Làm Bộ Gái Thẳng

114. Phiên ngoại 7: Tết thiếu nhi vui sướng



Ngày 1 tháng 6 năm 2020, thứ hai.

Trường của Thi Kinh Lan vừa mới có hiệu trưởng mới, đã thông báo với toàn trường từ hai tháng trước: năm nay Tết thiếu nhi sẽ không còn tổ chức biểu diễn như mọi năm nữa, mà chuyển sang tổ chức họp phụ huynh vào đúng ngày này.

9 giờ rưỡi sáng, Lục Chi lái xe chở Thi Kinh Lan đến trường dự họp phụ huynh.

Thi Cảnh Hoà bận việc ở cửa hàng nên không đi cùng, hơn nữa họp phụ huynh chỉ cần một người là đủ rồi.

Đường sá rộng rãi, Lục Chi lái xe không nhanh, Thi Kinh Lan ngồi bên cạnh chơi Rubik.

Một lúc sau, Lục Chi cười hỏi: "Miêu Miêu, sao không thấy em hồi hộp chút nào vậy?"

Thi Kinh Lan xoay Rubik rất mau, sắp xếp gần xong rồi, nghe câu hỏi của Lục Chi, liền đáp: "Chị Chi Chi, lần trước em thi đứng nhất toàn trường, có gì mà phải hồi hộp chứ?"

Con bé năm nay tám tuổi, học lớp bốn, đi học tương đối sớm.

Lục Chi như mới nhớ ra: "Đúng ha, lần trước đứng nhất, lần trước nữa cũng đứng nhất."

Vừa dứt lời, Thi Kinh Lan đã ghép xong sáu mặt của khối Rubik, con bé quay đầu nhìn Lục Chi, nghiêm túc hỏi: "Còn chị Chi Chi thì sao?"

Lục Chi khẽ ho một tiếng: "Chị sao cơ?"

"Cũng là đứng nhất toàn trường sao?"

"À...... suýt chút nữa thôi." Lục Chi cười, "Hồi đó điều kiện không tốt như bây giờ, đâu có ipad hay smart phone để tra cứu đủ thứ như tụi em."

Hồi nhỏ cô nghịch ngợm, thấy sách giáo khoa là đau đầu, căn bản không chịu học hành tử tế.

Thi Kinh Lan hừ nhẹ: "Chị của em hồi đó cũng đứng nhất toàn trường, chị ấy lớn hơn chị hai tuổi."

Lục Chi cũng hừ lại: "Nhất toàn trường thì sao? Bây giờ cũng là bạn gái chị. Còn em? Chẳng phải cũng là em gái chị sao?"

Thi Kinh Lan: .....

Con bé cầm điện thoại của Lục Chi mở WeChat, bấm vào khung chat ghim trên đầu với Thi Cảnh Hòa, nhấn gửi một tin nhắn: Chị! Bạn gái chị lại bắt nạt em!

Lục Chi không biết con bé nhắn gì, đến lúc dừng đèn đỏ mới có thời gian liếc nhìn.

Thi Cảnh Hòa đã trả lời: 【 chị ấy cũng bắt nạt chị, chị không giúp được em đâu. 】

Khoé môi Lục Chi cong lên, cô nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo của Thi Kinh Lan, giơ tay nhéo nhẹ một cái: "Nói chứ Miêu Miêu à, không phải lúc trước em rất thích chị sao? Cứ quấn lấy chị, gặp chị là ôm chân chị, giờ sao lại lạnh lùng vậy?"

"Con người ai rồi cũng phải lớn." Thi Kinh Lan thở dài, "Em đâu còn là em bé 6 tuổi nữa."

Lục Chi bật cười, lại nhịn không được xoa đầu con bé.

Họp phụ huynh lúc nào cũng náo nhiệt, xe đến cũng rất nhiều, lúc này cổng trường kẹt cứng.

Lục Chi cũng không phải lần đầu tiên tới, cho nên cô đã dự kiến trước, gửi xe ở trung tâm thương mại bên cạnh, rồi cùng Thi Kinh Lan đi bộ qua trường. Chứ không là trễ giờ mất, mà quanh đây cũng không còn chỗ đậu xe.

Trường học rất lớn, người cũng rất đông, tụi nhỏ đứa thì bí xị, đứa thì cười nói ríu rít.

Lục Chi nắm tay Thi Kinh Lan, đi theo con bé vào lớp.

Trên bảng đen viết chữ "Họp phụ huynh ngày 1/6", ngoài ra chẳng có gì khác, rất giản dị cũng rất nghiêm túc.

Vừa ngồi xuống chỗ của Thi Kinh Lan, Lục Chi đã nghe tiếng bạn học của con bé reo lên: "Thi Kinh Lan, mẹ bạn trẻ quá trời luôn!"

Thi Kinh Lan mặt không cảm xúc: "Đây là chị của mình!" Con bé vẫn là khẽ hừ một tiếng, "Chị ấy từng tới họp rồi a."

Lục Chi mỉm cười với nhóc con kia, đối phương lập tức ngượng ngùng chào, "Em chào chị."

Thi Kinh Lan đứng cạnh Lục Chi, lấy từ ngăn bàn ra một quyển truyện tranh, "Chán thì chị có thể xem cái này."

Lục Chi "ồ" một tiếng, trêu: "Chị méc giờ nha, em có truyện tranh trong ngăn bàn."

"Vậy em cũng méc, hôm nay chị tới ngắm mấy chị gái khác nè." Thi Kinh Lan hơi hơi mỉm cười.

Lục Chi trợn mắt, hạ giọng: "Đâu có!"

"Chị mới chỉ cô giáo tiếng Anh của tụi em rồi hỏi sao trẻ mà đẹp vậy còn gì?"

"Chị chỉ hỏi thôi mà."
"Nhóc con này, chị bó tay với em rồi."

Đang nói thì chủ nhiệm vào lớp, bảo học sinh đi ra ngoài hết, chỉ để phụ huynh ở lại trong phòng.

Lục Chi ngồi rất ngay ngắn, như quay lại thời đi học, nghiêm túc nhìn cô chủ nhiệm, cũng chăm chú lắng nghe.

Nhưng chưa nói được bao nhiêu, chủ nhiệm lớp đã cho học sinh vào lại lớp, rồi thông báo một chuyện quan trọng ——

Hôm nay không nói thành tích, không nói chuyện học tập, mà nói về gia đình.

Và toàn bộ do học sinh phát biểu, phụ huynh ngồi bên dưới.

Thông báo vừa xong, cả lớp lập tức rộn ràng, tiếng thảo luận không dứt.

Lục Chi nhìn Thi Kinh Lan, "Em có gì muốn nói không?"

"Không có."

"Nhưng vẫn phải lên bục đó."

"Em biết."

Chưa đến hai phút, cô chủ nhiệm đã gọi từng bạn theo thứ tự chỗ ngồi lên phát biểu.

Toàn là trẻ con, suy nghĩ rất đơn giản. Phần lớn đều nói mong ba mẹ cho nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn vì bài tập nhiều. Có bạn thì rất tình cảm, đi lên liền nói "Con yêu ba con yêu mẹ."

Lục Chi nghe mà xúc động, vẫn luôn yên lặng vỗ tay.

Thời gian trôi qua từng chút, tới lượt Thi Kinh Lan đi lên.

Lục Chi ngồi ở dưới giơ nắm tay làm động tác "cố lên", dù nghĩ Thi Kinh Lan chẳng cần thiết lắm, con bé lên sân khấu không ít lần rồi, chẳng hồi hộp chút nào.

Nhưng lần này Thi Kinh Lan lại có chút căng thẳng, cầm micro cô chủ nhiệm đưa, nhìn Lục Chi, chần chừ mấy giây mới mở miệng: "Em...." Con bé mím môi, "Em muốn nói với chị Chi Chi rằng, em, chị Cảnh Hòa với mẹ sẽ mãi là gia đình của chị, sẽ không rời bỏ chị, chị phải vui vẻ, hạnh phúc."

Lục Chi vốn dễ xúc động, cứ nghĩ Thi Kinh Lan sẽ nói mấy câu giống tụi nhỏ khác, không ngờ lại nghe những lời này.

Khoé mắt cô đỏ bừng, mũi cũng cay cay, ngồi bên dưới khẽ gật đầu.

Hồi đại học, ba mẹ mất trong tai nạn, Lục Chi đã sớm nghĩ mình không còn người thân trên đời, chỉ còn một thân một mình.

Nhưng giờ đây, cô có mẹ, có người yêu, có em gái, thêm mấy người bạn như Tiền Tự, Tạ Oánh và Mạnh Nhất Sênh — cô đã có đủ đầy tình yêu thương.

Lục Chi cố kìm nước mắt không để rơi, trước mặt bao người mà khóc là thử thách với cô rồi.

Ở bên Thi Cảnh Hòa lâu như vậy, lần gần nhất cô khóc là khi ở trên giường.

Thi Kinh Lan nói xong đi xuống bục, lấy trong cặp ra chiếc khăn tay, đưa cho Lục Chi, "Cho chị."

Lục Chi cứng đầu: "Chị không có khóc."

Buổi họp phụ huynh hôm nay rất khác biệt, không chỉ mình cô mà các phụ huynh khác cũng có phản ứng giống vậy.

Đến khi tất cả học sinh phát biểu xong cũng là lúc sắp kết thúc.

Thi Kinh Lan lại đeo lên cặp sách, nắm tay Lục Chi, rời khỏi lớp.

Nhưng vừa ra đến cửa, Thi Kinh Lan liền buông tay.

Lục Chi ngạc nhiên quay đầu, mới thấy Thi Cảnh Hòa không biết đến từ lúc nào, đang tựa vào tường bên ngoài, mỉm cười nhìn cô.

"Sao chị lại tới đây? Không phải cửa hàng đang bận sao?" Lục Chi vừa hỏi, khoé môi đã cong lên.

Thi Cảnh Hòa đặt tay lên đầu Thi Kinh Lan, nhìn Lục Chi, trả lời: "Hôm nay Tết thiếu nhi, chị trốn làm chút."

"Chị đâu phải con nít."

"Nhưng em thì phải."

Thi Kinh Lan bị kẹp ở giữa: "...... Hai chị có thể đưa em về nhà trước rồi hãy tình cảm sau được không?"

Thi Cảnh Hòa lườm con bé một cái: "Chị thấy truyện tranh trên bàn em rồi nha, về nhà chị méc mẹ."

"......" Thi Kinh Lan hừ một tiếng, giãy ra, đi trước.

Lục Chi cười không ngừng, cùng Thi Cảnh Hòa đi xuống lầu.

Xuống tới nơi, Thi Cảnh Hòa từ trong túi lấy ra một viên kẹo: "Đúng rồi, hôm nay có kẹo mới, vị đào." Nàng bóc vỏ, đưa tới bên miệng Lục Chi, "Thử xem ngon không?"

Lục Chi há miệng, vị ngọt và hương đào tan ngay trên đầu lưỡi.

Cổng trường vẫn kẹt xe, ba người họ cứ thế đi bộ về trung tâm thương mại lấy xe.

"Miêu Miêu, hôm nay em có muốn đi chỗ nào chơi hay là muốn ăn gì không?" Thi Cảnh Hòa vẫn rất quan tâm hỏi han em gái.

Thi Kinh Lan ngồi ở ghế sau, chơi điện thoại di động của Thi Cảnh Hòa, lắc đầu: "Không cần đâu chị."

"Vậy em có muốn quà gì không?" Lục Chi lại hỏi.

Thi Kinh Lan thở dài: "Hai chị không ở trước mặt em tình tứ đã là món quà lớn nhất rồi."

Thi Cảnh Hòa: "......"
Lục Chi: "......"

———
Toàn văn hoàn toàn kết thúc!

Chương trước Chương tiếp
Loading...