l'amour manqué ( Muoiimoon)

Chap 5




Tiệm bánh về khuya vắng hẳn.
Diễm Hằng rửa tay xong, lau khô và bước ra sau nhà bếp. Căn bếp ấm như một chiếc kén quen thuộc, ánh đèn vàng dịu phủ lên bức tường màu ngà bao bọc lấy cả thân ảnh mẹ nàng, trên bàn là rổ trái cây vừa được rửa sạch, vài trái ổi trắng, xoài tượng và nải chuối còn non. 

Mẹ đang ngồi tỉ mẩn gọt ổi, bàn tay ấy vẫn như xưa, động tác đều đặn không thay đổi. Trên TV đang chiếu lại bản tin thời sự sáng nay mẹ bỏ lỡ. 

Diễm Hằng đứng yên một lúc lâu.

Nhìn từ góc này, mẹ trông nhỏ bé hơn nàng nhớ, tóc đã bạc nhiều hơn, nhưng bờ vai vẫn gầy gầy như ngày nàng còn bé.

Một nỗi xúc động dâng lên, cảm giác bỗng như nỗi đau đớn, dặt vặt suốt 10 năm đang dần tan ra trong đáy lòng Diễm Hằng.

"Mẹ..." – nàng cất tiếng, khẽ như gió lướt qua song cửa.

"Sao thế, định xin tiền hả?" – mẹ không ngẩng đầu, vẫn tập trung vào đường gọt ổi.

"Con..."

"Con lại làm gì sai nữa hả?" – mẹ cười nhẹ, liếc mắt nhìn nàng.

"Không. Con chỉ muốn nói... con yêu mẹ, con yêu mẹ rất nhiều."

Lưỡi dao khựng lại giữa trái ổi. Mẹ ngước lên, lần này ánh mắt bà có gì đó khác đi.

"...Sao hôm nay nói chuyện kỳ cục vậy?" – mẹ hỏi, nửa cười nửa lo.

"Không có gì đâu. Con chỉ nghĩ... lỡ một ngày nào đó con không còn ở đây, hay không nói được nữa, thì mẹ phải nhớ nha... rằng con thương mẹ lắm. Thật sự rất nhiều...con bày tỏ kém quá, chả biết nói gì ngoài mấy câu vô nghĩa đó."

Mẹ đặt trái ổi xuống. Bà bước lại gần, ôm lấy Hằng vào lòng, mắt đã rớm lệ, chính mình cũng chẳng hiểu sao lại thấy đau lòng hơn là vui trước câu nói này. Tay mẹ vẫn mùi xà phòng dịu nhẹ, mùi bột mì và cả mùi biển cả nữa  – thứ mùi mà cả đời này, Hằng không thể quên.

"Con là con gái của mẹ, sao nói yêu mẹ lại là mấy lời vô nghĩa được. Mẹ biết Mun của mẹ lúc nào cũng yêu mẹ, thương mẹ, mẹ biết chứ, mẹ cảm nhận được chứ. Mẹ cũng yêu con, nhiều lắm...nếu có kiếp sau mẹ vẫn muốn làm mẹ của Mun, mẹ nói thật đấy." – mẹ thì thầm.

Nước mắt nàng cứ rơi lã chã, thấm vào bờ vai áo cũ của mẹ, tiếng nấc dần to hơn. 

10 năm, đã 10 năm rồi Diễm Hằng không còn cảm nhận được hơi ấm này. Nàng nhớ lắm, nhớ mẹ lắm...




Hôm sau, trời trong như ngọc.

 Diễm Hằng mặt dày tới rủ con gái nhà người ta đi chơi dù mới chỉ quen hôm qua. Mà chẳng hiểu sao Thanh Thảo lại chịu đi cùng với con nhóc kém mình một tuổi này

 "Để em dẫn chị đi mấy chỗ hồi nhỏ em hay trốn học hồi nhỏ nha!" 

Cả hai đèo nhau trên chiếc cúp, chạy ra chợ đêm. 

Đà Nẵng về đêm nhộn nhịp lắm.
Dưới ánh đèn rải khắp những con phố ven sông Hàn, thành phố như được khoác một chiếc áo rực rỡ nhưng lại không quá phô trương. Tiếng xe cộ rì rào, tiếng cười nói của những nhóm bạn trẻ, những cặp tình nhân tay trong tay tản bộ dọc bờ sông, thi thoảng ghé vào hàng quán nhỏ bên đường để uống ly nước mía mát lạnh hay cắn miếng bánh tráng nướng giòn rụm.

Đà Nẵng về đêm không ồn ào kiểu Sài Gòn, cũng chẳng trầm lặng như Hội An. Nó vừa đủ sôi động để thấy mình đang sống, lại vừa đủ dịu dàng để thấy lòng mình được lắng xuống. Ở một khoảnh khắc nào đó, người ta có thể quên đi mọi phiền muộn, chỉ muốn nắm tay một ai đó, đi mãi trong đêm không cần biết mai ra sao.

"Chị ăn thử món này chưa?" – Diễm Hằng kéo Thanh Thảo tới xe cá viên chiên.
"Chưa, chị ít ăn mấy món này, nhưng nhìn hấp dẫn đó."
"Ngon lắm, em ăn từ hồi tiểu học. Ăn cái này là biết em lớn lên ở đâu luôn."

Hai người vừa ăn vừa đi dọc chợ, tay cầm ly nước mía, thỉnh thoảng còn đút cá viên cho nhau như hai đứa trẻ. Ở một gian hàng nhỏ cuối chợ, họ mua một đôi vòng tay vải thổ cẩm, rồi ghé quầy chụp ảnh lấy liền. Tấm ảnh in ra hơi mờ, nhưng nụ cười của cả hai lại rõ hơn bất cứ điều gì.

"Lần đầu tiên chị cười như vậy trong ảnh đó, trước giờ chị ít cười lắm. " Thanh Thảo nói, nghiêng đầu nhìn Diễm Hằng.

"Mới hai ngày thôi mà em đã trộm được nụ cười của chị rồi. thấy em giỏi không." Diễm Hằng vênh mặt tự hào.

Thanh Thảo không đáp, chỉ cảm thán:

" Đà Nẵng về đêm hoá ra lại đẹp tới vậy, trước giờ chị chỉ về đây khi họ hàng cần, được vài ngày rồi lại đi nên chưa từng để ý kĩ nơi này."

" Đà Nẵng đẹp thật...nhưng càng đẹp hơn khi có chị" Diễm Hằng nhìn người bên cạnh chăm chú

Thanh Thảo nhận ra ánh mắt ấy, nhưng không quay đầu sang. 

Cô lại chợt cảm thấy bản thân mình dường như đã nhìn ánh mắt này hàng ngàn lần rồi, dù mới chỉ gặp nhau 2 ngày.


Sáng hôm sau, Diễm Hằng lại tiếp tục mặt dày tới tận nhà Thanh Thảo rủ con gái nhà người ta ra biển, và bằng một cách nào đấy Thanh Thảo lại không thấy con bé này phiền dù trước đây bản thân rất ghét ra ngoài những ngày nắng.

Đi qua lớp cát vàng ấm dưới chân, cả hai cảm nhận được mùi mặn của biển đang tản ra trong không khí. Diễm Hằng mang theo hai lon nước dừa, một túi xôi gấc mẹ gói sẵn, và một tấm bạt nhỏ trải dưới bóng dừa.

Cả hai nằm đó, đầu gối đầu, nói những chuyện vớ vẩn – về tuổi thơ, về lần đầu yêu, về cuộc sống ở thủ đô.

"Chị từng nghĩ nếu yêu ai thật lòng, sẽ dẫn người đó ra biển trước." Thanh Thảo nói, giọng nhỏ xíu như sóng vỗ bờ.

"Sao lại là biển?"

"Vì biển giữ bí mật giỏi lắm. Không hỏi, không phán xét. Chỉ lắng nghe."

Diễm Hằng cười, quay đầu sang nhìn Thanh Thảo:

"Vậy em là người đầu tiên?"

"Ừm..."

Giữa trưa nắng gắt, nhưng Diễm Hằng vẫn tìm mọi cách kéo Thanh Thảo xuống biển. Cả hai đeo ống thở, chân vịt rồi nắm tay nhau, ngụp xuống mặt nước mát lạnh. 

Diễm Hằng chạm tay qua từng đàn cá nhỏ, san hô rực rỡ, ánh nắng chiếu xuyên qua tạo thành những vệt sáng lung linh như mảnh gương.

Tình yêu với biển của nàng có thể sánh ngang với tình cảm gia đình, biển đã gắn bó với Diễm Hằng từ khi nàng mới lọt lòng. Khi buồn, biển là nơi nàng tìm đến, khi vui biển cũng vẫn là nơi nàng tìm đến. 


Chương trước Chương tiếp
Loading...