l'amour manqué ( Muoiimoon)
Chap 2
Bên ngoài cửa sổ tàu không gian, Mặt Trời rực rỡ cháy sáng dữ dội. Thanh Thảo đứng lặng, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào cơn lốc bức xạ đang vần vũ xung quanh con tàu."Thảo, hệ thống chắn bức xạ không chịu nổi nữa. Mức ion hóa đã vượt mức cho phép." – giọng của trưởng nhóm, Trung tá Morita, vang lên trong khoang chỉ huy.Cả đội sáu người im lặng. Không ai muốn nói điều mà tất cả đều hiểu: họ đang mắc kẹt ngoài không gian, có thể sẽ chết vì bị thiêu cháy, và cũng có thể chết vì thiếu oxy.Những giờ sau đó là một chuỗi thử nghiệm tuyệt vọng: tái cấu trúc mạch điều hướng, kích hoạt lớp cách nhiệt phụ, dùng cả các bản hướng dẫn từ NASA và ESA. Không có gì hiệu quả. Con tàu sắp vỡ vụn vì năng lượng quá tải."Chúng ta có tàu cứu hộ." – Kỹ sư trưởng Leon nói, giọng khô khốc. "Nhưng bức xạ đã phá huỷ hệ thống oxy của cả con tàu...bao gồm cả tàu cứu hộ, nếu dùng hết bình oxy trong tàu...cũng chỉ đủ cho 1 người rời đi thôi."Một lần nữa, im lặng lại bao trùm. Mắt mọi người đều hướng về Thanh Thảo – người trẻ nhất, nhưng là người đã đóng góp phần lớn cho thiết kế lớp vỏ chắn bức xạ của chính con tàu này. Không ai lên tiếng, nhưng tất cả đều hiểu: họ muốn Thảo sống. Cô là hy vọng."Không" Thanh Thảo nói"Tôi sẽ ở lại.""Cô đang nói cái gì vậy?" – Morita trừng mắt."Nghe tôi nói. Tôi sẽ ra ngoài tàu, dùng bộ đồ EVA và mở lại khoá điều chỉnh. Tôi có thể giúp tàu hoạt động ổn định thêm vài giờ... thời gian đủ để các anh rời đi."Leon lao tới: "Điên à? Cô ra ngoài trong tình trạng này là tự sát!""Thì sao? Chỉ có tôi mới sửa được hệ thống bức xạ của con tàu. Nếu tôi không làm, tất cả chúng ta sẽ chết. Nếu tôi làm... ít nhất 5 người sẽ sống. Hoặc thậm chí chúng ta đều có thể trở về an toàn."Không ai phản bác. Đúng, nếu cô ấy ở đây, cả 6 sẽ không còn hi vọng nào cả.Biết đâu...Phòng chứa đồ EVA vang lên tiếng kim loại va chạm khi Thanh Thảo siết lại khoá an toàn bộ đồ phi hành gia. Cô gắn chặt ống dẫn khí, kiểm tra hệ thống liên lạc, rồi quay lại nhìn cả nhóm. Có thể đây sẽ là lần cuối cùng cô có thể nhìn thấy họ."Thảo..." – Morita ngập ngừng. " Tôi cần cô, chúng tôi đều cần cô. Nên cô phải sống sót, đây là mệnh lệnh."Cô chỉ cười. Không dám đáp lại.Thanh Thảo bước ra ngoài không gian, Mặt Trời bùng cháy sau lưng như muốn nuốt chửng cô, thân hình vốn cao lớn so với trung bình phụ nữ Việt Nam khi đứng trước mặt trời rốt cuộc cũng chỉ như con kiến mà thôi. Cô trôi giữa khoảng không, cố gắng giữ thăng bằng, tay bám chặt vào lớp thép nóng rực của tàu. Cố gắng sửa lại hệ thống chính mình đã tự nghiên cứu suốt 15 năm."Hệ thống đang khởi động lại... Giữ nguyên vị trí, Thảo. Tốt lắm!" – tiếng Leon reo lên qua bộ đàm.Nhưng chưa đầy 3 phút sau, một âm thanh chói tai vang lên."Kẹt dây rồi! Dây nối đang bị xoắn lại ở chốt 3B!"Thảo giật mình. Cô kéo dây, vặn người, cố hết sức để gỡ phần dây đang vướng. Mồ hôi tuôn trong bộ đồ kín mít. Cô thở dốc."Không được! Tôi không thể quay lại!""Thảo, bình tĩnh!" – Leon hét lên.Cô nhắm mắt vài giây, rồi mở ra – đầy cương quyết:"Tôi sẽ tháo khóa. Tôi sẽ dùng động năng còn lại để đẩy về tàu.""Thảo, không! Đừng làm liều!""Còn cách nào khác sao?"Không ai trả lời.Cô bấm nút. Dây nối bật khỏi móc gài. Cơ thể cô bật lùi lại, lơ lửng giữa không gian. Một giâyHai giây Cô chạm gần đến tàu..."Gần rồi!" – Morita hét lên. "Chúng tôi thấy cô rồi!"Nhưng rồi... một tiếng "tách" nhỏ vang lên. Mọi người lặng người nhìn trên màn hình: dây cứu hộ chính – sợi cuối cùng giữ cô với con tàu – đã đứt."Không..." – Leon thì thào, người run lên.Thanh Thảo trôi ra xa, từng chút một. Cô vùng vẫy, đạp chân, cố hướng về phía tàu... nhưng vô ích.Bình oxy: 9%"Thảo! Nói gì đi!" – Morita gần như gào lên.Cô hít một hơi dài. "Được sống cùng các anh, tôi rất biết ơn...Hình như chưa từng có ai được nhìn trái đất từ góc nhìn này, tôi đúng là may mắn thật đấy."Nói xong cô còn bật cười khanh khách."Thảo đừng nói nữa, hãy giữ sức đi, tiết kiệm oxy." Leon nấc lên"Thôi nào Leon, chúng ta đều biết kết quả rồi mà. Các anh suốt ngày trêu tôi phụ nữ làm nghề này sẽ không tìm được bạn trai nhỉ. Thực ra trong tim tôi luôn có một người. 10 năm rồi chúng tôi không gặp nhau, tôi cũng mất liên lạc với em ấy, nhưng tôi chưa từng quên em ấy. Có lẽ tiếc nuối duy nhất là không thể gặp lại em ấy lần nữa... Cảm ơn anh anh rất nhiều, các anh là những đồng đội tuyệt nhất trong đời tôi. Tôi không hối hận vì quyết định này của mình...à mà nhớ ghi lại tên tôi lên báo đấy nhé, tôi còn muốn....""Chúng tôi sẽ quay lại! Sẽ cứu cô! Thảo, đừng im lặng." Leon gào lên trong tuyệt vọng, anh đang tận mắt nhìn người đồng đội, người anh ta coi như em gái anh ta yêu thương nhất đang dần lịm đi, mà bản thân lại vô lực không thể làm gì.Tất cả chìm vào im lặng.Có lẽ vì thiếu oxy, cô lại mơ hồ thấy một luồng ánh sáng trước mặt mình. Thanh Thảo muốn đưa tay chạm lấy, nhưng cô chẳng còn chút sức lực nào.
Một giọt nước mắt trôi trong mũ bảo hộ. Cô nhắm mắt.-----------------------------
Cả nhà muốn chọn lịch đăng chap hong ạ