trì hôn lễ - cũng khẽ cong khóe môi.Levi liếc qua cả đám, mặt lạnh như tiền, gằn giọng:"Muốn chết cả lũ à?"Nhưng ai cũng biết, với đôi tai đỏ bừng kia, Levi không thực sự giận._________________Dưới ánh nắng chiều, giữa biển xanh và bầu trời rộng mở, Levi và Hange nắm tay nhau.Erwin đọc lời tuyên thệ, giọng trầm ấm:"Levi Ackerman. Hange Zoe. Các cậu, những người từng chiến đấu vì tự do, giờ đây, nguyện chiến đấu vì hạnh phúc của chính mình.
Hãy thề với nhau."Levi, siết tay Hange chặt hơn."Tôi hứa sẽ bảo vệ em.
Không phải với thanh kiếm, mà bằng mọi hơi thở, từng nhịp đập còn lại."Hange bật cười, giọng run run:"Em hứa sẽ luôn bên cạnh anh, ngay cả khi anh già khụm lưng, nhăn nheo khó tính."Mọi người cười vang.
Tiếng sóng vỗ dịu dàng như lời chúc phúc.Khi họ trao nhau chiếc nhẫn, Hange nghiêng người thì thầm:"Em yêu anh, Levi."Anh đáp lại, ngắn gọn, nhưng thật lòng:"Anh biết. Anh cũng vậy."_________________Sau Đám CướiCả nhóm ngồi quanh đống lửa trại, ăn uống, đàn hát suốt đêm.
Eren bày trò chơi đoán từ, Jean cãi nhau chí chóe với Connie, Sasha thì tranh phần thức ăn như một đứa trẻ.Levi, ngồi bên Hange, tay đan vào tay cô, lặng lẽ nhìn bạn bè.Chiến tranh đã qua. Những mất mát, đau thương đã trở thành kỷ niệm xa vời.
Giờ đây, chỉ còn lại tiếng cười.
Và tương lai.Anh siết nhẹ tay Hange, khẽ nói:"Cuối cùng, chúng ta đã đến được đây."Hange tựa đầu vào vai anh, thì thầm:"Ừ. Chúng ta đã sống. Và sẽ sống... thật lâu."Giữa tiếng sóng và ánh sao, Levi lần đầu tiên trong đời tin rằng:
Bình yên không phải là thứ xa xỉ.
Mà là thực tại.
Là những ngón tay siết lấy nhau.
Là những trái tim đập cùng nhịp.
Là tự do.
Là tình yêu.
Eren - với sức mạnh Titan Thủy Tổ - đã tìm được con đường khác, chấm dứt chu kỳ thù hận bằng sự thỏa hiệp thay vì hủy diệt.Và thế là, thế giới bước vào kỷ nguyên hòa bình đầu tiên sau hàng thế kỷ.
Tất cả đều còn sống: Erwin Smith, Hange Zoe, Levi Ackerman, Eren Yeager, Mikasa Ackerman, Armin,Jean,Connie,Sasha,Historia,...Họ không còn là những đứa trẻ lao vào chiến trường trong tuyệt vọng. Giờ đây, họ là những người xây dựng tương lai._________________Levi - chiến binh mạnh nhất của nhân loại - cuối cùng cũng có thể cất thanh kiếm.
Vết thương từ cuộc chiến khiến anh không còn chiến đấu như xưa, nhưng chẳng ai còn cần đến những thanh kiếm ấy nữa.
Hange - nhà khoa học kỳ quặc từng ám ảnh bởi Titan - bây giờ nghiên cứu nông nghiệp, sinh học, giúp tái tạo thiên nhiên sau chiến tranh.Họ sống gần bờ biển phía nam, nơi gió thổi quanh năm và biển xanh ngắt như ôm trọn lấy bầu trời.Ngày qua ngày, Levi quản lý một quán trà nhỏ - sạch sẽ, yên tĩnh, đúng chất anh.
Hange thì bận rộn với các trạm nghiên cứu và các dự án môi trường, nhưng mỗi chiều về đều ngồi dựa đầu vào vai Levi, miệng lảm nhảm những chuyện vớ vẩn khiến anh khẽ nhíu mày nhưng lại lén cười.Trong thế giới ấy, giữa những ngày yên ả tưởng như không có hồi kết, Levi quyết định:
Anh sẽ cưới Hange._________________Một buổi tối, Levi dẫn Hange ra bãi biển.
Biển vắng, chỉ có tiếng sóng và mùi muối mằn mặn trong gió. Anh rút ra một chiếc hộp gỗ nhỏ - mộc mạc, giản dị - và đưa cho cô."Hange," anh nói, giọng khàn khàn, "Ở lại với tôi. Cả đời."Không dài dòng. Không khoa trương.Chỉ đơn giản, thẳng thắn - như chính con người Levi.Hange, sững người trong chốc lát, rồi bật cười khúc khích, nước mắt rưng rưng:"Đồ đầu đất... tất nhiên rồi."Và thế là, giữa bầu trời đầy sao, hai trái tim từng cằn cỗi vì chiến tranh lại tìm thấy nhau._________________Hôm ấy, bầu trời trong vắt như được gột rửa sau cơn mưa đêm trước.
Mặt trời nhô lên từ phía chân trời xa, tỏa những tia sáng dịu dàng phủ lên bãi cát mịn màng, khiến từng hạt cát óng ánh như dát vàng.
Gió biển thổi nhẹ, mằn mặn và mát lạnh, mang theo hương vị tự do tràn ngập khắp không gian.
Trên bãi biển rộng lớn, những cánh buồm trắng neo ngoài khơi xa chao nghiêng như vẫy tay chúc phúc.
Những dây đèn giấy đủ màu sắc đong đưa trên những hàng cột gỗ, lấp lánh ánh sáng như những ngôi sao nhỏ bị gió biển lay nhẹ.Hoa dại nở rực rỡ bên rìa bãi cát - hoa cúc trắng, lavender tím, và cả những đóa hoa dại màu vàng tươi - trải một dải sắc màu rực rỡ, giản dị mà tràn đầy sức sống.
Trên cao, từng đàn hải âu lượn vòng, tiếng kêu vang vọng như khúc nhạc mừng rỡ của thiên nhiên.Không có gì quá lộng lẫy.
Không lâu đài, không pháo hoa.
Chỉ có bầu trời xanh thẳm, biển cả vô tận, và những người yêu thương đứng cạnh nhau, như một minh chứng rằng:
Tự do cuối cùng cũng đã gọi tên họ.Đám cưới được tổ chức trên bãi biển. Không xa hoa, không ồn ào. Chỉ có bạn bè thân thiết, gia đình, và biển cả rộng lớn chứng kiến.Armin mang ghita, chơi nhạc. Sasha lo tiệc ăn uống, thức ăn ngập tràn thịt nướng và bánh ngọt.
Jean, Connie và Historia bận rộn treo cờ và dựng những chiếc đèn giấy dọc bãi cát.
Eren và Mikasa ngồi xa xa, lặng lẽ nhìn bạn bè nô đùa, ánh mắt ngập tràn niềm vui.Levi mặc vest đen - đơn giản, chỉnh tề.
Hange trong chiếc váy trắng thêu biểu tượng Đội Trinh Sát bên vạt áo - đôi cánh của tự do.Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc nghiêm túc nhất ấy, bạn bè cũng không quên... treo ghẹo.Khi Levi bước lên bục cưới, Jean huýt sáo ầm ĩ:"Cái tên binh trưởng ấy nay trông khác thế nhỉ?Sao mặt đỏ hết rồi?Haha!"Connie cười phá lên:"Đừng ngạc nhiên nếu tối nay anh ấy bắt cô dâu lau sàn nhà đấy!"Sasha cười đến chảy nước mắt, còn Armin vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô.
Ngay cả Erwin - người chủ trì hôn lễ - cũng khẽ cong khóe môi.Levi liếc qua cả đám, mặt lạnh như tiền, gằn giọng:"Muốn chết cả lũ à?"Nhưng ai cũng biết, với đôi tai đỏ bừng kia, Levi không thực sự giận._________________Dưới ánh nắng chiều, giữa biển xanh và bầu trời rộng mở, Levi và Hange nắm tay nhau.Erwin đọc lời tuyên thệ, giọng trầm ấm:"Levi Ackerman. Hange Zoe. Các cậu, những người từng chiến đấu vì tự do, giờ đây, nguyện chiến đấu vì hạnh phúc của chính mình.
Hãy thề với nhau."Levi, siết tay Hange chặt hơn."Tôi hứa sẽ bảo vệ em.
Không phải với thanh kiếm, mà bằng mọi hơi thở, từng nhịp đập còn lại."Hange bật cười, giọng run run:"Em hứa sẽ luôn bên cạnh anh, ngay cả khi anh già khụm lưng, nhăn nheo khó tính."Mọi người cười vang.
Tiếng sóng vỗ dịu dàng như lời chúc phúc.Khi họ trao nhau chiếc nhẫn, Hange nghiêng người thì thầm:"Em yêu anh, Levi."Anh đáp lại, ngắn gọn, nhưng thật lòng:"Anh biết. Anh cũng vậy."_________________Sau Đám CướiCả nhóm ngồi quanh đống lửa trại, ăn uống, đàn hát suốt đêm.
Eren bày trò chơi đoán từ, Jean cãi nhau chí chóe với Connie, Sasha thì tranh phần thức ăn như một đứa trẻ.Levi, ngồi bên Hange, tay đan vào tay cô, lặng lẽ nhìn bạn bè.Chiến tranh đã qua. Những mất mát, đau thương đã trở thành kỷ niệm xa vời.
Giờ đây, chỉ còn lại tiếng cười.
Và tương lai.Anh siết nhẹ tay Hange, khẽ nói:"Cuối cùng, chúng ta đã đến được đây."Hange tựa đầu vào vai anh, thì thầm:"Ừ. Chúng ta đã sống. Và sẽ sống... thật lâu."Giữa tiếng sóng và ánh sao, Levi lần đầu tiên trong đời tin rằng:
Bình yên không phải là thứ xa xỉ.
Mà là thực tại.
Là những ngón tay siết lấy nhau.
Là những trái tim đập cùng nhịp.
Là tự do.
Là tình yêu.