Làm Bộ Gái Thẳng
113. Phiên ngoại 6: Toàn văn xong
1.
Sự thật chứng minh rằng, cho dù hai người có yêu nhau đến đâu thì vẫn cần phải giao tiếp. Bởi đôi khi, sự thấu hiểu và ăn ý chỉ là thứ trong suốt, mơ hồ dễ bị bỏ lỡ.Sau lần Thi Cảnh Hòa bị cảm mà nói ra những vấn đề giữa hai người, Lục Chi từ đó cũng không còn chỉ lo công việc mà bỏ quên cảm nhận và suy nghĩ của người yêu mình nữa.Ngày 26 tháng 11, hai người chính thức bên nhau tròn một năm.Nhìn lại một năm qua, Lục Chi cảm thấy có rất nhiều điều khác trước, ít nhất là trong lòng cô đã tràn đầy ánh nắng, chứ trước kia, bầu trời trong thế giới của cô chỉ một màu u ám.Dĩ nhiên điều này không có nghĩa thời tiết ở Vân Thành đã hết âm u. Thành phố này vẫn không đọ lại những nơi khác, cũng may không bị thương nặng, chỉ là ấm ức mưa phùn một lát rồi tạnh.Hôm qua Lục Chi đã xin nghỉ phép với quản lý, vì cô có việc. Hôm nay vừa vặn là mùng một, hai người ngủ dậy sửa soạn xong thì lái xe ra ngoài.Không phải đi hẹn hò, mà là đến nghĩa trang thành phố.
Cô đã chuẩn bị đồ cúng mang theo, trên đường chỉ ghé tiệm hoa lấy bó cúc trắng đã đặt sẵn.Người mà cả hai đến thăm không ai khác là ba mẹ của Lục Chi.Không phải đi lần đầu nên rất nhanh hai người đã đến trước bia mộ. Một bó cúc trắng đặt trước mộ mỗi người, Lục Chi cùng Thi Cảnh Hòa sắp xếp giấy tiền vàng bạc xong thì bắt đầu dọn cỏ quanh mộ.Lúc đang làm, nước mắt Lục Chi lại rơi.
Ba mẹ cô qua đời vì tai nạn vào học kỳ đầu năm hai, từ đó cô chỉ còn lại một mình.Cô là người được cảnh sát gọi đến xác nhận thân phận, khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt không còn huyết sắc của ba mẹ, nỗi đau ấy đến giờ cô vẫn không thể nào quên.Cảm giác ấy như thế nào? Mỗi lần nhớ lại, Lục Chi đều thấy mình không thể thở nổi.Nước mắt rơi xuống đất, Lục Chi đang dọn phần mộ của mẹ, cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, hít sâu một hơi, nhìn tấm ảnh trên bia mộ, khẽ nói: "Mẹ, con với Cảnh Hòa lại đến thăm ba mẹ, tụi con mang theo trái cây mà mẹ thích nhất."Mũi cô đã ửng đỏ, lông mi cũng ướt, trên má vẫn còn vết nước mắt.Cô đưa tay vuốt ảnh mẹ, phủi đi lớp bùn nhỏ bắn lên, để nhìn được rõ hơn.Lục Chi trông giống mẹ nhiều hơn, khuôn mặt mẹ cô dịu dàng, trong ảnh bà đang mỉm cười thật hiền hậu.Đất vẫn còn ẩm, thời tiết hôm nay không ấm, cả hai đều mặc đồ dày mà vẫn thấy lạnh.Thi Cảnh Hòa đứng bên mộ ba Lục Chi, giúp cô lau phần ảnh chân dung rồi lên tiếng, "Chú ơi, tụi con mang đến cho chú loại rượu chú thích."Mắt nàng cũng đỏ hoe, cố kiềm nước mắt. Nói xong phải hít sâu một hơi mới dễ chịu hơn.Nghĩa trang rất rộng, hôm nay người tới đây cũng không ít, có người mang cả ghế nhỏ đến ngồi trước bia mộ trò chuyện với thân nhân đã khuất.Bầu không khí nặng nề. Có người thì ôm mặt khóc nức nở, tiếng khóc vang xa, mấy chú chim đậu trên nhành cây dường như nghe thấy mà đồng loạt bay lên, như mang theo nỗi nhớ của con người gửi đến thiên đường.Hai người ngồi lại chuyện trò tưởng nhớ khoảng một tiếng mới rời đi.Xe rời khỏi nơi yên tĩnh ấy, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, Lục Chi nói: "Ba mẹ em mất đã 6 năm rồi, em vẫn rất nhớ họ." Cô quay sang nhìn Thi Cảnh Hòa đang lái xe, "Trước đây em từng xem một bộ phim tên là《 Coco cuộc hội ngộ diệu kỳ 》, xem đến khúc cuối em khóc đến không chịu được."Cô thở dài: "Phim nói cái chết không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị lãng quên. Em rất sợ, sợ một ngày nào đó em sẽ quên mất ba mẹ, rồi họ sẽ thật sự rời xa em mãi mãi."Thi Cảnh Hòa an ủi: "Sẽ không đâu, vì em sẽ luôn nhớ đến họ." Nàng nói, "Chị cũng sẽ cùng em nhớ tới ba mẹ, Chi Chi, đừng sợ."Lục Chi cúi đầu, tay phải xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, cô mím môi, lại ngẩng đầu nhìn Thi Cảnh Hòa, hơi hơi mỉm cười: "Ừm, em không sợ, có chị." "Đúng vậy, có chị, chị đã nói qua nhiều lần, nhưng chị cũng chẳng ngại nói cho đến già.""Chị sẽ luôn ở bên em, Chi Chi."2.
Từ sau khi Lục Chi giới thiệu Thi Cảnh Hòa với đồng nghiệp, Toán Toán cũng nhanh chóng trở thành fan cp của hai người.Ban đầu Toán Toán không biết Lục Chi chính là "CC" trên mạng, nhưng lại nhận ra Thi Cảnh Hòa, vì Vân Thành không có mấy người nổi tiếng, mà Thi Cảnh Hòa là hot girl mạng được rất nhiều người Vân Thành biết tới, Toán Toán cũng không ngoại lệ. Còn Lục Chi thì là đồng nghiệp mà cô yêu thích ngưỡng mộ, vì vậy Toán Toán luôn muốn kể chuyện tình ngọt ngào của hai người cho cả thế giới biết.Nhưng cô không thể, vì cô không phải đương sự, Thi Cảnh Hòa cũng là hot girl mạng chứ không phải minh tinh diễn viên, còn Lục Chi hoàn toàn là người thường.Một ngày thứ sáu đầu tháng 12, mới vừa tan làm, Toán Toán liền tới trước bàn làm việc của Lục Chi, hỏi hôm nay Thi Cảnh Hòa có đến đón cô không.Lục Chi lắc đầu: "Không, lát nữa chị đi đón chị ấy.""Chi Chi, ban đầu em còn không tin mấy người trên mạng nói hai người ngọt ngào lắm. Sau này biết hết chuyện, em thật sự phải tin rồi."Lục Chi cong miệng cười, cầm áo khoác trên lưng ghế mặc vào, nói: "Em đó, lo tìm người yêu, tự tạo cp cho mình đi.""Em sẽ cố! Nhưng trước khi tìm được, em sẽ tiếp tục mê cp của chị."Lục Chi bật cười lắc đầu, đeo túi lên vai: "Chị đi trước đây, thứ hai gặp." "Vâng." Công ty thay đổi văn phòng mới, Lục Chi thấy vị trí này còn tiện hơn trước đó, mỗi lần đi làm đều sẽ ngang qua "Buôn bán tình yêu", giờ cô là người đưa đón Thi Cảnh Hòa mỗi ngày, cũng chẳng phải mất công vòng vèo.Trời hôm nay rất lạnh, nhưng Vân Thành vẫn chưa có tuyết.Lục Chi quàng khăn, bước vào trong tiệm, rồi đi thẳng vào phòng làm việc riêng của Thi Cảnh Hòa. Các nhân viên đã tan làm, trên đường cô còn nhận được tin nhắn của Thi Cảnh Hòa, nàng nói "Mấy bạn nhỏ đều tan làm hết rồi, khi nào chị mới được em đến đón về đây."Lục Chi không có trả lời, đến nơi gặp mặt rồi, cô mới đưa tay ra cười nói, "Em đến rồi đây, đến đón bạn nhỏ Thi Cảnh Hòa tan ca." Thi Cảnh Hòa mỉm cười lộ má lúm đồng tiền, nàng mặc áo khoác vào nhưng chưa cài nút ngay mà là mở áo ra ôm lấy Lục Chi vào lòng.Trước khi cúi đầu hôn, Thi Cảnh Hòa lẩm bẩm, "Môi chị quá khô, cần phải làm ẩm chút."Tối hôm đó sau khi tắm xong, Lục Chi ngồi trên giường xem phim Hàn, gần đây cô đang xem mấy bộ kinh điển mà ngày trước bỏ lỡ.Xem đến cảnh nam nữ chính nhìn nhau, Lục Chi quay sang nhìn Thi Cảnh Hòa. Thi Cảnh Hòa đang ngồi trên ghế xem báo cáo, cảm nhận được ánh nhìn của cô, nàng không quay đầu chỉ hỏi, "Sao vậy?""Trong phim nam nữ chính nhìn nhau xong là hôn, em muốn thử xem có đúng không."Thi Cảnh Hòa bật cười, gập laptop, nhanh chóng chui vào chăn. Nàng cất ipad của Lục Chi qua một bên, nâng cằm cô lên nhìn vào mắt mình, cong môi: "Phim nói là 15 giây đúng không?" "Ừm." Lục Chi gật đầu. "Vậy bắt đầu đi, đếm trong lòng." Nhưng còn chưa đếm giây thứ nhất, Lục Chi đã nắm tay Thi Cảnh Hòa, áp trán vào trán nàng. Cô hôn lên môi Thi Cảnh Hòa, "Em không nhịn nổi 15 giây đâu."Thi Cảnh Hòa vòng tay lên vai cô, bật cười ra tiếng, dù Lục Chi đã rời môi nhưng cả hai vẫn duy trì tư thế, vì Thi Cảnh Hòa không buông tay.Lục Chi nói: "Không được cười." "Sao không được?"Lục Chi chạm vào má nàng, "Chị phá hỏng không khí bây giờ."Thi Cảnh Hòa lắc đầu: "Có đâu à."Nàng xoay người, đặt Lục Chi nằm dưới.
Nhìn vào mắt Lục Chi - đôi mắt ấy vẫn là kiểu dịu dàng đến mức nhìn một ly nước thôi cũng như chan chứa tình cảm. Nếu không phải biết rõ Lục Chi yêu mình đến mức nào, thì lượng giấm Thi Cảnh Hòa từng uống e là có thể tạo thành đại dương thứ bảy.Hai người nhất thời lặng im, Thi Cảnh Hòa âm thầm đếm. Khi đến giây thứ mười lăm, Thi Cảnh Hòa mỉm cười cúi đầu xuống, "Chị đã cho em cơ hội muốn làm gì thì làm tối nay rồi, là em không biết trân trọng 15 giây đó....vậy thì đừng trách chị nhé."-
( Toàn văn xong )
Sự thật chứng minh rằng, cho dù hai người có yêu nhau đến đâu thì vẫn cần phải giao tiếp. Bởi đôi khi, sự thấu hiểu và ăn ý chỉ là thứ trong suốt, mơ hồ dễ bị bỏ lỡ.Sau lần Thi Cảnh Hòa bị cảm mà nói ra những vấn đề giữa hai người, Lục Chi từ đó cũng không còn chỉ lo công việc mà bỏ quên cảm nhận và suy nghĩ của người yêu mình nữa.Ngày 26 tháng 11, hai người chính thức bên nhau tròn một năm.Nhìn lại một năm qua, Lục Chi cảm thấy có rất nhiều điều khác trước, ít nhất là trong lòng cô đã tràn đầy ánh nắng, chứ trước kia, bầu trời trong thế giới của cô chỉ một màu u ám.Dĩ nhiên điều này không có nghĩa thời tiết ở Vân Thành đã hết âm u. Thành phố này vẫn không đọ lại những nơi khác, cũng may không bị thương nặng, chỉ là ấm ức mưa phùn một lát rồi tạnh.Hôm qua Lục Chi đã xin nghỉ phép với quản lý, vì cô có việc. Hôm nay vừa vặn là mùng một, hai người ngủ dậy sửa soạn xong thì lái xe ra ngoài.Không phải đi hẹn hò, mà là đến nghĩa trang thành phố.
Cô đã chuẩn bị đồ cúng mang theo, trên đường chỉ ghé tiệm hoa lấy bó cúc trắng đã đặt sẵn.Người mà cả hai đến thăm không ai khác là ba mẹ của Lục Chi.Không phải đi lần đầu nên rất nhanh hai người đã đến trước bia mộ. Một bó cúc trắng đặt trước mộ mỗi người, Lục Chi cùng Thi Cảnh Hòa sắp xếp giấy tiền vàng bạc xong thì bắt đầu dọn cỏ quanh mộ.Lúc đang làm, nước mắt Lục Chi lại rơi.
Ba mẹ cô qua đời vì tai nạn vào học kỳ đầu năm hai, từ đó cô chỉ còn lại một mình.Cô là người được cảnh sát gọi đến xác nhận thân phận, khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt không còn huyết sắc của ba mẹ, nỗi đau ấy đến giờ cô vẫn không thể nào quên.Cảm giác ấy như thế nào? Mỗi lần nhớ lại, Lục Chi đều thấy mình không thể thở nổi.Nước mắt rơi xuống đất, Lục Chi đang dọn phần mộ của mẹ, cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, hít sâu một hơi, nhìn tấm ảnh trên bia mộ, khẽ nói: "Mẹ, con với Cảnh Hòa lại đến thăm ba mẹ, tụi con mang theo trái cây mà mẹ thích nhất."Mũi cô đã ửng đỏ, lông mi cũng ướt, trên má vẫn còn vết nước mắt.Cô đưa tay vuốt ảnh mẹ, phủi đi lớp bùn nhỏ bắn lên, để nhìn được rõ hơn.Lục Chi trông giống mẹ nhiều hơn, khuôn mặt mẹ cô dịu dàng, trong ảnh bà đang mỉm cười thật hiền hậu.Đất vẫn còn ẩm, thời tiết hôm nay không ấm, cả hai đều mặc đồ dày mà vẫn thấy lạnh.Thi Cảnh Hòa đứng bên mộ ba Lục Chi, giúp cô lau phần ảnh chân dung rồi lên tiếng, "Chú ơi, tụi con mang đến cho chú loại rượu chú thích."Mắt nàng cũng đỏ hoe, cố kiềm nước mắt. Nói xong phải hít sâu một hơi mới dễ chịu hơn.Nghĩa trang rất rộng, hôm nay người tới đây cũng không ít, có người mang cả ghế nhỏ đến ngồi trước bia mộ trò chuyện với thân nhân đã khuất.Bầu không khí nặng nề. Có người thì ôm mặt khóc nức nở, tiếng khóc vang xa, mấy chú chim đậu trên nhành cây dường như nghe thấy mà đồng loạt bay lên, như mang theo nỗi nhớ của con người gửi đến thiên đường.Hai người ngồi lại chuyện trò tưởng nhớ khoảng một tiếng mới rời đi.Xe rời khỏi nơi yên tĩnh ấy, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, Lục Chi nói: "Ba mẹ em mất đã 6 năm rồi, em vẫn rất nhớ họ." Cô quay sang nhìn Thi Cảnh Hòa đang lái xe, "Trước đây em từng xem một bộ phim tên là《 Coco cuộc hội ngộ diệu kỳ 》, xem đến khúc cuối em khóc đến không chịu được."Cô thở dài: "Phim nói cái chết không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị lãng quên. Em rất sợ, sợ một ngày nào đó em sẽ quên mất ba mẹ, rồi họ sẽ thật sự rời xa em mãi mãi."Thi Cảnh Hòa an ủi: "Sẽ không đâu, vì em sẽ luôn nhớ đến họ." Nàng nói, "Chị cũng sẽ cùng em nhớ tới ba mẹ, Chi Chi, đừng sợ."Lục Chi cúi đầu, tay phải xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón áp út, cô mím môi, lại ngẩng đầu nhìn Thi Cảnh Hòa, hơi hơi mỉm cười: "Ừm, em không sợ, có chị." "Đúng vậy, có chị, chị đã nói qua nhiều lần, nhưng chị cũng chẳng ngại nói cho đến già.""Chị sẽ luôn ở bên em, Chi Chi."2.
Từ sau khi Lục Chi giới thiệu Thi Cảnh Hòa với đồng nghiệp, Toán Toán cũng nhanh chóng trở thành fan cp của hai người.Ban đầu Toán Toán không biết Lục Chi chính là "CC" trên mạng, nhưng lại nhận ra Thi Cảnh Hòa, vì Vân Thành không có mấy người nổi tiếng, mà Thi Cảnh Hòa là hot girl mạng được rất nhiều người Vân Thành biết tới, Toán Toán cũng không ngoại lệ. Còn Lục Chi thì là đồng nghiệp mà cô yêu thích ngưỡng mộ, vì vậy Toán Toán luôn muốn kể chuyện tình ngọt ngào của hai người cho cả thế giới biết.Nhưng cô không thể, vì cô không phải đương sự, Thi Cảnh Hòa cũng là hot girl mạng chứ không phải minh tinh diễn viên, còn Lục Chi hoàn toàn là người thường.Một ngày thứ sáu đầu tháng 12, mới vừa tan làm, Toán Toán liền tới trước bàn làm việc của Lục Chi, hỏi hôm nay Thi Cảnh Hòa có đến đón cô không.Lục Chi lắc đầu: "Không, lát nữa chị đi đón chị ấy.""Chi Chi, ban đầu em còn không tin mấy người trên mạng nói hai người ngọt ngào lắm. Sau này biết hết chuyện, em thật sự phải tin rồi."Lục Chi cong miệng cười, cầm áo khoác trên lưng ghế mặc vào, nói: "Em đó, lo tìm người yêu, tự tạo cp cho mình đi.""Em sẽ cố! Nhưng trước khi tìm được, em sẽ tiếp tục mê cp của chị."Lục Chi bật cười lắc đầu, đeo túi lên vai: "Chị đi trước đây, thứ hai gặp." "Vâng." Công ty thay đổi văn phòng mới, Lục Chi thấy vị trí này còn tiện hơn trước đó, mỗi lần đi làm đều sẽ ngang qua "Buôn bán tình yêu", giờ cô là người đưa đón Thi Cảnh Hòa mỗi ngày, cũng chẳng phải mất công vòng vèo.Trời hôm nay rất lạnh, nhưng Vân Thành vẫn chưa có tuyết.Lục Chi quàng khăn, bước vào trong tiệm, rồi đi thẳng vào phòng làm việc riêng của Thi Cảnh Hòa. Các nhân viên đã tan làm, trên đường cô còn nhận được tin nhắn của Thi Cảnh Hòa, nàng nói "Mấy bạn nhỏ đều tan làm hết rồi, khi nào chị mới được em đến đón về đây."Lục Chi không có trả lời, đến nơi gặp mặt rồi, cô mới đưa tay ra cười nói, "Em đến rồi đây, đến đón bạn nhỏ Thi Cảnh Hòa tan ca." Thi Cảnh Hòa mỉm cười lộ má lúm đồng tiền, nàng mặc áo khoác vào nhưng chưa cài nút ngay mà là mở áo ra ôm lấy Lục Chi vào lòng.Trước khi cúi đầu hôn, Thi Cảnh Hòa lẩm bẩm, "Môi chị quá khô, cần phải làm ẩm chút."Tối hôm đó sau khi tắm xong, Lục Chi ngồi trên giường xem phim Hàn, gần đây cô đang xem mấy bộ kinh điển mà ngày trước bỏ lỡ.Xem đến cảnh nam nữ chính nhìn nhau, Lục Chi quay sang nhìn Thi Cảnh Hòa. Thi Cảnh Hòa đang ngồi trên ghế xem báo cáo, cảm nhận được ánh nhìn của cô, nàng không quay đầu chỉ hỏi, "Sao vậy?""Trong phim nam nữ chính nhìn nhau xong là hôn, em muốn thử xem có đúng không."Thi Cảnh Hòa bật cười, gập laptop, nhanh chóng chui vào chăn. Nàng cất ipad của Lục Chi qua một bên, nâng cằm cô lên nhìn vào mắt mình, cong môi: "Phim nói là 15 giây đúng không?" "Ừm." Lục Chi gật đầu. "Vậy bắt đầu đi, đếm trong lòng." Nhưng còn chưa đếm giây thứ nhất, Lục Chi đã nắm tay Thi Cảnh Hòa, áp trán vào trán nàng. Cô hôn lên môi Thi Cảnh Hòa, "Em không nhịn nổi 15 giây đâu."Thi Cảnh Hòa vòng tay lên vai cô, bật cười ra tiếng, dù Lục Chi đã rời môi nhưng cả hai vẫn duy trì tư thế, vì Thi Cảnh Hòa không buông tay.Lục Chi nói: "Không được cười." "Sao không được?"Lục Chi chạm vào má nàng, "Chị phá hỏng không khí bây giờ."Thi Cảnh Hòa lắc đầu: "Có đâu à."Nàng xoay người, đặt Lục Chi nằm dưới.
Nhìn vào mắt Lục Chi - đôi mắt ấy vẫn là kiểu dịu dàng đến mức nhìn một ly nước thôi cũng như chan chứa tình cảm. Nếu không phải biết rõ Lục Chi yêu mình đến mức nào, thì lượng giấm Thi Cảnh Hòa từng uống e là có thể tạo thành đại dương thứ bảy.Hai người nhất thời lặng im, Thi Cảnh Hòa âm thầm đếm. Khi đến giây thứ mười lăm, Thi Cảnh Hòa mỉm cười cúi đầu xuống, "Chị đã cho em cơ hội muốn làm gì thì làm tối nay rồi, là em không biết trân trọng 15 giây đó....vậy thì đừng trách chị nhé."-
( Toàn văn xong )