Làm Bộ Gái Thẳng

110. Phiên ngoại 3: Meo meo meo



Công việc của Lục Chi nhanh chóng có kết quả, không phải từ công ty đầu tiên phỏng vấn, mà là công ty thứ ba.

So ra thì công ty này lương cao hơn, đãi ngộ cũng tốt hơn, và quan trọng là: dường như không ai ở đây nhận ra cô trên mạng. Đây là điều khiến Lục Chi hài lòng nhất.

Thế là Lục Chi lại trở thành một nhân viên văn phòng sáng đi chiều về, thỉnh thoảng cũng có tăng ca đến tối muộn.

Thời gian đã trôi đến cuối tháng 5, sau khi kết thúc một tuần làm việc, Lục Chi ngồi trên ghế vươn vai, ngồi lâu quá, eo phát đau.

Hôm nay không cần tăng ca, nhân viên trong văn phòng lục tục rời đi, có người trước khi đi còn chào tạm biệt cô. Lục Chi đã làm ở đây gần một tháng, tuy vẫn còn trong thời gian thử việc, nhưng này không ảnh hưởng gì đến chuyện làm quen đồng nghiệp.

Ví dụ như lúc này, cô vừa mặc áo khoác chuẩn bị đứng dậy thì một cô gái đeo túi bước tới, cười hỏi: "Lục Chi, chị chuẩn bị về à?"

Lục Chi lắc đầu: "Chưa, chị phải đi đón em gái."

"Em gái" ở đây không ai khác, chính là Kim Lâm, cuối tuần học sinh cũng được nghỉ.

Cô gái này là người nói chuyện nhiều nhất với Lục Chi trong văn phòng, mọi người gọi cô ấy là Toán Toán.

Toán Toán tính tình cởi mở hoà đồng, rất được lòng mọi người trong công ty.

Lục Chi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Toán Toán lắc đầu, rồi lại gật: "Có nè, vốn định rủ chị đi dạo phố ăn uống một chút."

"Lần sau nhé." Lục Chi trả lời bình thường.

"Vậy để lần sau nha, em về trước đây."

"Ừ, baibai."

Toán Toán đi rồi, Lục Chi mới đeo túi rời khỏi công ty.

Kim Lâm gọi điện cho Lục Chi lúc trưa, nói áp lực học hành quá lớn, với cũng lâu không gặp mọi người, hỏi cô có rảnh cùng đi ăn tối không.

Ba mẹ Kim Lâm cuối cùng cũng chịu tập trung vào con gái, không còn đi công tác liên miên như trước, nên gần đây cuối tuần Kim Lâm đều được về nhà.

Nghĩ lại cũng thật đã hơn một tháng không gặp Kim Lâm và Sầm Toàn. Dù trong thời gian này có nhắn tin liên lạc, nhưng so với gặp mặt trực tiếp vẫn khác.

Khoảng năm giờ rưỡi, Lục Chi lái xe đến bãi đậu xe bên ngoài Vân Thành Nhất Trung.

Cô đến hơi muộn, Kim Lâm và Sầm Toàn đã tan học, đang chờ sẵn bên ngoài.

Vừa thấy Lục Chi, Sầm Toàn trước nhanh miệng, "Chị Chi Chi."

Tuy Thi Cảnh Hòa là cô của Sầm Toàn, nhưng em ấy đã quen gọi Lục Chi là "chị Chi Chi" nên vẫn giữ nguyên, trong nhà cũng không ai để ý phản đối chuyện này.

Kim Lâm cũng lên tiếng: "Chị."

Lục Chi cười xoa đầu hai đứa, "Lên xe đi."

Kim Lâm và Sầm Toàn ngồi ở ghế sau, vừa đặt ba lô xuống là bắt đầu than thở.

"Chẳng mấy chốc học sinh lớp 12 thi đại học, thầy cô ngày nào cũng nhắc nhở, nói tụi em sắp lên lớp 12 rồi."

"Cứ như sợ tụi em chưa đủ áp lực ấy, phiền chết luôn."

"Bài tập thì càng ngày càng nhiều, tranh thủ chợp mắt trong lúc chuyển tiết mà tỉnh dậy đã thấy thêm một đống đề mới."

Lục Chi lái xe rất ổn định, cười nói: "Tập làm quen đi, lên lớp 12 rồi còn khổ hơn."

Sầm Toàn xị mặt, dựa đầu vào vai Kim Lâm, tự giúp mình giải toả bớt áp lực.

Lục Chi ho nhẹ một tiếng, chẳng bao lâu xe đã về đến chung cư.

Không đi ăn bên ngoài, mà là về căn hộ. Thi Cảnh Hòa nói dạo này lâu rồi không vào bếp, hôm nay sẵn dịp mua đồ về nấu. Lục Chi vẫn chưa biết nấu ăn, cô thật sự không có thiên phú này. Sinh nhật Thi Cảnh Hòa năm ngoái, cô từng nấu mì cho nàng, dù Thi Cảnh Hòa rất thương cô nhưng ăn vài miếng cũng phải dừng đũa. Quá khó nuốt, bản thân Lục Chi ăn thử cũng thấy vậy, từ đó không bao giờ đụng vào bếp nữa.

Đổi giày, đi qua hành lang ngắn, Sầm Toàn đặt cặp xuống rồi chạy vào bếp gọi, "Hòa tiên cô, tụi con tới rồi."

Hôm nay Thi Cảnh Hòa tan làm sớm, dù sao thời điểm bận rộn nhất cũng qua rồi, giờ nàng lại có thể tuỳ ý về lúc nào cũng được.

Kim Lâm đứng ở cửa, chào hỏi: "Chị Cảnh Hòa, có gì cần giúp không ạ?"

Thi Cảnh Hòa gật đầu: "Giúp chị dọn cơm được rồi, món cuối sắp xong rồi."

"Vâng ạ."

Kim Lâm ít nói hơn Sầm Toàn, lúc ăn cũng rất yên tĩnh.

Ăn xong, dọn hết bát đĩa vào máy rửa chén, Lục Chi hỏi hai bạn nhỏ đang ngồi trên sô pha, "Gần đây có rạp phim, muốn đi xem phim không? Giờ cũng còn sớm."

Đúng là vẫn sớm, mới hơn bảy giờ, đi xem phim là lựa chọn không tệ.

Sầm Toàn lập tức đồng ý, "Dạ đi chứ, lâu rồi không được xem phim, vừa lúc thư giãn một chút."

"Vậy để chị đặt vé trước, xem có phim nào hay không."

Kim Lâm nhanh chóng nói, "Hôm nay có một phim hoạt hình Nhật Bản mới ra rạp, em thấy đánh giá cao lắm, tụi mình đi xem phim đó được không?"

Lục Chi nghĩ một chút, "Chị vào phòng hỏi Cảnh Hòa xem chị ấy có muốn xem phim khác không."

"Vâng."

Thi Cảnh Hòa không có ý kiến gì, thế là bốn người cùng nhau xuống lầu, đến rạp chiếu phim gần chung cư.

Vé đặt cho suất chiếu 7:50, lúc đến còn dư mười phút.

Hai người lớn ngồi phòng chờ, Kim Lâm và Sầm Toàn thì đi lấy vé và mua bắp nước.
Tại vì....hai người lớn lười đi.

Một lát sau, cả nhóm vào rạp phim.

Lục Chi vẫn không thích đồ ngọt, nên khi đi ngang máy bán hàng tự động, Thi Cảnh Hòa mua thêm cho cô một chai nước lọc.

Vị trí hơi sát cuối phòng, cách hàng ghế cuối ba dãy, khi đặt vé còn không đủ ghế liền kề, chỗ ngồi bị tách ra.
Lục Chi và Thi Cảnh Hòa ngồi bên phải, Kim Lâm và Sầm Toàn ngồi tít bên trái. Đây là do hai cô bé yêu cầu, nói rằng người yêu đi xem phim chính là hẹn hò, không cần cả nhóm phải ngồi sát nhau.

Lục Chi:...... được thôi.

Thành ra như bây giờ, Lục Chi dựa đầu vào vai Thi Cảnh Hòa. Màn hình vẫn còn đang chiếu những đoạn quảng cáo không ai muốn xem.

Lục Chi nắm tay Thi Cảnh Hòa, nhìn lên màn hình lẩm bẩm, "Lần đầu xem phim với chị là ở Liễu Thành nhỉ?"

"Ừ."

"Hôm đó chị cố tình chạy đến."

"Đi xa như vậy, chỉ để xem phim với em."

Lục Chi không phủ nhận: "Khi đó em bị chị làm tổn thương, rõ ràng rất vui khi hẹn xem phim, mà chị lại đi nói người yêu cũ đến tìm." Cô giận dỗi nói thêm, "Làm em tức chết."

Thi Cảnh Hòa cười khẽ: "Thì đó là mục đích của chị mà."

"......?" Lục Chi im bặt.

Hai người vừa hồi tưởng vừa tán gẫu đến khi phim chính thức bắt đầu.

Là phim hoạt hình Nhật Bản nên có phụ đề tiếng Trung, Lục Chi xem rất nghiêm túc vì cô không biết tiếng Nhật.

Thi Cảnh Hòa thì khác, nàng hiểu tiếng Nhật, vả lại nàng cũng không hào hứng chờ mong phim này, tới đây đơn giản chỉ vì muốn đi cùng Lục Chi. Xem chưa được bao lâu, nàng đã nghiêng đầu dựa vai Lục Chi, khép hờ hai mắt.

Phòng chiếu tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình hắt ra.

Không biết qua bao lâu, Lục Chi khịt mũi: "Cảm động quá a."

Thi Cảnh Hòa khẽ "ừm".

Nghe giọng nàng hơi mệt, Lục Chi nghiêng đầu nhìn thì đúng lúc nàng mở mắt.

Lục Chi hỏi: "Buồn ngủ à?"

"Một chút." Thi Cảnh Hòa thành thật.

Lục Chi mím môi, giơ tay sờ nhẹ mặt nàng, "Cố thêm chút nữa, còn nửa tiếng thôi."

Nói xong, cô nhẹ nhàng kéo Thi Cảnh Hòa dựa đầu lên vai mình, "Ngủ đỡ chút đi."

Thi Cảnh Hòa lại nhắm mắt: "Ừm."

Lục Chi dùng tai cọ nhẹ lên tóc Thi Cảnh Hòa, cô hỏi: "Đúng rồi, học tỷ, hồi đại học sao chị lại học tiếng Nhật?"

"Muốn biết thật sao?"

"Muốn."

Giọng Thi Cảnh Hòa rất nhỏ, "Vì lúc đó Chung Niệm thích tiếng Nhật...."

Khi phim kết thúc, Kim Lâm và Sầm Toàn đều cảm thấy không khí giữa Lục Chi và Thi Cảnh Hòa hơi lạ.
Rõ ràng lúc vào rạp, Lục Chi còn cười rất tươi, mà lúc trở ra đã mặt không cảm xúc.

Hai cô bé nhìn sang Thi Cảnh Hòa, ánh mắt dò hỏi, Thi Cảnh Hòa lắc đầu cười khẽ: "Không sao, đưa hai đứa về trước đã."

Căn hộ chung cư là một phòng ngủ, Kim Lâm và Sầm Toàn không ngủ lại được.

"Hòa tiên cô, Kim Lâm đã gọi điện kêu ba tới đón, chắc hai phút nữa là tới." Sầm Toàn nói, "Hơn nữa cô và chị Chi Chi không lái xe, lát nữa lại phải ra ngoài, phiền lắm nên không cần đưa về đâu."

"Ngày mai bọn em quay lại lấy cặp vở là được, hôm nay không muốn nhìn thấy nó nữa." Kim Lâm phụ họa.

Sầm Toàn lại nói: "Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô mau dỗ chị Chi Chi đi."

Kim Lâm gật đầu: "Đúng đó...... về tới nhà bọn em sẽ nhắn tin cho."

Hai cô bé phối hợp ăn ý, Thi Cảnh Hòa suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy để cô nhìn thấy hai đứa lên xe rồi sẽ đi."

"Dạ."

Khoảng hai ba phút sau, Kim Lâm và Sầm Toàn lên xe ba Kim.

Lục Chi cười tạm biệt hai cô bé, nhưng khi xe khuất khỏi tầm mắt, nụ cười cũng biến mất.

Trời tối đen, không khí mang theo lạnh lẽo.

Thi Cảnh Hòa ho một tiếng, mở miệng: "Lâu rồi không thấy ngôi sao." Nàng hỏi, "Cuối tuần mình đi đâu đó ngắm sao chơi nha?"

Lục Chi không trả lời, Thi Cảnh Hòa tự nhiên kéo tay cô, Lục Chi không phản kháng, Thi Cảnh Hòa lại nói: "Cũng hơn nửa tiếng rồi, Chi Chi, em vẫn không thèm để ý đến chị sao?"

Lục Chi đang ghen, ghen như nước lũ cuốn trôi lý trí.

Thi Cảnh Hòa thở dài: "Sớm biết vậy thì đã không nói thật rồi."

Lục Chi quay qua nhìn nàng, "Chị dám?"

"Đâu dám, nên chị mới nói thật." Thi Cảnh Hòa chớp mắt, "Nhưng em lại không thích nghe lời nói thật, chị biết làm sao?"

Biểu cảm của nàng đặc biệt vô tội, vì đúng thật nàng học tiếng Nhật là vì Chung Niệm. Hồi đó, nàng tưởng mình thích Chung Niệm, nên muốn có điểm chung. Nhưng sau mới hiểu, nàng căn bản không thích Chung Niệm, dù vậy tiếng Nhật cũng đã học, thi xong còn lấy được chứng chỉ.

Lục Chi nhắc lại, "Đúng ha, vậy chị tính sao?"

Thi Cảnh Hòa cong lên khóe miệng, vén tóc cô ra sau tai, nhỏ giọng, "Đêm nay chị cho em muốn làm gì thì làm, như vậy được chưa?"

Lục Chi nhướng mày, nhấn rõ từng chữ, "Muốn, làm, gì, thì, làm....?"

Khí tức quanh thân lập tức thay đổi, tràn ngập hơi thở nguy hiểm, Thi Cảnh Hòa nuốt nước miếng, gật đầu: "Ừ......"

Lục Chi rốt cuộc cũng mỉm cười, kéo tay Thi Cảnh Hòa, "Vậy về nhà nhanh đi."

Về đến nhà, Thi Cảnh Hòa liền hối hận, Lục Chi chẳng hề "muốn làm gì thì làm" với nàng theo kiểu không thể miêu tả, mà là... bắt nàng hát bài nhạc mạng mà hiện tại nàng ghét nhất.

"Chúng ta cùng nhau học mèo kêu, cùng nhau meo meo meo meo meo......"

Hát đến lần thứ mười, Thi Cảnh Hòa nổi giận: "Lục Chi, trong một tuần tới em đừng hòng ngủ chung chăn với chị!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...