Lan Ngọc × Trang Pháp | xuân hạ thu đông

4. học cách làm bạn 🌸



Ngày đến Hồ Nam ghi hình cho sân khấu Tỷ Tỷ Đạp Gió, các thành viên LUNAS gần như đã chẳng thể ngủ ngon trong suốt nhiều ngày liền. Nếu Lan Ngọc bồn chồn vì suýt chút nữa không xin visa kịp thời, Thùy Trang lại vì màn trình diễn múa cột mà tốn cả trăm triệu mang cột qua, đến màu tóc hồng đặc trưng cũng phải thay đổi vì yêu cầu của chương trình.

Nhìn chị ngồi trên giường mếu máo, em đặt muỗng dĩa xuống bàn rồi đi đến bên cạnh ngó nghiêng, muốn xoa đầu chị nhưng lại sợ làm rối tóc, cuối cùng chỉ dám vỗ vỗ thật nhẹ.

"Không sao, tóc này cũng đẹp mà."

"Cũng được đi."

Chị thở dài một hơi, vẻ mặt vẫn ủ rũ cho đến khi Như Phan xuất hiện với một hộp cơm thì cảm xúc mới khá lên chút ít. Mở nắp hộp ra, nào là khâu nhục, thịt xông khói xào ớt, toàn là những món vừa dầu mỡ vừa nóng khiến Lan Ngọc mới nhìn thấy đã cau mày.

"Ủa, sao chị nhớ đâu có mua mấy món này?"

"Hôm qua bà Trang ăn khen ngon, kêu nay mua ăn tiếp, tụi em mua riêng phần của bả thôi."

Lan Ngọc liếc nhìn Thùy Trang đang gãi đầu cười hì hì, có chút bất lực.

"Chị vẫn nên ăn thanh đạm chút đi."

"Nhưng mà ngon lắm, em ăn thử miếng đi Ngọc."

Thùy Trang xắn một miếng dâng đến gần miệng bạn nhỏ họ Ninh, đôi mắt tràn đầy mong chờ. Thấy người kia hưng phấn như vậy, Lan Ngọc cũng đành chịu thua, hơi cúi người xuống ngậm lấy chiếc muỗng.

"Ngon hông?"

"Cũng được."

"Chị thấy ngon mà."

Em vừa định hỏi có cần đổi muỗng hay không, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Thùy Trang đã "xùy" một cái rõ to rồi hăng say cắm đầu vào hộp cơm. Lan Ngọc thấy vậy chỉ mím môi, lời định nói đành nuốt hết ngược trở vào. Người này cũng hơi vô tư quá rồi.

"Bên này nổi tiếng kẹo hồ lô lắm, mai quay xong chị phải đi tìm mua. Còn trà sữa nữa nè, ôi nhiều thứ muốn thử ghê!"

Lan Ngọc không hảo ngọt, bình thường rất ít khi ăn bánh kẹo, còn Thùy Trang thì hoàn toàn ngược lại, chị là một "sweet tooth" chính hiệu và sẽ lùng sục các tiệm tráng miệng khi đi du lịch. Khẩu vị của hai người dường như đối lập hẳn, chẳng hợp nhau chút nào.

"Vừa ngọt vừa béo, ăn cho sâu răng luôn đi."

Lan Ngọc miệng thì nhắc nhở, tay thì rút khăn giấy lau vết nước sốt dính ở khóe môi Thùy Trang. Vẻ mặt bình thản mà hành động lại thành thạo như đang chăm con nít, em cảm giác bản thân không khác gì bà mẹ già, suốt ngày phải chạy theo cằn nhằn đủ thứ. Chị gái này chỉ giỏi khiến người khác lo lắng thôi.

"Em còn hơn mẹ chị nữa đó."

"..."

Thùy Trang lè lưỡi trêu chọc, đáp lại Lan Ngọc chẳng nói chẳng rằng, chỉ giơ tay cốc nhẹ vào đâu người kia một cái khiến Thùy Trang lập tức ôm trán xị mặt.

"Áaaa, sao em đánh chị!"

"Tôi không có đứa con lớn hơn mình một tuổi. Chị đó, ăn uống đàng hoàng vô, đừng có suốt ngày ăn vặt rồi bỏ bữa."

"Chị có bỏ đâu..."

Lan Ngọc lườm nhẹ, chẳng buồn tranh cãi thêm. Cãi nhau với Thùy Trang á? Em thà ngồi tâm sự với cái đầu gối còn dễ chịu hơn.

.

.

Buổi tổng duyệt kết thúc lúc một giờ sáng, cả nghệ sĩ lẫn ekip chỉ kịp chợp mắt vài tiếng, thậm chí còn chẳng được ngả lưng lên giường mà phải luôn trong trạng thái stand by đầy căng thẳng. Đến rạng sáng, xe lại tới khách sạn đón đoàn qua trường quay. Lan Ngọc lặng lẽ nhìn Thùy Trang ngủ gục trên vai mình, vừa bực vừa thương.

Em biết những ngày qua đối với chị gian nan thế nào, có những thứ quá rắc rối em đã khuyên chị bỏ được thì bỏ, vậy mà người này chẳng bao giờ nghe lời em, sức chịu đựng chắc là dai cỡ ba lốp cao su cộng lại.

"Trang, tới nơi rồi."

Thùy Trang mơ mơ màng màng tỉnh giấc, vẫn ôm chặt lấy tay Lan Ngọc, như cục bông gòn mềm mại dụi dụi vào vai em nũng nịu. Đôi khi chị khiến em cảm thấy có chút xa cách, nhưng cũng có những lúc chị làm em bất ngờ vì sự ỷ lại vào mình, dường như người này lúc nào cũng khó nắm bắt như vậy.

"Tỉnh chưa?"

"Rồi ạ."

Thùy Trang nhỏ nhẹ đáp, giọng khàn khàn nhưng vẫn đầy ngọt ngào. Lan Ngọc nắm tay chị dắt xuống xe, rồi cùng nhau đi thẳng vào phòng trang điểm. Không rõ chị gái tóc cherry thực sự tỉnh táo được mấy phần, nhưng suốt đoạn đường đều níu chặt tay em như trẻ nhỏ được mẹ dẫn đi chơi, thấy ai ngang qua cũng ngoan ngoãn cúi đầu chào.

"Chị chưa tỉnh ngủ đúng không?"

Thùy Trang lắc lắc, sau đó nghĩ ngợi một chút thì lại gật gật, vẫn bám lấy Lan Ngọc không buông. Em đang mệt muốn chết, cảm giác bản thân giống như con mèo cáu kỉnh muốn xù lông, vậy mà chỉ cần chị cười khờ, dáng vẻ ngây ngốc ấy lại khiến em bất giác bật cười theo.

Ngủ ngon là tốt, em hy vọng chị có thể luôn ngủ ngon như vậy.

"Nãy chị đè vai em giờ tê quá nè."

"A... xin lỗi bé..."

Chị rụt rè xoa xoa cánh tay em, vẻ mặt hối lỗi muôn phần đáng yêu, và Lan Ngọc nhận ra Thùy Trang buổi sớm rất dễ lừa gạt. Sự dịu dàng tựa như dòng nước mát trong len lỏi qua tim, từng chút một âm thầm xoa dịu những mỏi mệt trong lòng.

"Ngủ thêm tí đi, em canh đồng hồ cho."

"Vậy... khi nào em muốn ngủ thì đánh thức chị."

"Ừ. Mệt quá thì đánh luôn."

"..."

Nắm đấm nhỏ đâm thẳng vào vai em, Lan Ngọc dừng khoảng chừng là hai giây, sau đó không kiềm được giả vờ "á" một tiếng đầy khoa trương.

"Mới sáng đã đánh người rồi."

Thùy Trang dụi dụi mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng mặt mũi lại nghiêm túc đến buồn cười.

"Đáng đời lắm."

Chị nói rồi ngáp một cái thật dài, người khẽ nghiêng sang phía em như thể muốn mượn thêm một chút hơi ấm. Lan Ngọc với tay lấy một tấm chăn được xếp gọn gàng sẵn trên ghế, đắp lên cho Thùy Trang, để người kia yên tâm tựa vào vai mình mà thiếp đi. 

Cảm nhận được nhịp thở đều đều bên tai, em biết chị đã một lần nữa chìm vào cõi mộng. Nhìn chiếc điện thoại đáng thương sắp trượt khỏi tay Thùy Trang, Lan Ngọc cầm lấy định đặt lên bàn giúp, đột nhiên màn hình điện thoại lại sáng lên, một dòng thông báo hiện rõ.

Simon 🤍: Khi nào em rảnh chúng ta đi ăn nhé

Trái tim chợt hẫng đi một nhịp.

Em không cố tình nhìn, chỉ là chữ hiện to đùng nên không muốn nhìn cũng khó. Lan Ngọc chẳng dám chạm vào máy chị, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cái tên vừa hiện lên, như thể nó đang mờ mờ in dấu trong tâm trí em.

"Ngủ còn không đủ thì đâu ra thời gian rảnh..."

Em lầm bầm, nhỏ đến nỗi chỉ có bản thân nghe được. Người ta vẫn nói tò mò hại chết con mèo, nhưng bản tính tò mò lại là thứ con người khó mà cưỡng nổi.

.

.

Tiết mục của LUNAS trong Tỷ Tỷ Đạp Gió hoàn tất ghi hình một cách tốt đẹp, cả nhóm cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, tiếng cười nói vang lên rôm rả sau cánh gà như xoa dịu tất cả những căng thẳng đã tích tụ suốt mấy ngày qua.

"Giờ em đi luôn hả, Ngọc?"

Giọng Thùy Trang vang lên từ phía sau, kéo theo một cái nắm tay nhẹ nhẹ ở khuỷu tay khiến Lan Ngọc lập tức khựng lại. 

Vì lịch trình nên em phải rời đoàn sớm, không thể ở lại chơi cùng mọi người, điều này khiến chị có chút hụt hẫng. Từ đầu chuyến đi đến giờ, lịch trình của cả hai cứ chệch nhau mãi, khi có em thì thiếu chị, khi có chị thì em lại bận, nhất định là ông trời đang trêu ngươi bọn họ.

"Mọi người đi chơi vui nha. Chị nhớ uống thuốc, nhớ giữ ấm, đừng để vừa hết bệnh lại bệnh tiếp."

"Chị biết rồi... bé cũng giữ sức khỏe nha."

Ánh mắt của Lan Ngọc vẫn dừng lại ở hàng lông mi dài rũ của Thùy Trang, bởi vì em vừa nhìn đã biết người kia đang không vui. Dù chị chẳng nói gì, chẳng trách móc, chẳng mè nheo, nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy, sự im lặng ấy, tất cả đều làm tim em chùng xuống. 

"Chờ xíu."

Lan Ngọc chạy ra chỗ trợ lý đang đứng, sau đó cầm lấy một túi giấy quay trở lại rồi đưa cho Thùy Trang. Cũng may lúc nãy đã chuẩn bị trước, dù ban đầu ý của em vốn chỉ là một món quà nhỏ tặng chị, nhưng dùng để dỗ dành vẫn coi như đúng công dụng. 

"Kẹo hồ lô với trà sữa."

"Cho chị hả?"

"Không, chắc cho Như á."

Thùy Trang cười ngượng, mở túi ra, ánh mắt liền sáng rực lên. Nhìn chị cẩn thận gỡ từng lớp giấy bóng, cắn thử một miếng rồi gật đầu lia lịa, tất thảy đều đủ cho Lan Ngọc cảm thấy mọi điều em làm cho chị rất xứng đáng.

"Mà sao tự nhiên mua vậy?

Chị nhớ hôm qua bạn nhỏ này còn chê bai kẹo hồ lô ngọt gắt, trà sữa thì toàn đường, mà giờ lại tự tay đi mua về?

"Tại chị thích mà."

Trái tim thoáng run lên một nhịp, Thùy Trang khẽ mím môi, có chút không biết phải phản ứng thế nào trước sự chân thành của người kia.

"Cảm ơn em... phiền em rồi."

"Chị không xem em là bạn hả?"

"Hả? Em nói gì vậy."

Câu nói đơn giản nhưng lập tức làm chị ngẩn ra, đôi mắt bối rối mở to.

"Tại chị cứ khách sáo với tôi hoài luôn á."

"Chị đâu có..."

"Em thích chăm sóc bạn bè, thích làm gì đó cho những người mình yêu thương mà chị cứ phiền hoài, chị không muốn làm bạn với em chứ gì?"

Thùy Trang luôn cùng em cười đùa, hưởng ứng những trò chọc ghẹo của em, không ít lần nghe em càm ràm, cũng tiếp nhận sự chăm sóc của em, tuy nhiên Lan Ngọc vẫn cảm giác có một tấm kính ngắn cách giữa họ. Trông như gần ngay trước mắt, nhưng thật ra em chẳng thể chạm vào chị. Đơn cử như Ngọc Huyền, tuy rằng cô không quá chủ động, nhưng Lan Ngọc biết chắc khi cần tâm sự, người mà Thùy Trang tìm đến vẫn là "Huyền em bé" của chị chứ không phải mình.

"Không có... chị sợ phiền em thật mà, chỉ vậy thôi..."

Thùy Trang biết Lan Ngọc bận trăm công nghìn việc, thế nên chị rất ngại làm phiền em, dẫu biết từ Chị Đẹp đến hiện tại có lẽ mình đã làm phiền em rất nhiều lần rồi. 

"Phiền cái đầu chị á. Chỉ có cái đầu hay overthinking của chị làm phiền em thôi."

Sự thẳng thắn ấy làm Thùy Trang hơi bối rối, nhưng cũng khiến lòng chị mềm đi. Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo của Lan Ngọc, ở đó không có giận dỗi, chỉ đầy tha thiết muốn được bước sâu hơn vào thế giới của chị.

Thùy Trang vẫn nhớ ở thời điểm khó khăn nhất, khi bản thân bị choáng ngợp bởi sự quan tâm của truyền thông vào những vấn đề chẳng đâu vào đâu, một trong những điều may mắn nhất chị nhận được chính là có Lan Ngọc ở bên. Chị biết em cũng từng trải qua quãng tối tương tự, thậm chí còn khó khăn hơn gấp nhiều lần, có lẽ vì vậy mà mọi sự ủi an từ em luôn giúp chị nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Em tin chị.

Ba từ giản đơn ấy, chính là liều thuốc an thần của Thùy Trang ở thời điểm đó.

"Chị biết rồi, sau này không khách sáo nữa được chưa."

Ánh mắt Lan Ngọc hơi dao động, rồi cuối cùng cũng giãn ra. Em chợt nhớ đến tin nhắn ban nãy mình vô tình nhìn thấy, rõ ràng là một tin nhắn bình thường thôi, ai chẳng có bạn bè khác giới, thậm chí nếu chị có người yêu thì cũng chẳng phải việc của em, thế nhưng không hiểu sao nó cứ khiến lòng em bất an mãi.

"Có chuyện gì cứ nói với em, cần chia sẻ gì thì cứ tìm em, nhớ hỏi thăm em nữa, toàn em chủ động nhìn cứ như yêu đơn phương vậy á."

Thùy Trang phì cười, thanh âm giòn tan tựa những nốt nhạc trong vắt. Chị nhớ rõ cuộc nói chuyện của mình và Băng Di, tuy rằng có lẽ vẫn cần thêm chút thời gian để hoàn toàn tin tưởng, nhưng chị nghĩ những gì mình nhìn thấy thời gian qua là đúng. Hai người vốn dĩ gần như là hai đường thẳng song song, vậy mà hai đường thẳng ấy lại có lúc nghiêng đi, dần dần chạm vào nhau.

"Vậy cho em cái này, nếu mệt quá thì ngậm cho đỡ chóng mặt."

Thùy Trang vùi vào trong tay Lan Ngọc một thỏi kẹo trái cây rồi nở nụ cười thật tươi. Giọng chị nhẹ như gió thoảng, không phải kiểu quan tâm mãnh liệt, nhưng sự dịu dàng đầy vô tư đó lại là thứ khiến người ta dễ yếu lòng. Em nhìn thỏi kẹo trong lòng bàn tay, mím môi ngăn không cho khóe môi mình cong lên.

"Em tặng chị kẹo với trà sữa mà chị tặng em mỗi thỏi kẹo còn dư trong bóp hả?"

"..."

Cảm động thì nói một câu khó đến thế sao?

Thấy người kia bắt đầu lục tung chiếc túi nhỏ, miệng Lan Ngọc không nhịn được mà giật giật. Em chỉ nói đùa một câu mà Thùy Trang thực sự kiếm xem còn gì có thể tặng không, sao mà chị gái này giải trí dữ vậy trời.

"Em đùa thôi bà ơi!"

Chị "ồ" một tiếng, gãi gãi đầu. Cái dáng vẻ ngơ ngác này thật hoang đường, hoang đường như chính cách em thấy sự vô tri ấy đáng yêu đến lạ. Lan Ngọc nhìn Thùy Trang một lúc, sau đó không nói không rằng, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy chị. Cái ôm này không quá chặt, không quá lâu, nhưng vừa đủ để khi em rời đi, mùi nước hoa nhẹ tênh vẫn còn vươn ngay đầu mũi, lưu lại một nỗi ấm áp mơ hồ trong tim.

"Em đi nha."

Chị khẽ nghiêng đầu đáp lại, để gò má chạm nhẹ vào vai em.

"Bé đi cẩn thận."

Lan Ngọc rời đi, không khí dường như cũng vơi đi vài phần ấm áp. Thùy Trang cùng các thành viên LUNAS lên một chiếc xe khác, chuẩn bị ra trung tâm thành phố chơi, đến bấy giờ chị mới chậm rãi rút điện thoại ra, ánh mắt vẫn chưa thực sự tập trung.

Màn hình sáng lên, tin nhắn từ "Simon 🤍" nằm gọn trong thông báo, thời gian hiển thị là từ vài tiếng trước. Chỉ một dòng tin đơn giản nhưng Thùy Trang bỗng thấy lòng mình trĩu nặng, giống như đang bị một tảng đá vô hình nào đó đè nén. Giờ đây chị mới nhận ra, từ lúc chia tay đến giờ mình chưa từng xóa liên lạc của Duy Minh, chỉ xóa cuộc trò chuyện khỏi tầm mắt còn số vẫn lưu lại trong hàng trăm số điện thoại khác, dù đổi máy bao nhiêu lần cũng chưa từng biến mất, đến tên cũng chưa từng đổi.

Chỉ là nhất thời quên mất.

Thùy Trang nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó lặng lẽ chạm vào cái tên ấy, lưỡng lự vài giây rồi bấm "chặn". Một cái tên, một vài chữ, một câu hỏi mà lúc này lại chẳng biết nên trả lời thế nào. 

Chương trước Chương tiếp
Loading...