Làm Bộ Gái Thẳng

109. Phiên ngoại 2: Không ai vote cho em đâu



Tuy không thiếu tiền, nhưng vẫn phải đi làm, nếu không đến lúc Thi Cảnh Hòa đi làm, Lục Chi sẽ rảnh rỗi đến mức phát chán.

Về nước nghỉ ngơi chưa được bao lâu, sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Lục Chi bắt đầu gửi hồ sơ đến mấy công ty ở Vân Thành, rất nhanh tất cả đều có phản hồi.

Hồi còn đi học, thành tích của Lục Chi rất tốt, các loại chứng chỉ đều có đủ, vừa ra trường còn làm cho một công ty lớn nửa năm, tuy...thời gian hơi ngắn nhưng cũng gọi là có kinh nghiệm.

Sau hơn hai năm, Lục Chi lại đi phỏng vấn, công ty đầu tiên hẹn cô mười giờ sáng thứ ba, lái xe mất khoảng hai mươi phút.

Hiếm khi Lục Chi không ngủ nướng, cô dậy sớm rửa mặt xong thì ngồi ở bàn trang điểm bắt đầu make up.

Đang vẽ chân mày thì Thi Cảnh Hòa tỉnh, giọng còn ngái ngủ, rõ ràng là chưa tỉnh hẳn. Nàng nhìn bóng lưng Lục Chi và gương mặt phản chiếu trong gương, cười nhẹ: "Công việc trước của em có phỏng vấn không?"

"Không có." Lục Chi phân tâm trả lời, "Cái đó là kiểu tuỳ duyên thôi, em còn chẳng nhớ mình vào ngành đó bằng cách nào nữa."

Cô nhớ rất giỏi, vậy mà nói tới chuyện này cứ như bị mất trí, giọng cũng không chắc chắn: "Có thể...... là bắt đầu từ lần làm thuỷ quân?"

Thi Cảnh Hòa lười biếng xuống giường, mang dép rồi thở dài: "Không nhớ được thì đừng nghĩ nữa, chị đi rửa mặt đây."

Khi nàng quay lại thì thấy Lục Chi nhìn nàng với vẻ ấm ức.

Thi Cảnh Hòa vén tóc, đi đến bên cạnh Lục Chi, nhẹ hỏi, "Bảo bối làm sao đó?"

"Em......" Lục Chi chỉ vào chân mày, "Vẽ hỏng rồi."

Thi Cảnh Hòa nhếch môi cười, cầm lấy bút vẽ: "Để chị làm cho."

Lông mày của Thi Cảnh Hòa vốn đã đẹp sẵn, không vẽ cũng rất đẹp, nhưng Lục Chi thì...... gương mặt có mỗi cặp mày là cần tút lại.

Lục Chi ngửa mặt lên, Thi Cảnh Hòa vừa vẽ vừa hỏi, "Đi phỏng vấn có tự tin không?"

Lục Chi nhắm mắt lại trả lời: "Chắc là có......"

"Có bao nhiêu phần trăm?"

"50%." Lục Chi nói xong tự cười, nhưng cô không dám cử động, sợ Thi Cảnh Hòa làm lệch phải tốn thời gian vẽ lại.

Tay Thi Cảnh Hòa vẫn lạnh, nhất là mới rửa mặt xong còn hơi ẩm, chạm đến trán khiến Lục Chi khẽ than, "Tay chị mùa hè có ấm hơn không?"

"Không."

"Mùa hè tay lạnh lạnh không phải càng dễ chịu à?"

"Cũng đúng."

"Mùa đông em làm ấm cho chị, mùa hè chị làm mát cho em, thế chẳng tốt sao." Thi Cảnh Hòa nói xong thì ngừng tay, "Xong rồi."

Lục Chi từ từ mở mắt nhìn gương, thấy rất hài lòng: "Cho chị một trăm điểm."

Thi Cảnh Hòa vẫn đứng cạnh bàn, nhìn lướt qua đồ trang điểm, "Hôm nay có tô son không?"

"Có chứ."

Thi Cảnh Hòa cong môi cười, "Để chị giúp em."

Lục Chi chọn một thỏi son đưa qua, "Dùng cái này đi."

Thi Cảnh Hòa gật đầu: "Được. Vậy em nhắm mắt lại."

"Tô son cần nhắm mắt sao?" Lục Chi ngốc ngốc hỏi, nhưng vẫn nghe theo. Dù sao, lời của Thi Cảnh Hòa, cô gần như không bao giờ phản bác, huống hồ cũng chỉ là nhắm mắt mà thôi.

Cô vừa nhắm mắt, Thi Cảnh Hòa liền cúi người, một tay nâng cằm cô, giọng nhỏ nhẹ mang theo trêu chọc mập mờ, "Môi hơi khô, chị giúp em dưỡng trước đã."

Ở bên nhau lâu như vậy, Lục Chi quá hiểu chiêu trò của Thi Cảnh Hòa, vừa nghe câu đó là biết nàng muốn hôn rồi. Lục Chi ngửa đầu, giữ tư thế lâu thì cổ hơi mỏi, cô khẽ hừ một tiếng như kháng nghị, nhưng Thi Cảnh Hòa không chịu buông, còn ôm eo kéo cô đứng dậy, từng bước đưa cô về phía giường.

Vẫn còn là buổi sáng mà ánh mắt hai người đã trở nên mơ hồ. Tranh thủ lúc tạm dừng lấy hơi, Thi Cảnh Hòa liếc nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn người dưới thân, khàn giọng thì thầm: "Vài phút thôi....sẽ không làm trễ em đâu..."

Lúc ra khỏi nhà, son môi đã là "màu tự nhiên". May mà không quá rõ ràng, sẽ không bị người khác nghi ngờ.

9 giờ 50, Lục Chi đến toà nhà công ty đầu tiên, nhận giấy bút điền thông tin ở quầy lễ tân, rồi yên lặng ngồi đợi.

Không chỉ có mình cô đi phỏng vấn, còn ba người nữa, một nữ hai nam, bên trong cũng đang có người phỏng vấn, không rõ là nam hay nữ.

Bốn người ngồi ở ghế chờ, Lục Chi chọn ngồi ngoài cùng, dáng ngồi đoan chính, rất có khí chất. Cô gái đeo kính bên cạnh nhìn cô, hỏi nhỏ: "Cậu phỏng vấn vị trí nào vậy?"

Lục Chi thoáng ngừng, trả lời: "Phân tích tài chính."

Cô gái cười cười, "Tôi cũng vậy."

Lục Chi lịch sự mỉm cười, lại nghe cô gái kia hỏi, "Cậu học trường nào? Khoa gì?"

"Đại học tài chính kinh tế Vân tỉnh, khoa kế toán."

Ánh mắt cô gái sáng lên, "Tôi cũng học trường đó!" Cô hơi do dự, "Trước đây tôi chưa gặp cậu bao giờ, nhưng lại thấy hơi quen."
Khoa kế toán không nhiều người, có thể không quen nhưng gặp mặt vài lần thì phải có. Lục Chi có khí chất nổi bật, người như vậy, dù không quen cũng khó quên.

Lục Chi mím môi, "Tôi tốt nghiệp ba năm rồi."

"À....ra là học tỷ khoá trên."

Lục Chi thấy đối phương nói hơi nhiều, nhưng ngoài mặt không thể hiện gì. May mà đúng lúc đó nhân viên gọi, "Lục Chi, đến lượt cô."

Lục Chi đứng dậy, cười với cô gái, "Tôi vào trước nhé."

Lúc mới tốt nghiệp, Lục Chi xin được việc rất nhanh, chỉ phỏng vấn một lần là được nhận luôn, làm được nửa năm thì nghỉ, chuyển sang làm nghề nhận đơn tự do.

Lần này phỏng vấn lại, trong lòng không tránh được hơi hồi hộp, nhất là khi thấy hai giám khảo.

Sau khi ngồi xuống, cô hắng giọng, bắt đầu giới thiệu bản thân. Buổi phỏng vấn kéo dài khoảng 40 phút, một nam một nữ giám khảo liên tục đưa ra các câu hỏi. Cuối cùng, giám khảo nam nói, "Cảm ơn cô, chờ thông báo kết quả nhé."

Lục Chi mỉm cười gật đầu, cảm giác hôm nay cơ miệng sắp cứng lại đến nơi.

Vừa định đứng dậy, giám khảo nữ ngồi đối diện bỗng nhiên nói, "Xin đợi chút."
Người này tóc dài uốn, khí chất mạnh sắc sảo.

Lục Chi và giám khảo nam cùng nhìn sang, Lục Chi hỏi, "Có vấn đề gì sao ạ?"

Giám khảo nữ cười nhẹ, lời nói không hợp khí chất chút nào, "Có thể cô không tin, nhưng tôi là fan của cô." Còn nhanh chóng sửa lại, "À không, là fan cp của cô và Thi muội."

Lục Chi: "......"

Ra khỏi phòng phỏng vấn, cô lại đụng ngay "học muội" ban nãy, đối phương tỏ ra kích động, "Học tỷ, em biết tại sao thấy chị quen rồi! Chị là 'CC' đúng không?"

Lục Chi: "......"

Thế giới này có nhỏ bé quá rồi không? Đi phỏng vấn thôi mà gặp đến hai người nhận ra cô.

Buổi chiều còn một buổi phỏng vấn nữa, Lục Chi không về nhà mà lái xe đến "Buôn bán tình yêu".

Vừa vào cửa, nhân viên trong tiệm ngạc nhiên, "Woa, đây là lần đầu em thấy chị mặc vest đấy."

Lục Chi hôm nay ăn mặc rất nghiêm chỉnh, sơ mi trắng vest và quần tây đen, giày cao gót, bước đi đầy khí thế.

"Hôm nay có phỏng vấn." Lục Chi cũng không giấu.

Nhân viên giơ ngón cái khen: "Rất hợp, rất đẹp."

Lục Chi mỉm cười: "Cảm ơn."

Nói xong cô mở cửa văn phòng đi vào.

Hiện tại mới hơn 11 giờ, chưa đến giờ ăn trưa, trong văn phòng vẫn đầy đủ người, chỉ thiếu mỗi Bùi Khả Nhiên đang bận rộn quản lý bên tiệm mì.

Văn phòng đã được sửa sang lại, Thi Cảnh Hòa có một phòng riêng, người ngoài không nhìn vào được. Nhóm Tiểu Dương theo thường lệ chào hỏi Lục Chi xong lại vùi đầu làm việc, Lục Chi mở cửa phòng Thi Cảnh Hòa đi vào. Phòng này được làm ra với lý do rất đơn giản, đó là cho các nàng có không gian riêng tư. Tuy chưa từng làm gì quá giới hạn, nhưng có vách ngăn vẫn cảm thấy yên tâm hơn.

Thi Cảnh Hòa nghe thấy tiếng Lục Chi từ nãy, vừa thấy người vào đã hỏi, "Phỏng vấn ổn không?"

"Khá ổn." Lục Chi ngồi xuống sô pha đơn.

Thi Cảnh Hòa duỗi người, đứng dậy đi tới rót cho cô cốc nước, "Uống đi, nghe giọng em hơi khàn."

Lục Chi cởi áo vest, nhận lấy cốc nước, "Tại giám khảo hỏi nhiều quá." Cô uống một ngụm, "Với cả có một giám khảo là fan cp của em với chị đó."

Thi Cảnh Hòa cười ha ha ha không chút kiềm chế.

Văn phòng không lớn, sô pha đơn cũng chỉ có một, Lục Chi nhích sang bên cạnh, "Chị ngồi nghỉ tí không?"

Thi Cảnh Hòa gật đầu, cả hai đều gầy, chen nhau vẫn ngồi được, Lục Chi dựa vào vai nàng, mở điện thoại lướt Weibo, "Còn nữa, có cô gái phỏng vấn chung cũng nhận ra em."

Cô thở dài: "Với lượng nhận diện như vậy, em đi thi tuyển chọn idol có khi cũng ổn."

Thi Cảnh Hòa buồn cười: "Em mà thi thì bị loại sớm thôi em bé à."

"Sao thế được?" Lục Chi không phục, "hừ" nhẹ phản đối, "Ít gì em cũng vào được chung kết!"

Thi Cảnh Hòa nâng cằm cô lên, hôn khẽ, "Nhưng em có người yêu là chị rồi, fan sẽ thấy hết hy vọng, không ai vote cho em đâu."

Chương trước Chương tiếp
Loading...