Lan Ngọc × Trang Pháp | xuân hạ thu đông
3. nuông chiều 🌸
Thùy Trang chẳng biết hôm nay là cái ngày quái quỷ gì, khi cần về gấp thì chuyến bay cứ bị delay mãi khiến chị như ngồi trên đống lửa. Nhóm chat liên tục nhảy thông báo có tin nhắn mới, ai nấy đều thấp thỏm lo chị không về kịp giờ showcase.Đang vò đầu bứt tai, Thùy Trang bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lan Ngọc. Chị khẽ nuốt nước bọt, chần chừ vài giây rồi mới bắt máy."Chị nghe." "Chị đang ở đâu đó, ăn uống gì chưa?"Chị cứ tưởng mình sẽ bị càu nhàu một trận, bởi người ở đầu dây bên kia vốn nổi tiếng chuyên nghiệp và khó tính, vậy mà điều đầu tiên em hỏi lại là một câu quan tâm rất đỗi nhẹ nhàng."Chị đang chờ lên máy bay, mới ăn ít bánh ạ."Từ nãy đến giờ Lan Ngọc không hề xuất hiện trong nhóm chat, Thùy Trang cứ nghĩ là em giận rồi."Chị xin lỗi."Ba từ vừa được thốt ra, em đã dứt khoát cắt ngang, không một nhịp chần chừ."Tự nhiên xin lỗi, có lỗi gì đâu mà xin.""Nhưng mà chị vẫn thấy có lỗi lắm, để ảnh hưởng mọi người là lỗi của chị rồi...""Chị là mẹ thiên nhiên làm trễ máy bay hả?""..."Con bé này hình như đang an ủi chị, nhưng sao vẫn mang theo dáng dấp mắng người vậy nhỉ."Con người không ai kiểm soát được tất cả, đằng này còn không phải lỗi của chị. Có tụi em ở đây lo rồi nên đừng lo nữa, Trang giữ sức để tối chạy show đi.""Chị biết rồi... Cảm ơn em."Vừa cúp máy, Lan Ngọc lập tức sai trợ lý đi mua vài chiếc bánh ngọt trữ sẵn. Em biết Thùy Trang thường hay bị tụt đường, vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn."À với lại chị không muốn nghe thấy bất kỳ ai hối Trang nữa, chị nói rồi đó."Hờ hững lướt mắt qua đống tin nhắn trong nhóm chat, em đứng dậy, giọng không to nhưng đủ rõ ràng khiến cả phòng lặng im. Câu nói nhàn nhạt, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm với trợ lý riêng, nhưng lại mang theo áp lực vô hình. Vài người khác liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng lặng lẽ xóa đi những dòng tin nhắn đã soạn dở. ..Có lẽ nhờ năng lượng cầu nguyện mãnh liệt của cả trăm con người, Thùy Trang đã may mắn trở về kịp thời cho buổi showcase. Thế nhưng kiếp nạn tiếp theo lại xuất hiện, chính là việc chương trình bị cháy timeline."Mấy giờ chị phải có mặt ở School Fest?"Lan Ngọc ghé sát hỏi nhỏ, mắt nhìn Thùy Trang đang phờ phạc đến tội. Dù không phải lịch trình của mình nhưng em sốt ruột chẳng kém chính chủ, vừa thúc ban tổ chức đẩy nhanh tiến độ, vừa nắm chặt lấy tay chị."9 rưỡi chị diễn, trễ nhất 8 giờ phải rời khỏi đây."Thùy Trang thấy bạn nhỏ kia sốt sắng hơn cả mình, không nhịn được mà bật cười, dù mệt vẫn cố trêu em một câu."Lát nữa em qua School Fest với chị hông?""Hông."Chỉ một tiếng "hông" khô khốc, chị liền xụ mặt. Định đùa cho đỡ căng thẳng, ai ngờ bị từ chối cái rụp thấy cũng hơi tổn thương nha.Một Lan Ngọc phũ phàng như vậy, thế mà khi thấy Thùy Trang rưng rưng nước mắt trước lời cổ vũ từ chị gái ruột, em lại là người dịu dàng dang tay ôm lấy chị. Tuy hay trêu cái đầu hồng kia mít ướt, nhưng giữa khán phòng rộng lớn, em vẫn luôn lặng lẽ ở bên an ủi, để người kia tựa đầu lên vai mình tìm cảm giác an toàn.Buổi showcase đi đến hồi kết, vào đến hậu trường, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Thùy Trang đã vội vã thay trang phục cho lịch trình tiếp theo. Lan Ngọc ở bên cạnh chỉ biết thở dài, đưa cho chị một chai nước đã mở sẵn."Mai chị có lịch không?""Không, trộm vía mai được nghỉ nguyên ngày!"À, thì ra là vậy, thế mà có người đòi hẹn bác sĩ trễ vì "bận lịch". Em ngẫm nghĩ một chút rồi mở danh bạ, bấm vào tên bác sĩ Tuấn, nhanh chóng nhắn một tin. "Giờ chị đi nha, bye bé." Lan Ngọc ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, Thùy Trang liền vòng tay ôm em thật nhanh, còn không quen mi gió một cái. Em gật đầu, vỗ vỗ lên lưng chị như lời hồi đáp."Đi đi coi chừng trễ.""Rảnh thì xem chị diễn nhá~""Không rảnh đâu.""Hừ."Miệng nói một đằng, bụng dạ một nẻo chính là Ninh Dương Lan Ngọc. Tối hôm đó sau khi livestream cùng fan, em đã dành thời gian xem phần biểu diễn của chị tại School Fest, còn không quên nhắn tin chúc mừng. Nhớ lại Thùy Trang từng hào hứng khoe rằng hôm nay sẽ mang cả mấy bé trăn lên sân khấu Hoa Nở Không Màu, dù năm lần bảy lượt cứng miệng, nhưng thực chất bản thân Lan Ngọc vẫn không nỡ bỏ lỡ niềm tự hào ấy của chị. Có lẽ em không nhận ra, nhưng dường như cõi lòng đã bất giác mở ra một góc nhỏ mềm mại dành riêng cho người kia. .. Ngày hôm sau, Thùy Trang cảm giác có chút không thoải mái, cả người mềm nhũn như cọng bún thiêu. Không cần đo thân nhiệt chị cũng biết mình bị cảm lạnh rồi, thầm thở dài than xui xẻo rồi tự lục tủ lấy thuốc uống.Đang cuộn tròn trong chăn, điện thoại bỗng đổ chuông. Chị ló đầu ra, nhìn thấy tên người gọi thì tim liền "bùm" một tiếng như muốn rớt khỏi lồng ngực."Chị nghe nè Ngọc.""Chị đang đâu đó?""Ở nhà á.""Vậy mở cửa đi, em dẫn bác sĩ tận nhà khám cho chị."???Ủa cái gì vậy trời? Đang lơ mơ mà như bị sét đánh ngang tai, Thùy Trang lập tức bật dậy khỏi giường, lật đật lăn ra ngoài. Cửa vừa mở, đứng trước đúng là Lan Ngọc và bác sĩ Tuấn thật, mặt tỉnh bơ."Ơ...""Em book bác sĩ tận nhà cho chị luôn.""..."Đến cũng đã đến rồi, chị chẳng có lý do gì đuổi khách nên đành miễn cưỡng mời cả hai vào. Thật ra không phải chị khó chịu vì em đột ngột xuất hiện, mà là do mới bị cảm, còn chưa kịp giấu giếm đã bị Lan Ngọc bắt quả tang, thể nào cũng bị mắng tiếp một phen."Mạch phù khẩn, bị cảm rồi. Dạo này cháu thế nào? Giấc ngủ, tâm trạng không tốt lắm sao?"Bác sĩ vừa chạm vào liền vạch trần Thùy Trang. Chị nhắm mắt giả điếc giả ngơ, mặc kệ cái liếc mắt sắc lẹm từ nàng ngọc nữ bên cạnh."À... gần đây công việc hơi bận nên cháu hay ngủ trễ, thời gian ngủ cũng ít... nhưng chất lượng thì cũng được ạ!"Bác Tuấn nhìn cô gái tóc hồng trước mặt hồi lâu, sau đó đảo mắt sang Lan Ngọc, thấy em khẽ gật đầu thì cũng chẳng nói gì thêm, cúi đầu kê đơn thuốc rồi chuyển sang châm cứu. Tuy ban đầu có chút lo lắng, nhưng cuối cùng Thùy Trang lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến khi chị tỉnh giấc lần nữa, ngoài trời đã đổ cơn mưa rào, trong phòng chỉ còn lại bạn nhỏ quen thuộc đang ngồi ngay góc."Ngọc..."Lan Ngọc ngẩng đầu lên từ điện thoại, thấy chị đã thức thì không nói không rằng, đi rót một ly nước ấm mang vào."Chị sao rồi?"Làn nước ấm dịu mát trôi qua cổ họng, như thể gột sạch cả mệt mỏi trong người. Đã lâu rồi Thùy Trang mới có một giấc ngủ trưa trọn vẹn đến vậy."Đỡ hơn nhiều rồi ạ."Lan Ngọc ngồi xuống giường giúp chị đo lại thân nhiệt. Nhìn chỉ số vẫn còn cao, mặt mày em cũng vì thế mà đanh hơn thường ngày. Biết em giận, Thùy Trang rón rén giật giật tay của cục bột chù ụ kia, theo thói quen chu môi nũng nịu."Em giận à?""Chị làm gì để em giận hả?""Ò."Chị biết em giận mà, nếu không thì đã chẳng kiệm lời đến vậy.Lan Ngọc thở dài, em đối với Thùy Trang rốt cuộc vẫn là không nỡ lớn tiếng, chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu chị, rồi cầm lấy gói thuốc đặt trên tủ đầu giường."Một ngày uống ba lần, liên tục hai ngày nhớ chưa?"Cục bông màu hồng mặt mày ủ dột, mếu máo giương mắt nhìn em đầy ủy khuất."Nhưng thuốc đắng lắm ạ, mỗi ngày uống hai loại sẽ chết mất...""Đã uống cái này rồi thì cái kia đương nhiên không cần uống.""Ò.""Nhưng nếu chị thấy chưa đủ thì uống hết hai loại cũng không chết được đâu!"Thùy Trang lại chu môi, lần này mang theo một chút hờn dỗi. Em không chịu nói rõ thì làm sao người ta biết được, có gì mình từ từ giải thích, suốt ngày mắng người ta mãi thôi. "Sao nữa, không muốn uống?""Không có, chị uống mà..." Trừ bỏ những lúc em thích "tạt nước lạnh" vào mặt chị, những điểm khác đều rất chu đáo, cho nên vẫn là nên nghe lời thôi. ..Tối đến Thùy Trang lấy thuốc đổ vào trong bát, ngửi thấy hương thơm thì có chút mong chờ. Thế nhưng vừa uống một ngụm, chị đã lập tức muốn nôn hết ra ngoài.Má ơi sao mà đắng cay hơn cả người yêu cũ thế này.Trong bốn vị giác cơ bản, chị ghét nhất là vị đắng. Định đổ bát thuốc vào bồn và không bao giờ gặp lại nữa, nhưng ý nghĩ chỉ mới lóe sáng trong đầu, chẳng biết có thần giao cách cảm nào mà liền nhận được tin nhắn từ Lan Ngọc.Trái Nho: Chị uống thuốc chưa, chụp hình em xemTrang Púp: Lỡ chị uống xong rồi thì sao?Trái Nho: Chụp thùng rác em xemThùy Trang cạn lời, không đành lòng chụp bát thuốc đen thùi trên bàn gửi cho Lan Ngọc. Trong vòng chưa đầy 30 giây, chị đã nhận được một cuộc gọi video từ em. "Ơi ạ.""Uống đi, em nhìn chị uống.""..."Không còn cách nào khác, Thùy Trang đành phải cố nén ghê tởm, một hơi uống cho xong. Mùi vị nồng đậm cay cay, dư vị không dứt khiến chị suýt chửi thề, biểu tình trên mặt biến đổi phong phú đến mức làm Lan Ngọc phải bật cười."Ghê vậy hả?""Kinh khủng! Em thử uống xem có thấy kinh không!""Em uống làm gì, em có bị bệnh đâu."Cục bông màu hông mặt nhăn mày nhó, dùng nước lọc súc mấy lần miệng mới trở lại bình thường. "Thấy ghê quá à, em hỏi bác Tuấn thử coi còn loại thuốc nào khác không?""Có câu thuốc đắng dã tật còn gì. Với lại đắng mới dọa được mấy đứa nhỏ không nghe lời, dọa cả mấy người có tuổi rồi nhưng tưởng mình còn trẻ."Thùy Trang sặc nước, ho khụ khụ rồi lườm Lan Ngọc một cái. Em nhún vai nhếch môi cười, dường như còn cố tình chọc gai bạn lớn bên kia màn hình bằng cách giơ ly trà sữa lên, hút rột rột trước mặt chị."..."Đồ con nít trẩu...Quả thật thuốc đắng dã tật, sau một đêm nghỉ ngơi, Thùy Trang cảm thấy sảng khoái như vừa được tái sinh. Chị phấn chấn vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, sạch sẽ rồi mới thong thả bước ra định tìm gì đó lót dạ, ai ngờ vừa đặt chân tới bếp liền bị dọa cho giật bắn mình."Mẹ ơi hết cả hồn! Bé đến hồi nào đấy?"Băng Di liếc mắt nhìn rồi lại cúi đầu khuấy cà phê, chỉ tay về phía sofa."Nửa tiếng trước lúc bé đang tắm, tôi đem trả hai đứa nhỏ này, quậy quá trời quậy."Thùy Trang bật cười, lết đến sofa ngả người nằm dài chung với hai bé cún."Good morning Cacao Cookie, uchuchu~" Chị vùi đầu vào bộ lông mềm mại ấm áp, thế nhưng chưa lười biếng được bao lâu, tiếng chuông điện thoại đã reo vang mãnh liệt. Chẳng buồn ngẩng mặt, chị quơ quào một hồi cũng chạm trúng nút nghe, bên kia lập tức truyền đến thanh âm dịu dàng."Chị ăn gì chưa?"Thùy Trang bật dậy, lúc này mới phát hiện là cuộc gọi video từ Lan Ngọc. Sáng sớm chưa hề son phấn gì nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng, đúng là đẳng cấp của ngọc nữ điện ảnh không đùa được."Chị mới tắm xong, giờ mới kiếm đồ ăn.""Định ăn gì?""Hmm, chưa biết nữa... chắc là...""Em đặt cháo cho nha, ăn cho ấm bụng.""Hmmm..."Bảo Bình cái gì cũng muốn, vừa ba gai vừa ba phải, thật khéo em lại là Bạch Dương đã quyết đoán còn cứng đầu."Ăn cháo, Trang ăn cháo sườn nha, để em đặt."Lan Ngọc vừa nói vừa lướt app đặt đồ ăn. Dù bản thân không mê cháo, càng không thích cháo sườn, nhưng em vẫn nhớ rõ quán cháo mà Thùy Trang từng chia sẻ trong nhóm. Khẩu vị, sở thích, thậm chí cả thói quen nhỏ của chị dường như đều được ghi lại một góc trong tâm trí em."Thôi được òi để chị tự đặt, nghe lời em ăn cháo."Băng Di ở trong bếp nhìn qua bên này, hơi nheo mắt, chậm rãi xem xét màn tương tác trước mặt. Cô từng nghe Thùy Trang kể về các chị em từ chương trình Chị Đẹp, cũng biết người bạn của mình trở nên khá thân thuộc với Lan Ngọc, nhưng để bảo thân đến mức này thì cô vẫn có chút bất ngờ.Showbiz vốn chẳng quá lớn, giới diễn viên càng nhỏ hơn, danh tiếng của Ninh Dương Lan Ngọc cô đương nhiên đã nghe qua. "Nay Trang có lịch không?""Có ạ, lát chị phải lên công ty.""Giữ sức khỏe nha. Nhớ kiêng đồ lạnh, rượu bia thì em biết chị không uống rồi, đang bệnh thì cũng đừng ăn đồ dầu mỡ. Em chuẩn bị bay đây."Thùy Trang mím môi khẽ khàng gật đầu, lòng hơi trùng xuống. Hôm nay là ngày Lan Ngọc bay sang Úc, cho nên lần tiếp theo gặp nhau sẽ là lịch LUNAS ghi hình tại Hồ Nam trong tuần tới. "Em đi thượng lộ bình an nhá.""Dạ, cám ơn chị."Khi thế giới đang ồn ào náo nhiệt của Thùy Trang bỗng trở nên im ắng, lúc ấy chị nhận ra em đóng vai trò lớn thế nào trong cuộc sống của mình. "Cái gì đây, tiễn người yêu đi du học hả?"Băng Di nhìn cục bông xẹp lép trên sofa sau cuộc gọi kia, chậc lưỡi đi đến ngồi xuống bên cạnh, buông một câu giỡn cợt. Thùy Trang cau mày, vứt cho cô bạn một ánh mắt kỳ thị như thể vừa nghe thấy chuyện hoang đường nhất thế gian."Khùng hả má?""Ai khùng, Ninh Dương Lan Ngọc nói chuyện với bé cỡ đó mới khùng á.""Ngọc nói chuyện với tôi làm sao?""Nói chuyện như nói với em bé vậy, không giống Lan Ngọc mà tôi biết."Thùy Trang im lặng, vuốt ve bộ lông của Cacao và Cookie như đang suy nghĩ điều gì đó. Băng Di thấy vậy, biết người kia đang chờ nghe tiếp nên cũng không vòng vo."Tôi với bé làm nghệ thuật vì đam mê nó khác, chứ showbiz đất chật người đông, muốn kiếm cơm bằng nghề này cũng trầy da tróc vẩy. Vòng bạn bè của Lan Ngọc thì... tôi đánh giá ngắn gọn là hỗn tạp, con bé đó sống lành lặn được tới giờ thì chắc chắn không phải người đơn giản."Showbiz là một xã hội thu nhỏ với đầy rẫy ganh đua, đạo lý này dĩ nhiên Thùy Trang rất rõ. Chị cũng rất rõ chỗ đứng càng cao thì càng đón gió lớn, nếu non nớt thì làm sao sống thọ được. "Hồi đó bé cũng kêu Lan Ngọc thị phi quá, không đáng tin còn gì."Quả thật hai người rất có duyên với nhau, trong vòng bảy năm qua đã có không ít cơ hội chạm mặt nhưng lại chưa từng thân thiết. Thùy Trang xuất thân từ gia đình thư hương, cái nhìn đối với showbiz vốn dĩ đã chẳng mấy tích cực. Khi bước chân vào con đường nghệ thuật, "không thị phi, không ồn ào" chính là lời hứa giữa chị và ba mẹ, cho nên chị càng không có nhu cầu kết bạn với người thị phi."Ừ.""Bây giờ vẫn nghĩ vậy?""Không, bây giờ tôi tin vào những gì mình thấy." Băng Di nhìn Thùy Trang một lúc, sau đó chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Thành thật mà nói cô từng lo lắng về mối quan hệ giữa bạn mình và Lan Ngọc, dù sao mắt nhìn bạn của Thùy Trang hơi có vấn đề. Thế nhưng sau hôm nay, cô nhận ra có những thứ tưởng không hợp mà lại hợp không tưởng, đến cuối cùng thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ nhất."Sao cũng được, miễn bé vui là được."