l'amour manqué ( Muoiimoon)
Chap 1
Liệu ở một thời không khác, chúng ta có từng yêu nhau không?
Edinburgh. Một buổi sáng đầu đông.
Tuyết lặng lẽ rơi trên con phố lát đá xám lạnh. Những chiếc xe phủ lớp sương mỏng, từng đợt gió lạnh cắt qua không khí thôi thúc mọi người tìm một nơi để dừng chân. Trong một quán bánh mì đông đúc nơi góc phố Brooklyn, một cô gái trẻ ngồi đối diện người đàn ông trung niên đã bắt đầu già trước tuổi. Mười năm trước, họ rời khỏi Việt Nam sau cái chết đột ngột của mẹ nàng trong một tai nạn lặn biển. Hai người không dám ở lại, vì sợ mình không thể thoát khỏi nỗi đau cứ dằng xé ấy. Kể từ ngày đó, ông vùi mình trong công việc, mở một tiệm bánh nhỏ giữa thành phố, và âm thầm nuôi con gái lớn lên giữa tuyết trắng. Nhưng không ngờ tiệm bánh Việt ấy lại gây được tiếng vang lớn ở Edinburgh, và giờ hai người có thể sống trong một căn hộ lớn ở giữa thành phố xa hoa đầy nhộn nhịp này...Diễm Hằng hơi ngần ngại lên tiếng trước:" Ba, con...sẽ về Việt Nam cuối tuần này. Họ tổ chức giải lặn ở Đà Nẵng."" Con có từng nghĩ, nếu mất đi con, thì ba sẽ sống như thế nào không? Tại sao cứ phải cố chấp như vậy hả Hằng? Biển đã cướp đi mẹ con rồi, cướp đi tất cả mọi thứ của ba, giờ ba chỉ còn con thôi..."" Ba à...mong ba hãy hiểu cho đam mê của con. Cũng đã 10 năm rồi, con không thấy lại biển."Ông bất lực thở dài, quay đầu nhìn ra đường phố bên ngoài, cố giấu đi những giọt nước mắt đang rơi. Ông vẫn nhớ lần cuối bản thân khóc là 10 năm trước, khi biết vợ mình mất tích, ông chỉ khóc đúng 1 lần, và từ đó cảm xúc của ông như bị chai sần. Nhưng nỗi ám ảnh đó vẫn chôn sâu ở một góc nào đó trong trái tim ông, và hôm nay nó được chính con gái mình đào lên.Ông không thể ngăn cản. Con bé đã lớn rồi.
Cũng như ngày xưa, ông không thể ngăn vợ mình ra biển buổi sáng hôm đó. Căn nhà cũ vẫn đứng đó, như thể thời gian đã ngủ quên, trơ trọi giữa ánh nắng miền Trung gay gắt.
Những khung ảnh mờ màu, chiếc bàn ăn phủ bụi, đôi giày mẹ nàng vẫn để trong tủ hôm đi lặn – tất cả vẫn còn. Đúng vậy, hai người rời đi chỉ mang theo chút quần áo cùng ít kinh phí đủ để ra nước ngoài. Họ không muốn tiếp tục đau buồn với những kí ức về mẹ và vợ mình. Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại truyền đến:" Con đã tới nơi chưa?"" Rồi ạ, con vừa bước vào nhà"" Căn nhà...vẫn vậy chứ"" Vâng, tất cả mọi thứ...cứ ngỡ như mới ngày hôm qua...thi xong con sẽ lập tức trở về"" Thi xong hãy lập tức báo cho ba biết, nhé"" Vâng, ba nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, con chào ba"Diễm Hằng đứng rất lâu bên khung cửa sổ hướng ra biển. Sóng vẫn vỗ. Biển vẫn vậy.
Tất cả dường như chẳng hề đổi thay so với 10 năm trước.Mọi thứ quá yên tĩnh, nơi nàng ở vốn không có nhiều người qua lại, khi xưa mở tiệm bánh cũng chỉ toàn hàng xóm thân quen lui tới. Nếu không phải người thích tò mò, tìm hiểu, thì chắc chẳng thể nào nghĩ, sâu bên trong một con ngõ lại có tiệm bánh mì ngon tới vậy.Diễm Hằng quyết định bật chiếc tivi cũ, để tiếng động lấp đầy khoảng trống.Vô tình nàng thấy một bức ảnh đặt ngay ngắn trên TV, căn nhà đã 10 năm không ai sống, tại sao bức ảnh này lại không hề bụi bẩn hay hoen vàng chứ, và tại sao Diễm Hằng lại không có kí ức nào về bức ảnh này, dù nhân vật trong ảnh chính là nàng. Là ai đã chụp bức ảnh này? Bản tin đặc biệt chiếu trực tiếp từ trung tâm vũ trụ.
Cô không chú ý. Cho đến khi cái tên vang lên: Hồ Võ Thanh Thảo.Cô ngẩng lên.Một người phụ nữ trẻ, vậy mà lại có thể trở thành phi hành gia làm việc tại NASA, còn là nhóm người đầu tiên thực hiện nhiệm vụ tiếp cận gần Mặt Trời nhất trong lịch sử.Diễm Hằng không quen cô. Nhưng ở khoảnh khắc ấy, nàng chợt cảm thấy cô gái này lại chính là mục đích mình đến với thế giới này.