l'amour manqué ( Muoiimoon)
Chap 12
Tiếng "tít tít" cứ văng vẳng đều đều bên tai.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi.
Ánh sáng trắng chói, rọi vào mi mắt nhòe nước.Diễm Hằng mở mắt.Trần nhà trắng.
Ống truyền dịch.
Màn hình tim mạch nhấp nháy.
Và bên cạnh, một cô gái mặc áo blouse trắng đang lập tức đứng bật dậy."Bệnh nhân tỉnh rồi!" y tá gọi to.
Ngay lập tức, một bác sĩ bước vào.
Diễm Hằng chết lặng.
"Chị...?" nàng lắp bắp.Nhưng Thanh Thảo chỉ bình tĩnh tiến đến, mở đèn chiếu vào mắt nàng.Diễm Hằng tròn mắt nhìn người trước mặt, đầu óc ong ong.Thanh Thảo ghi nhanh vài dòng vào hồ sơ rồi dặn dò."Cô đã tỉnh lại. Đó là điều tốt, nhưng đi lại nhiều."Sau đó, cô quay đi. Không nhìn lại.Diễm Hằng nằm yên, trời đất quay cuồng.Y tá đến bên giường, dịu dàng nói:
" Hằng còn nhớ chị không, chị là Phương Lan, hãy nhớ kĩ tên chị nhé. Em đừng lo lắng quá. Cứ nghỉ ngơi, chị sẽ chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho em."Khi y tá rời khỏi, Diễm Hằng lập tức ngồi dậy.
Bước chân còn yếu, nàng rón rén ra hành lang, nhìn từng cánh cửa đánh số mà lòng nặng trĩu.
Ai cũng nhìn nàng với ánh mắt thương cảm một cách kì lạ. Như thể... nàng không phải bệnh nhân bình thường.Nàng đi tới cuối hành lang. Dừng lại trước cánh cửa có tấm bảng:
"Bác sĩ T. Thảo – Chuyên khoa Tâm thần."Tim nàng đập mạnh, bốn chữ chuyên khoa tâm thần cứ dồn dập bên tai như thể trong tâm trí nàng vẫn còn một người nữa tồn tại.Vừa lúc hé cửa kính ra, nàng nghe thấy tiếng nói sau tấm rèm trắng trong phòng.Một bác sĩ nam nghiêm trọng nói:"Trường hợp này rất hiếm. Cô ấy bị rối loạn phân ly thực tại, cố chấp sống trong một thế giới tưởng tượng và hôn mê suốt 1 năm, đây đã là lần thứ 2 cô ấy chìm vào hôn mê lâu tới vậy rồi."Rồi một giọng nữ tiếp lời, nàng nhận ra ngay là ai:"Lần này tỉnh dậy, biểu hiện cảm xúc có vẻ ổn định hơn. Nhưng chưa thể chắc chắn được điều gì. Phải theo dõi thêm. Tôi sẽ tiến hành trị liệu tâm lý để phân tích những ảo ảnh cô ấy đã trải qua trong mơ."
Diễm Hằng đứng chết trân sau cánh cửa, người lạnh đi.
"Nếu may mắn, cô ấy sẽ dần phục hồi. Nếu không... có thể sẽ chìm trở lại vào thế giới cô ấy tự nghĩ ra. Thanh Thảo, em phải hết sức cẩn thận, đừng nói gì gây sốc cho Diễm Hằng."Thế giới đó...có phải...Chiếc võng, đất ẩm trong hầm tối.Cái hôn trên bờ cát vàng.Chuyến đi tới Hoa Kỳ.Tiếng súng, tiếng biển, lời yêu giữa ranh giới sống chết...Đều không có thật sao?
Diễm Hằng lùi lại.
Cửa kính phản chiếu khuôn mặt nàng – hốc hác, nhợt nhạt, đôi mắt đỏ như máu.Nàng không biết mình là ai.
Không biết đâu là thật.
Diễm Hằng vô thần bước đi chậm rãi qua hành lang dài, từng bước chân như kéo theo cả tảng đá nặng trĩu kìm lấy trái tim nàng. Tất cả những gì nàng từng tin tưởng, từng yêu thương bỗng chốc tan biến. Cái chết, tình yêu, sự phản bội... mọi thứ giờ như một giấc mơ chẳng thể phân biệt thật giả.Ký ức về những lần "rơi" qua các thời không cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. Mỗi lần gần như tuyệt vọng nhất, nàng đều tìm cách thoát khỏi thực tại và bước sang một thế giới khác, và sống một cuộc đời khác. Nhưng liệu đó có phải là sự thật? Hay chỉ là ảo tưởng của một người đã sống trong mơ ảo quá lâu?Nàng hướng lên sân thượng của bệnh viện. Đêm nay, Diễm Hằng muốn kết thúc tất cả. Gió đêm lạnh vờn qua từng sợi tóc nhưng nàng vẫn đứng vắt vẻo trên lan can. Trong đầu, một suy nghĩ ập đến: nếu cái chết thực sự có thể đưa nàng trở về với thời không vốn thuộc về mình thì nàng sẽ không chần chừ mà nhảy xuống từ đây.Bất chợt, tiếng chân vội vã vang lên từ phía sau. Y tá đi qua hành lang không thấy nàng đâu, nên đã lập tức báo lại cho Thanh Thảo. Chỉ trong chốc lát cả bệnh viên xôn xao, mọi người hoảng loạn chạy lên sân thượng.Diễm Hằng đứng đó, ngước mắt lên trời.
"HẰNG, EM BÌNH TĨNH, XUỐNG ĐÂY VỚI TÔI!"Nàng quay người lại, nhìn thấy Thanh Thảo chỉ cách đó vài bước chân đang cầu xin mình."Em nghe hết rồi... những lời chị nói trong phòng. Nếu cái chết có thể đưa em về nhà, em sẽ chọn nó."Thanh Thảo bước gần hơn, dịu giọng xuống như muốn vỗ về Diễm Hằng:
"Em xuống đây, chị đưa em về nhà. Xuống đây, chị ôm em."Hai người cứ thế đứng lặng thinh nhìn nhau, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Diễm Hằng lại là người quay đi trước:
"Em không còn thấy tình yêu trong mắt chị."
Rồi nàng buông tay khỏi lan can và rơi xuống...
...Thân thể của nàng không hề cảm nhận được đau đớn như trong tưởng tượng, rơi từ độ cao tới 5 tầng nhưng Diễm Hằng vẫn ý thức được - nàng chưa chết. Tấm nệm hơi được đặt sẵn đang phập phồng dưới thân nàng, Thanh Thảo đã gọi đội cứu hộ từ lúc vừa nghe y tá báo Diễm Hằng biến mất. Nước mắt cứ thế trào ra, nàng không muốn kêu lên, cũng chẳng buồn thở mạnh, chỉ nằm đó, bất động. Ánh mắt Diễm Hằng vô hồn như thể chỉ còn là một khoảng trống kéo dài, nhìn thẳng lên trời, nàng thấy tay của Thanh Thảo dừng lại giữa không trung, có lẽ chị ấy thực sự muốn kéo nàng lại.Nàng mặc cho nhân viên cứu hộ lao đến, nhấc mình lên khỏi tấm nệm. Những tiếng la thất thanh, tiếng xì xào, và cả những chiếc điện thoại đang giơ lên cứ mơ hồ lùng bùng bên tai. Trước khi được đưa vào phòng cấp cứu, Diễm Hằng bắt gặp một bóng hình đang vội vã chạy theo. Nàng vô thức cố níu cho mí mắt mở thêm chút nữa.Rồi mọi thứ xung quanh bắt đầu nhòe đi, mọi thứ nhòa lẫn như tan trong nước mắt.--------------------------------------------------Nhân ngày otp nổ giữa đêm trên livestream thì t quyết định sẽ nhờn và ra truyện tiếp:)))))