l'amour manqué ( Muoiimoon)
Chap 6
Những ngày sau đó sáng nào cũng có một con nhỏ đứng trước nhà Thanh Thảo bấm còi inh ỏi chờ chị đi chơi cùng. Lẽ ra cô nên thấy phiền, nhưng chẳng hiểu sao như có điều gì đó thôi thúc Thanh Thảo đến gần Diễm Hằng. Rất nhanh 1 tuần đã trôi qua.
Bình minh chạng vạng đổ xuống Đà Nẵng như được phủ một lớp màu vàng dịu. Những con sóng vỗ nhẹ vào bờ, và những tia nắng cuối cùng của ngày đang dần khuất sau dãy núi xa.Diễm Hằng và Thanh Thảo ngồi cạnh nhau, lưng tựa vào một tảng đá lớn, em dựa đầu lên vai chị. Không khí mát mẻ, thỉnh thoảng có vài cơn gió thoảng qua, mang theo mùi của biển và hơi ẩm của cát."Chị nhớ không, lần đầu chúng ta ra biển cùng nhau? Em đã đuổi theo chị. " – Diễm Hằng nhẹ nhàng phá vỡ không gian tĩnh lặng.Thanh Thảo cười khẽ, quay sang nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, không còn khuôn mặt khách sáo như ngày đầu."Đúng vậy, hôm đó chị còn thấy em quá ồn ào, có chút phiền. Nhưng chẳng hiểu sao chị lại cảm giác như chúng ta đã quen nhau cả trăm năm trước vậy. " Thanh Thảo nói.Diễm Hằng nghe thấy những lời này, ngực nàng thắt lại. "Chị luôn giữ khoảng cách với mọi người vậy sao?" Diễm Hằng hỏi, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt Thanh Thảo, hai tay nhẹ nhàng siết chặt trong tay cô.Thanh Thảo gật đầu "Chị có cảm giác chị luôn phải đi tìm một thứ gì đó, nhưng tìm mãi...tìm mãi vẫn không biết đó là gì, càng không thấy nó đâu. Nhưng từ lúc gặp em, chị lại cảm giác như chị đã tìm được thứ khiến mình trăn trở bấy lâu nay vậy."Không cần nói thêm gì nữa, Diễm Hằng chỉ nhẹ nhàng nhích lại gần hơn. Lúc này, những con sóng vẫn vỗ vào bờ, tiếng sóng như đệm cho những cảm xúc sâu lắng này. Diễm Hằng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Nàng hít một hơi thật sâu rồi cuối cùng, quay sang"Em yêu Thảo"Lời thổ lộ ấy như một làn sóng nhẹ nhàng, dần dần lan vào trái tim Thanh Thảo. Cô ngẩn người, rồi hai tay đặt lên má Diễm Hằng, đôi môi chạm nhẹ vào môi nàng. Nụ hôn đầu tiên của họ thật nhẹ nhàng và chỉ có hai người biết rằng trong khoảnh khắc này, thế giới xung quanh không còn quan trọng nữa. Chỉ có họ và bãi biển vắng lặng, cùng chút gió mơn man qua từng sợi tóc.Lúc này Thanh Thảo mới nhớ mình còn chiếc guitar bên cạnh, cô buông em ra, vẫn còn hơi ấm từ đôi môi ấy. Thanh Thảo khẽ cười:"Chị mới sáng tác một bài hát cho chúng ta, em muốn nghe không?" cô hỏiDiễm Hằng không đáp, chỉ gật nhẹ đầu.Thanh Thảo mỉm cười, rồi khẽ gẩy vài hợp âm đầu tiên. Những nốt nhạc nhẹ vang lên, hoà vào tiếng sóng vỗ. Cô bắt đầu hát:"Chị chắc chắn chị đã nói lời yêu em từ hàng trăm năm trướcChỉ là em đã quên đi, còn chị cũng không nhớ raĐi qua, lướt qua, nhưng chưa từng chạm mặt
Quay đầu, xoay người, vẫn là bỏ lỡ
Chị và em chưa từng cảm nhận được, việc chạm mặt nhau ở nơi đầu phố
Mẹ em không nói em nghe
Đụng phải người ta thì phải nói lời xin lỗiVốn hôm nay đang tốt đẹp
Người yêu đã bỏ lỡ rồi
Chị chắc chắn chị đã nói lời yêu em từ hàng trăm năm trướcChỉ là em đã quên đi, còn chị cũng không nhớ ra"Diễm Hằng ngồi đó, nghe, ánh mắt không rời khỏi Thanh Thảo. Mỗi nốt nhạc, mỗi lời hát như xuyên thẳng vào tim nàng." Thảo hát hay quá, sao giờ em mới biết. Lẽ ra chị nên làm ca sĩ mới đúng, sao lại làm phóng viên thế"Thanh Thảo cười, đặt đàn xuống bên cạnh, rồi quay lại ôm em: "Cho dù chúng ta có cách nhau 100 năm ánh sáng đi chăng nữa, thì chị vẫn sẽ luôn yêu em..."
Sáng hôm sau.Trên bãi biển, Thanh Thảo đang cầm micro, tay cầm tập tài liệu dày, trò chuyện cùng một đoàn du khách nước ngoài và nhóm cộng tác viên trẻ. Cô vẫn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc búi cao như bình thường. Hôm nay là ngày cô tác nghiệp tại biển – một phóng sự ngắn về các hoạt động bảo vệ môi trường ven biển sau cơn bão vừa qua.
Cách đó chỉ vài cây số, Diễm Hằng đang leo núi cùng gia đình - một chuyến dã ngoại đột xuất mẹ rủ cả nhà. Gió biển thổi lồng lộng, không khí trong lành. Nhưng trong lòng nàng, không hiểu sao lại có chút bất an.Chuông điện thoại đổ vang.Là Thanh Thảo."Chị đang ở biển nè." Giọng Thảo vang lên qua điện thoại, nhưng lần này không còn thoải mái như mọi khi. Có một sự căng thẳng len lỏi trong lời nói của cô." Chị phỏng vấn sao rồi, nay trời đẹp nên chắc biển xanh lắm nhỉ. Em nhớ biển quá.""Biển hôm nay cứ lạ lạ. Mực nước rút rất nhiều, lần đầu chị thấy cảnh này đó, chắc do chị ở Sài Gòn lâu quá." Thanh Thảo nói.Một nhịp im lặng chết người.
"Chị Thảo, mau chạy ra khỏi đó đi, mau lên" Hằng đứng trên đỉnh dốc, mắt dõi xuống phía biển.Thanh Thảo lúc này đã nhìn thấy con sóng lớn đang ập đến ngay sát bờ biển, cô biết mình không còn cơ hội chạy nữa rồi.
"Mun... chị xin lỗi, dù có phải chờ đợi 100 năm nữa, chị vẫn sẽ yêu em."
"Chạy đi Thảo! THẢO!!"Tín hiệu rít lên, rồi cắt hẳn.Diễm Hằng sững người. Đôi mắt mở to. Tay nàng siết chặt điện thoại.Từ nơi cao, nàng nhìn xuống. Một cơn sóng khổng lồ đang lao tới từ phía biển.Diễm Hằng lao đến mép vực, tay run lẩy bẩy bám lấy lan can. Con sóng ấy đã nhấn chìm cả một vùng đất ven biển...và cả người nàng yêu.Kết thúc rồi"Không... KHÔÔÔNG!!!" Hằng gào lên.Nàng đau đơn đổ sụp xuống nền đất, tay ôm lấy ngực không thể thở nổi. Nước mắt ồ ạt rơi xuống.Biển lại cướp đi người nàng yêu.Như mười năm trước — cũng chính vùng biển này — đã cướp mẹ nàng.Mắt Diễm Hằng nhòa đi, nàng thở gấp, hai tay ôm chặt đầu. Từng khoảnh khắc trong vài ngày vừa với Thanh Thảo hiện lên trong đầu nàng như một thước phim.
Mọi thứ quay cuồng, tiếng bố mẹ lo lắng, tiếng gió, tiếng Thanh Thảo văng vẳng bên tai.Rồi một khoảng đen của bóng tối nuốt chửng lấy nàng.
....
Trong cơn mê man, nàng nghe tiếng ai đó gọi tên mình."Diễm Hằng! Em nghe không? Cố lên, thở đi!""Mau, em ấy vẫn còn mạch yếu! Hô hấp nhân tạo!"Không khí ùa vào phổi, đột ngột như bị ai đó cố tình ấn đầu xuống nước rồi kéo nàng trở lại. Diễm Hằng ho sặc sụa, rồi mở bừng mắt.Xung quanh là biển. Nàng đang nằm trên một chiếc thuyền cứu hộ, thân thể run rẩy và ướt sũng. Nhóm người mặc áo đỏ in chữ "Cứu hộ" quây quanh nàng, một người còn đang giữ vai nàng thật chặt.Nhưng thứ duy nhất nàng để tâm tới... không phải là bản thân."Thanh Thảo đâu..."Giọng nàng khản đặc, run run."Chị ấy đâu rồi... Thanh Thảo đâu rồi?" — Diễm Hằng gần như gào lên, mắt hoảng loạn nhìn khắp thuyền."Cô ấy... là ai? Cô ấy có đi cùng em không?" – Một người cứu hộ hỏi lại, giọng thận trọng sợ còn người đuối nước phía dưới.Diễm Hằng vùng dậy, tim đập dồn dập: "Chị ấy đang ở dưới đó! Lúc con sóng tới! Chị ấy gọi điện cho em!""Bình tĩnh đã, em đang bị sốc sau khi bị nước cuốn. Những thí sinh khác đều trở về rồi, chỉ còn mình em thôi... trong danh sách cũng không có ai tên Thanh Thảo."Nhưng những lời ấy không lọt vào tai nàng.Nàng ôm lấy đầu, gào lên:" THẢO ƠI...ĐỪNG... ĐỪNG BỎ EM ..."
------------------------
Tự dưng toi lười ngang cạ nhà ới:)))) hẹ hẹ
Bình minh chạng vạng đổ xuống Đà Nẵng như được phủ một lớp màu vàng dịu. Những con sóng vỗ nhẹ vào bờ, và những tia nắng cuối cùng của ngày đang dần khuất sau dãy núi xa.Diễm Hằng và Thanh Thảo ngồi cạnh nhau, lưng tựa vào một tảng đá lớn, em dựa đầu lên vai chị. Không khí mát mẻ, thỉnh thoảng có vài cơn gió thoảng qua, mang theo mùi của biển và hơi ẩm của cát."Chị nhớ không, lần đầu chúng ta ra biển cùng nhau? Em đã đuổi theo chị. " – Diễm Hằng nhẹ nhàng phá vỡ không gian tĩnh lặng.Thanh Thảo cười khẽ, quay sang nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, không còn khuôn mặt khách sáo như ngày đầu."Đúng vậy, hôm đó chị còn thấy em quá ồn ào, có chút phiền. Nhưng chẳng hiểu sao chị lại cảm giác như chúng ta đã quen nhau cả trăm năm trước vậy. " Thanh Thảo nói.Diễm Hằng nghe thấy những lời này, ngực nàng thắt lại. "Chị luôn giữ khoảng cách với mọi người vậy sao?" Diễm Hằng hỏi, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt Thanh Thảo, hai tay nhẹ nhàng siết chặt trong tay cô.Thanh Thảo gật đầu "Chị có cảm giác chị luôn phải đi tìm một thứ gì đó, nhưng tìm mãi...tìm mãi vẫn không biết đó là gì, càng không thấy nó đâu. Nhưng từ lúc gặp em, chị lại cảm giác như chị đã tìm được thứ khiến mình trăn trở bấy lâu nay vậy."Không cần nói thêm gì nữa, Diễm Hằng chỉ nhẹ nhàng nhích lại gần hơn. Lúc này, những con sóng vẫn vỗ vào bờ, tiếng sóng như đệm cho những cảm xúc sâu lắng này. Diễm Hằng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Nàng hít một hơi thật sâu rồi cuối cùng, quay sang"Em yêu Thảo"Lời thổ lộ ấy như một làn sóng nhẹ nhàng, dần dần lan vào trái tim Thanh Thảo. Cô ngẩn người, rồi hai tay đặt lên má Diễm Hằng, đôi môi chạm nhẹ vào môi nàng. Nụ hôn đầu tiên của họ thật nhẹ nhàng và chỉ có hai người biết rằng trong khoảnh khắc này, thế giới xung quanh không còn quan trọng nữa. Chỉ có họ và bãi biển vắng lặng, cùng chút gió mơn man qua từng sợi tóc.Lúc này Thanh Thảo mới nhớ mình còn chiếc guitar bên cạnh, cô buông em ra, vẫn còn hơi ấm từ đôi môi ấy. Thanh Thảo khẽ cười:"Chị mới sáng tác một bài hát cho chúng ta, em muốn nghe không?" cô hỏiDiễm Hằng không đáp, chỉ gật nhẹ đầu.Thanh Thảo mỉm cười, rồi khẽ gẩy vài hợp âm đầu tiên. Những nốt nhạc nhẹ vang lên, hoà vào tiếng sóng vỗ. Cô bắt đầu hát:"Chị chắc chắn chị đã nói lời yêu em từ hàng trăm năm trướcChỉ là em đã quên đi, còn chị cũng không nhớ raĐi qua, lướt qua, nhưng chưa từng chạm mặt
Quay đầu, xoay người, vẫn là bỏ lỡ
Chị và em chưa từng cảm nhận được, việc chạm mặt nhau ở nơi đầu phố
Mẹ em không nói em nghe
Đụng phải người ta thì phải nói lời xin lỗiVốn hôm nay đang tốt đẹp
Người yêu đã bỏ lỡ rồi
Chị chắc chắn chị đã nói lời yêu em từ hàng trăm năm trướcChỉ là em đã quên đi, còn chị cũng không nhớ ra"Diễm Hằng ngồi đó, nghe, ánh mắt không rời khỏi Thanh Thảo. Mỗi nốt nhạc, mỗi lời hát như xuyên thẳng vào tim nàng." Thảo hát hay quá, sao giờ em mới biết. Lẽ ra chị nên làm ca sĩ mới đúng, sao lại làm phóng viên thế"Thanh Thảo cười, đặt đàn xuống bên cạnh, rồi quay lại ôm em: "Cho dù chúng ta có cách nhau 100 năm ánh sáng đi chăng nữa, thì chị vẫn sẽ luôn yêu em..."
Sáng hôm sau.Trên bãi biển, Thanh Thảo đang cầm micro, tay cầm tập tài liệu dày, trò chuyện cùng một đoàn du khách nước ngoài và nhóm cộng tác viên trẻ. Cô vẫn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc búi cao như bình thường. Hôm nay là ngày cô tác nghiệp tại biển – một phóng sự ngắn về các hoạt động bảo vệ môi trường ven biển sau cơn bão vừa qua.
Cách đó chỉ vài cây số, Diễm Hằng đang leo núi cùng gia đình - một chuyến dã ngoại đột xuất mẹ rủ cả nhà. Gió biển thổi lồng lộng, không khí trong lành. Nhưng trong lòng nàng, không hiểu sao lại có chút bất an.Chuông điện thoại đổ vang.Là Thanh Thảo."Chị đang ở biển nè." Giọng Thảo vang lên qua điện thoại, nhưng lần này không còn thoải mái như mọi khi. Có một sự căng thẳng len lỏi trong lời nói của cô." Chị phỏng vấn sao rồi, nay trời đẹp nên chắc biển xanh lắm nhỉ. Em nhớ biển quá.""Biển hôm nay cứ lạ lạ. Mực nước rút rất nhiều, lần đầu chị thấy cảnh này đó, chắc do chị ở Sài Gòn lâu quá." Thanh Thảo nói.Một nhịp im lặng chết người.
"Chị Thảo, mau chạy ra khỏi đó đi, mau lên" Hằng đứng trên đỉnh dốc, mắt dõi xuống phía biển.Thanh Thảo lúc này đã nhìn thấy con sóng lớn đang ập đến ngay sát bờ biển, cô biết mình không còn cơ hội chạy nữa rồi.
"Mun... chị xin lỗi, dù có phải chờ đợi 100 năm nữa, chị vẫn sẽ yêu em."
"Chạy đi Thảo! THẢO!!"Tín hiệu rít lên, rồi cắt hẳn.Diễm Hằng sững người. Đôi mắt mở to. Tay nàng siết chặt điện thoại.Từ nơi cao, nàng nhìn xuống. Một cơn sóng khổng lồ đang lao tới từ phía biển.Diễm Hằng lao đến mép vực, tay run lẩy bẩy bám lấy lan can. Con sóng ấy đã nhấn chìm cả một vùng đất ven biển...và cả người nàng yêu.Kết thúc rồi"Không... KHÔÔÔNG!!!" Hằng gào lên.Nàng đau đơn đổ sụp xuống nền đất, tay ôm lấy ngực không thể thở nổi. Nước mắt ồ ạt rơi xuống.Biển lại cướp đi người nàng yêu.Như mười năm trước — cũng chính vùng biển này — đã cướp mẹ nàng.Mắt Diễm Hằng nhòa đi, nàng thở gấp, hai tay ôm chặt đầu. Từng khoảnh khắc trong vài ngày vừa với Thanh Thảo hiện lên trong đầu nàng như một thước phim.
Mọi thứ quay cuồng, tiếng bố mẹ lo lắng, tiếng gió, tiếng Thanh Thảo văng vẳng bên tai.Rồi một khoảng đen của bóng tối nuốt chửng lấy nàng.
....
Trong cơn mê man, nàng nghe tiếng ai đó gọi tên mình."Diễm Hằng! Em nghe không? Cố lên, thở đi!""Mau, em ấy vẫn còn mạch yếu! Hô hấp nhân tạo!"Không khí ùa vào phổi, đột ngột như bị ai đó cố tình ấn đầu xuống nước rồi kéo nàng trở lại. Diễm Hằng ho sặc sụa, rồi mở bừng mắt.Xung quanh là biển. Nàng đang nằm trên một chiếc thuyền cứu hộ, thân thể run rẩy và ướt sũng. Nhóm người mặc áo đỏ in chữ "Cứu hộ" quây quanh nàng, một người còn đang giữ vai nàng thật chặt.Nhưng thứ duy nhất nàng để tâm tới... không phải là bản thân."Thanh Thảo đâu..."Giọng nàng khản đặc, run run."Chị ấy đâu rồi... Thanh Thảo đâu rồi?" — Diễm Hằng gần như gào lên, mắt hoảng loạn nhìn khắp thuyền."Cô ấy... là ai? Cô ấy có đi cùng em không?" – Một người cứu hộ hỏi lại, giọng thận trọng sợ còn người đuối nước phía dưới.Diễm Hằng vùng dậy, tim đập dồn dập: "Chị ấy đang ở dưới đó! Lúc con sóng tới! Chị ấy gọi điện cho em!""Bình tĩnh đã, em đang bị sốc sau khi bị nước cuốn. Những thí sinh khác đều trở về rồi, chỉ còn mình em thôi... trong danh sách cũng không có ai tên Thanh Thảo."Nhưng những lời ấy không lọt vào tai nàng.Nàng ôm lấy đầu, gào lên:" THẢO ƠI...ĐỪNG... ĐỪNG BỎ EM ..."
------------------------
Tự dưng toi lười ngang cạ nhà ới:)))) hẹ hẹ