Làm Bộ Gái Thẳng

112. Phiên ngoại 5: Em không còn yêu chị nữa phải không?



Thật nhanh đã tới kỳ nghỉ quốc khánh, Lục Chi tan làm xong liền về nhà, vì cô và Thi Cảnh Hòa đã hẹn tối nay xuất phát đi Liễu Thành.

Không lái xe mà đi tàu cao tốc, hai người đã sớm mua vé khứ hồi. Lái xe thì chẳng biết sẽ tắc đường đến mức nào, hơn nữa ở Liễu Thành, nhà dì ba của Thi Cảnh Hòa cũng có dư xe, có thể mượn dùng tạm.

Lấy vé, kiểm tra an ninh, chờ tàu, lên tàu.
Khi cuối cùng đã ngồi vào chỗ, Lục Chi mới thở ra một hơi: "Em mất nửa cái mạng rồi."

Trên tàu là dãy ghế ba người, ngoài cùng bên phải còn có một người lạ. Trong toa khá ồn, có người đang xem video cũng có mấy đứa con nít khóc quấy. Lục Chi ngồi yên lặng cắm tai nghe, mở nhạc. Cô nhẹ nhàng đặt một bên tai nghe vào tai Thi Cảnh Hòa, nhưng đặt không vững, Thi Cảnh Hòa liền giữ tay cô, tự đeo vào.

Hai người đều đeo khẩu trang, vì mùi trong toa xe này cũng không dễ chịu. Lục Chi tựa đầu lên vai Thi Cảnh Hòa, hai người cứ thế nghe nhạc, lần lượt đi qua từng trạm.

Tới Liễu Thành cũng đã hơi muộn, khoảng chín giờ tối.

Mỗi người kéo một cái vali rời khỏi ga.

Màn đêm đã sớm buông xuống, đèn xe từ con đường xa xa phía ngoài nhà ga như đom đóm lập loè mang đến ánh sáng cho bầu trời đen nhánh.

Dì ba của Thi Cảnh Hòa khi biết các nàng sẽ tới Liễu Thành thì tỏ ý tiếc vì phòng dành cho khách đã có người, là bạn bè của dì ba đến ở.

Thi Cảnh Hòa nói không sao, hai người vốn định ở khách sạn, dượng ba nghe vậy liền đề nghị đến ga đón, đưa cả hai về khách sạn.

Dượng ba cũng chính là ba của Tiêu Chu, tóc tai gọn gàng, vẻ ngoài nghiêm nghị, vì nghề nghiệp là giáo viên chủ nhiệm cao trung nên trông có phần khó tánh cũng là để mấy học sinh nghịch ngợm phải nể sợ. Nhưng tính cách thật thì không phải vậy, bình thường rất hài hước vui tính, Lục Chi chỉ gặp một lần nhưng đã có ấn tượng sâu sắc.

"Tiểu Thi, Tiểu Lục, dạo này có gặp Chu Chu không?"

Thi Cảnh Hòa đáp: "Không ạ, dạo này A Chu bận lắm."

"Ừ, bận đến không về nhà." Dượng ba thở dài, "Mà thằng nhãi ấy không về cũng tốt, không thôi dượng lại thành người cô đơn, không có vợ quan tâm."

Thi Cảnh Hòa: "Haha, con sẽ kể lại với A Chu."

Lục Chi nghe tiếng trò chuyện bên tai, nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa xe, cơn buồn ngủ kéo đến, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Tỉnh lại là do Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng lay cô dậy, nhân lúc dượng ba đi lấy vali ở cốp xe, Thi Cảnh Hòa gọi khẽ bằng xưng hô chỉ dùng khi chỉ có hai người: "Bảo bối, dậy thôi, đến nơi rồi."

Lục Chi mơ màng mở mắt, theo sau xuống xe, dượng ba đưa cả hai vào tận lễ tân khách sạn rồi mới rời đi.
Khách sạn này Lục Chi từng ở vào dịp quốc khánh năm ngoái, trùng hợp là lần này phòng cô từng ở vẫn còn trống.

Đưa chứng minh thư, lấy thẻ phòng, lên thang máy.
Vào phòng, Lục Chi kéo vali vào trong sau đó nằm vật lên giường.

Cô nói: "Em buồn ngủ quá."

Thi Cảnh Hòa nằm bên cạnh, sờ mặt cô, "Đi tắm rồi ngủ."

Lục Chi nhắm mắt, lầm bầm: "Không muốn nhúc nhích..."

"Nếu không dậy, một lát chị tắm giúp em."
"Lúc đó thì đừng mong ngủ."

Lục Chi lập tức mở mắt, nhận mệnh gật đầu: "Được rồi, em đi nè."

Tắm rồi cũng không tỉnh táo hơn, sấy tóc xong thì mắt càng díp lại, Lục Chi rất nhanh đã nằm xuống ngủ mất.

Cô thật sự quá mệt, công việc tăng nhiều, đầu óc cũng phải dùng nhiều, tối đến là buồn ngủ ngay, ngủ cũng rất sâu. Như bây giờ, Thi Cảnh Hòa đang sấy tóc mà cô chẳng hề hay biết.

Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dọn dẹp rồi lên giường tắt đèn, ôm Lục Chi vào lòng. Nàng theo thói quen hôn lên trán Lục Chi, rồi cũng nhắm mắt ngủ.

Liễu Thành là thành phố mà cả hai đều rất quen thuộc, nếu nói không rành thì quả là phí hết bốn năm đại học ở đây.

Bữa sáng khách sạn từ 8 giờ rưỡi đến 10 giờ, hai người chẳng kịp ăn vì ngủ đến 10 giờ rưỡi mới dậy.

Lục Chi vừa mở mắt thì cảm thấy hoang mang, có loại cảm giác không biết tôi là ai - đang ở đâu, nhưng nhìn thấy Thi Cảnh Hòa bên cạnh thì lập tức nhớ ra đang nghỉ quốc khánh, đang ở Liễu Thành.

Thi Cảnh Hòa còn chưa dậy, khi Lục Chi định động vào lông mi nàng, nàng đã mở mắt.

Mắt còn mơ màng, giọng hơi khàn so ngày thường, càng mềm một chút, "Mấy giờ rồi?"

"Gần 10 giờ rưỡi." Lục Chi cũng vừa xem thời gian.

Thi Cảnh Hòa ngáp một cái, mắt ướt long lanh, hỏi tiếp: "Tụi mình nên dậy chưa?"

Lục Chi lắc đầu, luồn tay vào trong áo ngủ Thi Cảnh Hòa, "Chút nữa đi, tay em lạnh."
Vừa định chạm đến ngực thì bị Thi Cảnh Hòa giữ lại, "Sáng sớm đừng có quậy." Nói xong kéo tay cô ra, ôm eo cô, "Ngủ thêm đi, chị hơi nhức đầu."

Lục Chi lập tức hết hứng nghịch, mím môi áp trán vào trán nàng.

"Cảnh Hòa, trán chị nóng." Vừa nói xong lòng cô đã tràn đầy lo lắng.

Thi Cảnh Hòa phản ứng chậm, "Vậy à, hèn chi chị ngủ say thế."

Lục Chi bật dậy, đắp chăn lại cho Thi Cảnh Hòa, cô rửa mặt thay đồ, mang ly xuống quầy lấy nước ấm rồi lại trở về phòng, từ vali lấy thuốc ra cho nàng uống.

Cô rất đau lòng. Lần trước Thi Cảnh Hòa bị cảm là hai tháng trước.

Nghe mẹ Thi kể, lúc trước thể trạng Thi Cảnh Hòa không kém như vậy, nhưng từ sau khi bị ba đánh một lần kia......còn mắc một trận mưa, thể chất yếu hẳn, thành như bây giờ rất dễ cảm mạo.

Cũng may chỉ là cảm, nếu bị gì nặng hơn chắc mẹ Thi đã liều mạng với ông già kia.

Nhưng chỉ cảm thôi cũng đủ khổ rồi.
Môi Thi Cảnh Hòa tái và khô, uống thuốc xong nhìn mới đỡ hơn.

Lục Chi vén tóc nàng, nói: "Chị ngủ thêm đi, em đi mua cháo."

Thi Cảnh Hòa khó được lộ ra dáng vẻ yếu ớt, nàng gật gật đầu: "Ừm."

Nàng khẽ bóp tay Lục Chi, an ủi: "Đừng lo, mai là khỏi."

Khi đứng đợi nhân viên múc cháo vào hộp, Lục Chi cứ nhíu mày. Vì cô nhận ra dạo này giữa hai người có vấn đề.

Vấn đề là ở cô, không phải Thi Cảnh Hòa.
Do công ty nghỉ lễ nên nhiều việc bị dồn trước, Lục Chi đã liên tục tăng ca nửa tháng nay, mỗi tối về tới nhà đều hơn chín mười giờ. Về nhà chỉ có tắm rửa rồi ngủ, ít nói chuyện với Thi Cảnh Hòa.

Ngay cả cuối tuần, cô cũng chỉ muốn ngủ vì quá thiếu ngủ.

Trước khi quen nhau, Lục Chi từng phải uống thuốc mới ngủ được. Từ khi quen thì không cần nữa.

Nhưng bây giờ thì sao? Có hay không có Thi Cảnh Hòa dường như không còn ảnh hưởng gì, như tối hôm qua, Thi Cảnh Hòa lên giường lúc nào cô cũng chẳng biết.

Cơn cảm này không phải tới đột ngột. Có lẽ từ chiều tối qua nàng đã nhiễm lạnh rồi.

Nhưng cô chỉ lo chính mình, không để ý đến Thi Cảnh Hòa.

Lục Chi càng nghĩ càng áy náy, cảm giác tội lỗi tự trách cứ lặng lẽ đeo bám suốt trên đường về.

Cô ỷ vào Thi Cảnh Hòa yêu mình, bắt đầu trở nên tuỳ hứng ích kỷ.

Cô hưởng thụ tình cảm và sự quan tâm của Thi Cảnh Hòa, nhưng không cho đi tương xứng.

Đương nhiên, này cũng không phải cô không yêu Thi Cảnh Hòa, chẳng qua ở vai trò người yêu, cô làm chưa tốt bằng đối phương, thậm chí kém nhiều.

Về đến phòng, Lục Chi không đánh thức Thi Cảnh Hòa ngay, mà mở nắp hộp trước, chờ cháo nguội bớt. Trong lúc chờ, cô cởi áo, chui vào chăn ôm nàng vào lòng.

Cô đã đo nhiệt độ cho Thi Cảnh Hòa trước khi ra ngoài, quả nhiên là sốt.

Lục Chi ôm nàng, vành mắt đỏ lên, nhớ lại tất cả, cô nhận ra mình là một người yêu không đủ tốt.

Thi Cảnh Hòa ngủ không sâu, bị cô ôm thì tỉnh, nhưng đầu nặng nên một lúc sau mới nói: "Chi Chi, giúp chị xoa huyệt thái dương."

Lục Chi lập tức làm theo, động tác thành thạo.

Thi Cảnh Hòa mở mắt nhìn cô, cười: "Chỉ là cảm thôi, em làm như chị sắp chết vậy."

Lục Chi dời tay, vỗ lên môi nàng, "Vỗ rớt, coi như chị chưa nói."

Thi Cảnh Hòa cười, "Không phải người ta bảo phun ra sao? Em đổi thành vỗ rớt?"

"Vì em bá đạo."

"Ừ ừ."

Xoa một lát, Thi Cảnh Hòa nói: "Được rồi, chị đỡ nhiều rồi."

Lục Chi định dậy lấy cháo, nhưng Thi Cảnh Hòa ôm cô thật chặt.

Lục Chi nhìn nàng, mắt đầy lo lắng, "Sao vậy? Khó chịu lắm à?"

Thi Cảnh Hòa lắc lắc đầu, vẻ mặt ủy khuất, gọi nhỏ: "Lục Chi."

Lục Chi khựng lại, bởi vì Thi Cảnh Hòa gọi đầy đủ họ tên cô.

Thi Cảnh Hòa nghiêng đầu, vùi mặt vào cổ Lục Chi.
Giọng khàn mang theo chút uất ức, "Em không còn yêu chị nữa phải không?"

Nàng nói: "Đã mười tám ngày rồi em không nói yêu chị."

Chương trước Chương tiếp
Loading...