l'amour manqué ( Muoiimoon)
Chap 10
Sau khi vết thương đã được kiểm tra, đội trưởng đơn vị bước vào.Ông ngó nàng từ đầu tới chân một lượt rồi hỏi:"Út Khờ, mày muốn đi coi mặt cái đứa đã bắn mày không? Tụi tao bắt được nó lúc đang chạy trốn, đang giữ ở ngoài lán.""Dạ chú sáu"
Bên ngoài lán, giữa ánh đèn dầu lờ mờ, một người đang bị trùm kín đầu bằng túi vải đen, hai tay bị trói ngược ra đằng sau, ngồi lọt thỏm giữa vòng người vây quanh.Chỉ cần nhìn thoáng qua dáng người ấy, Diễm Hằng đã nhận ra ngay.Không thể nhầm được.Nàng bước tới, giật phăng chiếc túi khỏi đầu người bị bắt.Mái tóc Thanh Thảo rối tung, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn nàng.Quả nhiên..."Đây là con nhỏ bắn mày phải không Út Khờ?" đội trưởng hỏi lại."Tụi tao bắt được nó đêm qua, không biết nó có âm mưu gì, chưa kịp đánh để nó khai thì sáng nay mày tỉnh," một người khác chen vào."Phải xác nhận thân phận rõ ràng trước."Diễm Hằng không trả lời. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Thanh Thảo. Cuối cùng vẫn chọn tin tưởng cô.Rồi nàng xoay người, dang hai tay chắn trước Thảo:"Chị ấy không cố ý đâu!""Út Khờ, mày tránh ra. Mày lương thiện lắm, ai biết được nó tính làm gì?" đội trưởng gằn giọng."Không!" Diễm Hằng lắc đầu."Chị ấy là... là người quen của em."Cả đám người nhao nhao lên."Quen hả?"
"Quen sao không nói sớm?"
"Quen sao nó bắn mày?""Chị ấy... là con gái của bạn mẹ em, tên Thanh Thảo. Chị ấy đi lạc vào đây thôi, thấy tiếng động lạ nên hoảng loạn bắn nhầm." Diễm Hằng bịa. Mọi người nhìn nhau, vài người vẫn còn chưa tin, nhưng nhìn lại Út Khờ, dù sao con nhỏ này cũng khờ, biết nói dối là gì đâu, lại nhớ tới đạn chỉ sượt qua có vẻ là trùng hợp thật, đành tạm gật gù."Ừm, cũng có lý...""Nhưng phải để mắt kỹ, chưa xác định được gốc gác thì không được rời khỏi địa đạo."Đội trưởng nhìn nàng hồi lâu, rồi thở dài:"Được, cho tạm trú, nếu tụi tao phát hiện nó không có ý tốt, tụi tao sẽ xử nó. Nhưng mày chịu trách nhiệm nó đó, Út Khờ.""Dạ" Diễm Hằng gật đầu.Và rồi, giữa ánh đèn mờ, nàng nắm lấy tay Thanh Thảo đưa vào sâu trong địa đạo.
Hầm riêng của Diễm Hằng chỉ là một góc nhỏ trong lòng địa đạo, vách đất ẩm mốc, trần thấp đến nỗi không đứng thẳng lưng được. Nơi đó chỉ đủ mắc một cái võng bằng vải thô, đầu võng kê tạm túi gạo nhỏ làm gối. Bây giờ, trong khoang nhỏ ấy, có thêm một cô gái cao ngang ngửa một người đàn ông khoẻ mạnh."Ở đây... chỉ có một cái võng thôi à?" Thanh Thảo hơi cau mày nhìn quanh."Dạ... võng của em," Diễm Hằng khờ khạo gãi đầu.Thanh Thảo tròn mắt: "Ngủ... chung hả?""Khoang này vốn chỉ có em thôi, tại chị tới đột ngột mà sao em có thời gian chuẩn bị."
Võng hẹp. Hai người nằm áp lưng vào nhau, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của người kia. Diễm Hằng vẫn vô thức quan tâm Thanh Thảo, tay kéo nhẹ tấm khăn phủ lên người chị.Cô bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:
"Cô biết tên tôi... từ bao giờ? Chúng ta có quen biết nhau không"Diễm Hằng không quay đầu lại nhưng vẫn trả lời:
"Em biết chị... từ cả trăm năm trước rồi. Chị tin không?" " Cô đang mơ à? Chẳng trách mọi người lại gọi cô là Út khờ"
Những ngày sau, Diễm Hằng dậy sớm theo đơn vị ra ngoài gùi gạo, gánh nước, trộn thuốc súng. Còn Thanh Thảo được giữ lại trong địa đạo để đào hầm, gài bẫy. Dù chưa ai tin tưởng cô, nhưng ít ra, họ xem cô là "người quen của nhỏ Út Khờ", mà Út Khờ thì ai cũng thương.Hai hôm sau, Thanh Thảo đã đào xong khoang riêng, lúc mọi người ra ngoài hết, chỉ còn hai người trong hầm, cô rón rén bò sang khoang Hằng, ngồi xuống cạnh rổ cơm nguội."Em không sợ tôi à?" ThanhThảo hỏi.Diễm Hằng hiền khô:
"Có gì mà sợ?""Tại sao em lại...tin tôi?"Diễm Hằng không trả lời ngay, chỉ xé đôi chiếc bánh ú rồi đưa nửa phần cho Thanh Thảo:
"Em không biết chúng ta tương lai sẽ thế nào. Nhưng em tin nếu là chị sẽ không làm hại em đâu."ThanhThảo im lặng, nhìn miếng bánh trong tay, thấy cổ họng tự dưng nghẹn lại.Tối hôm ấy, Diễm Hằng lấy cây đàn làm từ gỗ vụn cũ, gảy mấy nốt lạc điệu."Chị muốn nghe em hát không?" Diễm Hằng ngước nhìn."Bây giờ á?""Ừm"Sau đó nàng bắt đầu cất giọng hát, âm thanh vang khe khẽ trong lòng đất:
"Em chắc chắn em đã nói lời yêu chị từ hàng trăm năm trướcChỉ là chị đã quên đi, còn em cũng không nhớ raĐi qua, lướt qua, nhưng chưa từng chạm mặt
Quay đầu, xoay người, vẫn là bỏ lỡ
Chị và em chưa từng cảm nhận được, việc chạm mặt nhau ở nơi đầu phố
Mẹ chị không nói chị nghe
Đụng phải người ta thì phải nói lời xin lỗiVốn hôm nay đang tốt đẹp
Người yêu đã bỏ lỡ rồi
Em chắc chắn em đã nói lời yêu chị từ hàng trăm năm trước
Chỉ là em đã quên đi, còn chị cũng không nhớ raEm chắc chắn em đã nói lời yêu chị từ hàng trăm năm trước
Chỉ là em đã quên đi, còn chị cũng không nhớ ra"
" Hay không?"" Ừm...hay"Không biết sao Thanh Thảo lại thấy bài hát này lại rất quen thuộc.
Mấy hôm sau, địa đạo bị bọn thực dân Mỹ phát hiện. Khi đang nấp trong bụi cỏ chờ mấy tên lính Mỹ đi qua cùng vài đồng đội, Diễm Hằng bị trượt chân, vô tình làm rách một mảng da, máu đỏ rịn ra thấm đẫm ống quần. Nhưng nàng không nói cho ai, vẫn chiến đấu tới khi bọn thực dân phải rút quân về.Nàng lết từng bước chân nặng trĩu trở về địa đạo, bất ngờ từ đằng sau Thanh Thảo chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống bế nàng lên."Chị... làm gì vậy? Thả em xuống đi""Đưa em về chứ sao. Đứng không nổi mà ráng làm gì, từ chỗ này tới địa đạo phải đi một đoạn nữa.""Nhưng chị con phải cầm súng mà...""Im. Cái thân em nhẹ hều, không phải lo"Suốt đoạn đường về, Diễm Hằng không nói gì, chỉ dụi mặt vào vai chị.Tối đó, dù Thanh Thảo đã đào hầm riêng từ lâu nhưng hai người vẫn nằm cùng nhau trên chiếc võng nhỏ. Trong khoang đất ẩm lạnh, Diễm Hằng khẽ nắm tay cô dưới tấm chăn mỏng:"Em yêu chị...dù ở thời không nào em cũng vẫn yêu chị."Thanh Thảo không nói gì."Em chẳng biết đây có phải là một giấc mơ hay không. Nhưng em chắc chắn tình yêu của em là thật."Vòng tay ai đó siết chặt hơn quanh eo nàng." Tôi xin lỗi...đừng yêu tôi. "Giữa lòng địa đạo, giữa chiến tranh khói lửa khốc liệt, giữa ranh giới mờ nhòe của thực và mơ... Có hai người con gái đang dựa vào nhau.