l'amour manqué ( Muoiimoon)
Chap 7
Diễm Hằng không nỡ trở về Edinburgh dù đã bị cấm tiếp tục thi, kể từ khi biển một lần nữa nuốt chửng người nàng yêu thương nhất, Diễm Hằng sống như thể chỉ còn một nửa linh hồn. Nhưng sâu bên trong nàng vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng Thanh Thảo không thực sự biến mất.Bởi nàng đã từng nhìn thấy một thế giới khác. Nơi ấy, mẹ nàng còn sống. Nơi ấy, tiệm bánh vẫn mởVà Thảo... đứng trước nàng bằng xương bằng thịt. Đó không thể chỉ là mơ. Mọi thứ quá thật.Và nếu thế giới ấy thực sự tồn tại, thì tại sao nàng lại không thể quay lại?Đêm hôm đó, khi mọi người đang chuẩn bị cho chung kết cuộc thi, Diễm Hằng lặng lẽ rời khỏi khách sạn. Không ai ngờ nàng lại trở về với nơi đã cướp đi gia đình của nàng, cướp đi người nàng yêu và suýt cướp đi cả mạng sống của nàng.Diễm Hằng lái thuyền đến đúng tọa độ nơi nàng đã lặn xuống. Màn hình radar mờ mịt. Khi ban tổ chức và đội cứu hộ phát hiện thuyền biến mất, cô đã ở cách bờ hơn 3 hải lý.Không chút do dự.Nàng lặn xuống.Dưới làn nước sâu thẳm, ánh đèn trên mặt nạ soi rõ từng rạn san hô. Nhịp thở nàng chậm và ổn định. Nàng đã quen với việc ở dưới biển. Nhưng lần này là để tìm lại một phần trái tim đã mất.Khoảnh khắc đó — ánh sáng ấy lại hiện lên.Một dải ánh sáng mờ như thể có ai đó đang đợi nàng. Như thể chính đại dương đang mở ra một cánh cửa để nàng bước vào một thời không khác.Diễm Hằng không sợ.Nàng bơi thẳng tới."Nếu thế giới song song thực sự tồn tại...""...biết đâu em có thể gặp chị lần nữa."Làn sáng dần bao lấy cơ thể nàng, như một tấm màn mỏng đang kéo nàng về nơi khác. Mọi âm thanh tan biến, áp suất không khí đè nặng khiến nàng gần như không thể thở được, Diễm Hằng nhắm chặt mắt chịu đựng nỗi đau bỏng rát trong phổi:"Dù chị ở thời không nào... em cũng sẽ đến đó."
Và rồi...Tiếng máy ảnh. Tiếng người reo hò. Tiếng nhạc nền quen thuộc."Chào mừng đến buổi họp báo công bố chiến dịch tranh cử!"Diễm Hằng bàng hoàng mở mắt. Mọi thứ xung quanh không còn là đáy biển mà là ánh đèn flash chói lòa, phông nền in logo của một chiến dịch tranh cử phó tổng thống. Nàng đang đứng giữa sân khấu, tay giơ cao, vẫy chào như đã luyện tập cả ngàn lần.Một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh vỗ nhẹ vào lưng nàng: " Luật Sư Diễm Hằng, bài phát biểu sắp tới rồi."Luật sư?Diễm Hằng chợt hiểu ra. Đây lại là một thời không khác. Và nàng lại đang sống một cuộc đời hoàn toàn khác.Diễm Hằng không biết bằng cách nào mình đã có đủ dũng khí bước lên bục phát biểu, rồi nói một mạch toàn những cảm nghĩ về luật pháp quốc tế, chính trị vĩ mô, một thứ nàng chưa từng có ý định tìm hiểu.Sau buổi phát biểu, trong phòng làm việc sang trọng, Diễm Hằng ngồi trên ghế, cơ thể dường như kiệt sức sau những giờ căng thẳng. Những ký ức hỗn độn ùa về trong đầu nàng — hình ảnh nàng khổ cực học chính trị, luật pháp, tranh cử, cả những buổi họp nội bộ đầy căng thẳng cùng các nhân vật quyền lực.Cửa phòng khẽ mở, trợ lý bước vào, đưa cho nàng một tấm thẻ mỏng với ánh đèn phản chiếu."Thưa cố vấn, đây là vé mời dự buổi hòa nhạc. Ca sĩ chính là một nghệ sĩ âm nhạc trẻ đang rất được chú ý ở Việt Nam. Đây là dịp để gặp gỡ nhiều nhà lãnh đạo và đối tác chính trị của nước bạn. Sẽ hỗ trợ cho những dự định đối ngoại sắp tới của ngài." trợ lý nói, giọng đầy trách nhiệm.Diễm Hằng nhìn tấm vé, ánh mắt bừng tỉnh. "Sài Gòn?" Nàng thầm nghĩ, ngỡ ngàng trước sự thật rằng mình đang ở một vị trí cao hơn cả những gì cô từng mơ, cố vấn luật pháp cho tổng thống của Hoa Kỳ. Chính là nàngMặc dù không hứng thú lắm với âm nhạc, nhưng nàng hiểu rõ đây là cơ hội không thể bỏ qua, một cuộc gặp gỡ quan trọng với những nhân vật quyền lực trong chính trường. Máy bay hạ cánh xuống Sài Gòn. Ngay khi bước vào phòng VIP sang trọng, mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo, người đưa đồ uống, âm thanh, ánh sáng... tất cả chỉ chờ cô gật đầu hay lắc đầu. Cảm giác quyền lực bao trùm lấy Diễm Hằng.Giữa hàng trăm ánh đèn, ánh mắt Diễm Hằng bỗng chợt dừng lại.
Người bước ra sân khấu — là Thanh Thảo.Trái tim nàng bùng nổ, lập tức bật dậy khỏi ghế, ánh mắt không rời khỏi người trên sân khấu."Phải chăng dù ở thời không nào, chúng ta cũng sẽ gặp nhau?" cô tự hỏi.Thanh Thảo cười nhẹ:" Mọi người đã sẵn sàng hát cùng Muộii chưa ạaaa" Giọng hát, tiếng guitar điện, sự tự tin trên sân khấu làm Diễm Hằng không thể rời mắt.Chị ấy vẫn giống như Thanh Thảo nàng từng biết, một Thanh Thảo có giọng hát ngọt ngào, biết đàn guitar. Nhưng người này toả sáng hơn, tự tin hơn, lớp trang điểm trên mặt khiến cô càng rực rỡ trên sân khấu. Nếu Thanh Thảo mà Diễm Hằng từng gặp là một đoá sen trắng, luôn nhẹ nhàng, mềm mỏng, thì Thanh Thảo ở nơi đây lại là một chú công cao ngạo, chỉ cần xoè đuôi cũng khiến hàng ngàn người phải ngước nhìn đầy ngưỡng mộ.
Và một lần nữa, hai người con gái ấy — vượt qua không gian, thời gian — lại gặp nhau.
---------------------------------
Sốp lười viết quá, ợ. Ai cho sốp động lực đi ạ. Sốp sẽ đặt mục tiêu là cứ 100 mắt xem của chap mới nhất thì sốp sẽ đăng chap tiếp theo nha
Và rồi...Tiếng máy ảnh. Tiếng người reo hò. Tiếng nhạc nền quen thuộc."Chào mừng đến buổi họp báo công bố chiến dịch tranh cử!"Diễm Hằng bàng hoàng mở mắt. Mọi thứ xung quanh không còn là đáy biển mà là ánh đèn flash chói lòa, phông nền in logo của một chiến dịch tranh cử phó tổng thống. Nàng đang đứng giữa sân khấu, tay giơ cao, vẫy chào như đã luyện tập cả ngàn lần.Một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh vỗ nhẹ vào lưng nàng: " Luật Sư Diễm Hằng, bài phát biểu sắp tới rồi."Luật sư?Diễm Hằng chợt hiểu ra. Đây lại là một thời không khác. Và nàng lại đang sống một cuộc đời hoàn toàn khác.Diễm Hằng không biết bằng cách nào mình đã có đủ dũng khí bước lên bục phát biểu, rồi nói một mạch toàn những cảm nghĩ về luật pháp quốc tế, chính trị vĩ mô, một thứ nàng chưa từng có ý định tìm hiểu.Sau buổi phát biểu, trong phòng làm việc sang trọng, Diễm Hằng ngồi trên ghế, cơ thể dường như kiệt sức sau những giờ căng thẳng. Những ký ức hỗn độn ùa về trong đầu nàng — hình ảnh nàng khổ cực học chính trị, luật pháp, tranh cử, cả những buổi họp nội bộ đầy căng thẳng cùng các nhân vật quyền lực.Cửa phòng khẽ mở, trợ lý bước vào, đưa cho nàng một tấm thẻ mỏng với ánh đèn phản chiếu."Thưa cố vấn, đây là vé mời dự buổi hòa nhạc. Ca sĩ chính là một nghệ sĩ âm nhạc trẻ đang rất được chú ý ở Việt Nam. Đây là dịp để gặp gỡ nhiều nhà lãnh đạo và đối tác chính trị của nước bạn. Sẽ hỗ trợ cho những dự định đối ngoại sắp tới của ngài." trợ lý nói, giọng đầy trách nhiệm.Diễm Hằng nhìn tấm vé, ánh mắt bừng tỉnh. "Sài Gòn?" Nàng thầm nghĩ, ngỡ ngàng trước sự thật rằng mình đang ở một vị trí cao hơn cả những gì cô từng mơ, cố vấn luật pháp cho tổng thống của Hoa Kỳ. Chính là nàngMặc dù không hứng thú lắm với âm nhạc, nhưng nàng hiểu rõ đây là cơ hội không thể bỏ qua, một cuộc gặp gỡ quan trọng với những nhân vật quyền lực trong chính trường. Máy bay hạ cánh xuống Sài Gòn. Ngay khi bước vào phòng VIP sang trọng, mọi thứ đã được sắp xếp chu đáo, người đưa đồ uống, âm thanh, ánh sáng... tất cả chỉ chờ cô gật đầu hay lắc đầu. Cảm giác quyền lực bao trùm lấy Diễm Hằng.Giữa hàng trăm ánh đèn, ánh mắt Diễm Hằng bỗng chợt dừng lại.
Người bước ra sân khấu — là Thanh Thảo.Trái tim nàng bùng nổ, lập tức bật dậy khỏi ghế, ánh mắt không rời khỏi người trên sân khấu."Phải chăng dù ở thời không nào, chúng ta cũng sẽ gặp nhau?" cô tự hỏi.Thanh Thảo cười nhẹ:" Mọi người đã sẵn sàng hát cùng Muộii chưa ạaaa" Giọng hát, tiếng guitar điện, sự tự tin trên sân khấu làm Diễm Hằng không thể rời mắt.Chị ấy vẫn giống như Thanh Thảo nàng từng biết, một Thanh Thảo có giọng hát ngọt ngào, biết đàn guitar. Nhưng người này toả sáng hơn, tự tin hơn, lớp trang điểm trên mặt khiến cô càng rực rỡ trên sân khấu. Nếu Thanh Thảo mà Diễm Hằng từng gặp là một đoá sen trắng, luôn nhẹ nhàng, mềm mỏng, thì Thanh Thảo ở nơi đây lại là một chú công cao ngạo, chỉ cần xoè đuôi cũng khiến hàng ngàn người phải ngước nhìn đầy ngưỡng mộ.
Và một lần nữa, hai người con gái ấy — vượt qua không gian, thời gian — lại gặp nhau.
---------------------------------
Sốp lười viết quá, ợ. Ai cho sốp động lực đi ạ. Sốp sẽ đặt mục tiêu là cứ 100 mắt xem của chap mới nhất thì sốp sẽ đăng chap tiếp theo nha